Lão Đại, Đừng Như Vậy

NGHE LỜI ANH

2024-10-24 15:15:19



Kể từ ngày gặp nguy hiểm hôm đó, Phù Hy Nguyệt đã bị Châu Phong “giam cầm” trong căn biệt thự bạc tỷ của mình.

Nhìn người đàn ông lãnh đạm đang đọc báo trong phòng khách, cô điều đỉnh nụ cười lấy lòng rồi ngồi xuống bên cạnh khẽ lên tiếng: “Lão đại.”

Châu Phong rời mắt khỏi tờ báo đang cầm trên tay, quay đầu nghiêng sang người phụ nữ bên cạnh nhướng mày: “Có chuyện gì sao?”

“Lão đại, hình như lâu rồi em vẫn chưa được ra ngoài... Anh có thể.”

“Không được.”

Lời của Phù Hy Nguyệt nói ra còn chưa dứt thì anh đã lạnh lùng cắt ngang. Gương mặt Châu Phong lạnh xuống, giọng nói cũng không còn dịu dàng dễ nghe: “Anh cảm thấy em ở trong tầm mắt của anh là tốt nhất.

“Sao có thể chứ? Em đến căn cứ, chẳng phải anh cũng ở đó sao?”

Nhìn đôi chân mày thanh tú chau lại trước mắt, Châu Phong thở dài kéo cô ôm vào trong lòng: “Em xem lần trước em làm anh lo lắng biết bao. Nếu hôm đó anh không đến kịp thì phải làm sao đây”

Ngừng lại một chút, anh lại: “Tuy chuyện đó là do anh tạo bẫy bọn họ, không ngờ lại liên lụy đến em. Hy Nguyệt, anh... anh không muốn em gặp nguy hiểm.”

Phù Hy Nguyệt đẩy người anh ra, bĩu môi khinh thường: “Còn không phải tại đêm hôm trước anh hành hạ em sao?”

“Anh thật sự không cố ý đâu. Nhưng mà anh cũng dừng lại theo lời em còn gì?"

“Hừ, còn dám nói như vậy? Anh toàn đợi em thở không ra hơi mới chịu ngưng thôi. Đặt vào tình thế bình thường thử xem, em sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Châu Phong siết chặt người phụ nữ trong lòng, nhìn gương mặt mềm mại thơm tho trước mắt không kìm được mà hôn một cái.

“Anh mặc kệ, nghe lời anh ở lại đây đi.”

“Châu Phong.”

“Anh đây.”

Phù Hy Nguyệt tức giận đánh anh một cái: “Đừng có lãng sang chuyện khác, anh thừa biết em muốn cái gì.”

“Ngoan một chút nào, anh tìm việc khác cho em làm nhé?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


[...]

Ngày hôm sau, khi Phù Hy Nguyệt tỉnh lại bước xuống nhà thì đã thấy trên bàn bày bừa rất nhiều thứ.

Trong lúc cô vẫn còn ngơ ngác chưa biết chuyện gì, cùng lúc đó một người phụ nữ trung niên đi đến cười chào hỏi: “Hy Nguyệt tiểu thư, Châu thiếu gia gọi tôi đến đây dạy cho cô bộ môn cắm hoa.”

“Cái gì?”

Phù Hy Nguyệt trợn tròn mắt. Đây là việc mà lão đại sắp xếp cho cô đó sao? Anh ta thực sự muốn biến cô thành cái gì chứ?

Lúc trước cho cô luyện tập bắn súng thì vẫn còn hiểu được, bây giờ còn muốn

cô học cắm hoa? Lão đại ơi là lão đại, anh xem tôi như những thiên kim tiểu thư ngoài kia sao?

Nén cơn tức giận, Phù Hy Nguyệt nở nụ cười lịch sự: “Cô chờ cháu một chút nhé? Cháu có việc một chút.”

“Được, vậy tôi sẽ chờ ở đây.

[...]

“Lão đại, anh đang làm cái gì vậy?”

Nghe giọng nói không mấy thiện cảm vang lên từ điện thoại, Châu Phong chớp mắt lên tiếng: “Có việc gì sao? Anh vừa mời một cô dạy cắm hoa cho em rồi.”

“Anh còn dám nói như vậy sao? Cái này là việc anh cho em viết thời gian à?”

“Cũng tốt mà.”

Phù Hy Nguyệt ở đầu dây bên này trợn tròn mắt, cười lạnh một tiếng: “Tốt thì anh đi mà làm”

“Em không thể nói như vậy được. Người này anh mượn ở chỗ của mẹ đó, tay nghề rất tốt.”

“Châu Phong.”

Nghe tiếng động ngoài cửa, Châu Phong ngẩn đầu nói: “Được rồi, có người đến. Anh phải làm việc đây”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lão đại, bên chỗ Đường tổng có sản xuất vài mẫu mã mới đưa đến cho chúng ta dùng thử. Anh xem có chỗ này không tốt để em báo lại”

“Cậu cảm thấy như thế nào?”

Thanh Vũ tròn mắt, anh nhìn lầm sao? Hình như lão đại đang cười, mà hình như lúc nãy anh cũng nghe thấy giọng của phụ nữ. Không lẽ, lão đại đã có chủ rồi sao?

Không lẽ lão đại và chị Nguyệt là thật à. Mình chỉ đồn cho vui thôi mà.

“Ừm, em cảm thấy cũng ổn. Nhưng thiết kế khá cồng kềnh”

Châu Phong lười biếng ngã lưng ra ghế, cầm bản thiết kế do Thanh Vũ đưa đến ngắm nghía một lúc lâu rồi lên tiếng: “Để tôi xem xét đã, nói bên Đường tổng chờ thêm một chút”

“Vâng.”

Châu Phong nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng, Thanh Vũ thấy anh gấp gáp như vậy liền trở nên rất hiếu kỳ.

“Này, cậu rình mò cái gì vậy?”

“Má ơi, làm tôi hết hồn.

Thanh Vũ đánh Thanh Phong một cái, ra hiệu cho người kia im lặng: “Hình như lão đại và chị Nguyệt thật sự ở bên nhau rồi. Lúc nãy tôi còn nghe thấy lão đại trò chuyện với người phụ nữ nào đó.”

“Thật sao?”

Không khác gì người anh em của mình, Thanh Phong cũng bất ngờ há hốc mồm: “Tôi chỉ đùa vui với đám người trong căn cứ thôi mà. Thật sự là ở bên nhau rồi sao?”

“Lúc tôi đến, khóe môi lão đại còn chưa kịp hạ xuống đấy.”

“Chậc, vậy là phải rồi. Chị Nguyệt xinh đẹp như vậy, có người nào mà không động lòng chứ, huống hồ gì lão đại cũng là đàn ông”

Thanh Vũ thở dài: “Vậy là chị ấy đã thuộc về lão đại rồi sao?”

“Đừng buồn, cậu cũng không được chị ấy để mắt đến đâu.”

Thanh Vũ: “

Này này, cậu đang an ủi hay vùi dập tôi vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Đại, Đừng Như Vậy

Số ký tự: 0