Túy Hà Y phát tác.
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
“Buông ta ra, ta không muốn hồi cung. Ta không muốn!”
Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Yên, không để ý nàng giãy giụa, bước từng bước một đến xe ngựa. Hắn bước thêm một bước, Hạ Lan Phiêu lại cảm thấy vận mệnh bi thảm đang đến gần, vô cùng thống khổ. Nàng không ngừng cắn xé Tiêu Mặc, dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa, nhưng vẫn bị Tiêu Mặc ôm lên xe ngựa.
“Ta không muốn trở về! Tên khốn khiếp nhà ngươi cút ngay! Sau này ta sẽ không chạy nữa, sống ở Hỏa Liên cung! Hạc Minh cứu ta!”
So với sống bên cạnh Tiêu Mặc đáng sợ, trở lại Đại Chu làm Hoàng hậu bị mọi người chán ghét, Hạ Lan Phiêu tình nguyện tiếp tục ở lại Tề quốc, làm tiểu tỳ nữ của Hạc Minh. Nhắc tới cũng kỳ quái, Hỏa Liên cung lqđ luôn đề phòng xâm nghiêm, nhưng hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Hỏa Liên cung vẫn yên tĩnh đáng sợ, thậm chí ngay cả thị vệ gác cổng cũng không đến xem một cái. Nàng sẽ không biết, lúc này Hạc Minh đang ngồi một mình trong phòng, lẳng lặng nhìn sách. Tay của hắn có chút run rẩy, nụ cười theo thói quen cũng không xuất hiện trên mặt của hắn. Ánh mắt hắn xuyên qua cuốn sách, nhìn bóng dáng đang thút thít nỉ non ở xa, cuối cùng sâu kín thở dài.
Chớ có trách ta, Tiểu Hạ Lan. Chúng ta còn có thể gặp lại. Nhất định!
Xe ngựa, nhanh chóng chạy về Chu quốc, tiếng khóc của Hạ Lan Phiêu cũng vang lên không dứt. Giọng nói của nàng bởi vì kêu gào mà trở nên khàn khàn, mặt của nàng sung huyết đỏ bừng, quần áo trên người cũng bị nước mắt làm ướt, Tiêu Mặc chưa từng nghĩ tới một người lại có nhiều nước mắt như vậy, nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, không khỏi hỏi: “Thật…. Không muốn hồi cung như vậy? Bởi vì Hạc Minh?”
“Hạc Minh cứu ta….”
Hạ Lan Phiêu kêu ngào, đã biến thành vô lực thì thầm. Mắt thấy nàng vẫn luôn gọi cái tên này, Tiêu Mặc có chút không vui. Hắn nâng cằm của nàng lên, ép nàng nhìn mình: “Ngươi thích Hạc Minh, muốn ở lại bên cạnh hắn? Trẫm làm cho ngươi chán ghét như vậy?”
“Phải….”
Tuy rằng không thích Hạc Minh, nhưng hắn là người duy nhất trên thế giới này có thể chống lại Tiêu Mặc. Hạc Minh không phải là Quốc sư tôn quý sao? Tề quốc không phải là địa bàn của hắn sao? Tại sao trước cung điện của hắn xảy ra chuyện lớn như vậy hắn lại thờ ơ? Hay là nói, căn bản là hắn không quan tâm ta sẽ thế nào….
“Ngươi thích Hạc Minh?” Lực trên tay Tiêu Mặc đột nhiên tăng thêm.
“Đau….”
Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác cằm của mình sắp bị bóp nát. Đầu tiên là đau như kim châm, sau đó bởi vì vô cùng đau đớn mà tê dại mất đi ý thức. Loại đau nhức này, so với vết thương vừa rồi trên cánh tay nặng hơn nhiều lắm, cũng đau hơn. Nàng nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Mặc, nhịn không được cầu xin tha thứ: “Buông tay…. Ta thật là đau….”
Có lẽ ruốt cuộc cảm thấy sự khổ sở của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc buông lỏng tay. Hắn ngồi bên cạnh Hạ Lan Phiêu, không nói một lời nhìn nàng, ai cũng không biết là hắn đang suy nghĩ gì. Tiêu Mặc trầm mặc, làm cho người ta sợ hãi. Hắn cứ lẳng lặng ngồi như thế, giống như Tu la trước khi chém giết.
“Hoàng hậu thật đúng là nhớ tình cũ." Tiêu Mặc cuối cùng cũng mở miệng, cả khuôn mặt đều là nụ cười lạnh lùng: “Ngươi muốn tên nam sủng ti tiện kia chết sao?”
Hạc Minh không phải là nam sủng, người ta là ẩn náu bên cạnh ta…. Xem ra, Tiêu Mặc hiểu lầm quan hệ giữa ta và Hạc Minh. Như vậy, cứ để cho hắn tiếp tục hiểu lầm đi.
“Ta không muốn hắn chết. Ta thích hắn!” Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi nói.
“Nhưng hình như hắn không thích ngươi. Trẫm nói với Hoàng đế Tề quốc muốn ngươi, lqđ về sau hắn cũng đồng ý. Nếu như hắn ra mặt ngăn cản, Trẫm cũng không thể nào dễ dàng mang ngươi đi như vậy. Nhưng mà, cho dù ngươi kêu gào, hắn cũng không xuất hiện. Ngươi bị vứt bỏ rồi, Hoàng hậu.”
Tiêu Mặc không có tức giận giống như dự đoán của Hạ Lan Phiêu, chỉ là tàn nhẫn nói ra sự thật. Giống như hắn nghĩ, sắc mặt Hạ Lan Phiêu trắng bệch như tờ giấy. Cảm giác vô lực khi bị vứt bỏ, bị phản bội lại một lần nữa xâm nhập vào nàng. Nàng chỉ cảm thấy, cả thế giới đều sụp đổ.
Tại sao lại như vậy…. Mỗi khi phải lựa chọn, ta đều bị vứt bỏ là sao? Tại sao? Tại sao cuối cùng vẫn là ta bị vứt bỏ?
Tiêu Mặc vì có được Thủy Lưu Ly đưa ta cho Đại vương của Kim quốc, mà Hạc Minh lại vì Tề quốc, đưa ta cho Tiêu Mặc…. Không có một ai hỏi ta muốn thế nào, không có một ai hỏi ý nguyện của ta! Chẳng lẽ ý nghĩa ta tồn tại là bị mọi người biến thành lễ vật đưa tới đưa lui, lúc không cần thì tàn nhẫn vứt bỏ sao?
Hạc Minh, ta xem ngươi là bằng hữu, mà ngươi lại không nói một lời đưa ta cho người khác! Ta nhìn lầm ngươi! Không, là ta sai lầm rồi…. Ta không nên có ảo tưởng với ngươi…. Nói cho cùng, chúng ta chỉ là người xa lạ thôi.
Trên cái thế giới này, ta chính là cô độc tồn tại. Không có người thân, không có bằng hữu, chỉ có vô tận tính toán…. Ta mệt mỏi…. Tiêu Mặc, ngươi muốn sao thì làm vậy đi, ta mệt mỏi….
Hạ Lan Phiêu ánh mắt trống rỗng nhìn Tiêu Mặc, làm cho hắn giật mình. Mắt của nàng đã sưng giống như hạt đào, thân thể thon gầy không ngừng run rẩy, đôi môi cũng bị cắn chảy máu. Nhưng mà, hình như nàng không cảm thấy chút đau đớn nào.Nàng chỉ bình tĩnh nhìn Tiêu Mặc, lqđ làm cho trong lòng Tiêu Mặc đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu….
“Hoàng hậu, ngươi làm sao vậy? Hoàng hậu…. Hạ Lan!”
Tay của Tiêu Mặc vừa chạm đến Hạ Lan Phiêu, nàng liền mềm nhũn té xỉu trong ngực Tiêu Mặc. Hô hấp của nàng vững vàng, khóe môi còn mang theo nụ cười ngọt ngào, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp. Cổ tay của nàng, chỉ đỏ, đã biến thành ba đường, nhắm thẳng vào trái tim. Tiêu Mặc biết, Túy Hà Y cuối cùng cũng phát tác lần thứ ba, cũng là lần phát tác cuối cùng. Mà nàng, sẽ chết….
Tại sao có thể như vậy? Theo thời gia tính toán, rõ ràng còn một tháng nữa mà, tại sao lại phát tác trước? Hạ Lan Phiêu, chẳng lẽ ngươi một lòng muốn chết rồi sao? Không được, Trẫm sẽ không bỏ qua ngươi!
Tiêu Mặc nghĩ vậy, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, từ trong đó lấy ra một viên thuốc màu đen muốn đút vào trong miệng Hạ Lan Phiêu. Cái này, là thuốc giải Túy Hà Y, cũng là thứ duy nhất có thể cứu nàng bây giờ. Hắn muốn đút thuốc cho Hạ Lan Phiêu ăn vào, nhưng hàm răng của Hạ Lan Phiêu cắn thật chặt, làm thế nào cũng không đút vào được.
“Há mồm! Ngươi không dùng, thật sẽ chết. Trẫm ra lệnh ngươi ăn.”
Hạ Lan Phiêu ở trong hôn mê, chính là không nghe ý chỉ của Tiêu Mặc. Túy Hà Y phát tác sẽ làm cho người ta ngủ say mà chết, chết ưu nhã, không có một chút thống khổ. Hạ Lan Phiêu trong ngực của Tiêu Mặc, chính là an tĩnh ngủ như vậy, vẻ mặt tinh khiết như thiên sứ. Mà Tiêu Mặc, sẽ không để cho nàng dễ dàng rời đi như vậy.
Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Yên, không để ý nàng giãy giụa, bước từng bước một đến xe ngựa. Hắn bước thêm một bước, Hạ Lan Phiêu lại cảm thấy vận mệnh bi thảm đang đến gần, vô cùng thống khổ. Nàng không ngừng cắn xé Tiêu Mặc, dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa, nhưng vẫn bị Tiêu Mặc ôm lên xe ngựa.
“Ta không muốn trở về! Tên khốn khiếp nhà ngươi cút ngay! Sau này ta sẽ không chạy nữa, sống ở Hỏa Liên cung! Hạc Minh cứu ta!”
So với sống bên cạnh Tiêu Mặc đáng sợ, trở lại Đại Chu làm Hoàng hậu bị mọi người chán ghét, Hạ Lan Phiêu tình nguyện tiếp tục ở lại Tề quốc, làm tiểu tỳ nữ của Hạc Minh. Nhắc tới cũng kỳ quái, Hỏa Liên cung lqđ luôn đề phòng xâm nghiêm, nhưng hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Hỏa Liên cung vẫn yên tĩnh đáng sợ, thậm chí ngay cả thị vệ gác cổng cũng không đến xem một cái. Nàng sẽ không biết, lúc này Hạc Minh đang ngồi một mình trong phòng, lẳng lặng nhìn sách. Tay của hắn có chút run rẩy, nụ cười theo thói quen cũng không xuất hiện trên mặt của hắn. Ánh mắt hắn xuyên qua cuốn sách, nhìn bóng dáng đang thút thít nỉ non ở xa, cuối cùng sâu kín thở dài.
Chớ có trách ta, Tiểu Hạ Lan. Chúng ta còn có thể gặp lại. Nhất định!
Xe ngựa, nhanh chóng chạy về Chu quốc, tiếng khóc của Hạ Lan Phiêu cũng vang lên không dứt. Giọng nói của nàng bởi vì kêu gào mà trở nên khàn khàn, mặt của nàng sung huyết đỏ bừng, quần áo trên người cũng bị nước mắt làm ướt, Tiêu Mặc chưa từng nghĩ tới một người lại có nhiều nước mắt như vậy, nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, không khỏi hỏi: “Thật…. Không muốn hồi cung như vậy? Bởi vì Hạc Minh?”
“Hạc Minh cứu ta….”
Hạ Lan Phiêu kêu ngào, đã biến thành vô lực thì thầm. Mắt thấy nàng vẫn luôn gọi cái tên này, Tiêu Mặc có chút không vui. Hắn nâng cằm của nàng lên, ép nàng nhìn mình: “Ngươi thích Hạc Minh, muốn ở lại bên cạnh hắn? Trẫm làm cho ngươi chán ghét như vậy?”
“Phải….”
Tuy rằng không thích Hạc Minh, nhưng hắn là người duy nhất trên thế giới này có thể chống lại Tiêu Mặc. Hạc Minh không phải là Quốc sư tôn quý sao? Tề quốc không phải là địa bàn của hắn sao? Tại sao trước cung điện của hắn xảy ra chuyện lớn như vậy hắn lại thờ ơ? Hay là nói, căn bản là hắn không quan tâm ta sẽ thế nào….
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi thích Hạc Minh?” Lực trên tay Tiêu Mặc đột nhiên tăng thêm.
“Đau….”
Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác cằm của mình sắp bị bóp nát. Đầu tiên là đau như kim châm, sau đó bởi vì vô cùng đau đớn mà tê dại mất đi ý thức. Loại đau nhức này, so với vết thương vừa rồi trên cánh tay nặng hơn nhiều lắm, cũng đau hơn. Nàng nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Mặc, nhịn không được cầu xin tha thứ: “Buông tay…. Ta thật là đau….”
Có lẽ ruốt cuộc cảm thấy sự khổ sở của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc buông lỏng tay. Hắn ngồi bên cạnh Hạ Lan Phiêu, không nói một lời nhìn nàng, ai cũng không biết là hắn đang suy nghĩ gì. Tiêu Mặc trầm mặc, làm cho người ta sợ hãi. Hắn cứ lẳng lặng ngồi như thế, giống như Tu la trước khi chém giết.
“Hoàng hậu thật đúng là nhớ tình cũ." Tiêu Mặc cuối cùng cũng mở miệng, cả khuôn mặt đều là nụ cười lạnh lùng: “Ngươi muốn tên nam sủng ti tiện kia chết sao?”
Hạc Minh không phải là nam sủng, người ta là ẩn náu bên cạnh ta…. Xem ra, Tiêu Mặc hiểu lầm quan hệ giữa ta và Hạc Minh. Như vậy, cứ để cho hắn tiếp tục hiểu lầm đi.
“Ta không muốn hắn chết. Ta thích hắn!” Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi nói.
“Nhưng hình như hắn không thích ngươi. Trẫm nói với Hoàng đế Tề quốc muốn ngươi, lqđ về sau hắn cũng đồng ý. Nếu như hắn ra mặt ngăn cản, Trẫm cũng không thể nào dễ dàng mang ngươi đi như vậy. Nhưng mà, cho dù ngươi kêu gào, hắn cũng không xuất hiện. Ngươi bị vứt bỏ rồi, Hoàng hậu.”
Tiêu Mặc không có tức giận giống như dự đoán của Hạ Lan Phiêu, chỉ là tàn nhẫn nói ra sự thật. Giống như hắn nghĩ, sắc mặt Hạ Lan Phiêu trắng bệch như tờ giấy. Cảm giác vô lực khi bị vứt bỏ, bị phản bội lại một lần nữa xâm nhập vào nàng. Nàng chỉ cảm thấy, cả thế giới đều sụp đổ.
Tại sao lại như vậy…. Mỗi khi phải lựa chọn, ta đều bị vứt bỏ là sao? Tại sao? Tại sao cuối cùng vẫn là ta bị vứt bỏ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Mặc vì có được Thủy Lưu Ly đưa ta cho Đại vương của Kim quốc, mà Hạc Minh lại vì Tề quốc, đưa ta cho Tiêu Mặc…. Không có một ai hỏi ta muốn thế nào, không có một ai hỏi ý nguyện của ta! Chẳng lẽ ý nghĩa ta tồn tại là bị mọi người biến thành lễ vật đưa tới đưa lui, lúc không cần thì tàn nhẫn vứt bỏ sao?
Hạc Minh, ta xem ngươi là bằng hữu, mà ngươi lại không nói một lời đưa ta cho người khác! Ta nhìn lầm ngươi! Không, là ta sai lầm rồi…. Ta không nên có ảo tưởng với ngươi…. Nói cho cùng, chúng ta chỉ là người xa lạ thôi.
Trên cái thế giới này, ta chính là cô độc tồn tại. Không có người thân, không có bằng hữu, chỉ có vô tận tính toán…. Ta mệt mỏi…. Tiêu Mặc, ngươi muốn sao thì làm vậy đi, ta mệt mỏi….
Hạ Lan Phiêu ánh mắt trống rỗng nhìn Tiêu Mặc, làm cho hắn giật mình. Mắt của nàng đã sưng giống như hạt đào, thân thể thon gầy không ngừng run rẩy, đôi môi cũng bị cắn chảy máu. Nhưng mà, hình như nàng không cảm thấy chút đau đớn nào.Nàng chỉ bình tĩnh nhìn Tiêu Mặc, lqđ làm cho trong lòng Tiêu Mặc đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu….
“Hoàng hậu, ngươi làm sao vậy? Hoàng hậu…. Hạ Lan!”
Tay của Tiêu Mặc vừa chạm đến Hạ Lan Phiêu, nàng liền mềm nhũn té xỉu trong ngực Tiêu Mặc. Hô hấp của nàng vững vàng, khóe môi còn mang theo nụ cười ngọt ngào, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp. Cổ tay của nàng, chỉ đỏ, đã biến thành ba đường, nhắm thẳng vào trái tim. Tiêu Mặc biết, Túy Hà Y cuối cùng cũng phát tác lần thứ ba, cũng là lần phát tác cuối cùng. Mà nàng, sẽ chết….
Tại sao có thể như vậy? Theo thời gia tính toán, rõ ràng còn một tháng nữa mà, tại sao lại phát tác trước? Hạ Lan Phiêu, chẳng lẽ ngươi một lòng muốn chết rồi sao? Không được, Trẫm sẽ không bỏ qua ngươi!
Tiêu Mặc nghĩ vậy, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, từ trong đó lấy ra một viên thuốc màu đen muốn đút vào trong miệng Hạ Lan Phiêu. Cái này, là thuốc giải Túy Hà Y, cũng là thứ duy nhất có thể cứu nàng bây giờ. Hắn muốn đút thuốc cho Hạ Lan Phiêu ăn vào, nhưng hàm răng của Hạ Lan Phiêu cắn thật chặt, làm thế nào cũng không đút vào được.
“Há mồm! Ngươi không dùng, thật sẽ chết. Trẫm ra lệnh ngươi ăn.”
Hạ Lan Phiêu ở trong hôn mê, chính là không nghe ý chỉ của Tiêu Mặc. Túy Hà Y phát tác sẽ làm cho người ta ngủ say mà chết, chết ưu nhã, không có một chút thống khổ. Hạ Lan Phiêu trong ngực của Tiêu Mặc, chính là an tĩnh ngủ như vậy, vẻ mặt tinh khiết như thiên sứ. Mà Tiêu Mặc, sẽ không để cho nàng dễ dàng rời đi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro