Lãnh Hoàng Phế Hậu

Ngoại truyện Hoa Mộ Dung 1

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Hiện tại đã là cuối mùa thu.

Gió nhẹ thổi lên người đã có vẻ hơi hơi lạnh, mà đối với mọi loại phong đỏ ở trong Đông Câu Quốc, cuối mùa thu có thể nói là một quang cảnh đẹp tuyệt vời. Khỏi phải nói tới những rừng cây phong nối dài liên tiếp ven đường, mà ngay cả trong sân của các tửu lâu cũng trồng được đủ kiểu cây phong lớn nhỏ, rất có hàm ý tao nhã.

Hoa Mộ Dung mặc một chiếc áo trắng mỏng manh đứng ở phía trước cửa sổ, những cơn gió lạnh nhẹ nhàng khoan khoái thổi tới. Nàng ngắm nhìn mấy cây phong cao lớn, rắn rỏi ở trong sân, lại nhìn mặt nước hồ được tán lá phong phủ bóng xanh biếc, chỉ cảm thấy tâm tình bức bối bất an rốt cuộc đã bình tĩnh lại hơn một chút.

"Két."

Cửa mở.

Cùng với cửa phòng mở ra, một người trẻ tuổi cao lớn, tuấn tú đi đến. Hắn mặt mũi trắng nõn, nhã nhặn lễ độ, trong tay lại cầm một bó dược liệu rất không tương xứng với tính cách nho nhã của hắn, sắc mặt có hơi u buồn. Hắn nhẹ nhàng đặt những dược liệu này lên bàn, rồi cung kính nói với Hoa Mộ Dung: "Bệ hạ, đây là chỗ dược liệu ngài muốn, thần đã mua đủ."

"Cám ơn. Ngươi có thể lui xuống."

"Nhưng thân thể ngài..."

"Ta không sao." Hoa Mộ Dung quyết đoán vung tay lên: "Đi xuống đi."

Nam nhân vẫn đứng không nhúc nhích.

"Lạc Băng, ngươi muốn cãi mệnh lệnh sao?"

Hoa Mộ Dung đột nhiên xoay người, trên gương mặt thanh tú đã có vẻ hơi tức giận. Sắc mặt nàng ửng hồng, hô hấp có hơi dồn dập, còn ánh mắt nàng lạnh như băng là điều Lạc Băng rất ít khi nhìn thấy.

Lạc Băng thật không ngờ vị Vương vẫn luôn lạnh nhạt im lặng từ trước tới nay lại phát cáu lớn như vậy với mình, nên có hơi giật mình. Còn Hoa Mộ Dung đã bình tĩnh trở lại, kìm nén cơn giận mà mỉm cười nói: "Lạc Băng, ta biết rằng ngươi quan tâm tới ta. Nhưng y thuật của ta ngươi cũng biết là đến loại Ngũ Độc Lão Quỷ hạ độc cho ta thì chính mình cũng có thể giải được, cũng không cần ngươi lo lắng. Hiện tại điều ngươi cần phải làm là rời khỏi đây, để ta yên lặng sắc thuốc, có thể chứ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vâng, thuộc hạ cáo lui."

Lạc Băng thi lễ một cái với Hoa Mộ Dung sau đó lui ra, trong lòng bắt đầu tự trách mình là quản gia tốt có một không hai nhưng lại không thông y thuật đến lần thứ n. Hoa Mộ Dung liếc mắt thấy Lạc Băng rời đi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng bàn tay nàng đã bị móng tay của mình bấm đến chảy máu.

Loại độc này thật sự là rất mạnh... Mới vừa rồi lại muốn...

Ai...

Hoa Mộ Dung khe khẽ thở dài, bình tĩnh cho chỗ dược liệu trên bàn vào trong cái siêu bằng bạc. Còn trong gian phòng của nàng trong nháy mắt tràn ngập mùi vị thuốc đăng đắng. Ở trong mùi vị hương khí này, Hoa Mộ Dung chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong miệng cũng rốt cuộc mắng: "Chết tiệt... Y thuật không sánh bằng ta lại hạ mị dược với ta. Ta nhất định phải mang binh san bằng Dược Cốc của hắn!

Mấy ngày hôm trước, nàng đi ngang qua thôn trang nhỏ vùng ngoại thành Đông Câu Quốc, nhìn thấy một người mẫu thân ôm đứa bé buồn đau khóc ở ven đường thì trong lòng mềm nhũn. Nàng cho Lạc Băng đi hỏi người mẫu thân kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đến sau nàng biết được tiểu cô nương trong lòng người mẫu thân kia bị mắc căn bệnh lạ, nguy tại sớm tối thì động lòng trắc ẩn. Nàng xuống xe bắt mạch cho thiếu nữ kia, hơn nữa còn chữa trị thành công cho thiếu nữ này.

Vẻ đẹp và thủ đoạn thần kì của nàng khiến bọn họ cung kính coi nàng giống như thần linh. Thế nhưng trong đám người đột nhiên xuất hiện một ông lão, không thể tin nhìn thiếu nữ đã được chữa khỏi bệnh kia, sau đó quay sang nàng kêu lên: "Ngươi là ai? Căn bệnh ta không cách nào chữa khỏi vậy mà ngươi lại có thể chữa khổi, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Vị lão nhân này, núi cao còn có núi cao hơn. Không có một người đại phu nào dám nói y thuật của mình là Đệ Nhất Thiên Hạ... Ta vừa khéo trị được căn bệnh mà ngài không chữa nổi thì coi như là có duyên phận với nha đầu kia thôi."

"Ngươi là đang cười nhạo ta sao?" Lão già kia nheo đôi mắt lại.

"Tùy ông nghĩ như thế nào thì nghĩ."

Ngay lúc đó Hoa Mộ Dung chỉ là không muốn dây dưa nhiều hơn với lão ta, lại không nghĩ rằng ông lão này lại là Ngũ Độc Lão Quỷ được giới y thuật xếp hạng thứ hai. Mặc dù Ngũ Độc Lão Quỷ cũng có cứu người, nhưng tự nhận là y thuật Đệ Nhất Thiên Hạ, bảo thủ, chỉ cảm thấy người thanh niên Hoa Mộ Dung này làm mình rất mất mặt mũi.

Trong mắt của lão chợt lóe lên sáng loáng, thản nhiên như không trong lúc nói chuyện với nhau đã hạ "Mị cơ" với Hoa Mộ Dung - là loại mị dược đứng đầu thiên hạ. Mà cho đến lúc tới kinh đô của Đông Câu Quốc Hoa Mộ Dung mới có phản ứng. Nàng bắt mạch cho mình, trong lòng thầm kêu không tốt, lại vẫn ôm hy vọng sai Lạc Băng tìm về dược vật có thể khắc chế "Mị cơ" để tự động điều trị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà, mặc dù phương thuốc của nàng cũng không sai, nhưng "Mị cơ" này thật sự là giống như giống như ghi chép ở trong sách y thuật, không "Giao Hợp" không thể chữa trị...

Ai...

Đêm đã khuya.

Mặc dù ăn vào dược vật, nhưng dược tính của "Mị cơ" vẫn không hề có xu thế tan đi, thân thể cũng đã nóng đến mức gần như sắp bắt đầu bùng cháy.

Chỉ có thể như vậy...

Nếu như dược vật vô dụng, chỉ có thể dùng ngân châm để giải quyết thôi...

Dưới ánh trăng như nước, Hoa Mộ Dung đứng trước gương lẳng lặng cởi dần quần áo ra, giải tỏa băng vải trắng quấn quanh ngực, để lộ ra làn da mịn màng nhẵn nhụi giống như gốm sứ.

Sắc mặt của nàng có hơi ửng hồng, đôi môi lại tái nhợt đáng sợ. Nàng nhướng mày, lấy ra ngân châm, đứng trước gương lập tức đâm vào các huyệt vị trên ngực và mé trong của cánh tay của mình, không hề nương tay chút nào. Ngân châm mang đến tác động lên thần kinh của nàng cảm giác tê dại tạm thời trên thân thể, trì hoãn hành động của nàng, cũng thành công khiến dục vọng gần như khó có thể khống chế kia trong cơ thể nàng bình ổn hơn một chút -- nhưng thế này cũng chỉ là bình ổn một chút mà thôi.

Đáng chết...

Những phương pháp có thể thì đều đã thử, chẳng lẽ thật sự phải thua ở trong tay lão già kia? Mà hậu quả ta gượng gạo kiềm chế dục vọng như vậy chính là võ công sẽ bị mất đi một nửa, thế nhưng vì "trinh tiết" mà phải đánh mất tu vi nhiều năm như vậy thì có thật sự đáng giá hay không?

Ta vậy mà lại để ý thứ nhàm chán như "Trinh Tiết" kia, xem ra ta quả nhiên vẫn là nữ nhân...

Chỉ là, cho dù ta không ngại, đã muộn như vậy bảo ta đi nơi nào tìm nam nhân? Chẳng lẽ phải cưỡng bức quản gia công công như Lạc Băng kia sao?

Hoa Mộ Dung thầm nghĩ mà trào phúng cười cười, da thịt cả người đều đã hơi nhuốm màu hồng nhạt, còn những giọt mồ hôi hột to bằng hạt đậu cũng tích tích nhỏ xuống từ trên trán của nàng. Nàng phủ thêm áo ngoài, khe khẽ thở dài, vẻ mặt cũng có chút bức bối. Chỉ là, chính vào lúc nàng muốn bất chấp, gia tăng lực độ châm cứu thì cánh cửa đột nhiên mở ra.! ~!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0