Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Ăn Sáng (2)

Đồ Mi Phu Nhân

2024-09-09 20:17:09

Tống Gia Ngôn nhìn theo ánh mắt của Đỗ Hạ, duỗi tay bưng chén cháo từ trong khay đặt trước mặt nàng.

“Đây là gạo bích ngạnh ninh thành cháo, có công hiệu bổ khí, vào miệng thơm mát, ngươi nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Gạo bích ngạnh này trân quý, mỗi một năm chỉ có một số khu vực nhất định mới có thể sản xuất được một ít, gạo mới thu hoạch mỗi một năm đều làm cống phẩm đưa đến hoàng cung, gạo bích ngạnh của Quốc công phủ là được Hoàng Hậu ban thưởng, số lượng hữu hạn, tới Tống Gia Ngôn và Quốc công, Quốc công phu nhân cũng không phải ngày nào cũng có thể ăn.

Quốc công phu nhân đau lòng thân thể con trai, mới dặn đầu bếp trong phủ mỗi ngày nấu một nồi cháo nhỏ cho hắn bổ khí kiện thể.

Một nồi cháo nhỏ cũng không nhiều, chén cháo nhỏ trong tay Đỗ Hạ cũng gần nửa nồi cháo.

Đỗ Hạ bưng chén cháo lên, dùng cái muỗng múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng, cháo vừa vào miệng cô liền nếm được một mùi thơm thanh ngát, xác thật hương có vị ngon nhất trong tất cả các loại cháo cô đã từng ăn.

Đỗ Hạ thuộc về loại người hấp thu không tốt, bình thường không phải lo lắng ăn uống điều độ, muốn ăn cái gì liền ăn, lượng cơm của cô cũng lớn hơn cô gái bình thường một chút, một chén cháo bích ngạnh xuống bụng, cô còn uống được nửa bát canh nấm nữa.

Bánh rán, bánh táo Đỗ Hạ cũng muốn nếm thử hương vị, nhưng cô đã rất no rồi, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ chỗ thức ăn còn lại.

Tống Gia Ngôn thấy Đỗ Hạ ăn no, liền bưng đĩa bánh táo mà Đỗ Hạ vẫn luôn nhìn ra.

“Bánh táo để nguội ăn cũng rất ngon, mùa hạ để nửa ngày cũng sẽ không hư, ta đặt để đây, đợi chút nếu đói bụng ngươi có thể lót bụng.”

Đỗ Hạ không nghĩ tới Tống Gia Ngôn lại cẩn thận như vậy, còn nghĩ tới những vấn đề này, cô nhìn đĩa bánh táo nhỏ trước mặt, ngơ ngác gật gật đầu: “Cảm, cảm ơn anh.”

Tống Gia Ngôn mỉm cười lắc lắc đầu, cúi người xếp chén đĩa lại vào khay rồi bê khay ra ngoài.

Tiện tay đặt khay ở trên bàn cơm, Tống Gia Ngôn mới ngồi trở lại trước bàn ăn sáng.

Trong phòng Tống Châu cùng hai cái ma ma đều thập phần nghi hoặc, bất quá bọn họ nhìn vẻ mặt đại công tử đạm nhiên, cũng không có lá gan dò hỏi khi hắn đang dùng bữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Gia Ngôn thong thả ung dung dùng xong cơm sáng, Tống Châu thấy hắn buông đũa, vội vàng cầm khăn gấm sạch sẽ đưa cho hắn thoa miệng.

Kêu người vào dọn cơm canh trên bàn, Tống Gia Ngôn cho người hầu trong phòng lui hết, lấy túi thuốc của Đỗ Hạ từ trong tay áo ra, uống với nước ấm.

Còn chén thuốc của ngự y kê, bị hắn tiện tay đổ ra ngoài cửa sổ.

Đầu lưỡi Tống Gia Ngôn chống hàm trên, cảm thụ vị đắng trong miệng, không khỏi nghĩ tới viên kẹo Đỗ Hạ bón cho hắn đêm qua.

Loại kẹo đó thật ngọt, mang theo vị sữa nồng đậm, hương vị thanh đạm không ngán, so với những loại kẹo hắn từng ăn qua, ngon hơn rất nhiều lần.

Tú phòng cách viện của Tống Gia Ngôn cũng không quá xa, rất nhanh Tống Hải đã mang quần áo của Đỗ Hạ về tới.

Nhìn ông bạn mình đi từ ngoài về, trong lòng ngực còn ôm một chồng quần áo thật dày, Tống Châu không thể tin được xoa xoa hai mắt của mình, chỉ vào Tống Hải nói: “Không phải ngươi ở nhà kề sao? Sao lại đi từ ngoài về.”

Còn không đợi Tống Hải trả lời, Tống Châu như gặp quỷ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Không đúng! Không đúng! Nếu ngươi không ở nhà kề, vậy ai đang ở đó? Công tử còn cố ý chia bữa sáng đưa qua.”

Hắn bất quá chỉ về nhà ngủ một giấc, mới qua một buổi tối, chẳng lẽ hắn đã bỏ lỡ chuyện gì ghê gớm sao.

Tống Hải nhìn Tống Châu cười thần bí, thần sắc tràn đầy đắc ý, vị ở nhà kề chỉ có hắn cùng công tử hai người biết, cái này làm cho hắn có chút đắc ý nhỏ.

Dĩ vãng mọi người hay nói hai người bọn họ, nói hắn tính tình không ổn trọng, nếu không phải được công tử yêu thích, ném đến trong viện nào cũng chỉ là tập nhân, còn Tống Châu thì tính tình ổn trọng, làm việc tích thủy bất lậu, có năng lực làm đại quản gia tương lai.

Hai người bọn họ đều là người được phu nhân lực chọn đi theo công tử từ nhỏ, cảm tình tốt ra sao tự nhiên không cần nhiều lời, năm trước Tống Châu có thêm một đứa con trai mập mạp, Tống Hải còn cắn răng đánh cho thằng nhóc một cái khóa trường mệnh bằng vàng.

Bất quá tình cảm tốt thì tốt, hai người bị đặt ra so sánh trong thời gian dài, Tống Hải lại luôn bị đánh giá thấp hơn Tống Châu, trong xương cốt nhiều ít vẫn có chút không phục.

Cũng may thời điểm Tống Hải đang lâng lâng vẫn còn nhớ tới Đỗ Hạ vẫn còn đợi ở nhà kề, chờ quần áo trong tay hắn, hắn không dám trì hoãn thời gian, gõ cửa phòng sau đó nâng quần áo trong tay đi tìm Tống Gia Ngôn báo cáo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Số ký tự: 0