Lãnh Hoàng Phế Hậu

Tiêu Mặc trở về.

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Thời gian, dường như dừng lại. Trong bóng tối, không ai nhìn thấy được bóng dáng của đối phương, nam nhân đứng ở cạnh giường nàng nhẹ nhàng hô hấp, một bàn tay lớn cực nóng chạy trên thân thể nàng.

Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, gương mặt của nàng, môi của nàng, cổ của nàng,…. Mỗi một cái hôn, hắn đều để lại trên thân thể đầy vết thương của nàng cảm xúc tê dại, ruốt cuộc tay của hắn cũng nhẹ nhàng cởi ra chiếc quần áo cuối cùng trên người Hạ Lan Phiêu. Hắn nắm lấy bộ ngực chưa phát dục hoàn toàn của Hạ Lan Phiêu. Tay, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, bàn tay dọc theo thân thể của nàng trượt xuống bụng dưới ấm áp, tiến đến địa phương mẫn cảm nhất của nữ nhân.

Ưm….

Thân thể, giống như bị điện giật. Ngón tay của hắn vậy mà đưa về phía hạ thân của nàng, nụ hôn của hắn cũng đã rơi trên lưng của nàng. Nhẹ nhàng mút vào, nhẹ nhàng cắn xé cũng làm cho Hạ Lan Phiêu gần như mất đi ý thức! Cả người của nam nhân nửa đè ở trên người nàng, nàng đều có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của mình. Không biết là tiếng ai thở dốc giống như rất khàn đục mà kịch liệt rõ ràng tràn ngập ở bốn phía, ở trong đêm đen hết sức bắt mắt.

Thân thể đang nóng lên, giống như thiêu đốt! Cảm giác được, trong miệng có cái gì đó mềm mềm, ẩm ướt đang chơi đùa! Loại cảm giác này, trước đây chưa bao giờ có! Tên khốn Diệp Văn kia lúc nào thì thay đổi kỹ thuật rồi? Chẳng lẽ hắn nghĩ để cho ta trước khi chết trải qua cảm giác giao hoan vui vẻ sao? Dựa vào ngón tay?

“Xong chưa? Muốn giết cứ giết, muốn thượng liền thượng, đừng lãng phí thời gian.” Ruốt cuộc Hạ Lan Phiêu nhịn không được nói.

Choáng nha, đừng có sờ ta nữa! Chính mình không được, lại còn sờ tới sờ lui nữa sẽ không cảm thấy tổn thương lòng tự ái của mình sao?

Diệp Văn dừng tay lại. Hẳn là đang tức giận hoặc nghi ngờ tại sao người sống đời sống thực vật lại có thể mở miệng nói chuyện.

“Ta biết rõ người anh em của ngươi hảo tâm, trước khi chết để cho ta ****** một chút, cám ơn ngươi nha!”

“Diệp Văn” rời khỏi giường của Hạ Lan Phiêu, ánh nến lập tức sáng lên: “Còn nữa, có phải ngươi cũng không cự tuyệt hắn hay không?”

Dưới ánh nến, Tiêu Mặc lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, khuôn mặt tuyệt mỹ được ánh nến chiếu rọi càng trở nên như mộng như ảo. Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn hắn, lưỡi như bị thắt lại: “Ngươi, ngươi, ngươi…. Làm sao ngươi có thể ở đây?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tại sao Trẫm không thể ở đây?” Tiêu Mặc hỏi ngược lại.

“Đây là Vương Cung của Diệp Văn, chẳng lẽ ngươi không sợ bị bắt sao?”

“Hiện tại, là Vương Cung của Trẫm rồi.” Tiêu Mặc cười: “Tất cả là nhờ vào Hoàng Hậu.”

“A.”

Hạ Lan Phiêu bình tĩnh mặc quần áo, mặc dù trong lòng có muôn vàn thắc mắc, nhưng là cố ý không hỏi Tiêu Mặc ruốt cuộc là làm thế nào hắn lấy được Vương Cung này. Nôn chết ngươi! Mà Tiêu Mặc yên lặng nhìn cơ thể chồng chất vết thương của nàng, gò má sưng đỏ của nàng, bình tĩnh hỏi: “Hắn có chạm vào ngươi hay không?”

“Đương nhiên có chạm qua! Không chỉ chạm vào, SM (sadomasochism: Chứng ác – thống dâm, thích bị ngược đãi) cũng chơi không ít! Roi da nhỏ quất quất, nến nhỏ tích tích, muốn kích thích bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Hoàng thượng cũng muốn chơi sao?”

“Ngươi nói láo.” Tiêu Mặc thản nhiên nói.

…………

Hạ Lan Phiêu quyết định không để ý đến hắn.

“Cùng hắn hôn môi?” Tiêu Mặc rất kỳ quái chấp nhất vấn đề này.

“Hôn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lên giường?”

“Lên. Hơn nữa,không chỉ một lần nha.”

Hạ Lan Phiêu ác độc cười, muốn nhìn một chút phản ứng của người đàn ông này sau khi biết người vợ trên danh nghĩa của mình ngoại tình. Nhưng mà, nàng thất vọng rồi. Tiêu Mặc không kinh ngạc, không tức giận, thậm chí không có một chút cảm xúc gì gọi là tức giận. Trên mặt của hắn, thậm chí mang theo một nụ cười thản nhiên. Mà thần kinh không ổn định của Hạ Lan Phiêu, cũng không biết rằng Tiêu Mặc như vậy mới là đáng sợ nhất….

“Thật sự lên giường?” Tiêu Mặc tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy. Thân thể của ta đã không còn trong sạch rồi, làm thế nào mới tốt đây? Tính cả những nam sủng ta đã nuôi, nam nhân thượng ta cũng có mười mấy người đi à nha! Không biết Hoàng thượng có bao nhiêu phi tử? Sẽ không thượng nữ nhân dư thừa là ta đây đi!

Rõ ràng rất sợ hãi, thương tâm đến sắp khóc, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn cười càn rỡ, cuồng vọng giống như vẻ điên cuồng cuối cùng trong sinh mệnh. Nàng sớm đã không phải là Hạ Lan Phiêu luôn ẩn nhẫn, mặc người chém giết như ban đầu rồi! Bởi vì trong tay của nàng có Thủy Lưu Ly, cũng bởi vì, vô luận nàng nghe theo hay phản kháng, người nam nhân kia chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng….

“Không cần cố gắng chọc giận Trẫm, còn nữa không được nói láo!” Tiêu Mặc lạnh lùng nói.

Choáng nha, chẳng lẽ đây là lời cẩu hoàng đế thường nói? Ta nói dối khi nào? Rõ ràng là, ta thật sự cùng hắn “lên giường” rồi, hơn nữa là mỗi ngày đều lên! Chỉ là ta là người phúc hậu, không muốn để người ngoài biết Diệp Văn có nỗi niềm khó nói mà thôi! Còn nữa, ta chỉ muốn kích thích Tiêu Mặc, làm cho hắn chán ghét ta, cuối cùng ném ta đi, ha ha….

“Hoàng thượng thích nói cái gì thì chính là cái đó. Không biết là ngọn gió nào thổi lão nhân gia người đến đây hả? Chẳng lẽ là tới cùng ta ôn lại chuyện cũ? Hình như ta là Vương Hậu tương lai của Kim quốc, là sủng vật của Diệp Văn Đại Vương, ngài làm như vậy không tốt đâu.”

“Trên đời này, đã không còn Kim quốc, cũng không còn Diệp Văn rồi. Nơi này, cả nơi này, tất cả đều là của Trẫm rồi. Bao gồm cả ngươi.”

Tiêu Mặc nói xong, lại hôn lên môi Hạ Lan Phiêu. Khác với sự nụ hôn dịu dàng lúc trước, lần này hắn hôn điên cuồng mà bá đạo, giống như muốn quên đi cái gì đó. Hắn khẽ dùng sức cắn lên môi của Hạ Lan Phiêu, chậm rãi dùng máu tươi lau sạch đôi môi của nàng, than nhẹ một tiếng: “Ruốt cuộc cũng không cảm nhận được mùi của người khác rồi…. Vẫn là như vậy tốt hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0