Lão Đại, Đừng Như Vậy

NÓI XẤU BỊ PHÁT...

2024-10-24 15:15:19

 

Xe lao vun vút vượt mấy chốt đèn đỏ, cũng may là đường vắng ít xe nếu không đã xảy ra tai nạn. Phù Hy Nguyệt thấy phía sau không còn xe đuổi theo liền thở phào ngã lưng ra ghế.

Bỗng dưng bên tay hơi rát rát nên cô dùng tay kiểm trả thử nào ngờ máu đỏ thấm tràn đầy bàn tay. Phù Hy Nguyệt thầm mắng:

“Shhh, trúng vết thương cũ rồi.”

Nghe lời cô nói, bàn tay cầm vô lăng của Châu Phong siết chặt: “Bịt chặt vết thương lại, anh đưa em đi xử lý.”

Hai lần cô bị thương, người lo lắng nhất không phải chính bản thân cô mà chính là người đàn ông kia. Trong lòng lúc này dấy lên một tia suy nghĩ mới nhưng lại bị Phù Hy Nguyệt xóa tan ngay lập tức.

Xe chạy mãi nhưng hình như không giống đường đến bệnh viện mà càng lúc dường như càng xa trung tâm thành phố. Phù Hy Nguyệt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lại quay đầu về phía anh khó hiểu: “Lão đại, chúng ta đi đâu vậy?”

Châu Phong nghiên đầu nhướng mày: “Em sợ anh bỏ rơi em hay sao?”

“Tất nhiên là không rồi. Tôi là trợ thủ đắc lực của anh đó, anh mà bỏ rơi tôi thì chỉ có phí phạm thôi.”

Nghe giọng nói chắc nịch tự tin của người bên cạnh, Châu Phong hơi nhếch môi. Không hổ danh là hoa hồng duy nhất bên cạnh anh, người phụ nữ rất đặc biệt.

Rất nhanh câu hỏi của Phù Hy Nguyệt đã được giải đáp, chiếc xe nổ lốp di chuyển khó coi đi vào ngôi biệt thự rộng lớn.

So với ngôi biệt thự rộng lớn xa hoa thì chiếc xe xấu xí này như đỉa đeo chân hạc. Cô mở to mắt quan sát tòa lâu dài nguy nga trán lệ: “Lão đại, đây là đâu vậy.”

Châu Phong nhướng mày dừng lại, ngay lập tức cánh cửa bên cạnh cô được một người bên ngoài mở bật ra. Bên ngoài truyền vào giọng nói: “Thiếu gia đã về, vị tiểu thư này xưng hô thế nào?”

Không đợi anh lên tiếng, Phù Hy Nguyệt đã tươi cười chào hỏi: “Xin chào, gọi cháu là Hy Nguyệt được rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vâng, Hy Nguyệt tiểu thư, vết thương của cô đang chảy máu.”

“Bác Trần, nhờ bác đưa cô ấy đi xử lý.”

“Vâng, thiếu gia.”

Bác Trần chìa cánh tay mời cô: “Hy Nguyệt tiểu thư, xin mời theo tôi.”

Vết thương tuy hơi rác nhưng cũng không giống trúng đạn như lúc trước, Phù Hy Nguyệt vừa đi vừa dòm ngóm xung quanh: “Bác Trần, ở đây là nhà của lão đại à?”

“Đúng vậy, đây là nhà chính của Châu gia.”

Bác Trần nhìn bác sĩ đang xử lý vết thương trên cánh tay của Phù Hy Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Đây là lần đầu tiên thiếu gia đưa phụ nữ về nhà. Hy Nguyệt tiểu thư, cô thật sự làm tôi mở mang tầm mắt.”

“Hả? Cháu bình thường mà.”

Thấy gương mặt khó hiểu trước mắt, bác Trần lắc đầu khẽ cười: “Không giống, cô rất khác với những cô gái bên ngoài.”

Phù Hy Nguyệt nhướng mày: “Khác sao? Theo cháu thấy cũng không có nhiều khác biệt. Trước kia cháu sống ở nước ngoài, sau khi trưởng thành liền trở về nước, có thể cách sống của cháu khác họ.”

Bác Trần nghe vậy liền lắc đầu: “Không phải điểm này, cô có thể hỏi thiếu gia. Ngài ấy chắc chắn rõ nhất.”

Không biết có phải do cô quá xinh đẹp hay là do cô là người mà lão đại đưa về mà quãng đường bác Trần dẫn cô đi đều có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Phải nói biệt thự này rất lớn, chỉ đi từ chỗ bác sĩ đến phòng khách đã mệt hụt hơi, Phù Hy Nguyệt thấy sô pha không có ai liền nhào lên đó tùy ý ngồi.

“Mệt chết mất, bác Trần mỗi ngày bác đều đi hết biệt thự này sao?”

“Không phải là hết, tôi còn phải làm rất nhiều việc như kiểm tra vườn, kiểm tra nấu nướng, quản lý chi tiêu nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vất vả cho bác quá.”

“Không vất vả đâu, tôi làm ở đây hơn 20 năm rồi. Làm nhiều thành quen nên lúc rảnh rỗi cũng không biết nên làm gì, làm như vậy viết thời gian cũng ổn.”

Phù Hy Nguyệt “chậc” một tiếng rồi thở dài: “Cháu mà như bác chắc cháu sẽ chết sớm mất.”

Lời nói của cô vừa dứt, trên lầu đi xuống một người đàn ông và một người phụ nữ trạc tuổi cha mẹ cô. Phù Hy Nguyệt ngạc nhiên: “Bác Trần, đây là?”

Bác Trần chưa kịp đáp, người phụ nữ kia liền nhìn cô nở nụ cười hiền từ: “Ồ, Hy Nguyệt đến rồi sao?”

“Bác biết cháu sao?”

Trong lúc cô còn kinh ngạc há mồm thì người phụ nữ kia đã ngồi xuống bên cạnh rồi cầm lấy tay cô: “Cháu quên rồi sao? Cũng phải, lần cuối chúng ta gặp nhau cũng là mười năm trước.”

“Mười năm trước?”

Mẹ Châu mỉm cười nhắc lại: “Cái lần cháu lấy lại túi xách cho bác ở sân bay đó.”

Lúc này Phù Hy Nguyệt mới ngờ ngợ ra người trước mắt: “Thì ra là bác, đã lâu rồi không gặp không ngờ bác lại là mẹ của lão đại.”

“Thằng nhóc Châu Phong kia có ăn hiếp cháu không? Nếu có cứ nói thật với bác, bác sẽ làm chủ cho cháu.”

“Lão đại sao? Ừm, anh ấy rất hay bắt nạt tụi cháu. Nửa đêm vẫn phải làm việc, không có thời gian cố định nào cả.”

“Phù Hy Nguyệt.”

Bỗng dưng sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp khiến cho cô giật bắn mình quay đầu hoảng sợ: “Lão… lão đại..?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Đại, Đừng Như Vậy

Số ký tự: 0