Thăm Hạ Lan Thụy.
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
Đêm khuya.
Hạ Lan Phiêu lẳng lặng ngồi ở trên giường, mồ hôi đầm đìa. Đêm nay, không biết đã là lần bao nhiêu nàng bị ác mộng làm tỉnh dậy, tâm cũng nhảy không ngừng. Nàng xuống giường đốt nến, rót cho mình một ly trà, uống rồi mới phát hiện trà đã lạnh. Mắt thấy tẩm cung của chủ tử có ánh nến sáng, sớm có các cung nữ đi vào phục vụ, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ là nhàn nhạt khoát tay: “Bản cung không có việc gì, đều đi ra ngoài đi.”
Hôm qua, Tử Vi đã chết. Hôm nay, Tiêu Mặc đã cho ta tám nha hoàn làm việc nặng, bốn thiếp thân thị nữ, Phượng Minh cung so với mọi ngày còn náo nhiệt hơn mấy phần. Ta không ngờ hắn lại quan tâm ta không có thị nữ hầu hạ, nhất định là hắn bị hù dọa bởi biểu hiện ngày đó của ta. Nhưng hắn không biết, bọn họ đều không phải là Tử Vi, đều không phải là bằng hữu của ta, chỉ là nha hoàn thôi. Ta sẽ không lại đặt tình cảm lên người các nàng, bởi vì ta sợ lúc mất đi sẽ quá đau….
Tay thật là đau, tên cầm thú Tiêu Mặc này, thế nhưng mặt không đổi sắc cầm đao cắt tay ta, lại không đổi sắc cắt tay mình. Tối hôm qua, chúng ta cùng bị thương, hẳn là hắn không bị viêm gan B, AIDS…. Bệnh truyền nhiễm qua máu…. Vì hắn không được nên chắc không cùng nữ nhân *** mà mắc một số bệnh kỳ quái, ta cũng vậy nên rất an toàn. Nhưng mà, rốt cục tại sao hắn lại cắt tay mình đây? Nam nhân kỳ quái!
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới hành động kỳ lạ cổ quái của Tiêu Mặc, nghĩ tới thảm trạng lúc Tử Vi chết, sâu kín thở dài. Nàng uống một hơi cạn sạch trà lạnh, cổ họng, dạ dày cũng lạnh lẽo đến đáng sợ, mà ý thức của nàng lại vô cùng tỉnh táo. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, quá khốc liệt, làm cho nàng quên mất một chuyện. Mà khi nàng ở trong đêm đen này nhớ tới chuyện kia, chỉ cảm thấy cả người đều phát run, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run rẩy.
“Lãnh Tuyền điện….”
Hạ Lan Phiêu nhớ đến hai cánh cửa cung đóng chặt, cảm thấy trái tim bắt đầu nhảy lên mãnh liệt. Nàng biết Lãnh Tuyền điện giống như hộp Pandora (*) thần bí, nếu như tùy tiện mở nó ra, có thể có rất nhiều nguy hiểm ập đến. Lần trước, nếu không phải do Tiêu Nhiên ngăn cản, nàng đã sớm tiến vào cấm cung đó, nhưng sau khi tiến vào rốt cục sẽ xảy ra việc gì nàng không tưởng tượng nổi.
(*) Hộp Pandora: Theo truyền thuyết : Theo mệnh lệnh của Zeus, Hephaistos đã tạo ra người phụ nữ đầu tiên bằng đất sét, và đặt tên là Pandora. Khi Prometheus ăn cắp ngọn lửa từ trên thiên thần, Zeus để trả thù đã tặng Pandora cho anh em của Prometheus, Epimetheus. Mặc dù được người anh em Prometheus trước đó cảnh cáo không được nhận bất cứ món quà nào của thiên thần, vì nó sẽ mang đến đau khổ, nhưng trước sắc đẹp của Pandora, Epimetheus đã xiêu lòng và nhận quà này. Zeus đã tặng Pandora một chiếc hộp làm quà cưới, và dặn dò là không vì bất cứ lý do gì được phép mở chiếc hộp này. Tuy nhiên sau ngày cưới vì tò mò Pandora đã mở nó ra. Tất cả những thói hư tật xấu đã lan ra. Thiên tai, bệnh tật, và chết chóc, những cái mà con người trước đó không biết tới đã tràn lan ra khắp thế giới. Chỉ có điều tốt lành duy nhất mà chiếc hộp này mang tới là niềm hy vọng.
Là sẽ phát hiện một bí mật Hoàng thất đủ để uy hiếp Tiêu Mặc, vẫn là sẽ bị Tiêu Mặc xử lí gọn gàng linh hoạt…. Lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Tử Vi dùng mạng của nàng đổi lấy mạng của ta đấy, ta không thể vẫn tùy hứng như vậy. Cho nên, ta muốn đi gặp một người….
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, đột nhiên đứng dậy, bước về phía ngoài cung. Nàng đi tới thiên lao, vốn nghĩ sẽ phải cố gắng xông vào, nhưng thị vệ lại không ngăn cản nàng. Thị vệ nhìn nàng, cung kính nói: “Nương nương mời vào. Hoàng Thượng đã sớm phân phó tiểu nhân, nếu nương nương đến thăm Hạ Lan…. Khâm phạm Hạ Lan, hơn nữa còn chuẩn bị một bàn rượu chờ đợi, để phụ nữ (cha con) nương nương gặp mặt….”
“Thật sao?” Hạ Lan Phiêu cười nhạt: “Hoàng Thượng thật sự là liệu sự như thần.
Làm sao Tiêu Mặc biết ta sẽ tới đây? Ngày mai Hạ Lan Thụy đã bị xử trảm rồi, mà ta đến đây cũng chỉ do hứng thú nhất thời thôi. Chẳng lẽ, thật sự là hắn có thể dự đoán được hướng phát triển của mọi việc? Hắn cho hắn là ai? Thần sao?
Hạ Lan Phiêu lạnh lùng nghĩ, chân bước vào đại lao u ám. Trong thiên lao, một người ngồi quay lưng về phía nàng, ở góc u ám dù dưới ánh nến vẫn không thấy rõ khuôn mặt. Sớm đã có thị vệ bày đồ ăn rượu ngon, sau đó biết điều lui ra, mà lúc này người nọ mới quay đầu ra. Hắn nhìn Hạ Lan Phiêu, bình tĩnh cười một tiếng: “Cuối cùng ngươi cũng tới.”
“Dạ, ta tới đây. Cha.”
Hạ Lan Phiêu lẳng lặng cười với Hạ Lan Thụy, ngồi xuống cạnh bàn cùng hắn. Mới qua nửa tháng từ đợt cung biến, nhưng nhìn Hạ Lan Thụy đã già đi mười tuổi so với trước kia. Hắn gầy đi nhiều, gò má lõm xuống thật lâu, trên đầu tóc trắng rất nhiều, thoạt nhìn giống như một ông già sắp héo khô. Hăng hái trong quá khứ đã sớm không còn nữa, bây giờ hắn, chỉ là một người đáng thương không quyền thế, không địa vị, không có con cái, chẳng bao lâu sau ngay cả tính mạng cũng không còn. Hạ Lan Phiêu có chút thương hại nhìn hắn, mà Hạ Lan Thụy chỉ cười nhạt một tiếng: “Ngươi là đang đồng tình lão phu?”
“…. Không có.”
“Không tệ. Thắng làm vua thua làm giặc, đã sớm là quy tắc sinh tồn trên thế giới này, lão phu thua, tự nhiên sẽ có kết cục này.”
“Ngươi hận ta sao?”
Hạ Lan Phiêu do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi. Hạ Lan Thụy ngẩn ra, trong mắt lóe ra một tia sáng: “Ngươi hi vọng lão phu nói không hận ngươi, để ngươi an tâm làm Hoàng Hậu sao?”
“Không, ta chỉ hỏi vậy thôi.” Hạ Lan Phiêu mệt mỏi cười một tiếng: “Chuyện đã hạ quyết tâm, ta sẽ không hối hận.”
“Rất tốt…. Ngày mai lão phu sẽ bị xử trảm rồi, hôm nay ngươi đến thăm lão phu là vì thuốc giải của Thánh Tủy thôi. Lão phu có thể cho ngươi. Nhưng mà, ngươi phải đồng ý với lão phu hai điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Hạ Lan Phiêu theo bản năng hỏi.
“Thứ nhất, ngươi phải nói cho lão phu, rốt cuộc ngươi là ai.” Hạ Lan Thụy bình tĩnh nói.
Cái gì? Làm sao hắn biết ta không phải là Hạ Lan Phiêu chân chính? Chẳng lẽ ta để lộ sơ hở gì? Không, nhất định là hắn chỉ đang dò xét thôi, ta ngàn vạn lần không thể thừa nhận! Nếu hắn biết ta không phải là nữ nhi của hắn, càng sẽ không cho ta thuốc giải! Đánh chết ta cũng không thể thừa nhận!
“Phụ thân đang nói gì vậy?” Hạ Lan Phiêu miễn cưỡng cười một tiếng: “Phụ thân hồ đồ rồi sao? Nữ nhi không phải Phiêu Nhi thì còn có thể là ai?”
“Nói cho lão phu biết. Ngươi yên tâm, lão phu hoàn toàn không muốn làm cái gì cả, cũng sẽ không nói cho bất cứ ai, chỉ là muốn trước khi chết biết chân tướng mọi chuyện thôi. Nói cho lão phu biết, rốt cuộc thì ngươi là ai? Phiêu Nhi nàng…. Bây giờ sao rồi?”
Hạ Lan Phiêu lẳng lặng ngồi ở trên giường, mồ hôi đầm đìa. Đêm nay, không biết đã là lần bao nhiêu nàng bị ác mộng làm tỉnh dậy, tâm cũng nhảy không ngừng. Nàng xuống giường đốt nến, rót cho mình một ly trà, uống rồi mới phát hiện trà đã lạnh. Mắt thấy tẩm cung của chủ tử có ánh nến sáng, sớm có các cung nữ đi vào phục vụ, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ là nhàn nhạt khoát tay: “Bản cung không có việc gì, đều đi ra ngoài đi.”
Hôm qua, Tử Vi đã chết. Hôm nay, Tiêu Mặc đã cho ta tám nha hoàn làm việc nặng, bốn thiếp thân thị nữ, Phượng Minh cung so với mọi ngày còn náo nhiệt hơn mấy phần. Ta không ngờ hắn lại quan tâm ta không có thị nữ hầu hạ, nhất định là hắn bị hù dọa bởi biểu hiện ngày đó của ta. Nhưng hắn không biết, bọn họ đều không phải là Tử Vi, đều không phải là bằng hữu của ta, chỉ là nha hoàn thôi. Ta sẽ không lại đặt tình cảm lên người các nàng, bởi vì ta sợ lúc mất đi sẽ quá đau….
Tay thật là đau, tên cầm thú Tiêu Mặc này, thế nhưng mặt không đổi sắc cầm đao cắt tay ta, lại không đổi sắc cắt tay mình. Tối hôm qua, chúng ta cùng bị thương, hẳn là hắn không bị viêm gan B, AIDS…. Bệnh truyền nhiễm qua máu…. Vì hắn không được nên chắc không cùng nữ nhân *** mà mắc một số bệnh kỳ quái, ta cũng vậy nên rất an toàn. Nhưng mà, rốt cục tại sao hắn lại cắt tay mình đây? Nam nhân kỳ quái!
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới hành động kỳ lạ cổ quái của Tiêu Mặc, nghĩ tới thảm trạng lúc Tử Vi chết, sâu kín thở dài. Nàng uống một hơi cạn sạch trà lạnh, cổ họng, dạ dày cũng lạnh lẽo đến đáng sợ, mà ý thức của nàng lại vô cùng tỉnh táo. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, quá khốc liệt, làm cho nàng quên mất một chuyện. Mà khi nàng ở trong đêm đen này nhớ tới chuyện kia, chỉ cảm thấy cả người đều phát run, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run rẩy.
“Lãnh Tuyền điện….”
Hạ Lan Phiêu nhớ đến hai cánh cửa cung đóng chặt, cảm thấy trái tim bắt đầu nhảy lên mãnh liệt. Nàng biết Lãnh Tuyền điện giống như hộp Pandora (*) thần bí, nếu như tùy tiện mở nó ra, có thể có rất nhiều nguy hiểm ập đến. Lần trước, nếu không phải do Tiêu Nhiên ngăn cản, nàng đã sớm tiến vào cấm cung đó, nhưng sau khi tiến vào rốt cục sẽ xảy ra việc gì nàng không tưởng tượng nổi.
(*) Hộp Pandora: Theo truyền thuyết : Theo mệnh lệnh của Zeus, Hephaistos đã tạo ra người phụ nữ đầu tiên bằng đất sét, và đặt tên là Pandora. Khi Prometheus ăn cắp ngọn lửa từ trên thiên thần, Zeus để trả thù đã tặng Pandora cho anh em của Prometheus, Epimetheus. Mặc dù được người anh em Prometheus trước đó cảnh cáo không được nhận bất cứ món quà nào của thiên thần, vì nó sẽ mang đến đau khổ, nhưng trước sắc đẹp của Pandora, Epimetheus đã xiêu lòng và nhận quà này. Zeus đã tặng Pandora một chiếc hộp làm quà cưới, và dặn dò là không vì bất cứ lý do gì được phép mở chiếc hộp này. Tuy nhiên sau ngày cưới vì tò mò Pandora đã mở nó ra. Tất cả những thói hư tật xấu đã lan ra. Thiên tai, bệnh tật, và chết chóc, những cái mà con người trước đó không biết tới đã tràn lan ra khắp thế giới. Chỉ có điều tốt lành duy nhất mà chiếc hộp này mang tới là niềm hy vọng.
Là sẽ phát hiện một bí mật Hoàng thất đủ để uy hiếp Tiêu Mặc, vẫn là sẽ bị Tiêu Mặc xử lí gọn gàng linh hoạt…. Lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Tử Vi dùng mạng của nàng đổi lấy mạng của ta đấy, ta không thể vẫn tùy hứng như vậy. Cho nên, ta muốn đi gặp một người….
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, đột nhiên đứng dậy, bước về phía ngoài cung. Nàng đi tới thiên lao, vốn nghĩ sẽ phải cố gắng xông vào, nhưng thị vệ lại không ngăn cản nàng. Thị vệ nhìn nàng, cung kính nói: “Nương nương mời vào. Hoàng Thượng đã sớm phân phó tiểu nhân, nếu nương nương đến thăm Hạ Lan…. Khâm phạm Hạ Lan, hơn nữa còn chuẩn bị một bàn rượu chờ đợi, để phụ nữ (cha con) nương nương gặp mặt….”
“Thật sao?” Hạ Lan Phiêu cười nhạt: “Hoàng Thượng thật sự là liệu sự như thần.
Làm sao Tiêu Mặc biết ta sẽ tới đây? Ngày mai Hạ Lan Thụy đã bị xử trảm rồi, mà ta đến đây cũng chỉ do hứng thú nhất thời thôi. Chẳng lẽ, thật sự là hắn có thể dự đoán được hướng phát triển của mọi việc? Hắn cho hắn là ai? Thần sao?
Hạ Lan Phiêu lạnh lùng nghĩ, chân bước vào đại lao u ám. Trong thiên lao, một người ngồi quay lưng về phía nàng, ở góc u ám dù dưới ánh nến vẫn không thấy rõ khuôn mặt. Sớm đã có thị vệ bày đồ ăn rượu ngon, sau đó biết điều lui ra, mà lúc này người nọ mới quay đầu ra. Hắn nhìn Hạ Lan Phiêu, bình tĩnh cười một tiếng: “Cuối cùng ngươi cũng tới.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dạ, ta tới đây. Cha.”
Hạ Lan Phiêu lẳng lặng cười với Hạ Lan Thụy, ngồi xuống cạnh bàn cùng hắn. Mới qua nửa tháng từ đợt cung biến, nhưng nhìn Hạ Lan Thụy đã già đi mười tuổi so với trước kia. Hắn gầy đi nhiều, gò má lõm xuống thật lâu, trên đầu tóc trắng rất nhiều, thoạt nhìn giống như một ông già sắp héo khô. Hăng hái trong quá khứ đã sớm không còn nữa, bây giờ hắn, chỉ là một người đáng thương không quyền thế, không địa vị, không có con cái, chẳng bao lâu sau ngay cả tính mạng cũng không còn. Hạ Lan Phiêu có chút thương hại nhìn hắn, mà Hạ Lan Thụy chỉ cười nhạt một tiếng: “Ngươi là đang đồng tình lão phu?”
“…. Không có.”
“Không tệ. Thắng làm vua thua làm giặc, đã sớm là quy tắc sinh tồn trên thế giới này, lão phu thua, tự nhiên sẽ có kết cục này.”
“Ngươi hận ta sao?”
Hạ Lan Phiêu do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi. Hạ Lan Thụy ngẩn ra, trong mắt lóe ra một tia sáng: “Ngươi hi vọng lão phu nói không hận ngươi, để ngươi an tâm làm Hoàng Hậu sao?”
“Không, ta chỉ hỏi vậy thôi.” Hạ Lan Phiêu mệt mỏi cười một tiếng: “Chuyện đã hạ quyết tâm, ta sẽ không hối hận.”
“Rất tốt…. Ngày mai lão phu sẽ bị xử trảm rồi, hôm nay ngươi đến thăm lão phu là vì thuốc giải của Thánh Tủy thôi. Lão phu có thể cho ngươi. Nhưng mà, ngươi phải đồng ý với lão phu hai điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Hạ Lan Phiêu theo bản năng hỏi.
“Thứ nhất, ngươi phải nói cho lão phu, rốt cuộc ngươi là ai.” Hạ Lan Thụy bình tĩnh nói.
Cái gì? Làm sao hắn biết ta không phải là Hạ Lan Phiêu chân chính? Chẳng lẽ ta để lộ sơ hở gì? Không, nhất định là hắn chỉ đang dò xét thôi, ta ngàn vạn lần không thể thừa nhận! Nếu hắn biết ta không phải là nữ nhi của hắn, càng sẽ không cho ta thuốc giải! Đánh chết ta cũng không thể thừa nhận!
“Phụ thân đang nói gì vậy?” Hạ Lan Phiêu miễn cưỡng cười một tiếng: “Phụ thân hồ đồ rồi sao? Nữ nhi không phải Phiêu Nhi thì còn có thể là ai?”
“Nói cho lão phu biết. Ngươi yên tâm, lão phu hoàn toàn không muốn làm cái gì cả, cũng sẽ không nói cho bất cứ ai, chỉ là muốn trước khi chết biết chân tướng mọi chuyện thôi. Nói cho lão phu biết, rốt cuộc thì ngươi là ai? Phiêu Nhi nàng…. Bây giờ sao rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro