Đi Xe Buýt
Đồ Mi Phu Nhân
2024-09-09 20:17:09
Đỗ Hạ kêu Tống Gia Ngôn đứng lên để cô nhìn một vòng, xác định toàn thân hắn trông đều thực bình thường, hai người mới thu thập đồ vật chuẩn bị ra cửa.
Hiện tại ra cửa cũng rất tiện, cầm theo túi xách và di động là được, bất quá lúc sắp ra cửa, Tống Gia Ngôn lại quay trở lại phòng, cầm hai thỏi kim nguyên bảo nhét vào túi quần.
…… Đỗ Hạ nhìn hai cái kim nguyên bảo lộ rõ hình dạng trong túi quần hắn, cố hết sức mới cố nén không cười ra tiếng.
Đỗ Hạ chỉ vào túi quần Tống Gia Ngôn khoa tay múa chân một chút, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Anh mang cái này làm gì?”
Tống Gia Ngôn đang ở trong lòng chê bai kiểu dáng quần áo hiện đại quá mức kỳ quái, quần này bó chặt vào người, túi quần chỉ đặt hai thỏi kim nguyên bảo, nhìn qua đặc biệt không đẹp, vẫn là tay áo của bọn họ bên kia tiện hơn.
Chỉ cần không chê nặng, có thể để cả một bao bạc vào trong túi áo, cũng sẽ không xấu hổ như bây giờ.
Lúc này nghe thấy Đỗ Hạ hỏi như vậy, Tống Gia Ngôn cũng cảm thấy có chút không thích hợp, vội vàng lấy hai cái kim nguyên bảo trong túi quần ra.
Lấy kim nguyên bảo ra, vẻ mặt Tống Gia Ngôn còn rất ngây thơ nhìn Đỗ Hạ hỏi: “Không phải chúng ta muốn đi dạo phố? Đi dạo phố không mang theo tiền bạc sao.”
Chờ Đỗ Hạ thật vất vả giải thích cho Tống Gia Ngôn, tiền hiện đại đã không phải dùng vàng bạc nguyên bảo, mà là nhân dân tệ, lại phổ cập kiếc thức khoa học về di độn và tiện tính các ứng dụng thanh toán, cũng đã mất nửa tiếng.
Tống Gia Ngôn cảm thán cuộc sống hiện đại tiện ích, nhưng vẫn kiên trì mang theo hai cái kim nguyên bảo này.
“Tuy nói hiện tại nơi này các cô đã không cần kim nguyên bảo, nhưng chúng ta có thể bán kim nguyên bảo đổi thành cái đồng dân tệ mà cô nói.”
Đỗ Hạ không lay chuyển được hắn, chỉ có thể lại tiêu 50 đồng mua một cái túi xách nhỏ ở trong cửa hàng đầu thôn.
Cất hai cái kim nguyên bảo vào túi xách, Đỗ Hạ xách túi quơ quơ trước mặt Tống Gia Ngôn.
Tâm lý của Tống Gia Ngôn lúc này cũng giống với tâm lý của Đỗ Hạ ở Quốc công phủ, đều không muốn ăn ở miễn phí của người khác.
Huống chi kim nguyên bảo này, vốn là do Đỗ Hạ bán trang sức của bản thân đổi lấy.
Quốc công phủ là chủ nhân sau lưng hiệu cầm đồ kia, Đỗ Hạ vừa mang đồ vật đi cầm, giây tiếp theo Tống Châu đang mang về cửa sau của Quốc công phủ.
Hiện tại chỗ trang sức của Đỗ Hạ, còn đặt ở trong thư phòng của Tống Gia Ngôn.
Vốn Tống Gia Ngôn nghĩ về sau có cơ hội liền trả lại đồ cho Đỗ Hạ.
Nhưng mà không đợi hắn tìm được cơ hội, hắn với Đỗ Hạ đã xuyên tới đây.
Còn có ba lô của Đỗ Hạ, bởi vì còn đặt ở trong phòng của cô, cũng không xuyên theo về đây.
Tống Gia Ngôn muốn đổi chỗ vàng này thành nhân dân tệ, cũng có thể giúp đỡ cuộc sống của Đỗ Hạ nhẹ nhàng hơn một chút.
Lại nói tiếp thế giới này cũng thật kỳ quái, Đỗ Hạ có thể dùng cái gương mỹ lệ, rõ ràng như vậy, cửa sổ trong nhà đều là lưu li trong suốt, lại không mua nổi hạ nhân hầu hạ.
Ở Khánh triều, chuyện khác không nói, chỗ lưu li to gắn trên cửa sổ nhà Đỗ Hạ, là có thể đổi về mười mấy, hai mươi mấy người tôi tớ.
Vấn đề này đã làm Tống Gia Ngôn rối rắm hồi lâu, nếu không phải lo lắng trực tiếp hỏi thì quá mức thất lễ, có lẽ sẽ làm Đỗ Hạ tức giận, hắn đã sớm trực tiếp hỏi.
Cũng may là Tống Gia Ngôn không có trực tiếp hỏi Đỗ Hạ, bằng không khẳng định Đỗ Hạ sẽ nói —— anh bạn nhỏ, tư tưởng của anh rất nguy hiểm, ở hiện đại mua bán người sẽ ở tù mọt gông.
Chờ hai người thành công ngồi trên xe buýt, trong thôn một số nhà ăn cơm sớm, nóc nhà đã lượn lờ khói bếp.
Xe buýt đối với Tống Gia Ngôn cũng là một đồ vật mới mẻ.
Cũng may trên đường Đỗ Hạ cũng đã phổ cập kiến thức cho hắn trước, xe buýt này tương đương với xe bò ở cổ đại, chính là một loại phương tiện giao thông, tránh cho việc Tống Gia Ngôn lên xe, hỏi đông hỏi tây làm hành khách khác ghé mắt.
Thời điểm ra cửa hai người cũng đã thương lượng—— sau khi ra ngoài, Tống Gia Ngôn chỉ hành động theo Đỗ Hạ là được, dọc theo đường đi hắn có cái gì muốn hỏi, cũng phải chờ đến khi chung quanh không có ai, hoặc là về nhà hãng hỏi.
Đây là Đỗ Hạ vì sợ Tống Gia Ngôn ở bên ngoài sẽ gây ra chuyên gì khác thường.
Bất quá ước định là một chuyện, chân chính trải nghiệm lại là một chuyện khác.
Nhìn người nào đó từ khi ngồi xuống vẫn luôn mang vẻ mặt tò mò, đông sờ sờ, tây sờ sờ, trước khi đẻ người khác chú ý Đỗ Hạ vội nhường chỗ ngồi cạnh cửa sổ lại cho hắn.
Trước sau đều có ghế che lấp, bên cạnh lại có Đỗ Hạ che đậy, hành khách khác trên xe sẽ không dễ dàng chú ý tới, Tống Gia Ngôn thoải mái nhìn ngắm.
Tống Gia Ngôn chỉ cảm thấy mọi thứ bên trong xe đều thực mới mẻ.
Phương tiện giao thông lớn như vậy, một chiếc xe là có chứa rất nhiều người, thật sự là rất khiêu chiến sức tưởng tượng của hắn.
Trong lòng Tống Gia Ngôn không ngừng cân nhắc—— xe buýt cũng đã lớn như vậy, vậy xe lửa, phi cơ đêm qua Đỗ Hạ nói sẽ lớn tới mức độ nào!
Hiện tại ra cửa cũng rất tiện, cầm theo túi xách và di động là được, bất quá lúc sắp ra cửa, Tống Gia Ngôn lại quay trở lại phòng, cầm hai thỏi kim nguyên bảo nhét vào túi quần.
…… Đỗ Hạ nhìn hai cái kim nguyên bảo lộ rõ hình dạng trong túi quần hắn, cố hết sức mới cố nén không cười ra tiếng.
Đỗ Hạ chỉ vào túi quần Tống Gia Ngôn khoa tay múa chân một chút, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Anh mang cái này làm gì?”
Tống Gia Ngôn đang ở trong lòng chê bai kiểu dáng quần áo hiện đại quá mức kỳ quái, quần này bó chặt vào người, túi quần chỉ đặt hai thỏi kim nguyên bảo, nhìn qua đặc biệt không đẹp, vẫn là tay áo của bọn họ bên kia tiện hơn.
Chỉ cần không chê nặng, có thể để cả một bao bạc vào trong túi áo, cũng sẽ không xấu hổ như bây giờ.
Lúc này nghe thấy Đỗ Hạ hỏi như vậy, Tống Gia Ngôn cũng cảm thấy có chút không thích hợp, vội vàng lấy hai cái kim nguyên bảo trong túi quần ra.
Lấy kim nguyên bảo ra, vẻ mặt Tống Gia Ngôn còn rất ngây thơ nhìn Đỗ Hạ hỏi: “Không phải chúng ta muốn đi dạo phố? Đi dạo phố không mang theo tiền bạc sao.”
Chờ Đỗ Hạ thật vất vả giải thích cho Tống Gia Ngôn, tiền hiện đại đã không phải dùng vàng bạc nguyên bảo, mà là nhân dân tệ, lại phổ cập kiếc thức khoa học về di độn và tiện tính các ứng dụng thanh toán, cũng đã mất nửa tiếng.
Tống Gia Ngôn cảm thán cuộc sống hiện đại tiện ích, nhưng vẫn kiên trì mang theo hai cái kim nguyên bảo này.
“Tuy nói hiện tại nơi này các cô đã không cần kim nguyên bảo, nhưng chúng ta có thể bán kim nguyên bảo đổi thành cái đồng dân tệ mà cô nói.”
Đỗ Hạ không lay chuyển được hắn, chỉ có thể lại tiêu 50 đồng mua một cái túi xách nhỏ ở trong cửa hàng đầu thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cất hai cái kim nguyên bảo vào túi xách, Đỗ Hạ xách túi quơ quơ trước mặt Tống Gia Ngôn.
Tâm lý của Tống Gia Ngôn lúc này cũng giống với tâm lý của Đỗ Hạ ở Quốc công phủ, đều không muốn ăn ở miễn phí của người khác.
Huống chi kim nguyên bảo này, vốn là do Đỗ Hạ bán trang sức của bản thân đổi lấy.
Quốc công phủ là chủ nhân sau lưng hiệu cầm đồ kia, Đỗ Hạ vừa mang đồ vật đi cầm, giây tiếp theo Tống Châu đang mang về cửa sau của Quốc công phủ.
Hiện tại chỗ trang sức của Đỗ Hạ, còn đặt ở trong thư phòng của Tống Gia Ngôn.
Vốn Tống Gia Ngôn nghĩ về sau có cơ hội liền trả lại đồ cho Đỗ Hạ.
Nhưng mà không đợi hắn tìm được cơ hội, hắn với Đỗ Hạ đã xuyên tới đây.
Còn có ba lô của Đỗ Hạ, bởi vì còn đặt ở trong phòng của cô, cũng không xuyên theo về đây.
Tống Gia Ngôn muốn đổi chỗ vàng này thành nhân dân tệ, cũng có thể giúp đỡ cuộc sống của Đỗ Hạ nhẹ nhàng hơn một chút.
Lại nói tiếp thế giới này cũng thật kỳ quái, Đỗ Hạ có thể dùng cái gương mỹ lệ, rõ ràng như vậy, cửa sổ trong nhà đều là lưu li trong suốt, lại không mua nổi hạ nhân hầu hạ.
Ở Khánh triều, chuyện khác không nói, chỗ lưu li to gắn trên cửa sổ nhà Đỗ Hạ, là có thể đổi về mười mấy, hai mươi mấy người tôi tớ.
Vấn đề này đã làm Tống Gia Ngôn rối rắm hồi lâu, nếu không phải lo lắng trực tiếp hỏi thì quá mức thất lễ, có lẽ sẽ làm Đỗ Hạ tức giận, hắn đã sớm trực tiếp hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may là Tống Gia Ngôn không có trực tiếp hỏi Đỗ Hạ, bằng không khẳng định Đỗ Hạ sẽ nói —— anh bạn nhỏ, tư tưởng của anh rất nguy hiểm, ở hiện đại mua bán người sẽ ở tù mọt gông.
Chờ hai người thành công ngồi trên xe buýt, trong thôn một số nhà ăn cơm sớm, nóc nhà đã lượn lờ khói bếp.
Xe buýt đối với Tống Gia Ngôn cũng là một đồ vật mới mẻ.
Cũng may trên đường Đỗ Hạ cũng đã phổ cập kiến thức cho hắn trước, xe buýt này tương đương với xe bò ở cổ đại, chính là một loại phương tiện giao thông, tránh cho việc Tống Gia Ngôn lên xe, hỏi đông hỏi tây làm hành khách khác ghé mắt.
Thời điểm ra cửa hai người cũng đã thương lượng—— sau khi ra ngoài, Tống Gia Ngôn chỉ hành động theo Đỗ Hạ là được, dọc theo đường đi hắn có cái gì muốn hỏi, cũng phải chờ đến khi chung quanh không có ai, hoặc là về nhà hãng hỏi.
Đây là Đỗ Hạ vì sợ Tống Gia Ngôn ở bên ngoài sẽ gây ra chuyên gì khác thường.
Bất quá ước định là một chuyện, chân chính trải nghiệm lại là một chuyện khác.
Nhìn người nào đó từ khi ngồi xuống vẫn luôn mang vẻ mặt tò mò, đông sờ sờ, tây sờ sờ, trước khi đẻ người khác chú ý Đỗ Hạ vội nhường chỗ ngồi cạnh cửa sổ lại cho hắn.
Trước sau đều có ghế che lấp, bên cạnh lại có Đỗ Hạ che đậy, hành khách khác trên xe sẽ không dễ dàng chú ý tới, Tống Gia Ngôn thoải mái nhìn ngắm.
Tống Gia Ngôn chỉ cảm thấy mọi thứ bên trong xe đều thực mới mẻ.
Phương tiện giao thông lớn như vậy, một chiếc xe là có chứa rất nhiều người, thật sự là rất khiêu chiến sức tưởng tượng của hắn.
Trong lòng Tống Gia Ngôn không ngừng cân nhắc—— xe buýt cũng đã lớn như vậy, vậy xe lửa, phi cơ đêm qua Đỗ Hạ nói sẽ lớn tới mức độ nào!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro