Cuối cùng cũng giải độc!
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
.
Hạ Lan Phiêu nghi ngờ quan sát gian phòng đẹp đẽ này, đột nhiên cảm thấy nó rất giống Long Khiếu điện mà cẩu Hoàng đế kia đang ở. Cây cột, bình phong, haha, ngay cả bình hoa cổ cũng đều giống như đúc! Chẳng lẽ ta xuyên qua đến một triều đại không biết tên? Chỉ cần có thể rời khỏi cẩu Hoàng đế kia, cho dù xuyên đến xã hội nguyên thủy ta cũng vui vẻ….
“Hoàng hậu nương nương?” Trần Thái y có chút sợ hãi nhìn nàng: “Ngài…. Không có chỗ nào khó chịu chứ?”
“Đây là Đại Chu?” Hạ Lan Phiêu không xác định hỏi.
“Đúng vậy.”
“A.” Hạ Lan Phiêu bắt đầu lo lắng, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ta là Hoàng hậu?”
“Đúng.”
Xem ra Hoàng hậu nương nương quả nhiên đầu óc bị hư….
“….”
Tại sao không có xuyên qua? Tại sao không chết, tại sao không hề rời đi? Cô gái trong mộng kia, là Hạ Lan Phiêu chân chính đi. Ruốt cuộc nàng là ai, tại sao có năng lực khống chế linh hồn? Mà ruốt cuộc nàng muốn ta làm cái gì mới bằng lòng thả ta đi?
Hạ Lan Phiêu nghĩ như vậy, chân mày nhíu lại thật chặt, rơi vào trầm tư. Trần Thái y len lén quan sát hành động, cử chỉ vô cùng quái dị của Hoàng hậu nương, trong lòng âm thầm nghĩ cáo lão hồi hương (từ quan về quê), cách xa tất cả. Không biết đã trải qua bao lâu, Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng thở dài: “Ngươi là ai? Tại sao ta không chết?”
“Vi thần là Thái y Trần Bỉnh Quốc của Thái y viện, nương nương tôn quý bận nhiều chuyện, tự nhiên không biết vi thần. Nương nương phúc lớn mạng lớn, lại có long uy của Hoàng Thượng che chở, tự nhiên thân thể khỏe mạnh….”
“Chớ nói nhảm.” Hạ Lan Phiêu nhịn không được khoát tay: “Ta ngủ mê bao lâu rồi?”
“Tính cả ngày hôm nay, là bảy ngày.”
“Bảy ngày? Ta thế nhưng ngủ mê man bảy ngày mà không chết?”
“Nương nương phát tác Túy Hà Y, thật ra thì rất nguy hiểm, nhưng thật may là Hoàng Thượng kịp thời cho ngài uống thuốc giải, hơn nữa kịp thời chạy về Đại Chu. Lại nói, nương nương thật sự là hồng phúc tề thiên….”
“Nói như vậy, chất độc của ta đã giải trừ? Ta tự do rồi hả?” Hạ Lan Phiêu không thể tin mà hỏi.
“Ừ.”
Trần Thái y do dự một chút, vẫn là quyết định không có sự phân phó của Hoàng Thượng, không cần nói cho nương nương biết trong cơ thể người còn một loại độc tố. Vì vậy, hắn tận mắt nhìn vẻ mặt Hạ Lan Phiêu trong nháy mắt linh hoạt. Nàng kích động đảo quanh trong phòng, hận không thể ôm Trần Thái y, cuối cùng lại khống chế được mình, lúng túng thu tay lại.
“Trần Thái y, cám ơn ngươi!” Hạ Lan Phiêu nồng nhiệt nhìn hắn: “Cám ơn ngươi nói cho ta tin tức tốt này! Ruốt cuộc có thể không chết rồi, thật sự là quá tốt! Còn sống thật là tốt!”
…. Xem ra không nói cho nàng biết trong cơ thể nàng còn một loại kịch độc là đúng…. Thái y nhìn Hạ Lan Phiêu hưng phấn không ngừng, mặt đầy vạch đen.
“Đúng rồi, đây không phải là Long Khiếu điện của Tiêu Mặc sao? Làm sao ta lại không ở trong cung của mình, lại ở trên giường của Tiêu Mặc?” Hạ Lan Phiêu hậu tri hậu giác hỏi.
“Vi thần cũng không rõ ràng…. Vi thần chỉ biết là, Hoàng Thượng ôm nương nương vào….”
“A.”
Xem ra tên hỗn đản Tiêu Mặc này cuối cùng cũng làm chuyện của người! Mặc kệ như thế nào, mặc kệ hắn có mục đích gì, có thể không chết thật sự quá tốt rồi. Chie cần vừa có cơ hội, ta liền chạy khỏi hoàng cung, vui vẻ lưu lạc giang hồ. Cuộc sống thật là quá tươi đẹp!
Hạ Lan Phiêu hưng phấn nghĩ, nụ cười trên mặt ngày càng đậm. Trần Thái y quan sát vẻ mặt nàng, thận trọng nói: “Hoàng Thượng phân phó, trước khi thân thể nương nương khôi phục hoàn toàn, xin ở lại Long Khiếu điện dưỡng bệnh, không được tùy tiện xuất cung.”
“Hoàng Thượng đang ở đâu?”
“Đang xử lý chính sự ở Ngự Thư phòng.”
“Hoàng Thượng thường ở lại Long Khiếu điện sao?”
“Bình thường Hoàng Thượng sẽ ngủ lại chỗ các phi tần hoặc là trực tiếp ngủ ở Ngự Thư phòng, một tháng ngủ tại Long Khiếu điện khoảng mười ngày….”
Làm ơn! Ngươi mới là Hoàng hậu! Tại sao hành tung của Hoàng Thượng một ngự y như ta đây còn rõ ràng hơn? Xem ra Hoàng hậu thật sự so với truyền thuyết có chút cổ quái….
“Được, vậy ta tuân chỉ.”
Hạ Lan Phiêu nghe nói Tiêu Mặc không thường đến đây, không cùng cần cùng giường chung gối với Tiêu Mặc, thở phào nhẹ nhõm. Trần Thái y nhức đầu nhìn nàng, cuối cùng nói: “Xin nương nương nghỉ ngơi, vi thần cáo lui.”
“Đi đi. Còn có…. Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Khổ cực!”
Trần Thái y khẽ giật mình.
Hắn làm quan nhiều năm, được ban thưởng không ít, nhưng không có một chủ nhân nào nói cám ơn với hắn, nói tiếng ‘khổ cực’. Tại sao người thiếu nữ này có thể có vẻ mặt tự nhiên nói cảm ơn một thần tử như vậy? Chẳng lẽ nàng không biết đây là chuyện thần tử nên làm? Nhưng lòng của hắn, lại ấm….
“Nương nương khách khí.” Trần Thái y cung kính nói.
Đêm đã khuya.
Tiêu Mặc quả nhiên chưa có trở về cung, không biết là ở Ngự Thư phòng xử lý chính sự hay là đang quấn quýt với phi tần nào, mà Hạ Lan Phiêu mừng rỡ tự do. Nàng tắm táp thật thơm, cự tuyệt thỉnh cầu ngủ ở chính điện của cung nữ, tùy tiện tìm một gian phòng sạch sẽ ngủ. Nàng không biết được ngủ trên chiếc giường lớn kia của Tiêu Mặc là vinh dự nhường nào, coi như nàng biết, cũng không để ý ‘vinh dự’ đó. Nàng, chỉ thay quần áo, trước ánh mắt lo lắng của cung nữ ở Long Khiếu điện, cho người chuẩn bị phòng, chìm vào giấc ngủ.
Không có bị uy hiếp sống chết, một giấc này nàng ngủ thật sự rất yên ổn, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười hạnh phúc. Hạnh phúc của nàng, rất nhanh bị tạp âm trên nóc nhà truyền tới cắt đứt.
Mèo hoang đáng chết!Làm gì lại đi tới đi lui trên nóc nhà, quấy rầy cô nãi nãi ta ngủ, nhất định không chết tử tế!
Hạ Lan Phiêu ‘tính khí rời giường’ luôn luôn không tốt. Đối với những người cường hãn như Tiêu Mặc, Hạc Minh nàng không dám nói gì, nhưng nếu đối phương là mèo hoang nhu nhược, nàng có thể không kiêng nể gì mà nổi giận. (độc giả: bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh….) Cho nên, lúc con mèo hoang trên nóc nhà phát ra N lần tiếng động hoa lệ, nàng nổi giận. Nàng tiện tay cầm bình hoa trong phòng đi ra phía ngoài, cố sức bò lên cầu thang lên nóc nhà.
“Cút….”
Chữ ‘cút đi trứng thối’ bị nàng nuốt xuống. Nàng lúc này, tay cầm bình hoa đến đuổi ‘mèo hoang’, tóc tai rối bù, hung thần ác sát, bình hoa giơ cao, tóc tai bay tán loạn trong gió, nhưng nàng rất muốn khóc. Bởi vì, mèo hoang lớn chính là Tiêu Mặc đang ngồi trên nóc nhà, mỉm cười nhìn nàng.
Hạ Lan Phiêu nghi ngờ quan sát gian phòng đẹp đẽ này, đột nhiên cảm thấy nó rất giống Long Khiếu điện mà cẩu Hoàng đế kia đang ở. Cây cột, bình phong, haha, ngay cả bình hoa cổ cũng đều giống như đúc! Chẳng lẽ ta xuyên qua đến một triều đại không biết tên? Chỉ cần có thể rời khỏi cẩu Hoàng đế kia, cho dù xuyên đến xã hội nguyên thủy ta cũng vui vẻ….
“Hoàng hậu nương nương?” Trần Thái y có chút sợ hãi nhìn nàng: “Ngài…. Không có chỗ nào khó chịu chứ?”
“Đây là Đại Chu?” Hạ Lan Phiêu không xác định hỏi.
“Đúng vậy.”
“A.” Hạ Lan Phiêu bắt đầu lo lắng, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ta là Hoàng hậu?”
“Đúng.”
Xem ra Hoàng hậu nương nương quả nhiên đầu óc bị hư….
“….”
Tại sao không có xuyên qua? Tại sao không chết, tại sao không hề rời đi? Cô gái trong mộng kia, là Hạ Lan Phiêu chân chính đi. Ruốt cuộc nàng là ai, tại sao có năng lực khống chế linh hồn? Mà ruốt cuộc nàng muốn ta làm cái gì mới bằng lòng thả ta đi?
Hạ Lan Phiêu nghĩ như vậy, chân mày nhíu lại thật chặt, rơi vào trầm tư. Trần Thái y len lén quan sát hành động, cử chỉ vô cùng quái dị của Hoàng hậu nương, trong lòng âm thầm nghĩ cáo lão hồi hương (từ quan về quê), cách xa tất cả. Không biết đã trải qua bao lâu, Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng thở dài: “Ngươi là ai? Tại sao ta không chết?”
“Vi thần là Thái y Trần Bỉnh Quốc của Thái y viện, nương nương tôn quý bận nhiều chuyện, tự nhiên không biết vi thần. Nương nương phúc lớn mạng lớn, lại có long uy của Hoàng Thượng che chở, tự nhiên thân thể khỏe mạnh….”
“Chớ nói nhảm.” Hạ Lan Phiêu nhịn không được khoát tay: “Ta ngủ mê bao lâu rồi?”
“Tính cả ngày hôm nay, là bảy ngày.”
“Bảy ngày? Ta thế nhưng ngủ mê man bảy ngày mà không chết?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nương nương phát tác Túy Hà Y, thật ra thì rất nguy hiểm, nhưng thật may là Hoàng Thượng kịp thời cho ngài uống thuốc giải, hơn nữa kịp thời chạy về Đại Chu. Lại nói, nương nương thật sự là hồng phúc tề thiên….”
“Nói như vậy, chất độc của ta đã giải trừ? Ta tự do rồi hả?” Hạ Lan Phiêu không thể tin mà hỏi.
“Ừ.”
Trần Thái y do dự một chút, vẫn là quyết định không có sự phân phó của Hoàng Thượng, không cần nói cho nương nương biết trong cơ thể người còn một loại độc tố. Vì vậy, hắn tận mắt nhìn vẻ mặt Hạ Lan Phiêu trong nháy mắt linh hoạt. Nàng kích động đảo quanh trong phòng, hận không thể ôm Trần Thái y, cuối cùng lại khống chế được mình, lúng túng thu tay lại.
“Trần Thái y, cám ơn ngươi!” Hạ Lan Phiêu nồng nhiệt nhìn hắn: “Cám ơn ngươi nói cho ta tin tức tốt này! Ruốt cuộc có thể không chết rồi, thật sự là quá tốt! Còn sống thật là tốt!”
…. Xem ra không nói cho nàng biết trong cơ thể nàng còn một loại kịch độc là đúng…. Thái y nhìn Hạ Lan Phiêu hưng phấn không ngừng, mặt đầy vạch đen.
“Đúng rồi, đây không phải là Long Khiếu điện của Tiêu Mặc sao? Làm sao ta lại không ở trong cung của mình, lại ở trên giường của Tiêu Mặc?” Hạ Lan Phiêu hậu tri hậu giác hỏi.
“Vi thần cũng không rõ ràng…. Vi thần chỉ biết là, Hoàng Thượng ôm nương nương vào….”
“A.”
Xem ra tên hỗn đản Tiêu Mặc này cuối cùng cũng làm chuyện của người! Mặc kệ như thế nào, mặc kệ hắn có mục đích gì, có thể không chết thật sự quá tốt rồi. Chie cần vừa có cơ hội, ta liền chạy khỏi hoàng cung, vui vẻ lưu lạc giang hồ. Cuộc sống thật là quá tươi đẹp!
Hạ Lan Phiêu hưng phấn nghĩ, nụ cười trên mặt ngày càng đậm. Trần Thái y quan sát vẻ mặt nàng, thận trọng nói: “Hoàng Thượng phân phó, trước khi thân thể nương nương khôi phục hoàn toàn, xin ở lại Long Khiếu điện dưỡng bệnh, không được tùy tiện xuất cung.”
“Hoàng Thượng đang ở đâu?”
“Đang xử lý chính sự ở Ngự Thư phòng.”
“Hoàng Thượng thường ở lại Long Khiếu điện sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bình thường Hoàng Thượng sẽ ngủ lại chỗ các phi tần hoặc là trực tiếp ngủ ở Ngự Thư phòng, một tháng ngủ tại Long Khiếu điện khoảng mười ngày….”
Làm ơn! Ngươi mới là Hoàng hậu! Tại sao hành tung của Hoàng Thượng một ngự y như ta đây còn rõ ràng hơn? Xem ra Hoàng hậu thật sự so với truyền thuyết có chút cổ quái….
“Được, vậy ta tuân chỉ.”
Hạ Lan Phiêu nghe nói Tiêu Mặc không thường đến đây, không cùng cần cùng giường chung gối với Tiêu Mặc, thở phào nhẹ nhõm. Trần Thái y nhức đầu nhìn nàng, cuối cùng nói: “Xin nương nương nghỉ ngơi, vi thần cáo lui.”
“Đi đi. Còn có…. Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Khổ cực!”
Trần Thái y khẽ giật mình.
Hắn làm quan nhiều năm, được ban thưởng không ít, nhưng không có một chủ nhân nào nói cám ơn với hắn, nói tiếng ‘khổ cực’. Tại sao người thiếu nữ này có thể có vẻ mặt tự nhiên nói cảm ơn một thần tử như vậy? Chẳng lẽ nàng không biết đây là chuyện thần tử nên làm? Nhưng lòng của hắn, lại ấm….
“Nương nương khách khí.” Trần Thái y cung kính nói.
Đêm đã khuya.
Tiêu Mặc quả nhiên chưa có trở về cung, không biết là ở Ngự Thư phòng xử lý chính sự hay là đang quấn quýt với phi tần nào, mà Hạ Lan Phiêu mừng rỡ tự do. Nàng tắm táp thật thơm, cự tuyệt thỉnh cầu ngủ ở chính điện của cung nữ, tùy tiện tìm một gian phòng sạch sẽ ngủ. Nàng không biết được ngủ trên chiếc giường lớn kia của Tiêu Mặc là vinh dự nhường nào, coi như nàng biết, cũng không để ý ‘vinh dự’ đó. Nàng, chỉ thay quần áo, trước ánh mắt lo lắng của cung nữ ở Long Khiếu điện, cho người chuẩn bị phòng, chìm vào giấc ngủ.
Không có bị uy hiếp sống chết, một giấc này nàng ngủ thật sự rất yên ổn, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười hạnh phúc. Hạnh phúc của nàng, rất nhanh bị tạp âm trên nóc nhà truyền tới cắt đứt.
Mèo hoang đáng chết!Làm gì lại đi tới đi lui trên nóc nhà, quấy rầy cô nãi nãi ta ngủ, nhất định không chết tử tế!
Hạ Lan Phiêu ‘tính khí rời giường’ luôn luôn không tốt. Đối với những người cường hãn như Tiêu Mặc, Hạc Minh nàng không dám nói gì, nhưng nếu đối phương là mèo hoang nhu nhược, nàng có thể không kiêng nể gì mà nổi giận. (độc giả: bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh….) Cho nên, lúc con mèo hoang trên nóc nhà phát ra N lần tiếng động hoa lệ, nàng nổi giận. Nàng tiện tay cầm bình hoa trong phòng đi ra phía ngoài, cố sức bò lên cầu thang lên nóc nhà.
“Cút….”
Chữ ‘cút đi trứng thối’ bị nàng nuốt xuống. Nàng lúc này, tay cầm bình hoa đến đuổi ‘mèo hoang’, tóc tai rối bù, hung thần ác sát, bình hoa giơ cao, tóc tai bay tán loạn trong gió, nhưng nàng rất muốn khóc. Bởi vì, mèo hoang lớn chính là Tiêu Mặc đang ngồi trên nóc nhà, mỉm cười nhìn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro