ANH CÒN KHÔNG Đ...
2024-10-24 15:15:19
"Con..."
Phù Quốc Đông cúi đầu thở dài, xua tay cho hai người kia ra ngoài. Mắt ông dán chặt trên người cô, rất lâu sau mới cất giọng khàn khàn: “Hy Nguyệt, cha cứ nghĩ để con bên cạnh cha con sẽ được yên vui, nhưng có lẽ cha đã sai rồi.”
Không đợi cô phản hồi, ông ấy lại lên tiếng: “Cha nghĩ mình có thể che đi sóng gió quấn quanh đời con, nhưng Lục gia kia quá cáo. Cha buộc phải tạo ra một màn kịch, cha không ngờ mình làm vậy lại tổn thương đến con...
Phù Hy Nguyệt từ từ mở mắt, cổ họng cô như có gì chắn ngang, khó khăn lắm mới nặn ra được một câu: “Cha, con không trách cha”
Phù Quốc Đông muốn nói rồi lại thôi, ông cúi đầu thở dài đổi chủ đề: “Châu Phong là một chàng trai tốt. Cha cảm thấy yên tâm rồi.”
“Cha nói vậy là sao?”
Trước ánh mắt khó hiểu của con gái, ông không nói gì. Vừa có tiền, vừa có quyền, còn có... Châu Phong đối với cô rất thật lòng, ông cảm giác như ngoài người cha như ông thì anh chính là người lo lắng chăm sóc thật tâm.
Con bé Hy Nguyệt này đúng là rất xinh đẹp, nhưng người thật lòng ở bên con bé thì đếm chẳng hết một bàn tay. Hầu hết bọn họ chỉ vì tiền tài, quyền lực của Phù gia, hoặc là chỉ vì nhan sắc bên ngoài.
“Cạch.”
Cánh cửa lại được đẩy ra một lần nữa, Phù Quốc Đông nhìn người đàn ông đứng ở cánh cửa từ từ đứng dậy khế lên tiếng: “Hai đứa nói chuyện đi.”
Nói xong, ông liền bước ra ngoài. Châu Phong đứng ở cánh cửa, sững sờ nhìn người ngồi trên giường, trên tay còn cắm đầy dây nhợ.
Hai mắt anh nổi đầy gân máu đỏ, môi mím chặt thành đường thẳng. Chẳng phải vài tiếng trước cô gái này vẫn còn bình thường sao?
Trong lòng anh không nhịn được mà tự trách, nếu không phải Phù tổng đến thì... Nghĩ đến đây, cổ họng của anh có cảm giác như bị thứ gì đó chặn đến nghẹt thở.
Phù Hy Nguyệt nhíu mày, không vui lên tiếng: “Châu Phong, anh còn không chịu đến bên em sao?”
Châu Phong cố gắng lắm mở nặn ra được nụ cười bước đến ngồi xuống cạnh giường. Ánh mắt anh dán chặt lên cánh tay mảnh khảnh đã bị kim tiêm làm tím tái.
Thấy nụ cười trên môi anh, cô khẽ cười, vươn tay chạm vào mặt anh: “Em không sao mà, anh cười khó coi quá”
“Chẳng phải anh đau lòng vì em sao? Chỉ mới một lúc.”
“Em đã nói không sao mà, cũng đâu phải lỗi của anh.”
Phù Hy Nguyệt cười cười cắt ngang: “Nhìn xem, chẳng phải bây giờ em vẫn bình thường sao?”
Khóe môi Châu Phong vẫn mím chặt thành một đường, anh nhẹ nhàng kéo cô ôm chặt vào lòng: “Hy Nguyệt, chúng ta đi đăng kí kết hôn được không?”
“Này này, anh còn chưa cầu hôn em.”
“Vậy sao?”
Châu Phong nhướng mày, từ tốn cầm bàn tay cô giơ lên: “Em nhìn xem, nhẫn cũng đã trên tay rồi.”
Trên ngón tay cô hiện giờ là một chiếc nhẫn, không tính là quá nhỏ cũng
không tính là lớn. Trên đó là viên kim cương màu xanh dương lắp lánh.
Phù Hy Nguyệt bĩu môi: “Em còn chưa đồng ý mà.”
“Anh không biết, nhẫn đã trên tay em. Anh xem như em đồng ý rồi vậy.
Thấy biểu hiện trắng trợn của người đàn ông kia, khóe môi cô giật giật, giả vờ đe dọa: “Anh tin em gỡ ra không?”
Nghe cô nói như vậy, Châu Phong liền kinh ngạc nắm chặt bàn tay cô lại: “Không được, Hy Nguyệt, em đồng ý đi mà”
“Sao giống năn nỉ thế?”
“Đúng vậy, anh năn nỉ em đó. Mau cho anh danh phận đi, anh không muốn con anh sinh ra không được làm giấy khai sinh đâu.” (29
[...]
Về phần Lâm Hãn, sau khi bị đâm liền được Lục tổng đưa vào bệnh viện lập tức cấp cứu. Dù như vậy nhưng không tránh khỏi việc hắn mất máu quá nhiều mà hôn mê.
Nhân dịp này, ông cụ Lục cùng Lục thiếu liền ép hắn ta nhượng quyền lực lại. Ông cụ Lục nhìn người nằm trong phòng kín, giọng nói bình thản vang lên:
“Hắn ta không biết khi nào mới tỉnh lại, Lục thị không thể một ngày không có vua. Con mau nhượng quyền lại đi.”
“Cha đừng hòng, Lâm Hãn còn chưa chết. Muốn con nhường lại cho người khác, đừng có mơ.”
Vừa nói, ông ta vừa liếc hai người đứng sau lưng ông cụ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người mau đợi trả giá đi.”
Lục thiếu nhướng mày cười lạnh: “Ồ, ai trả giá còn chưa biết đâu.”
Câu nói của anh vừa dứt, cảnh sát không biết xuất hiện từ khi nào bước đến còng tay Lục tổng lại. Ông ta bị bắt bất ngờ không nhịn được mà nhảy đỏng lên.
“Làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra, tôi làm gì sai hả?”
“Lục tổng, có đơn kiện nói ông có âm mưu giết người. Chúng tôi phải đưa ông về điều tra.”
“Cái gì mà âm mưu giết người, tôi minh bạch. Thả tôi ra.
“Nếu ông minh bạch chúng tôi chắc chắn sẽ thả ông. Còn bây giờ ông phải đi theo chúng tôi.”
Phù Thanh Vân nhìn người đàn ông trước mắt, khóe môi không nhịn được mà cong lên: “Lục tổng, sự thật thì vẫn mãi là sự thật thôi. Giết người phải đền mạng.
“Tôi giết người kia nào chứ? Chẳng phải cô vẫn còn sống sờ sờ đó hay sao?”
“Ồ, vậy ông có ý định giết tôi sao?”
Phù Quốc Đông cúi đầu thở dài, xua tay cho hai người kia ra ngoài. Mắt ông dán chặt trên người cô, rất lâu sau mới cất giọng khàn khàn: “Hy Nguyệt, cha cứ nghĩ để con bên cạnh cha con sẽ được yên vui, nhưng có lẽ cha đã sai rồi.”
Không đợi cô phản hồi, ông ấy lại lên tiếng: “Cha nghĩ mình có thể che đi sóng gió quấn quanh đời con, nhưng Lục gia kia quá cáo. Cha buộc phải tạo ra một màn kịch, cha không ngờ mình làm vậy lại tổn thương đến con...
Phù Hy Nguyệt từ từ mở mắt, cổ họng cô như có gì chắn ngang, khó khăn lắm mới nặn ra được một câu: “Cha, con không trách cha”
Phù Quốc Đông muốn nói rồi lại thôi, ông cúi đầu thở dài đổi chủ đề: “Châu Phong là một chàng trai tốt. Cha cảm thấy yên tâm rồi.”
“Cha nói vậy là sao?”
Trước ánh mắt khó hiểu của con gái, ông không nói gì. Vừa có tiền, vừa có quyền, còn có... Châu Phong đối với cô rất thật lòng, ông cảm giác như ngoài người cha như ông thì anh chính là người lo lắng chăm sóc thật tâm.
Con bé Hy Nguyệt này đúng là rất xinh đẹp, nhưng người thật lòng ở bên con bé thì đếm chẳng hết một bàn tay. Hầu hết bọn họ chỉ vì tiền tài, quyền lực của Phù gia, hoặc là chỉ vì nhan sắc bên ngoài.
“Cạch.”
Cánh cửa lại được đẩy ra một lần nữa, Phù Quốc Đông nhìn người đàn ông đứng ở cánh cửa từ từ đứng dậy khế lên tiếng: “Hai đứa nói chuyện đi.”
Nói xong, ông liền bước ra ngoài. Châu Phong đứng ở cánh cửa, sững sờ nhìn người ngồi trên giường, trên tay còn cắm đầy dây nhợ.
Hai mắt anh nổi đầy gân máu đỏ, môi mím chặt thành đường thẳng. Chẳng phải vài tiếng trước cô gái này vẫn còn bình thường sao?
Trong lòng anh không nhịn được mà tự trách, nếu không phải Phù tổng đến thì... Nghĩ đến đây, cổ họng của anh có cảm giác như bị thứ gì đó chặn đến nghẹt thở.
Phù Hy Nguyệt nhíu mày, không vui lên tiếng: “Châu Phong, anh còn không chịu đến bên em sao?”
Châu Phong cố gắng lắm mở nặn ra được nụ cười bước đến ngồi xuống cạnh giường. Ánh mắt anh dán chặt lên cánh tay mảnh khảnh đã bị kim tiêm làm tím tái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy nụ cười trên môi anh, cô khẽ cười, vươn tay chạm vào mặt anh: “Em không sao mà, anh cười khó coi quá”
“Chẳng phải anh đau lòng vì em sao? Chỉ mới một lúc.”
“Em đã nói không sao mà, cũng đâu phải lỗi của anh.”
Phù Hy Nguyệt cười cười cắt ngang: “Nhìn xem, chẳng phải bây giờ em vẫn bình thường sao?”
Khóe môi Châu Phong vẫn mím chặt thành một đường, anh nhẹ nhàng kéo cô ôm chặt vào lòng: “Hy Nguyệt, chúng ta đi đăng kí kết hôn được không?”
“Này này, anh còn chưa cầu hôn em.”
“Vậy sao?”
Châu Phong nhướng mày, từ tốn cầm bàn tay cô giơ lên: “Em nhìn xem, nhẫn cũng đã trên tay rồi.”
Trên ngón tay cô hiện giờ là một chiếc nhẫn, không tính là quá nhỏ cũng
không tính là lớn. Trên đó là viên kim cương màu xanh dương lắp lánh.
Phù Hy Nguyệt bĩu môi: “Em còn chưa đồng ý mà.”
“Anh không biết, nhẫn đã trên tay em. Anh xem như em đồng ý rồi vậy.
Thấy biểu hiện trắng trợn của người đàn ông kia, khóe môi cô giật giật, giả vờ đe dọa: “Anh tin em gỡ ra không?”
Nghe cô nói như vậy, Châu Phong liền kinh ngạc nắm chặt bàn tay cô lại: “Không được, Hy Nguyệt, em đồng ý đi mà”
“Sao giống năn nỉ thế?”
“Đúng vậy, anh năn nỉ em đó. Mau cho anh danh phận đi, anh không muốn con anh sinh ra không được làm giấy khai sinh đâu.” (29
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[...]
Về phần Lâm Hãn, sau khi bị đâm liền được Lục tổng đưa vào bệnh viện lập tức cấp cứu. Dù như vậy nhưng không tránh khỏi việc hắn mất máu quá nhiều mà hôn mê.
Nhân dịp này, ông cụ Lục cùng Lục thiếu liền ép hắn ta nhượng quyền lực lại. Ông cụ Lục nhìn người nằm trong phòng kín, giọng nói bình thản vang lên:
“Hắn ta không biết khi nào mới tỉnh lại, Lục thị không thể một ngày không có vua. Con mau nhượng quyền lại đi.”
“Cha đừng hòng, Lâm Hãn còn chưa chết. Muốn con nhường lại cho người khác, đừng có mơ.”
Vừa nói, ông ta vừa liếc hai người đứng sau lưng ông cụ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người mau đợi trả giá đi.”
Lục thiếu nhướng mày cười lạnh: “Ồ, ai trả giá còn chưa biết đâu.”
Câu nói của anh vừa dứt, cảnh sát không biết xuất hiện từ khi nào bước đến còng tay Lục tổng lại. Ông ta bị bắt bất ngờ không nhịn được mà nhảy đỏng lên.
“Làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra, tôi làm gì sai hả?”
“Lục tổng, có đơn kiện nói ông có âm mưu giết người. Chúng tôi phải đưa ông về điều tra.”
“Cái gì mà âm mưu giết người, tôi minh bạch. Thả tôi ra.
“Nếu ông minh bạch chúng tôi chắc chắn sẽ thả ông. Còn bây giờ ông phải đi theo chúng tôi.”
Phù Thanh Vân nhìn người đàn ông trước mắt, khóe môi không nhịn được mà cong lên: “Lục tổng, sự thật thì vẫn mãi là sự thật thôi. Giết người phải đền mạng.
“Tôi giết người kia nào chứ? Chẳng phải cô vẫn còn sống sờ sờ đó hay sao?”
“Ồ, vậy ông có ý định giết tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro