Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu
Hoạt Cốt Luyện...
2024-09-07 19:10:04
Phiêu Miểu tông vốn là một tiên môn nhỏ không chút nổi bật, thời điểm điêu tàn nhất, môn đồ trong tông thậm chí chỉ rải rác mấy người, tuy rằng giờ đệ tử trong tông cũng chỉ có mười mấy người.
Nhưng hai mươi bảy năm trước, Phiêu Miểu tông lại cùng lúc có hai vị tiên sư trẻ tuổi thông qua được thí luyện tiên tôn của Toàn Cơ sơn, nhận được tôn hào trở về.
Sau đó, danh tiếng Phiêu Miểu tông liền bay xa, người đều Phiêu Miểu tông tầm sư nối liền không dứt, tên hai vị Tiên Tôn trẻ tuổi kia của Phiêu Miểu tông cũng được người ta viết vào rất nhiều điển tích tu chân.
Chuyện xưa của bọn họ tất nhiên cũng được rất nhiều người kể chuyện biên soạn thành mấy trăm phiên bản, lưu truyền trên mảnh đại lục này.
Chỉ là Phiêu Miểu tông này tựa hồ đã quen với thanh tịnh cô nhã, vì vậy mà sau khi danh tiếng vang xa cũng không thu quá nhiều môn đồ, từ chối phần lớn thiếp bái sư, do vậy mà trong tông cũng chỉ có mười mấy người, vẫn giữ nguyên truyền thống tiểu môn phái.
Lúc này, Bách Cốt Ma Tôn Nam Cung Lãnh Vũ dường như cũng nhận ra đám người đuổi giết hắn đã đến, chỉ tiếc là tốc độ cảm nhận của hắn chậm hai giây so với Tần Huyền Khê.
Dù chỉ kém hai giây thôi nhưng cũng đã khiến hắn không đủ thời gian chạy trốn, chỉ có thể phải chuẩn bị đối phó địch.
Nam Cung Lãnh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tự nhủ: "Đám truy binh này thật giống một đám ruồi, thế nào cũng bỏ không được!"
Hắn vừa dứt lời, bầu trời phía nam liền xuất hiện một vầng hào quang.
Bên trong vầng hào quang, có hai bóng người đứng trong không trung, một nam một nữ, nam tóc dài trắng, mặc trường bào trắng, nữ tóc dài đen, mặc trường bào vàng nhạt.
Lông mày Nam Cung Lãnh Vũ nhíu lại, trong lòng thầm kêu không ổn, truy binh tới lần này lại là nhân vật rất khó đối phó.
Trần Hoài m kích động chỉ về bầu trời phía nam hô: "Đoàn Lăng sư đệ, Nông Sơn sư huynh, hình như ta đã từng thấy họ ở trong sách rồi."
Nàng ta lập tức lấy từ không gian trữ vật ra một quyển sách dày côp, tên sách ghi là .
Nhanh chóng lật tới trang giới thiệu "Phiêu Miểu Song Thánh", phía trên còn có chân dung hai vị Tiên Tôn kia.
Sau đó vì kích động mà giọng giọng nói cũng run run: "Nông Sơn sư huynh, Đoàn Lăng sư đệ, chúng ta...được cứu rồi, bọn họ chính là hai vị Tiên Tôn của Phiêu Miểu tông."
"Nam là 'Trường Hoa Tiên Tôn' Chúc Trường Thanh, nữ là 'Thiên Sương Tiên Tôn' Cố Y Tinh."
"Không thể sai được, bọn họ giống y đúc trong tranh vẽ!"
Ở một nơi có diện tích lớn hơn Hải Lan Tinh mà Tống Diệp đang sống gấp hai mươi lần như Huyền Doanh đại lục, người bình thường muốn gặp được đại lão cấp Tiên Tôn với Ma Tôn như này xác suất thấp đều thảm thương, giống như thấy thần tích giáng lâm, như khi còn sống trúng độc đắc sáu số vậy.
Như Lãm Nguyệt tông mà Trần Hoài m bọn họ đang sống cũng đã mấy trăm năm rồi chưa từng xuất hiện một vị cấp bậc Tiên Tôn, cho nên nếu đệ tử Lãm Nguyệt tông muốn chiêm ngưỡng được Tiên Tôn thì ngoại trừ nằm mơ, cũng chỉ có thể nương nhờ vào loại sách tu chân như này.
Nhưng hôm nay, trong quán trà, Trần Hoài m bọn họ lại có thể nhìn thấy một vị Ma Tôn cùng hai vị Tiên Tôn, nếu cuối cùng có thể sống mà về Lãm Nguyệt tông, thì bọn họ có thể khoe khoang trước mặt sư huynh đệ đồng môn về chuyện ngày hôm nay rồi trong một khoản thời gian dài rồi.
Tống Diệp cũng nhanh chóng dùng công năng thăm dò cảnh giới để tra xét tu vi hai vị Tiên Tôn này.
[Chúc Trường Thanh: Bất Diệt cảnh tầng tám]
[Cố Y Tinh: Bất Diệt cảnh tầng chín]
Mà đối thủ của hai người họ, Bách Cốt Ma Tôn Nam Cung Lãnh Vũ, tu vi Huyền Tôn Thiên Ma cảnh tầng ba, trong cảnh giới tu tiên, ngang bằng với tu vi Huyền Tôn Thiên Ma cảnh là tu vi Thánh Nguyên cảnh.
Mà Thánh Nguyên cảnh cao hơn Bất Diệt cảnh một đại cảnh giới.
Vì vậy nếu xét tu vi cao thấp, tu vi Nam Cung Lãnh Vũ lại cao hơn tu vi Chúc Trường Thanh và Cố Y Tinh, theo lý thì dù hai người bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ Nam Cung Lãnh Vũ.
Nhưng dưới tiền đề là Nam Cung Lãnh Vũ lành lặn.
Hiện tại, bề ngoài Nam Cung Lãnh Vũ giống như không có việc gì, nhưng thực tế là đã bị thương nặng.
Cho nên lúc hắn nhìn thấy đối thủ lần này là hai vị Tiên Tôn của Phiêu Miểu tông mới có thể cảm thấy khó giải quyết.
"Bách Cốt Ma Tôn, ngươi dùng hoạt cốt luyện khôi, giết người vô số, một đời tội lỗi, thật sự là tội nghiệt chồng chất."
Chúc Trường Thanh từ trên cao nhìn xuống, liệt kê tội lỗi của Nam Cung Lãnh Vũ.
"Gần đây, ngươi còn tàn nhẫn rút sống xương cốt thê tử Quách môn chủ Ngô thị làm thành một con rối, hành vi tàn bạo đến cực điểm, khiến nhân thần cộng phẫn, người người đều muốn tru diệt!"
"Nếu ngươi có thể ngoan ngoãn chịu trói, theo bản tôn trở về tạ tội với Quách chưởng môn, không chừng còn có thể lưu cho ngươi toàn thây!"
Nam Cung Lãnh Vũ ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha ha, quả nhiên các ngươi là trợ thủ mà tên Quách Khôi nhu nhược mời tới giúp đỡ à."
"Nếu Quách Khôi là một nam tử hán chân chính thì đã tự mình tìm đều bản tôn báo thù cho thê tử rồi, cớ gì lại cho các ngươi tới đây chịu chết!"
Chúc Trường Thành lạnh giọng nói: "Ngươi làm ra hành động rút xương người sống tàn bạo cỡ này, dù Quách môn chủ không mời bản tôn, bán tôn cũng sẽ đuổi theo thay thế gian diệt trừ đi kẻ đại ác nhà ngươi!"
"Ha ha ha ha ha!" Nam Cung Lãnh Vũ lại cười to vài tiếng: "Bản tôn thừa nhận đúng là kẻ ác, nhưng không phải thấy ai bản tôn cũng giết, chỉ là thân thể thê tử của Quách Khôi thực sự khiến bản tôn mê luyến."
"Nếu không rút xương nàng ra làm thành con rối, bản tôn sẽ ngày đêm ăn ngủ không yên."
"Nhưng cho dù như vậy, bản tôn cũng chỉ giết mỗi nàng thôi, tỳ nữ bên người nàng, đệ tử môn phái nàng, bản tôn chưa từng giết một người nào."
"Mà trước đây không lâu Huyền Uyên Ma Tôn Tần Huyền Khê kia cũng đã tàn sát trên dưới bảy ngàn nhân mạng Thánh Thiên tông."
"Chúc Trường Thanh, miệng ngươi toàn treo nhân nghĩa đạo đức, nói muốn thay trời hành đạo, vậy sao ngươi không đi giết Tần Huyền Khê báo thù cho cả nhà Thánh Thiên tông, mà lại chạy đều bắt nạt một Bách Cốt Ma Tôn nhỏ bé như ta."
"Theo ta thấy, Chúc Trường Thanh nhà ngươi chẳng qua là mua danh trục lợi, bắt nạt kẻ thiện sợ kẻ ác thôi!"
Bị Nam Cung Lãnh khiển trách như vậy, Chúc Trương Thanh nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Dù sao Nam Cung Lãnh Vũ cũng không nói sai, nếu nói về trình độ ác độc, Tần Huyền Khê hơn hắn rất nhiều, nhưng thực lực nàng lại vô cùng mạnh, môn đồ thủ hạ ai ai cũng đều là nhân vật lợi.
Vì vậy cho dù là Đại Tiên môn lịch sử lâu đời như Thánh Thiên tông bị Tần Huyền Khê huyết tẩy cả nhà nhưng rất nhiều Tiên môn đồng liêu cũng chỉ có thể lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, duy trì lặng im.
Dù sao, ở nơi lấy cường giả vi tôn này, chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi liền có thể tự mình định nghĩa thiện ác!
"Tiểu tử Nam Cung Lãnh Vũ này vậy mà dám nhắc đến bản tôn để biện hộ cho tội danh của hắn, thật sự là không sợ chết mà!"
Có điều, Tần Huyền Khê cũng không có ý định ra tay, bất luận cuối cùng là hai vị Tiên Tôn này hay Bách Cốt Ma Tôn thắng, nàng đều sẽ chỉ làm người đứng xem, trước sau khoanh tay mà nhìn.
Dù sao, ở nơi này, nàng cũng chỉ là tiểu nương tử xinh đẹp như hoa của Tống Diệp, chỉ vậy thôi.
Nhưng hai mươi bảy năm trước, Phiêu Miểu tông lại cùng lúc có hai vị tiên sư trẻ tuổi thông qua được thí luyện tiên tôn của Toàn Cơ sơn, nhận được tôn hào trở về.
Sau đó, danh tiếng Phiêu Miểu tông liền bay xa, người đều Phiêu Miểu tông tầm sư nối liền không dứt, tên hai vị Tiên Tôn trẻ tuổi kia của Phiêu Miểu tông cũng được người ta viết vào rất nhiều điển tích tu chân.
Chuyện xưa của bọn họ tất nhiên cũng được rất nhiều người kể chuyện biên soạn thành mấy trăm phiên bản, lưu truyền trên mảnh đại lục này.
Chỉ là Phiêu Miểu tông này tựa hồ đã quen với thanh tịnh cô nhã, vì vậy mà sau khi danh tiếng vang xa cũng không thu quá nhiều môn đồ, từ chối phần lớn thiếp bái sư, do vậy mà trong tông cũng chỉ có mười mấy người, vẫn giữ nguyên truyền thống tiểu môn phái.
Lúc này, Bách Cốt Ma Tôn Nam Cung Lãnh Vũ dường như cũng nhận ra đám người đuổi giết hắn đã đến, chỉ tiếc là tốc độ cảm nhận của hắn chậm hai giây so với Tần Huyền Khê.
Dù chỉ kém hai giây thôi nhưng cũng đã khiến hắn không đủ thời gian chạy trốn, chỉ có thể phải chuẩn bị đối phó địch.
Nam Cung Lãnh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tự nhủ: "Đám truy binh này thật giống một đám ruồi, thế nào cũng bỏ không được!"
Hắn vừa dứt lời, bầu trời phía nam liền xuất hiện một vầng hào quang.
Bên trong vầng hào quang, có hai bóng người đứng trong không trung, một nam một nữ, nam tóc dài trắng, mặc trường bào trắng, nữ tóc dài đen, mặc trường bào vàng nhạt.
Lông mày Nam Cung Lãnh Vũ nhíu lại, trong lòng thầm kêu không ổn, truy binh tới lần này lại là nhân vật rất khó đối phó.
Trần Hoài m kích động chỉ về bầu trời phía nam hô: "Đoàn Lăng sư đệ, Nông Sơn sư huynh, hình như ta đã từng thấy họ ở trong sách rồi."
Nàng ta lập tức lấy từ không gian trữ vật ra một quyển sách dày côp, tên sách ghi là .
Nhanh chóng lật tới trang giới thiệu "Phiêu Miểu Song Thánh", phía trên còn có chân dung hai vị Tiên Tôn kia.
Sau đó vì kích động mà giọng giọng nói cũng run run: "Nông Sơn sư huynh, Đoàn Lăng sư đệ, chúng ta...được cứu rồi, bọn họ chính là hai vị Tiên Tôn của Phiêu Miểu tông."
"Nam là 'Trường Hoa Tiên Tôn' Chúc Trường Thanh, nữ là 'Thiên Sương Tiên Tôn' Cố Y Tinh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không thể sai được, bọn họ giống y đúc trong tranh vẽ!"
Ở một nơi có diện tích lớn hơn Hải Lan Tinh mà Tống Diệp đang sống gấp hai mươi lần như Huyền Doanh đại lục, người bình thường muốn gặp được đại lão cấp Tiên Tôn với Ma Tôn như này xác suất thấp đều thảm thương, giống như thấy thần tích giáng lâm, như khi còn sống trúng độc đắc sáu số vậy.
Như Lãm Nguyệt tông mà Trần Hoài m bọn họ đang sống cũng đã mấy trăm năm rồi chưa từng xuất hiện một vị cấp bậc Tiên Tôn, cho nên nếu đệ tử Lãm Nguyệt tông muốn chiêm ngưỡng được Tiên Tôn thì ngoại trừ nằm mơ, cũng chỉ có thể nương nhờ vào loại sách tu chân như này.
Nhưng hôm nay, trong quán trà, Trần Hoài m bọn họ lại có thể nhìn thấy một vị Ma Tôn cùng hai vị Tiên Tôn, nếu cuối cùng có thể sống mà về Lãm Nguyệt tông, thì bọn họ có thể khoe khoang trước mặt sư huynh đệ đồng môn về chuyện ngày hôm nay rồi trong một khoản thời gian dài rồi.
Tống Diệp cũng nhanh chóng dùng công năng thăm dò cảnh giới để tra xét tu vi hai vị Tiên Tôn này.
[Chúc Trường Thanh: Bất Diệt cảnh tầng tám]
[Cố Y Tinh: Bất Diệt cảnh tầng chín]
Mà đối thủ của hai người họ, Bách Cốt Ma Tôn Nam Cung Lãnh Vũ, tu vi Huyền Tôn Thiên Ma cảnh tầng ba, trong cảnh giới tu tiên, ngang bằng với tu vi Huyền Tôn Thiên Ma cảnh là tu vi Thánh Nguyên cảnh.
Mà Thánh Nguyên cảnh cao hơn Bất Diệt cảnh một đại cảnh giới.
Vì vậy nếu xét tu vi cao thấp, tu vi Nam Cung Lãnh Vũ lại cao hơn tu vi Chúc Trường Thanh và Cố Y Tinh, theo lý thì dù hai người bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ Nam Cung Lãnh Vũ.
Nhưng dưới tiền đề là Nam Cung Lãnh Vũ lành lặn.
Hiện tại, bề ngoài Nam Cung Lãnh Vũ giống như không có việc gì, nhưng thực tế là đã bị thương nặng.
Cho nên lúc hắn nhìn thấy đối thủ lần này là hai vị Tiên Tôn của Phiêu Miểu tông mới có thể cảm thấy khó giải quyết.
"Bách Cốt Ma Tôn, ngươi dùng hoạt cốt luyện khôi, giết người vô số, một đời tội lỗi, thật sự là tội nghiệt chồng chất."
Chúc Trường Thanh từ trên cao nhìn xuống, liệt kê tội lỗi của Nam Cung Lãnh Vũ.
"Gần đây, ngươi còn tàn nhẫn rút sống xương cốt thê tử Quách môn chủ Ngô thị làm thành một con rối, hành vi tàn bạo đến cực điểm, khiến nhân thần cộng phẫn, người người đều muốn tru diệt!"
"Nếu ngươi có thể ngoan ngoãn chịu trói, theo bản tôn trở về tạ tội với Quách chưởng môn, không chừng còn có thể lưu cho ngươi toàn thây!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Cung Lãnh Vũ ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha ha, quả nhiên các ngươi là trợ thủ mà tên Quách Khôi nhu nhược mời tới giúp đỡ à."
"Nếu Quách Khôi là một nam tử hán chân chính thì đã tự mình tìm đều bản tôn báo thù cho thê tử rồi, cớ gì lại cho các ngươi tới đây chịu chết!"
Chúc Trường Thành lạnh giọng nói: "Ngươi làm ra hành động rút xương người sống tàn bạo cỡ này, dù Quách môn chủ không mời bản tôn, bán tôn cũng sẽ đuổi theo thay thế gian diệt trừ đi kẻ đại ác nhà ngươi!"
"Ha ha ha ha ha!" Nam Cung Lãnh Vũ lại cười to vài tiếng: "Bản tôn thừa nhận đúng là kẻ ác, nhưng không phải thấy ai bản tôn cũng giết, chỉ là thân thể thê tử của Quách Khôi thực sự khiến bản tôn mê luyến."
"Nếu không rút xương nàng ra làm thành con rối, bản tôn sẽ ngày đêm ăn ngủ không yên."
"Nhưng cho dù như vậy, bản tôn cũng chỉ giết mỗi nàng thôi, tỳ nữ bên người nàng, đệ tử môn phái nàng, bản tôn chưa từng giết một người nào."
"Mà trước đây không lâu Huyền Uyên Ma Tôn Tần Huyền Khê kia cũng đã tàn sát trên dưới bảy ngàn nhân mạng Thánh Thiên tông."
"Chúc Trường Thanh, miệng ngươi toàn treo nhân nghĩa đạo đức, nói muốn thay trời hành đạo, vậy sao ngươi không đi giết Tần Huyền Khê báo thù cho cả nhà Thánh Thiên tông, mà lại chạy đều bắt nạt một Bách Cốt Ma Tôn nhỏ bé như ta."
"Theo ta thấy, Chúc Trường Thanh nhà ngươi chẳng qua là mua danh trục lợi, bắt nạt kẻ thiện sợ kẻ ác thôi!"
Bị Nam Cung Lãnh khiển trách như vậy, Chúc Trương Thanh nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Dù sao Nam Cung Lãnh Vũ cũng không nói sai, nếu nói về trình độ ác độc, Tần Huyền Khê hơn hắn rất nhiều, nhưng thực lực nàng lại vô cùng mạnh, môn đồ thủ hạ ai ai cũng đều là nhân vật lợi.
Vì vậy cho dù là Đại Tiên môn lịch sử lâu đời như Thánh Thiên tông bị Tần Huyền Khê huyết tẩy cả nhà nhưng rất nhiều Tiên môn đồng liêu cũng chỉ có thể lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, duy trì lặng im.
Dù sao, ở nơi lấy cường giả vi tôn này, chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi liền có thể tự mình định nghĩa thiện ác!
"Tiểu tử Nam Cung Lãnh Vũ này vậy mà dám nhắc đến bản tôn để biện hộ cho tội danh của hắn, thật sự là không sợ chết mà!"
Có điều, Tần Huyền Khê cũng không có ý định ra tay, bất luận cuối cùng là hai vị Tiên Tôn này hay Bách Cốt Ma Tôn thắng, nàng đều sẽ chỉ làm người đứng xem, trước sau khoanh tay mà nhìn.
Dù sao, ở nơi này, nàng cũng chỉ là tiểu nương tử xinh đẹp như hoa của Tống Diệp, chỉ vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro