Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu
Cho tôi gặp lục...
mihtthu
2024-11-11 23:34:33
Hàn Dương chạy khắp mọi nẻo đường kiếm cô, những
nơi Mạnh Ái đi một mình hay đi với anh thì Hàn Dương đều đi qua, nhưng
kết cuộc lại không có gì cả. Chưa bao giờ anh thấy bản thân mình bất
lực, vô dụng đến thế, ngay cả người mình yêu mà còn không tìm ra thì
đúng là một kẻ vô dụng rồi.
Anh lại lên xe, phóng đi như một con mãnh hổ tới bar Crayon. Tử Hy và Kha Đức đã ngồi đó, Kha Đức dĩ nhiên là biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu một mực không muốn nói. Một phần là nghe lời vợ, phần còn lại là cậu muốn Hàn Dương hối hận về tất cả những điều mình làm với Mạnh Ái.
Hàn Dương từ xa đi vào phòng V.I.P, vẻ mặt sầu não không nói nổi. Dù thấy đứa bạn thân mình bơ phờ đau lòng như vậy, Kha Đức cũng không muốn nói ra.
- Tử Hy, Kha Đức.. _ Hàn Dương tiến lại ngồi phịch xuống ghế, tay chống đầu cúi xuống.
- Cậu làm sao thế này? Có chuyện gì sao? _ Tử Hy vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra nên thấy Hàn Dương như vậy có hơi lo lắng.
- Làm ơn giúp mình... kiếm Mạnh Ái đi. _ Hàn Dương nốc hết cả chai ly rượu nồng độ mạnh, đầu óc quay cuồng nói.
- Con mẹ nói, cậu đã làm gì em ấy? Là tại Minh Ngọc đúng không, con ả đó có gì tốt đẹp hả? 5 năm trước, cậu nặng nặc đòi mình kiếm Minh Ngọc, 5 năm sau lại van xin mình kiếm Mạnh Ái, rốt cuộc bản thân cậu muốn cái gì đây? Mình đã nói trước rồi, có không giữ mất đừng có mà tìm. _ Tử Hy không kiềm được tức giận hét lớn, trong khoảng thời gian qua, Tử hy biết Mạnh Ái rất tốt, hi sinh cho Hàn Dương rất nhiều, không thể nào từ bỏ dễ dàng như vậy. Đột nhiên cô ấy bỏ đi như vậy, thì chắc chắn là do Hàn Dương hoặc Minh Ngọc gây ra thôi.
- Mình không biết.. Lúc Minh Ngọc bỏ đi, mình đã rất cô đơn, luôn tạo vỏ bọc lạnh lùng như vậy hai cậu cũng biết mà. Nhưng từ khi kết hôn với Mạnh Ái, mình thật sự rất yêu em ấy, một bước cũng không nỡ xa. Khi Minh Ngọc về, bản thân mình lại muốn bảo vệ cô ấy, cũng đã hứa kết hôn với cô ấy, hai cậu nói đi, mình phải làm sao đây? Mạnh Ái bỏ đi như vậy thật sự rất giống 5 năm trước Minh Ngọc làm vậy với mình, nhưng sự thật điều này đau khổ dày vò hơn gấp trăm lần lúc đó. _ Hàn Dương ngửa đầu dựa vào thành ghế, hai hàng nước mắt lại tuôn rơi, tim anh, đau lắm.
Kha Đức và Tử Hy ngồi đó nhìn bạn mình như vậy cũng không biết làm như thế nào, chỉ im lặng.
- -------
11 giờ đêm.Hàn Dương sau khi uống sau tí bỉ lại không lái xe về nhà mà lại đánh lái qua phía nhà Lục Gia, phía Tây thành phố S. Anh lảo đảo bước xuống xe, dựa vô khung cửa lớn, tay liên tục bấm chuông, bấm không ngừng nghỉ, như thể nếu anh chậm trễ một giây một phút nào, sẽ không bao giờ kiếm được Mạnh Ái nữa. Chú Hiếu vì tiếng chuông cửa ồn ào mà thức dậy mở cửa, mọi người trong nhà cũng vì vậy mà thức giấc.
- Cậu Dương, đêm khuya như vậy cậu còn đến đây? _ Chú Hiếu nở cửa ra cũng hơi bất ngờ khi thấy anh đứng đây.
- Có chuyện gì vậy quản gia? _ Ông Lục Mạnh Từ từ trong nhà đi ra hỏi.
- Ông chủ, là cậu Ngô thiếu gia.
- Cậu đến đây để làm gì? Cũng khuya rồi, nên về thì hơn. _ Ông vẫn còn giận vì chuyện Hàn Dương đối xử với con gái mình như vậy nên thái độ hơi thờ ơ lạnh nhạt.
- Cho con gặp Mạnh Ái, con xin ba mẹ. _ Hàn Dương đứng không vững, nhựa nhựa mà nói.
- Con gái tôi không có ở đây, cậu về đi, từ đây cũng đừng gọi tôi là ba nữa. Quản gia tiễn khách.
Lục Mạnh Từ và vợ quay lưng bước vào trong, còn dặn dò quản gia tiễn khách. Ông giận vì cậu đối xử với Mạnh Ái như vậy, một phần cũng nghe theo anh chị sui, đừng nói gì cho Hàn Dương nghe, cứ để nó như vậy cho đáng đời.
- Không, con không ly hôn, tuyệt đối không. _ Hàn Dương bị kích động la lớn lên.
Chiếc cửa rào màu đen được quản gia Hiếu đóng lại, Hàn Dương cản lại nhưng không được, liền đứng bên ngoài mà đập cửa ầm ỉ, anh trượt xuống, ngồi bệt ở đó, la lớn lên: " Cho tôi gặp Lục Mạnh Ái, làm ơn đi.. "
Anh lại lên xe, phóng đi như một con mãnh hổ tới bar Crayon. Tử Hy và Kha Đức đã ngồi đó, Kha Đức dĩ nhiên là biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu một mực không muốn nói. Một phần là nghe lời vợ, phần còn lại là cậu muốn Hàn Dương hối hận về tất cả những điều mình làm với Mạnh Ái.
Hàn Dương từ xa đi vào phòng V.I.P, vẻ mặt sầu não không nói nổi. Dù thấy đứa bạn thân mình bơ phờ đau lòng như vậy, Kha Đức cũng không muốn nói ra.
- Tử Hy, Kha Đức.. _ Hàn Dương tiến lại ngồi phịch xuống ghế, tay chống đầu cúi xuống.
- Cậu làm sao thế này? Có chuyện gì sao? _ Tử Hy vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra nên thấy Hàn Dương như vậy có hơi lo lắng.
- Làm ơn giúp mình... kiếm Mạnh Ái đi. _ Hàn Dương nốc hết cả chai ly rượu nồng độ mạnh, đầu óc quay cuồng nói.
- Con mẹ nói, cậu đã làm gì em ấy? Là tại Minh Ngọc đúng không, con ả đó có gì tốt đẹp hả? 5 năm trước, cậu nặng nặc đòi mình kiếm Minh Ngọc, 5 năm sau lại van xin mình kiếm Mạnh Ái, rốt cuộc bản thân cậu muốn cái gì đây? Mình đã nói trước rồi, có không giữ mất đừng có mà tìm. _ Tử Hy không kiềm được tức giận hét lớn, trong khoảng thời gian qua, Tử hy biết Mạnh Ái rất tốt, hi sinh cho Hàn Dương rất nhiều, không thể nào từ bỏ dễ dàng như vậy. Đột nhiên cô ấy bỏ đi như vậy, thì chắc chắn là do Hàn Dương hoặc Minh Ngọc gây ra thôi.
- Mình không biết.. Lúc Minh Ngọc bỏ đi, mình đã rất cô đơn, luôn tạo vỏ bọc lạnh lùng như vậy hai cậu cũng biết mà. Nhưng từ khi kết hôn với Mạnh Ái, mình thật sự rất yêu em ấy, một bước cũng không nỡ xa. Khi Minh Ngọc về, bản thân mình lại muốn bảo vệ cô ấy, cũng đã hứa kết hôn với cô ấy, hai cậu nói đi, mình phải làm sao đây? Mạnh Ái bỏ đi như vậy thật sự rất giống 5 năm trước Minh Ngọc làm vậy với mình, nhưng sự thật điều này đau khổ dày vò hơn gấp trăm lần lúc đó. _ Hàn Dương ngửa đầu dựa vào thành ghế, hai hàng nước mắt lại tuôn rơi, tim anh, đau lắm.
Kha Đức và Tử Hy ngồi đó nhìn bạn mình như vậy cũng không biết làm như thế nào, chỉ im lặng.
- -------
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
11 giờ đêm.Hàn Dương sau khi uống sau tí bỉ lại không lái xe về nhà mà lại đánh lái qua phía nhà Lục Gia, phía Tây thành phố S. Anh lảo đảo bước xuống xe, dựa vô khung cửa lớn, tay liên tục bấm chuông, bấm không ngừng nghỉ, như thể nếu anh chậm trễ một giây một phút nào, sẽ không bao giờ kiếm được Mạnh Ái nữa. Chú Hiếu vì tiếng chuông cửa ồn ào mà thức dậy mở cửa, mọi người trong nhà cũng vì vậy mà thức giấc.
- Cậu Dương, đêm khuya như vậy cậu còn đến đây? _ Chú Hiếu nở cửa ra cũng hơi bất ngờ khi thấy anh đứng đây.
- Có chuyện gì vậy quản gia? _ Ông Lục Mạnh Từ từ trong nhà đi ra hỏi.
- Ông chủ, là cậu Ngô thiếu gia.
- Cậu đến đây để làm gì? Cũng khuya rồi, nên về thì hơn. _ Ông vẫn còn giận vì chuyện Hàn Dương đối xử với con gái mình như vậy nên thái độ hơi thờ ơ lạnh nhạt.
- Cho con gặp Mạnh Ái, con xin ba mẹ. _ Hàn Dương đứng không vững, nhựa nhựa mà nói.
- Con gái tôi không có ở đây, cậu về đi, từ đây cũng đừng gọi tôi là ba nữa. Quản gia tiễn khách.
Lục Mạnh Từ và vợ quay lưng bước vào trong, còn dặn dò quản gia tiễn khách. Ông giận vì cậu đối xử với Mạnh Ái như vậy, một phần cũng nghe theo anh chị sui, đừng nói gì cho Hàn Dương nghe, cứ để nó như vậy cho đáng đời.
- Không, con không ly hôn, tuyệt đối không. _ Hàn Dương bị kích động la lớn lên.
Chiếc cửa rào màu đen được quản gia Hiếu đóng lại, Hàn Dương cản lại nhưng không được, liền đứng bên ngoài mà đập cửa ầm ỉ, anh trượt xuống, ngồi bệt ở đó, la lớn lên: " Cho tôi gặp Lục Mạnh Ái, làm ơn đi.. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro