MẸ RUỘT
2024-10-24 15:15:19
Sắc mặt ông cụ Lục xấu đến khó coi, trừng mắt nhìn thẳng quý tử do mình nuôi lớn không kiềm được tức giận quát: “Tao không quản mày nhưng không có nghĩa mày muốn làm gì thì làm. Đến cả giết người mày cũng làm sao?”
“Cha, sao cha tin lời cô ta chứ?”
Lục tổng vừa nói vừa trừng mắt nhìn người phụ nữ nhàn nhạt mỉm cười không xa: “Bây giờ Lục gia không có chỗ cho cô đâu.”
Nghe lời nói kia, Phù Thanh Vân nhướng mày: “Vậy sao? Lục tổng, anh đừng quên tên tôi vẫn còn trên giấy kết hôn. Vị trí phu nhân nhà họ Lục này vẫn là của tôi, huống hồ con trai tôi lại là cháu đích tôn của nhà họ Lục các người.”
“Chuyện này là thế nào? Không phải vợ trước của anh chết rồi sao? Lục tổng tôi là cái gì của anh chứ?”
Mẹ Lâm hết nhìn người này đến người kia trong nhà họ Lục, chân mày nhíu chặt lại: “Lục tổng, chẳng phải anh nói để em ngồi lên vị trí phu nhân sao?”
“Nghe không hiểu sao? Cha đã nói chỉ nhận một mình con trai tôi là cháu thôi. Vị trí đó không phải ai trong các người muốn ngồi đều ngồi được đâu”
Phù Thanh Vân bước đến trước mặt hai vị “tình nhân” của chồng mình, bà vốn xuất thân từ Phù thị cao quý, thân thể bao năm chăm sóc tốt, lại cao hơn người kia tận nửa cái đầu.
Từ trên cao rũ mắt nhìn xuống, bà xoay xoay chiếc nhẫn trên tay: “Bao nhiêu năm nay các người lấy được bao nhiêu tiền tôi không truy cứu, nhưng lại muốn hợp tác với nhau hãm hại con tôi. Việc này tôi chắc chắn sẽ đòi lại từng thứ một.”
“Cô tưởng mình là ai chứ? Phù gia đã sớm tàn lụi, người chị dâu của cô cũng sớm rời khỏi đó rồi. Nhìn lại bây giờ thì Phù gia các người chẳng là gì với Lâm gia chúng tôi cả.”
“Chát.”
“Bà.”
Lâm Hãn nhìn mẹ mình bị tát liền muốn tiến đến nhưng bị Lục thiếu ngăn lại hất xuống sàn. Phù Thanh Vân liếc cậu ta một cái, sau đó tiếp tục cao giọng lên tiếng: “Có so được hay không, cũng không đến lượt một người ăn bám như cô nói.”
Thấy người phụ nữ lạ mặt liên tục ức hiếp mẹ mình, bàn tay Lâm Hãn siết chặt lại, trừng mắt ra lệnh: “Người đâu, bắt bà ta lẫn Lục thiếu lại”
Bữa tiệc lớn như vậy, huống hồ hắn ra còn muốn nhân dịp này cướp Phù Hy Nguyệt khỏi Châu Phong làm sao có thể không bí mật chuẩn bị người chứ?
Nghe lệnh của hắn, người từ trong góc khuất dần lộ ra sáng. Lâm Hãn nhếch môi: “Lục thiếu, tôi cho anh một cơ hội, anh và bà ta mau quỳ xuống xin lỗi mẹ tôi. Nếu không đừng trách súng của tôi không có mắt.”
“Muốn tôi quỳ xuống? Cậu nghĩ mẹ cậu là ai, đường đường là đại thiếu Lục gia, tại sao tôi phải quỳ xuống trước mặt một tiểu tam phá hoại hạnh phúc người khác?”
“Con trai, ăn nói cho đàng hoàng. Đến lúc Lâm Hãn muốn xử lý con, cha cũng không nhúng tay vào được đâu.”
Lâm Hãn cười khẩy nhướng mày: “Có nghe không? Lục thiếu, đừng để tôi mất kiên nhẫn.”
“Nằm mơ đi.”
Thấy gương mặt nhàn nhạt không biết sợ của Lục thiếu, bàn tay đang buông thống của Lâm Hãn bỗng siết chặt lại. Hắn cắn răng: “Người đâu, ép hắn quỳ xuống”
“Tôi xem ai dám.”
Bên ngoài truyền vào giọng nói sắc lạnh, Châu Phong xuất hiện, sau lưng là đàn em cầm súng chực chờ sẵn.
Nhìn thấy anh, chân mày Lâm Hãn liền chau lại: “Là anh? Hình như chuyện này không hề liên quan gì đến anh.”
Châu Phong hừ lạnh: “Có liên quan hay không cậu nhìn không rõ sao? Cậu đang bắt anh trai và mẹ ruột của Hy Nguyệt đấy.”
“Cái gì?”
Lời nói của anh làm người khác kinh ngạc trợn tròn mắt, Lâm Hãn nhìn Châu Phong lắc đầu không tin: “Không thể nào, không thể nào. Sao có thể chứ?”
“Sao lại không thể? Cậu không tự xem xét lại sự việc à?”
Anh đút hai tay vào túi quần, lười biếng ngồi xuống sô pha để những người kia ngơ ngác khó tin.
Lục tổng nhíu mày: “Châu thiếu, cậu đừng muốn giúp đỡ cô ta mà bịa chuyện.”
“Ồ, tôi bịa chuyện? Lục tổng cảm thấy tôi rảnh rỗi đến mức bịa đại một chuyện để xen vào chuyện nhà các người sao?”
Châu Phong nhướng mày, dán ánh mắt sâu thăm thẳm vào người Lục tổng: ON “Ông cũng phải hiểu rõ, tại sao bao nhiêu năm nay Châu gia chúng tôi nhắm mắt nhắm mũi để các người hưởng lợi chứ, hửm?”
Thật ra chuyện này anh cũng vừa mới biết được từ cha mình. Châu gia và Phù gia từ nhiều đời có mối quan hệ hợp tác lâu dài, đến đời của cha Phù không có con trai nên hai nhà đã sớm tính đến chuyện liên hôn.
Hôn ước đã hình thành từ lúc hai người còn rất nhỏ, tờ giấy đó vẫn luôn cất sâu trong tủ.
Một lần người bạn của mẹ anh từ nước ngoài trở về, vô tình nhìn thấy ảnh của cô thì ngay lập tức nói ra thân phận thật sự của cô gái trong bức ảnh.
Thật ra Hy Nguyệt của anh không phải không được mẹ yêu thương mà vốn dĩ người đàn bà kia chẳng phải mẹ ruột của cô ấy. Nói chính xác, người kia chính là vợ của cậu ruột.
Anh còn biết được một sự thật khác, Phù tổng không phải là người chung tình gì hết chỉ là ông ấy muốn bảo vệ em và cháu gái mình khỏi tai mắt của Lục gia.
“Cha, sao cha tin lời cô ta chứ?”
Lục tổng vừa nói vừa trừng mắt nhìn người phụ nữ nhàn nhạt mỉm cười không xa: “Bây giờ Lục gia không có chỗ cho cô đâu.”
Nghe lời nói kia, Phù Thanh Vân nhướng mày: “Vậy sao? Lục tổng, anh đừng quên tên tôi vẫn còn trên giấy kết hôn. Vị trí phu nhân nhà họ Lục này vẫn là của tôi, huống hồ con trai tôi lại là cháu đích tôn của nhà họ Lục các người.”
“Chuyện này là thế nào? Không phải vợ trước của anh chết rồi sao? Lục tổng tôi là cái gì của anh chứ?”
Mẹ Lâm hết nhìn người này đến người kia trong nhà họ Lục, chân mày nhíu chặt lại: “Lục tổng, chẳng phải anh nói để em ngồi lên vị trí phu nhân sao?”
“Nghe không hiểu sao? Cha đã nói chỉ nhận một mình con trai tôi là cháu thôi. Vị trí đó không phải ai trong các người muốn ngồi đều ngồi được đâu”
Phù Thanh Vân bước đến trước mặt hai vị “tình nhân” của chồng mình, bà vốn xuất thân từ Phù thị cao quý, thân thể bao năm chăm sóc tốt, lại cao hơn người kia tận nửa cái đầu.
Từ trên cao rũ mắt nhìn xuống, bà xoay xoay chiếc nhẫn trên tay: “Bao nhiêu năm nay các người lấy được bao nhiêu tiền tôi không truy cứu, nhưng lại muốn hợp tác với nhau hãm hại con tôi. Việc này tôi chắc chắn sẽ đòi lại từng thứ một.”
“Cô tưởng mình là ai chứ? Phù gia đã sớm tàn lụi, người chị dâu của cô cũng sớm rời khỏi đó rồi. Nhìn lại bây giờ thì Phù gia các người chẳng là gì với Lâm gia chúng tôi cả.”
“Chát.”
“Bà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hãn nhìn mẹ mình bị tát liền muốn tiến đến nhưng bị Lục thiếu ngăn lại hất xuống sàn. Phù Thanh Vân liếc cậu ta một cái, sau đó tiếp tục cao giọng lên tiếng: “Có so được hay không, cũng không đến lượt một người ăn bám như cô nói.”
Thấy người phụ nữ lạ mặt liên tục ức hiếp mẹ mình, bàn tay Lâm Hãn siết chặt lại, trừng mắt ra lệnh: “Người đâu, bắt bà ta lẫn Lục thiếu lại”
Bữa tiệc lớn như vậy, huống hồ hắn ra còn muốn nhân dịp này cướp Phù Hy Nguyệt khỏi Châu Phong làm sao có thể không bí mật chuẩn bị người chứ?
Nghe lệnh của hắn, người từ trong góc khuất dần lộ ra sáng. Lâm Hãn nhếch môi: “Lục thiếu, tôi cho anh một cơ hội, anh và bà ta mau quỳ xuống xin lỗi mẹ tôi. Nếu không đừng trách súng của tôi không có mắt.”
“Muốn tôi quỳ xuống? Cậu nghĩ mẹ cậu là ai, đường đường là đại thiếu Lục gia, tại sao tôi phải quỳ xuống trước mặt một tiểu tam phá hoại hạnh phúc người khác?”
“Con trai, ăn nói cho đàng hoàng. Đến lúc Lâm Hãn muốn xử lý con, cha cũng không nhúng tay vào được đâu.”
Lâm Hãn cười khẩy nhướng mày: “Có nghe không? Lục thiếu, đừng để tôi mất kiên nhẫn.”
“Nằm mơ đi.”
Thấy gương mặt nhàn nhạt không biết sợ của Lục thiếu, bàn tay đang buông thống của Lâm Hãn bỗng siết chặt lại. Hắn cắn răng: “Người đâu, ép hắn quỳ xuống”
“Tôi xem ai dám.”
Bên ngoài truyền vào giọng nói sắc lạnh, Châu Phong xuất hiện, sau lưng là đàn em cầm súng chực chờ sẵn.
Nhìn thấy anh, chân mày Lâm Hãn liền chau lại: “Là anh? Hình như chuyện này không hề liên quan gì đến anh.”
Châu Phong hừ lạnh: “Có liên quan hay không cậu nhìn không rõ sao? Cậu đang bắt anh trai và mẹ ruột của Hy Nguyệt đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì?”
Lời nói của anh làm người khác kinh ngạc trợn tròn mắt, Lâm Hãn nhìn Châu Phong lắc đầu không tin: “Không thể nào, không thể nào. Sao có thể chứ?”
“Sao lại không thể? Cậu không tự xem xét lại sự việc à?”
Anh đút hai tay vào túi quần, lười biếng ngồi xuống sô pha để những người kia ngơ ngác khó tin.
Lục tổng nhíu mày: “Châu thiếu, cậu đừng muốn giúp đỡ cô ta mà bịa chuyện.”
“Ồ, tôi bịa chuyện? Lục tổng cảm thấy tôi rảnh rỗi đến mức bịa đại một chuyện để xen vào chuyện nhà các người sao?”
Châu Phong nhướng mày, dán ánh mắt sâu thăm thẳm vào người Lục tổng: ON “Ông cũng phải hiểu rõ, tại sao bao nhiêu năm nay Châu gia chúng tôi nhắm mắt nhắm mũi để các người hưởng lợi chứ, hửm?”
Thật ra chuyện này anh cũng vừa mới biết được từ cha mình. Châu gia và Phù gia từ nhiều đời có mối quan hệ hợp tác lâu dài, đến đời của cha Phù không có con trai nên hai nhà đã sớm tính đến chuyện liên hôn.
Hôn ước đã hình thành từ lúc hai người còn rất nhỏ, tờ giấy đó vẫn luôn cất sâu trong tủ.
Một lần người bạn của mẹ anh từ nước ngoài trở về, vô tình nhìn thấy ảnh của cô thì ngay lập tức nói ra thân phận thật sự của cô gái trong bức ảnh.
Thật ra Hy Nguyệt của anh không phải không được mẹ yêu thương mà vốn dĩ người đàn bà kia chẳng phải mẹ ruột của cô ấy. Nói chính xác, người kia chính là vợ của cậu ruột.
Anh còn biết được một sự thật khác, Phù tổng không phải là người chung tình gì hết chỉ là ông ấy muốn bảo vệ em và cháu gái mình khỏi tai mắt của Lục gia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro