Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu
Nấu Nướng Bảo Đ...
2024-09-07 19:10:04
Tần Huyền Khê cưỡi tê giác bay rời Lạc thành, nữ tử áo lam trong xe liền hỏi: "Sư tôn, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
Tần Huyền Khê thản nhiên nói: "Đến Ông thành thăm một vị cố hữu!”
Ông Thành có 5 huyện trực thuộc, trong đó có huyện Trừng.
Mà thôn Thu Ngữ nằm dưới sự cai quản của huyện Trừng.
Tần Huyền Khê đương nhiên sẽ không nói cho hai đồ đệ này biết, vị cố hữu nàng muốn đi thăm này còn là phàm nhân Tống Diệp từng có hôn ước với nàng.
Đương nhiên, chính nàng cũng sẽ không thừa nhận hôn ước này.
Và nàng cũng đã nghĩ ra lý do ngụy biện.
Dù sao, người định hôn ước với Tống Diệp lúc trước chính là "Tần Khê Y", cũng không phải Tần Huyền Khê ta, dù sao nào có giống tên!
Hơn nữa, bây giờ là thời kỳ chiến loạn, những trưởng bối trong thôn từng chứng kiến hôn ước của nàng và Tống Diệp có thể sống sót trở lại thôn Thu Ngữ phỏng chừng cũng không có mấy người.
Cho nên cũng sẽ không có cái gọi là "chứng hôn" để chỉ trích nàng đào hôn, cho dù có cũng không dám!
Nếu Tần Huyền Khê đã quyết định đến thăm "cố hữu" Tống Diệp này, vậy đương nhiên là phải mang theo chút lễ vật rồi.
Tần Huyền Khê nhớ tới Tống Diệp kia có vẻ thích thịt yêu thú, trước khi nàng rời khỏi tân thủ thôn, "phí chia tay" nàng cho hắn chính là hai con yêu thú.
Đương nhiên, loại phàm nhân như Tống Diệp sẽ không biết lợi dụng huyết nhục yêu thú để phụ trợ tu hành, có lẽ hắn chỉ đơn thuần thích loại thịt yêu thú đặc thù này mà thôi.
Hơn nữa mùi vị yêu thú mà nàng từng ăn cũng không tệ lắm, có rất nhiều thịt, chỉ là thịt của một ít yêu thú thượng phẩm cũng có giá trị tu luyện rất cao, đưa cho một phàm nhân không hiểu tu hành như Tống Diệp dường như có hơi chà đạp.
Đúng lúc này, Tần Huyền Khê cảm ứng được Vương tiên sư của Thái Hư cung đang ở cách ngoài thành ba mươi dặm.
Tần Huyền Khê nhớ rất nhiều tiên sư ở Thái Hư cung đều thích nuôi dưỡng một loại yêu thú tên là Dê răng kiếm vảy đen làm tọa kỵ.
Trên người Hắc Giáp Dương đều có một lớp vảy màu đen bao phủ, tựa như mặc một bộ giáp đen, miệng còn mọc răng như hổ răng kiếm, cho nên mới có tên này.
Thịt của Kiếm Xỉu Hắc Giáp Dương cũng không có quá nhiều giá trị tu luyện, nhưng thịt của nó lại vô cùng tươi ngon.
Cho nên Thái Hư cung thường xuyên xảy ra chuyện mất cắp, không ít tu chân giả có ham mê ăn uống đều thích lên Thái Hư cung trộm thú.
Đương nhiên, dê răng kiếm vảy đen này tính công kích cũng rất mạnh, nếu không có đạo hạnh nhất định thì sẽ không phải là đối thủ của con dê này!
Tần Huyền Khê dùng thuật thuấn thân một cái liền đi tới trước mặt Vương tiên sư.
Lúc này, Vương tiên sư đang ngồi trên lưng một con dê giáp đen răng kiếm, bộ dáng thản nhiên tự đắc, nhưng khi nhìn thấy Tần Huyền Khê đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta đã sợ tới mức thiếu chút nữa ngã nhào từ trên lưng dê xuống.
“Không biết Huyền Uyên ma tôn tới tìm tại hạ là có chuyện gì quan trọng?” Vương tiên sư run run nói:
Tần Huyền Khê thẳng thắn” "Ta muốn con dê ngươi đang ngồi, ngươi có thể bỏ thứ mình yêu thích không?!”
“Bỏ được, bỏ được! Vương tiên sư vội vàng đáp, dường như sợ nói chậm nửa giây thì đối phương sẽ bổ ông ta ra vậy.
Nói xong, ông ta vội vàng bò xuống, tự mình dắt con dê răng kiếm vảy đen kia đến trước mặt Tần Huyền Khê.
“Huyền Uyên ma tôn, chỗ của ta còn có một quyển "Bảo điển nấu nướng", bên trong giới thiệu mười bảy loại phương pháp nấu thịt dê, xin ngài vui vẻ nhận cho!”
Vương tiên sư mặt cười ha hả lấy ra một quyển sách nấu ăn từ trong không gian nạp vật của mình, còn dâng hai tay đến trước mặt Tần Huyền Khê.
Vương tiên sư đương nhiên biết, con tọa kỵ dê răng kiếm vảy đen này không có giá trị tu luyện gì, Tần Huyền Khê muốn lấy đi nó có lẽ cũng ngấp ngầm vị ngon của nó thôi.
Không thể không nói, tính giác ngộ của Vương tiên sư vẫn rất cao, không chỉ không làm bất kỳ chống cự nào cứ thế đưa tọa kỵ cho Tần Huyền Khê, còn chủ động hai tay dâng một quyển bí tịch nấu nướng.
Dù sao, nếu Tần Huyền Khê muốn giết ông ta cũng chỉ trong một ý niệm mà thôi, vì bảo vệ tính mạng đương nhiên ông ta chỉ có thể làm vậy.
Lúc này, Tần Huyền Khê vẫn đeo mặt nạ Tử Sát, Vương tiên sư cũng không thấy vẻ mặt nàng, không biết nàng đang vui hay giận.
Hai tay cầm quyển bí tịch nấu nướng của ông ta cũng bắt đầu run rẩy.
Nhưng chỉ thấy Tần Huyền Khê phất tay thu con dê răng kiếm vảy đen kia xong liền phi thân rời đi.
Vương tiên sư lúc này mới thở dài một hơi, cuối cùng cũng giữ được mạng nhỏ rồi.
Trong vòng một ngày lại gặp được nữ ma này hai lần, thật sự là ngày xui xẻo nhất trong đời ông ta rồi.
Nhưng cũng may mắn là dù hai lần gặp phải ma đầu bực này nhưng đều có thể giữ được mạng nhỏ, tuy rằng cuối cùng phải mất một con tọa kỵ.
Đương nhiên, ông ta có thể sống sót chỉ do Tần Huyền Khê khinh thường lấy mạng ông ta thôi!
......
Thôn Thu Ngữ.
Lúc này, Tống Diệp mang theo một cái ghế ngồi cạnh tấm biển gỗ ở cổng thôn.
Tấm bảng gỗ có dòng chữ "Thôn Thu Ngữ".
Hôm nay, nhiệm vụ tân thủ hắn nhận được vẫn là [Thủ Thôn], ngồi thêm mười phút nữa là đủ một canh giờ, có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Giờ nghĩ lại, hắn đã bị nhốt ở Huyền Doanh đại lục này hơn một năm rồi.
Một năm trước, hắn chưa từng nghĩ chuyện "mạng lag" của mình sẽ nghiêm trọng đến mức bị mắc kẹt trong thế giới này tận một năm, hơn nữa với tình hình hiện tại có lẽ hắn vẫn sẽ bị kẹt ở đây thêm một thời gian nữa rồi.
Hắn đã một mình canh giữ thôn này cũng sắp hơn một tháng, tuy dân làng đã đi hết, nhưng mỗi gia đình cũng để lại một số lương thực, hắn gom góp tất cả lại cũng đủ cho mình sống trong một thời gian.
Chuyện ăn mặc tạm thời không phải lo lắng, mà thứ tra tấn người nhất hiện giờ thời gian và sự cô đơn.
Đừng nói người, muốn tìm con súc vật nói chuyện cũng không có.
Lúc này, nếu có thể có một Lâm muội muội đột nhiên trên trời rơi xuống giống như nửa năm trước thì tốt biết bao.
Tính ngày "Lâm muội muội" Tần Khê Y kia rời khỏi đây cũng đã nửa năm, nữ nhân này quả thật chưa bao giờ định trở về.
Mặc dù, hắn đã đoán được kết quả sẽ như vậy.
Trước đây hắn cũng chưa từng có ý định hoàn thành đại sự nhân sinh của mình trong một thế giới game, cho dù thế giới này cũng là một sự tồn tại chân thật.
Cũng may, Tống Diệp có một không gian người chơi có thể giúp hắn giải tỏa tịch mịch, hắn có thể mỗi ngày đi vào đó đánh cọc gỗ, đo lường lực sáng thương.
Cấp độ hiện giờ của hắn là cấp 44, thuộc tính như sau:
[Khí huyết]: 469.
[Tinh phách]: 50.
Sát thương cao nhất mà hắn đánh vào cọc gỗ kia là 76.500 điểm, chỉ số này được hiện ra vào sáng nay.
Dù sao, thuộc tính mỗi ngày của hắn ít nhất cũng cao hơn ngày hôm qua một chút, cho nên mỗi ngày lực sát thương đánh cọc gỗ đương nhiên sẽ cao hơn hôm qua một chút.
Đúng lúc này, một thân ảnh mảnh khảnh đột nhiên dừng lại trước mặt hắn.
Người tới kinh ngạc nhìn hắn:"Ông chủ quán trà? Sao ngươi vẫn còn ở trong thôn?”
Tống Diệp cưới nói với người vừa đến: "Ui, đây không phải là Trương tiên sư sao, ngươi lén ra ngoài chơi một mình à, không sợ vị Tô tiên sư kia của ngươi phát hiện mà phạt ngươi sao?!”
Người tới chính là Trương Tử Huyên, hiện giờ nàng ta đã bái nhập Huyền Thanh cung đã nửa năm rồi.
Tần Huyền Khê thản nhiên nói: "Đến Ông thành thăm một vị cố hữu!”
Ông Thành có 5 huyện trực thuộc, trong đó có huyện Trừng.
Mà thôn Thu Ngữ nằm dưới sự cai quản của huyện Trừng.
Tần Huyền Khê đương nhiên sẽ không nói cho hai đồ đệ này biết, vị cố hữu nàng muốn đi thăm này còn là phàm nhân Tống Diệp từng có hôn ước với nàng.
Đương nhiên, chính nàng cũng sẽ không thừa nhận hôn ước này.
Và nàng cũng đã nghĩ ra lý do ngụy biện.
Dù sao, người định hôn ước với Tống Diệp lúc trước chính là "Tần Khê Y", cũng không phải Tần Huyền Khê ta, dù sao nào có giống tên!
Hơn nữa, bây giờ là thời kỳ chiến loạn, những trưởng bối trong thôn từng chứng kiến hôn ước của nàng và Tống Diệp có thể sống sót trở lại thôn Thu Ngữ phỏng chừng cũng không có mấy người.
Cho nên cũng sẽ không có cái gọi là "chứng hôn" để chỉ trích nàng đào hôn, cho dù có cũng không dám!
Nếu Tần Huyền Khê đã quyết định đến thăm "cố hữu" Tống Diệp này, vậy đương nhiên là phải mang theo chút lễ vật rồi.
Tần Huyền Khê nhớ tới Tống Diệp kia có vẻ thích thịt yêu thú, trước khi nàng rời khỏi tân thủ thôn, "phí chia tay" nàng cho hắn chính là hai con yêu thú.
Đương nhiên, loại phàm nhân như Tống Diệp sẽ không biết lợi dụng huyết nhục yêu thú để phụ trợ tu hành, có lẽ hắn chỉ đơn thuần thích loại thịt yêu thú đặc thù này mà thôi.
Hơn nữa mùi vị yêu thú mà nàng từng ăn cũng không tệ lắm, có rất nhiều thịt, chỉ là thịt của một ít yêu thú thượng phẩm cũng có giá trị tu luyện rất cao, đưa cho một phàm nhân không hiểu tu hành như Tống Diệp dường như có hơi chà đạp.
Đúng lúc này, Tần Huyền Khê cảm ứng được Vương tiên sư của Thái Hư cung đang ở cách ngoài thành ba mươi dặm.
Tần Huyền Khê nhớ rất nhiều tiên sư ở Thái Hư cung đều thích nuôi dưỡng một loại yêu thú tên là Dê răng kiếm vảy đen làm tọa kỵ.
Trên người Hắc Giáp Dương đều có một lớp vảy màu đen bao phủ, tựa như mặc một bộ giáp đen, miệng còn mọc răng như hổ răng kiếm, cho nên mới có tên này.
Thịt của Kiếm Xỉu Hắc Giáp Dương cũng không có quá nhiều giá trị tu luyện, nhưng thịt của nó lại vô cùng tươi ngon.
Cho nên Thái Hư cung thường xuyên xảy ra chuyện mất cắp, không ít tu chân giả có ham mê ăn uống đều thích lên Thái Hư cung trộm thú.
Đương nhiên, dê răng kiếm vảy đen này tính công kích cũng rất mạnh, nếu không có đạo hạnh nhất định thì sẽ không phải là đối thủ của con dê này!
Tần Huyền Khê dùng thuật thuấn thân một cái liền đi tới trước mặt Vương tiên sư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Vương tiên sư đang ngồi trên lưng một con dê giáp đen răng kiếm, bộ dáng thản nhiên tự đắc, nhưng khi nhìn thấy Tần Huyền Khê đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta đã sợ tới mức thiếu chút nữa ngã nhào từ trên lưng dê xuống.
“Không biết Huyền Uyên ma tôn tới tìm tại hạ là có chuyện gì quan trọng?” Vương tiên sư run run nói:
Tần Huyền Khê thẳng thắn” "Ta muốn con dê ngươi đang ngồi, ngươi có thể bỏ thứ mình yêu thích không?!”
“Bỏ được, bỏ được! Vương tiên sư vội vàng đáp, dường như sợ nói chậm nửa giây thì đối phương sẽ bổ ông ta ra vậy.
Nói xong, ông ta vội vàng bò xuống, tự mình dắt con dê răng kiếm vảy đen kia đến trước mặt Tần Huyền Khê.
“Huyền Uyên ma tôn, chỗ của ta còn có một quyển "Bảo điển nấu nướng", bên trong giới thiệu mười bảy loại phương pháp nấu thịt dê, xin ngài vui vẻ nhận cho!”
Vương tiên sư mặt cười ha hả lấy ra một quyển sách nấu ăn từ trong không gian nạp vật của mình, còn dâng hai tay đến trước mặt Tần Huyền Khê.
Vương tiên sư đương nhiên biết, con tọa kỵ dê răng kiếm vảy đen này không có giá trị tu luyện gì, Tần Huyền Khê muốn lấy đi nó có lẽ cũng ngấp ngầm vị ngon của nó thôi.
Không thể không nói, tính giác ngộ của Vương tiên sư vẫn rất cao, không chỉ không làm bất kỳ chống cự nào cứ thế đưa tọa kỵ cho Tần Huyền Khê, còn chủ động hai tay dâng một quyển bí tịch nấu nướng.
Dù sao, nếu Tần Huyền Khê muốn giết ông ta cũng chỉ trong một ý niệm mà thôi, vì bảo vệ tính mạng đương nhiên ông ta chỉ có thể làm vậy.
Lúc này, Tần Huyền Khê vẫn đeo mặt nạ Tử Sát, Vương tiên sư cũng không thấy vẻ mặt nàng, không biết nàng đang vui hay giận.
Hai tay cầm quyển bí tịch nấu nướng của ông ta cũng bắt đầu run rẩy.
Nhưng chỉ thấy Tần Huyền Khê phất tay thu con dê răng kiếm vảy đen kia xong liền phi thân rời đi.
Vương tiên sư lúc này mới thở dài một hơi, cuối cùng cũng giữ được mạng nhỏ rồi.
Trong vòng một ngày lại gặp được nữ ma này hai lần, thật sự là ngày xui xẻo nhất trong đời ông ta rồi.
Nhưng cũng may mắn là dù hai lần gặp phải ma đầu bực này nhưng đều có thể giữ được mạng nhỏ, tuy rằng cuối cùng phải mất một con tọa kỵ.
Đương nhiên, ông ta có thể sống sót chỉ do Tần Huyền Khê khinh thường lấy mạng ông ta thôi!
......
Thôn Thu Ngữ.
Lúc này, Tống Diệp mang theo một cái ghế ngồi cạnh tấm biển gỗ ở cổng thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tấm bảng gỗ có dòng chữ "Thôn Thu Ngữ".
Hôm nay, nhiệm vụ tân thủ hắn nhận được vẫn là [Thủ Thôn], ngồi thêm mười phút nữa là đủ một canh giờ, có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Giờ nghĩ lại, hắn đã bị nhốt ở Huyền Doanh đại lục này hơn một năm rồi.
Một năm trước, hắn chưa từng nghĩ chuyện "mạng lag" của mình sẽ nghiêm trọng đến mức bị mắc kẹt trong thế giới này tận một năm, hơn nữa với tình hình hiện tại có lẽ hắn vẫn sẽ bị kẹt ở đây thêm một thời gian nữa rồi.
Hắn đã một mình canh giữ thôn này cũng sắp hơn một tháng, tuy dân làng đã đi hết, nhưng mỗi gia đình cũng để lại một số lương thực, hắn gom góp tất cả lại cũng đủ cho mình sống trong một thời gian.
Chuyện ăn mặc tạm thời không phải lo lắng, mà thứ tra tấn người nhất hiện giờ thời gian và sự cô đơn.
Đừng nói người, muốn tìm con súc vật nói chuyện cũng không có.
Lúc này, nếu có thể có một Lâm muội muội đột nhiên trên trời rơi xuống giống như nửa năm trước thì tốt biết bao.
Tính ngày "Lâm muội muội" Tần Khê Y kia rời khỏi đây cũng đã nửa năm, nữ nhân này quả thật chưa bao giờ định trở về.
Mặc dù, hắn đã đoán được kết quả sẽ như vậy.
Trước đây hắn cũng chưa từng có ý định hoàn thành đại sự nhân sinh của mình trong một thế giới game, cho dù thế giới này cũng là một sự tồn tại chân thật.
Cũng may, Tống Diệp có một không gian người chơi có thể giúp hắn giải tỏa tịch mịch, hắn có thể mỗi ngày đi vào đó đánh cọc gỗ, đo lường lực sáng thương.
Cấp độ hiện giờ của hắn là cấp 44, thuộc tính như sau:
[Khí huyết]: 469.
[Tinh phách]: 50.
Sát thương cao nhất mà hắn đánh vào cọc gỗ kia là 76.500 điểm, chỉ số này được hiện ra vào sáng nay.
Dù sao, thuộc tính mỗi ngày của hắn ít nhất cũng cao hơn ngày hôm qua một chút, cho nên mỗi ngày lực sát thương đánh cọc gỗ đương nhiên sẽ cao hơn hôm qua một chút.
Đúng lúc này, một thân ảnh mảnh khảnh đột nhiên dừng lại trước mặt hắn.
Người tới kinh ngạc nhìn hắn:"Ông chủ quán trà? Sao ngươi vẫn còn ở trong thôn?”
Tống Diệp cưới nói với người vừa đến: "Ui, đây không phải là Trương tiên sư sao, ngươi lén ra ngoài chơi một mình à, không sợ vị Tô tiên sư kia của ngươi phát hiện mà phạt ngươi sao?!”
Người tới chính là Trương Tử Huyên, hiện giờ nàng ta đã bái nhập Huyền Thanh cung đã nửa năm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro