Lão Bà Nhặt Trong Game Đúng Là Nữ Ma Đầu
Thảo Phạt Nữ Ma...
2024-09-07 19:10:04
Sau khi thăm dò tu vi của Tần Huyền Khê, Tống Diệp cũng bắt đầu lần lượt thăm dò tu vi của bốn người Lãm Nguyệt Tông.
[Cố Hi: Hư Linh Cảnh tầng bảy]
[Chu Nông Sơn: Đoán Cốt Cảnh tầng sáu]
[Trần Hoài Âm: Đoán Cốt Cảnh tầng năm]
[Đoàn Lăng: Đoán Cốt Cảnh tầng tám]
Thông qua giao diện thăm dò này, Tống Diệp cũng biết tên của nữ nhân mặc váy tím đến nay vẫn còn ngủ say sưa trên bàn là Cố Hi, là tiên sư của Lãm Nguyệt Tông.
Tu vi cảnh giới của Cố Hi là Hư Linh cảnh tầng bảy, cũng xem như là tu sĩ tiên tu có tu vi cao thâm ở Huyền Doanh đại lục này rồi.
Mà cảnh giới của ba vị đệ tử dưới tay Cố Hi đều dừng lại ở Đoán Cốt Cảnh, thực lực còn kém hơn kẻ chỉ lo bày trà bán như Tống Diệp một mảng lớn.
Dù sao, căn cứ vào thí luyện cọc gỗ trong không gian người chơi, thực lực hiện tại của Tống Diệp tương đương với tu sĩ Thông Huyền Cảnh.
Dựa điểm sát thương cao nhất hắn đánh ra sáng nay để so sánh, nếu tính chi tiết, thực lực của hắn tương đương với Thông Huyền Cảnh tầng bốn.
Tống Diệp thăm dò hết một lượt tu vi cảnh giới của mấy người ở hiện trường xong liền bắt đầu sử dụng đến [Rút thẻ yêu sủng]
Giao diện rút thẻ yêu sủng liền xuất hiện trước mặt Tống Diệp, sau khi sử dụng thẻ rút thăm kia, giao diện bỗng lóe lên ánh vàng.
"Tích! Xin chúc mừng người chơi rút được yêu sủng hiếm: Hắc thụ!”
Tiếp đó, ba lô người chơi của hắn có thêm một đạo cụ [Hạt giống hắc thụ].
Tống Diệp có chút khó hiểu, một hạt giống cũng coi là yêu sủng sao? Hơn nữa còn là yêu sủng hiếm?
Hắn vốn tưởng rằng sủng vật gì gì đó là sẽ cho hắn mèo chó này nọ, hoặc là một con cá cũng coi như là sủng vật đi.
Không ngờ lại cho một hạt giống, hơn nữa loại hạt này còn phải trồng trong bùn đất trước, chờ nó mọc rễ nảy mầm rồi phải mất một thời gian rất dài chăm sóc, cuối cùng cũng không biết sẽ nở ra hoa gì, kết ra quả gì.
Hiện tại, Tống Diệp còn chưa rảnh rỗi tao nhã đến mức đi trồng cây nên cứ để cho hạt giống hắc thụ kia trong ba lô trước đã.
Mà chỉ thoáng chốc, đĩa thịt gà xào trên bàn đã bị ăn sạch, trong đó có bảy phần là vào bụng Chu Nông Sơn, ngay cả cái đĩa kia cũng bị Chu Nông Sơn cầm lên liếm sạch sẽ.
Đương nhiên, nếu bọn họ biết đây là thịt gà do Huyền Uyên ma tôn Tần Huyền Khê tự tay xào thì chắc chắn ngay cả ngửi cũng không dám ngửi nữa ấy chứ.
Chỉ là, ngày thường Huyền Uyên ma tôn đều dùng một cái mặt nạ Tử Sát che đi diện mạo, người nhìn thấy chân dung của nàng rất ít.
Mấy người Chu Nông Sơn tự nhiên cũng chưa từng thấy qua mặt thật của Huyền Uyên ma tôn, bọn họ càng không thể nào tưởng tượng được vị hôn thê của một ông chủ quán trà lại là một nữ ma đầu khét tiếng.
Chu Nông Sơn ăn đĩa thịt gà kia xong liền lấy toàn bộ mười bảy văn tiền trên người đưa hết cho Tống Diệp, làm tiền thanh toán bàn thức ăn này.
Hắn còn nói với Tống Diệp: "Trong mắt Chu Nông Sơn ta, chỉ riêng đĩa thịt gà mà bà chủ xào đã có giá trị vạn kim, nhưng trên người ta cũng chỉ có chút tiền này, kính xin vui vẻ nhận cho!”
Tống Diệp cũng không khách khí với hắn, cất kỹ mười bảy quan tiền kia.
Đúng lúc này, ở cổng thôn lại xuất hiện một bóng dáng tập tễnh.
Tống Diệp tập trung nhìn, chỉ thấy người nọ chống nạng, mặc áo bào trắng, chân trần đầu trọc, áo choàng đầy bụi đất nhưng trên mặt lại vô cùng sạch sẽ.
Lão nhân đầu trọc cũng chậm rãi đi về phía quán trà.
Đầu trọc đứng trước cửa quán, còn nói: "Không ngờ quán trà nơi này vậy mà vẫn còn mở à." Nói xong ông ta lại liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn Chu Nông Sơn, "Còn có nhiều món ăn như vậy, vừa lúc lão hủ có thể nghỉ ngơi ở đây một chút rồi!”
Nói xong, ông ta chống nạng đi vào, hô: "Ông chủ, cho ấm trà." Ông ta lại chỉ chỉ bàn bên cạnh, "Cho ta một phần thức ăn giống trên bàn kia nữa!”
Tống Diệp nói: "Thật ngại quá, chỗ của ta chỉ có nước trà, những món ăn kia thật ra là do tự bọn họ mang theo!”
Trong lúc nói chuyện, Tống Diệp cũng thử thăm dò tu vi của lão nhân đầu trọc này.
[Quan Tử Kiệt: Thông Huyền Cảnh tầng ba]
Tiện thể cũng biết được tục danh của lão nhân đầu trọc này.
Quan Tử Kiệt đầu trọc dựa một bên nạng vào cạnh bàn, sau đó nói: "Vậy thì cho ta một chén trà đi!”
Tống Diệp liền rót cho ông ta một chén: "Quầy hàng nhỏ này của ta, ba văn tiền một chén trà, có thể miễn phí thêm một chén!”
Quan Tử Kiệt liền đếm ba văn tiền đặt lên bàn.
Nhưng ông ta cũng giống như đám người Chu Nông Sơn, vừa mới vào quán trà đã bị sắc đẹp của Tần Huyền Khê làm cho kinh diễm, có điều thấy trên người Tần Huyền Khê không hề có dấu vết tu vi nào, cũng cho rằng nàng chỉ là một nữ tử nông thôn bình thường, chỉ là ông trời ưu ái có được bộ dạng vô cùng xinh đẹp thôi.
Ông ta hỏi Tống Diệp: "Tiểu huynh đệ, vị cô nương bộ dạng như thiên tiên kia là gì của ngươi?”
Tống Diệp cười đáp: "Là nương tử sắp cưới của ta!”
"Ồ!" Quan Tử Kiệt gật gật đầu, sau đó đột nhiên hạ thấp thanh âm: "Tiểu huynh đệ, lão hủ thấy ngươi trẻ tuổi, giang hồ kinh nghiệm ít ỏi liền nhắc nhở ngươi một câu, tiểu nương tử của ngươi lớn lên quá đẹp, thật sự vô cùng khiến người chú ý, ngươi để nàng xuất hiện ở sảnh tiệm như thế sẽ gây họa cho ngươi, nếu không có chuyện gì đặc biệt, ngươi vẫn nên để nàng ở lại trong phòng đi."
"Lời của lão hủ cũng xem là vì tốt cho ngươi, nếu ngươi cảm thấy không lọt tai thì coi như là lão hủ xen vào việc của người khác, kính xin ngươi đừng để ở trong lòng!”
Tống Diệp mỉm cười không nói gì, chỉ thu ba văn tiền trên bàn lại.
Quan Tử Kiệt nói chuyện này cho Tống Diệp phỏng chừng cũng là ý tốt.
Nhưng Quan Tử Kiệt cũng giống như mấy người Chu Nông Sơn, chỉ có thể nhìn thấy sắc đẹp của Tần Huyền Khê, lại nhìn không ra nàng có tu vi kinh khủng thông thiên, ai có thể gây họa cho nàng chứ, chỉ có nàng đi gây họa cho người khác thôi.
Sau đó Quan Tử Kiệt nhìn sang mấy người Chu Nông Sơn, thấy trên người bọn họ có dấu vết tu vi tiên tu, liền mở miệng nói: "Đám người trẻ tuổi các ngươi định đến Huyền Thanh cung nhỉ!”
Trần Hoài Âm ngẩng đầu nói: "Đúng vậy, bọn ta là đệ tử của Lãm Nguyệt tông, muốn đến Huyền Thanh cung tham gia "Ngũ tông môn diễn võ" hàng năm!”
“À, thì ra là cao đồ của Lãm Nguyệt tông!” Quan Tử Kiệt nói: "Đúng lúc lão hủ cũng là định đến Huyền Thanh cung một chuyến, chúng ta có thể đồng hành!”
Trần Hoài Âm nhìn thoáng qua vị sư phụ say rượu bất tỉnh kia, ngượng ngùng đáp: "Bọn ta còn có chút việc, cần phải ở đây lâu hơi lâu, có thể không tiện đồng hành!”
"Ồ!" Quan Tử Kiệt gật gật đầu, cũng không truy hỏi nguyên do.
Đoàn Lăng tò mò hỏi Quan Tử Kiệt: "Không biết tiền bối đến Huyền Thanh cung là có chuyện gì?”
Vẻ mặt Quan Tử Kiệt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Lão hủ đến Huyền Thanh cung, là vì mời các tiên sư Huyền Thanh cung gia nhập liên minh thảo phạt của bọn ta, cùng nhau thảo phạt nữ ma đầu Tần Huyền Khê!”
Tống Diệp ở một bên nghe vậy bỗng cảm thấy sự tình dường như có chút không ổn.
Phải biết rằng, nữ ma đầu mà Quan Tử Kiệt luôn miệng muốn thảo phạt, hiện giờ đã đứng ở trước mặt hắn ta rồi.
Nếu hắn ta nói lỡ một câu nào đó chọc giận vị nữ ma tôn này, phỏng chừng mấy đệ tử tiên môn ở đây không ai có thể sống sót mà rời đi mất.
Tống Diệp không khỏi dùng dư quang liếc Tần Huyền Khê một cái, muốn nhìn thử nàng nghe được có người to mồm khoác lác muốn triệu tập một liên minh thảo phạt nàng, rốt cục trên mặt nàng sẽ có biểu lộ gì.
Nhưng lại thấy nàng đứng dựa vào quầy, trên mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt, dường như chỉ là một người ngoài cuộc đang nghe cuộc đối thoại của bọn họ mà thôi
[Cố Hi: Hư Linh Cảnh tầng bảy]
[Chu Nông Sơn: Đoán Cốt Cảnh tầng sáu]
[Trần Hoài Âm: Đoán Cốt Cảnh tầng năm]
[Đoàn Lăng: Đoán Cốt Cảnh tầng tám]
Thông qua giao diện thăm dò này, Tống Diệp cũng biết tên của nữ nhân mặc váy tím đến nay vẫn còn ngủ say sưa trên bàn là Cố Hi, là tiên sư của Lãm Nguyệt Tông.
Tu vi cảnh giới của Cố Hi là Hư Linh cảnh tầng bảy, cũng xem như là tu sĩ tiên tu có tu vi cao thâm ở Huyền Doanh đại lục này rồi.
Mà cảnh giới của ba vị đệ tử dưới tay Cố Hi đều dừng lại ở Đoán Cốt Cảnh, thực lực còn kém hơn kẻ chỉ lo bày trà bán như Tống Diệp một mảng lớn.
Dù sao, căn cứ vào thí luyện cọc gỗ trong không gian người chơi, thực lực hiện tại của Tống Diệp tương đương với tu sĩ Thông Huyền Cảnh.
Dựa điểm sát thương cao nhất hắn đánh ra sáng nay để so sánh, nếu tính chi tiết, thực lực của hắn tương đương với Thông Huyền Cảnh tầng bốn.
Tống Diệp thăm dò hết một lượt tu vi cảnh giới của mấy người ở hiện trường xong liền bắt đầu sử dụng đến [Rút thẻ yêu sủng]
Giao diện rút thẻ yêu sủng liền xuất hiện trước mặt Tống Diệp, sau khi sử dụng thẻ rút thăm kia, giao diện bỗng lóe lên ánh vàng.
"Tích! Xin chúc mừng người chơi rút được yêu sủng hiếm: Hắc thụ!”
Tiếp đó, ba lô người chơi của hắn có thêm một đạo cụ [Hạt giống hắc thụ].
Tống Diệp có chút khó hiểu, một hạt giống cũng coi là yêu sủng sao? Hơn nữa còn là yêu sủng hiếm?
Hắn vốn tưởng rằng sủng vật gì gì đó là sẽ cho hắn mèo chó này nọ, hoặc là một con cá cũng coi như là sủng vật đi.
Không ngờ lại cho một hạt giống, hơn nữa loại hạt này còn phải trồng trong bùn đất trước, chờ nó mọc rễ nảy mầm rồi phải mất một thời gian rất dài chăm sóc, cuối cùng cũng không biết sẽ nở ra hoa gì, kết ra quả gì.
Hiện tại, Tống Diệp còn chưa rảnh rỗi tao nhã đến mức đi trồng cây nên cứ để cho hạt giống hắc thụ kia trong ba lô trước đã.
Mà chỉ thoáng chốc, đĩa thịt gà xào trên bàn đã bị ăn sạch, trong đó có bảy phần là vào bụng Chu Nông Sơn, ngay cả cái đĩa kia cũng bị Chu Nông Sơn cầm lên liếm sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên, nếu bọn họ biết đây là thịt gà do Huyền Uyên ma tôn Tần Huyền Khê tự tay xào thì chắc chắn ngay cả ngửi cũng không dám ngửi nữa ấy chứ.
Chỉ là, ngày thường Huyền Uyên ma tôn đều dùng một cái mặt nạ Tử Sát che đi diện mạo, người nhìn thấy chân dung của nàng rất ít.
Mấy người Chu Nông Sơn tự nhiên cũng chưa từng thấy qua mặt thật của Huyền Uyên ma tôn, bọn họ càng không thể nào tưởng tượng được vị hôn thê của một ông chủ quán trà lại là một nữ ma đầu khét tiếng.
Chu Nông Sơn ăn đĩa thịt gà kia xong liền lấy toàn bộ mười bảy văn tiền trên người đưa hết cho Tống Diệp, làm tiền thanh toán bàn thức ăn này.
Hắn còn nói với Tống Diệp: "Trong mắt Chu Nông Sơn ta, chỉ riêng đĩa thịt gà mà bà chủ xào đã có giá trị vạn kim, nhưng trên người ta cũng chỉ có chút tiền này, kính xin vui vẻ nhận cho!”
Tống Diệp cũng không khách khí với hắn, cất kỹ mười bảy quan tiền kia.
Đúng lúc này, ở cổng thôn lại xuất hiện một bóng dáng tập tễnh.
Tống Diệp tập trung nhìn, chỉ thấy người nọ chống nạng, mặc áo bào trắng, chân trần đầu trọc, áo choàng đầy bụi đất nhưng trên mặt lại vô cùng sạch sẽ.
Lão nhân đầu trọc cũng chậm rãi đi về phía quán trà.
Đầu trọc đứng trước cửa quán, còn nói: "Không ngờ quán trà nơi này vậy mà vẫn còn mở à." Nói xong ông ta lại liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn Chu Nông Sơn, "Còn có nhiều món ăn như vậy, vừa lúc lão hủ có thể nghỉ ngơi ở đây một chút rồi!”
Nói xong, ông ta chống nạng đi vào, hô: "Ông chủ, cho ấm trà." Ông ta lại chỉ chỉ bàn bên cạnh, "Cho ta một phần thức ăn giống trên bàn kia nữa!”
Tống Diệp nói: "Thật ngại quá, chỗ của ta chỉ có nước trà, những món ăn kia thật ra là do tự bọn họ mang theo!”
Trong lúc nói chuyện, Tống Diệp cũng thử thăm dò tu vi của lão nhân đầu trọc này.
[Quan Tử Kiệt: Thông Huyền Cảnh tầng ba]
Tiện thể cũng biết được tục danh của lão nhân đầu trọc này.
Quan Tử Kiệt đầu trọc dựa một bên nạng vào cạnh bàn, sau đó nói: "Vậy thì cho ta một chén trà đi!”
Tống Diệp liền rót cho ông ta một chén: "Quầy hàng nhỏ này của ta, ba văn tiền một chén trà, có thể miễn phí thêm một chén!”
Quan Tử Kiệt liền đếm ba văn tiền đặt lên bàn.
Nhưng ông ta cũng giống như đám người Chu Nông Sơn, vừa mới vào quán trà đã bị sắc đẹp của Tần Huyền Khê làm cho kinh diễm, có điều thấy trên người Tần Huyền Khê không hề có dấu vết tu vi nào, cũng cho rằng nàng chỉ là một nữ tử nông thôn bình thường, chỉ là ông trời ưu ái có được bộ dạng vô cùng xinh đẹp thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta hỏi Tống Diệp: "Tiểu huynh đệ, vị cô nương bộ dạng như thiên tiên kia là gì của ngươi?”
Tống Diệp cười đáp: "Là nương tử sắp cưới của ta!”
"Ồ!" Quan Tử Kiệt gật gật đầu, sau đó đột nhiên hạ thấp thanh âm: "Tiểu huynh đệ, lão hủ thấy ngươi trẻ tuổi, giang hồ kinh nghiệm ít ỏi liền nhắc nhở ngươi một câu, tiểu nương tử của ngươi lớn lên quá đẹp, thật sự vô cùng khiến người chú ý, ngươi để nàng xuất hiện ở sảnh tiệm như thế sẽ gây họa cho ngươi, nếu không có chuyện gì đặc biệt, ngươi vẫn nên để nàng ở lại trong phòng đi."
"Lời của lão hủ cũng xem là vì tốt cho ngươi, nếu ngươi cảm thấy không lọt tai thì coi như là lão hủ xen vào việc của người khác, kính xin ngươi đừng để ở trong lòng!”
Tống Diệp mỉm cười không nói gì, chỉ thu ba văn tiền trên bàn lại.
Quan Tử Kiệt nói chuyện này cho Tống Diệp phỏng chừng cũng là ý tốt.
Nhưng Quan Tử Kiệt cũng giống như mấy người Chu Nông Sơn, chỉ có thể nhìn thấy sắc đẹp của Tần Huyền Khê, lại nhìn không ra nàng có tu vi kinh khủng thông thiên, ai có thể gây họa cho nàng chứ, chỉ có nàng đi gây họa cho người khác thôi.
Sau đó Quan Tử Kiệt nhìn sang mấy người Chu Nông Sơn, thấy trên người bọn họ có dấu vết tu vi tiên tu, liền mở miệng nói: "Đám người trẻ tuổi các ngươi định đến Huyền Thanh cung nhỉ!”
Trần Hoài Âm ngẩng đầu nói: "Đúng vậy, bọn ta là đệ tử của Lãm Nguyệt tông, muốn đến Huyền Thanh cung tham gia "Ngũ tông môn diễn võ" hàng năm!”
“À, thì ra là cao đồ của Lãm Nguyệt tông!” Quan Tử Kiệt nói: "Đúng lúc lão hủ cũng là định đến Huyền Thanh cung một chuyến, chúng ta có thể đồng hành!”
Trần Hoài Âm nhìn thoáng qua vị sư phụ say rượu bất tỉnh kia, ngượng ngùng đáp: "Bọn ta còn có chút việc, cần phải ở đây lâu hơi lâu, có thể không tiện đồng hành!”
"Ồ!" Quan Tử Kiệt gật gật đầu, cũng không truy hỏi nguyên do.
Đoàn Lăng tò mò hỏi Quan Tử Kiệt: "Không biết tiền bối đến Huyền Thanh cung là có chuyện gì?”
Vẻ mặt Quan Tử Kiệt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Lão hủ đến Huyền Thanh cung, là vì mời các tiên sư Huyền Thanh cung gia nhập liên minh thảo phạt của bọn ta, cùng nhau thảo phạt nữ ma đầu Tần Huyền Khê!”
Tống Diệp ở một bên nghe vậy bỗng cảm thấy sự tình dường như có chút không ổn.
Phải biết rằng, nữ ma đầu mà Quan Tử Kiệt luôn miệng muốn thảo phạt, hiện giờ đã đứng ở trước mặt hắn ta rồi.
Nếu hắn ta nói lỡ một câu nào đó chọc giận vị nữ ma tôn này, phỏng chừng mấy đệ tử tiên môn ở đây không ai có thể sống sót mà rời đi mất.
Tống Diệp không khỏi dùng dư quang liếc Tần Huyền Khê một cái, muốn nhìn thử nàng nghe được có người to mồm khoác lác muốn triệu tập một liên minh thảo phạt nàng, rốt cục trên mặt nàng sẽ có biểu lộ gì.
Nhưng lại thấy nàng đứng dựa vào quầy, trên mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt, dường như chỉ là một người ngoài cuộc đang nghe cuộc đối thoại của bọn họ mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro