Ăn Cơm Chiều (2...
Đồ Mi Phu Nhân
2024-09-09 20:17:09
Trong khi ăn cơm Tần thị rất nhiều lần đều thiếu chút nữa nhịn không được muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng đều nhịn trở về.
Nếu xem nhẹ ánh mắt nóng rực của Tần thị, Đỗ Hạ ăn bữa cơm chiều này cũng xem như vui vẻ, đầu bếp Quốc công phủ không hổ là ngự trù trong cung ra tới, tay nghề rất tốt.
Thật sự đã cứu rỗi đầu lưỡi bị tê cứng bởi các loại chất phụ gia ở hàng quán của Đỗ Hạ.
Cơm nước xong Tần thị liền lôi kéo Đỗ Hạ đi chọn lựa trang sức, Đỗ Hạ vội vàng lắc đầu tỏ vẻ trang sức của mình đã đủ dùng, cô rất thích trang sức buổi sáng bà tặng, hôm nay cô không mang chỉ bởi vì quên.
Nói giỡn, buổi sáng Tần thị tặng nhiều trang sức cùng vải dệt như vậy.
Buổi chiều lúc Đỗ Hạ đi ngủ, Vân Nhi đã cất gọn mấy thứ đó vào trong phòng.
Dưới con mắt ‘ quê mùa ’ của Đỗ Hạ, những món trang sức đó cực kỳ tinh xảo, cầm đến hiện đại, có thể đem đến viện bảo tàng triển lãm.
Nhưng cô không thể lấy nhưng thứ này nha, trang sức cùng vải dệt trân quý, không thân chẳng quen cô dựa vào cái gì mà nhận. Vốn Đỗ Hạ đều đã tính toán xong rồi, mấy thứ này cứ đặt ở chỗ cô trước, chờ ngày nào đó cô xuyên về, Tống Gia Ngôn tự nhiên sẽ đem mấy thứ này trả lại Tần thị.
Cứ như vậy Đỗ Hạ lo lắng trong phòng không đủ chỗ để, mấy thứ này khiến cho cô cảm thấy rất áp lực, cô mới không ngốc đến chỗ Tần thị lấy thêm vài thứ trở về đâu.
Phàm là mấy thứ này bị hư hỏng, hoặc mất, thì cô bán thêm một cái đồng hồ cũng không đủ.
Tống Gia Ngôn cũng ở một bên hát đệm, thật vất vả cuối cùng mới làm Tần thị bỏ đi ý tưởng này.
Nhưng mà hai người mới vừa đi ra chủ viện, một tiếng sét vang lên ở chân trời, mưa ngày hè từ chân trời quét đến.
Nếu không phải Tống Gia Ngôn kéo Đỗ Hạ chạy nhanh, hai người khẳng định sẽ bị nước mưa làm ướt hết.
Nhìn màn mưa to, Đỗ Hạ đứng ở dưới mái hiên thở dài một hơi.
Tống Gia Ngôn cho rằng Đỗ Hạ lo lắng bọn họ không về được viện, còn ôn nhu an ủi nói: “Mùa hạ mưa nhanh tới nhanh đi, cô yên tâm, dựa theo thế mưa này, một lát nữa khẳng định sẽ tạnh.”
Đỗ Hạ không thích ngày mưa, cảm thấy tâm tình khi mưa to không tốt, thật giống như bị ép tới không thở nổi.
Thấy Đỗ Hạ bị nước mưa bắn ướt góc váy, Tống Gia Ngôn vội vàng hô: “Chúng ta về phòng chờ xem, chờ mưa ngớt lại về Nghênh Phong viện.”
Tần thị vốn đang định gọi người đưa dù cho Tống Gia Ngôn bọn họ, lại thấy hai người quay lại, trên mặt cũng vui vẻ.
Vừa rồi ăn cơm bà không có cơ hội nói chuyện, cơm nước xong còn chưa nói đến hai câu bọn họ liền đi về.
Lại nói tiếp thật là ông trời tác hợp, ít nhiều có trận mưa to này, mới cho bà có cơ hội trò chuyện cùng Đỗ Hạ.
Tần thị lôi kéo Đỗ Hạ đi vào buồng trong nói chuyện phiếm, Tống Gia Ngôn trơ mắt nhìn thân ảnh hai người biến mất ở phía sau cửa, nghĩ thầm muốn đuổi theo, lại bởi vì có Tống Quốc công ở một bên nên lại thôi.
Tống Quốc công nhìn con trai nhà mình đứng ngồi không yên, trong lòng cũng tin lời vợ nói hơn phân nửa.
Thoạt nhìn Nguyên Tư nhà bọn họ xác thật đối xử với vị Đỗ cô nương này không bình thường.
Tống Quốc công cũng muốn để vợ dò hỏi chi tiết vị Đỗ cô nương này, tự nhiên sẽ không để con trai đi vào đảo loạn, hắn duỗi tay vuốt vuốt râu, mở miệng đề nghị nói: “Cơn mưa này cũng không biết khi nào mới dừng, ngồi ở đây cũng không có việc gì, nếu không chúng ta tới một ván?”
Tống Gia Ngôn nghĩ cũng đúng, ngồi xuống đối diện phụ thân, gã sai vặt cũng đúng lúc ôm bàn cờ tới bày xuống bàn thấp.
Quân cờ trắng đen giao thoa, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, chờ hai người hoàn tất một ván cờ, thời gian thế nhưng cũng bất tri bất giác hết nửa canh giờ.
Thấy mưa bên ngoài cũng đã nhỏ, Tống Gia Ngôn một bên thu cờ, một bên mở miệng để Vân Nhi đi kêu Đỗ Hạ.
Cuối cùng Đỗ Hạ đã chờ được có người tới kêu cô, cô như được đại xá đứng lên, hành lễ, cáo biệt với Tần thị, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, có thể thấy được vừa rồi cô đã diễn tập trong lòng rất nhiều lần.
Lại lần nữa cáo biệt cùng Tống Quốc công và Tần thị, Tống Gia Ngôn cùng Đỗ Hạ mỗi người một cây dù giấy, bỏ mặc đám người người hầu đi tuốt đằng trước.
Tống Gia Ngôn giống như lơ đãng hỏi: “Vừa rồi mẫu thân ta nói gì đó?”
Đỗ Hạ duỗi tay xoa xoa hõm eo, vừa rồi ngồi ngay ngắn quá lâu làm cô mỏi hết eo, thành thật trả lời: “Cũng không hỏi cái gì, chỉ hỏi tình huống cơ bản, tuổi tác, tình huống trong nhà, anh yên tâm, tôi đều dựa theo lời chúng ta đã bàn bạc lúc trước, không có lộ tẩy.”
Nếu xem nhẹ ánh mắt nóng rực của Tần thị, Đỗ Hạ ăn bữa cơm chiều này cũng xem như vui vẻ, đầu bếp Quốc công phủ không hổ là ngự trù trong cung ra tới, tay nghề rất tốt.
Thật sự đã cứu rỗi đầu lưỡi bị tê cứng bởi các loại chất phụ gia ở hàng quán của Đỗ Hạ.
Cơm nước xong Tần thị liền lôi kéo Đỗ Hạ đi chọn lựa trang sức, Đỗ Hạ vội vàng lắc đầu tỏ vẻ trang sức của mình đã đủ dùng, cô rất thích trang sức buổi sáng bà tặng, hôm nay cô không mang chỉ bởi vì quên.
Nói giỡn, buổi sáng Tần thị tặng nhiều trang sức cùng vải dệt như vậy.
Buổi chiều lúc Đỗ Hạ đi ngủ, Vân Nhi đã cất gọn mấy thứ đó vào trong phòng.
Dưới con mắt ‘ quê mùa ’ của Đỗ Hạ, những món trang sức đó cực kỳ tinh xảo, cầm đến hiện đại, có thể đem đến viện bảo tàng triển lãm.
Nhưng cô không thể lấy nhưng thứ này nha, trang sức cùng vải dệt trân quý, không thân chẳng quen cô dựa vào cái gì mà nhận. Vốn Đỗ Hạ đều đã tính toán xong rồi, mấy thứ này cứ đặt ở chỗ cô trước, chờ ngày nào đó cô xuyên về, Tống Gia Ngôn tự nhiên sẽ đem mấy thứ này trả lại Tần thị.
Cứ như vậy Đỗ Hạ lo lắng trong phòng không đủ chỗ để, mấy thứ này khiến cho cô cảm thấy rất áp lực, cô mới không ngốc đến chỗ Tần thị lấy thêm vài thứ trở về đâu.
Phàm là mấy thứ này bị hư hỏng, hoặc mất, thì cô bán thêm một cái đồng hồ cũng không đủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Gia Ngôn cũng ở một bên hát đệm, thật vất vả cuối cùng mới làm Tần thị bỏ đi ý tưởng này.
Nhưng mà hai người mới vừa đi ra chủ viện, một tiếng sét vang lên ở chân trời, mưa ngày hè từ chân trời quét đến.
Nếu không phải Tống Gia Ngôn kéo Đỗ Hạ chạy nhanh, hai người khẳng định sẽ bị nước mưa làm ướt hết.
Nhìn màn mưa to, Đỗ Hạ đứng ở dưới mái hiên thở dài một hơi.
Tống Gia Ngôn cho rằng Đỗ Hạ lo lắng bọn họ không về được viện, còn ôn nhu an ủi nói: “Mùa hạ mưa nhanh tới nhanh đi, cô yên tâm, dựa theo thế mưa này, một lát nữa khẳng định sẽ tạnh.”
Đỗ Hạ không thích ngày mưa, cảm thấy tâm tình khi mưa to không tốt, thật giống như bị ép tới không thở nổi.
Thấy Đỗ Hạ bị nước mưa bắn ướt góc váy, Tống Gia Ngôn vội vàng hô: “Chúng ta về phòng chờ xem, chờ mưa ngớt lại về Nghênh Phong viện.”
Tần thị vốn đang định gọi người đưa dù cho Tống Gia Ngôn bọn họ, lại thấy hai người quay lại, trên mặt cũng vui vẻ.
Vừa rồi ăn cơm bà không có cơ hội nói chuyện, cơm nước xong còn chưa nói đến hai câu bọn họ liền đi về.
Lại nói tiếp thật là ông trời tác hợp, ít nhiều có trận mưa to này, mới cho bà có cơ hội trò chuyện cùng Đỗ Hạ.
Tần thị lôi kéo Đỗ Hạ đi vào buồng trong nói chuyện phiếm, Tống Gia Ngôn trơ mắt nhìn thân ảnh hai người biến mất ở phía sau cửa, nghĩ thầm muốn đuổi theo, lại bởi vì có Tống Quốc công ở một bên nên lại thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Quốc công nhìn con trai nhà mình đứng ngồi không yên, trong lòng cũng tin lời vợ nói hơn phân nửa.
Thoạt nhìn Nguyên Tư nhà bọn họ xác thật đối xử với vị Đỗ cô nương này không bình thường.
Tống Quốc công cũng muốn để vợ dò hỏi chi tiết vị Đỗ cô nương này, tự nhiên sẽ không để con trai đi vào đảo loạn, hắn duỗi tay vuốt vuốt râu, mở miệng đề nghị nói: “Cơn mưa này cũng không biết khi nào mới dừng, ngồi ở đây cũng không có việc gì, nếu không chúng ta tới một ván?”
Tống Gia Ngôn nghĩ cũng đúng, ngồi xuống đối diện phụ thân, gã sai vặt cũng đúng lúc ôm bàn cờ tới bày xuống bàn thấp.
Quân cờ trắng đen giao thoa, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, chờ hai người hoàn tất một ván cờ, thời gian thế nhưng cũng bất tri bất giác hết nửa canh giờ.
Thấy mưa bên ngoài cũng đã nhỏ, Tống Gia Ngôn một bên thu cờ, một bên mở miệng để Vân Nhi đi kêu Đỗ Hạ.
Cuối cùng Đỗ Hạ đã chờ được có người tới kêu cô, cô như được đại xá đứng lên, hành lễ, cáo biệt với Tần thị, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, có thể thấy được vừa rồi cô đã diễn tập trong lòng rất nhiều lần.
Lại lần nữa cáo biệt cùng Tống Quốc công và Tần thị, Tống Gia Ngôn cùng Đỗ Hạ mỗi người một cây dù giấy, bỏ mặc đám người người hầu đi tuốt đằng trước.
Tống Gia Ngôn giống như lơ đãng hỏi: “Vừa rồi mẫu thân ta nói gì đó?”
Đỗ Hạ duỗi tay xoa xoa hõm eo, vừa rồi ngồi ngay ngắn quá lâu làm cô mỏi hết eo, thành thật trả lời: “Cũng không hỏi cái gì, chỉ hỏi tình huống cơ bản, tuổi tác, tình huống trong nhà, anh yên tâm, tôi đều dựa theo lời chúng ta đã bàn bạc lúc trước, không có lộ tẩy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro