Lão Đại Mạt Thế Ở Thập Niên 60
Lên Núi Săn Bắn...
2024-11-27 20:29:56
"Bọn họ không ở đây cũng tốt, yên tĩnh." Hứa Tân Nguyệt không muốn bị đánh thức thêm một lần nữa, cũng không dám đảm bảo nếu như bị đánh thức thêm một lần nữa, liệu cô có còn khống chế được tính khí nóng nảy của mình hay không.
"Yên tĩnh không được bao lâu đâu, chắc ngày mai sẽ quay lại." Hiện tại đang là đạn đói, ai nấy đều sống khổ sở, không ai có thể chứa chấp bọn họ lâu dài, nhiều nhất cũng chỉ chứa chấp được vài ngày.
"Không thể không cho bọn họ quay về sao?" Hứa Tân Nguyệt không muốn ở chung với bọn họ, một là vì quá ồn ào, hai là vì cô không tin tưởng bọn họ, hổ dữ cũng có lúc ngủ gật, cô không muốn giữ lại mấy quả bom hẹn giờ bên cạnh mình.
"Không thể." Hứa Đông Chí lắc đầu: "Căn nhà này không phải là của chúng ta, chúng ta không có quyền không cho bọn họ quay về."
"Làm sao mới có thể khiến căn nhà này thuộc về chúng ta?" Hứa Tân Nguyệt hỏi.
"Rất khó." Hứa Đông Chí nói: "Căn nhà này là của nhà họ Hứa, hơn nữa còn là căn nhà duy nhất của nhà họ Hứa, cho dù có chia nhà, cũng không thể chia toàn bộ căn nhà cho chúng ta. Nếu như chị không muốn ở chung với bọn họ, sau này chúng ta có thể xây thêm một căn nhà nữa, hoặc là, trực tiếp mua nhà của người khác."
"Tại sao phải đợi sau này?" Bây giờ không được sao?
"Bởi vì bây giờ chúng ta không có tiền." Hứa Đông Chí nói.
Hứa Tân Nguyệt: "..."
Lúc này Hứa Tân Nguyệt đúng là không một xu dính túi.
"Cần bao nhiêu tiền?"
"Nhà tốt thì không có giới hạn, nhà bình thường thì mấy chục đồng hoặc trăm đồng." Hứa Đông Chí chưa từng xây nhà, cũng chưa từng mua nhà, không có khái niệm, chỉ có thể nói con số ước chừng.
Hứa Tân Nguyệt không hiểu rõ về tiền ở đây, không biết mấy chục đồng hoặc trăm đồng là bao nhiêu, chỉ có thể hỏi tiếp: "Kiếm tiền ở đây khó lắm sao?"
"Đối với chị mà nói, không khó." Hứa Đông Chí nói.
"Khó thế nào?" Hứa Tân Nguyệt hỏi.
"Lấy ví dụ như số con mồi mà chị săn được hôm nay, nếu như mang đến chợ đen ở thị trấn bán, chắc có thể bán được mười mấy đồng, còn táo nữa, táo ở đây rất hiếm, nếu như bán, cũng có thể bán được giá." Hứa Đông Chí nói.
Thu hoạch của Hứa Tân Nguyệt hôm nay khá tốt, ngoài con gà rừng bị cô nướng ăn ngay trên núi, còn có bốn con thỏ rừng và ba con gà rừng.
Bốn con thỏ rừng và ba con gà rừng chỉ bán được mười mấy đồng, nói cách khác, bọn họ muốn có một căn nhà bình thường, cần phải bán... rất nhiều rất nhiều thỏ rừng và gà rừng.
Lỗ to rồi!
"Không bán thịt, bán táo."
"Bán táo cũng được, nhưng mà, táo không có giá trị bằng thịt, cũng không nên bán nhiều, nếu chỉ dựa vào bán táo, có thể phải mất một khoảng thời gian." Hứa Đông Chí nói.
"Ngoài bán thịt và bán táo, còn có thể bán gì nữa?" Hứa Tân Nguyệt hỏi.
"Rất nhiều." Hứa Đông Chí vừa định nói hết những gì mình biết cho cô nghe, thì nghe thấy cô nói: "Đồ có giá trị, tốt nhất là có giá trị hơn thịt."
"Có giá trị hơn thịt..." Hứa Đông Chí suy nghĩ một chút, nói: "Dược liệu."
"Dược liệu? Là cái gì?" Dược liệu ở mạt thế đã rất hiếm gặp, hơn nữa Hứa Tân Nguyệt lại là người kiến thức hạn hẹp, nghe xong, căn bản không biết là cái gì.
"Là nguyên liệu thô dùng để bào chế thuốc." Hứa Đông Chí nói.
Bào chế thuốc, Hứa Tân Nguyệt đã từng nghe nói, nhưng cô vẫn không biết dược liệu cụ thể là cái gì.
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như, nhân sâm." Hứa Đông Chí nói một loại dược liệu có độ nổi tiếng tương đối cao, hơn nữa còn đắt.
"Nhân sâm tôi biết, đội trưởng Diệp đã từng hầm canh gà ác nhân sâm cho chúng tôi uống." Nói đến đồ ăn, Hứa Tân Nguyệt lập tức trở nên phấn chấn: "Nhân sâm có giá trị lắm sao?"
"Yên tĩnh không được bao lâu đâu, chắc ngày mai sẽ quay lại." Hiện tại đang là đạn đói, ai nấy đều sống khổ sở, không ai có thể chứa chấp bọn họ lâu dài, nhiều nhất cũng chỉ chứa chấp được vài ngày.
"Không thể không cho bọn họ quay về sao?" Hứa Tân Nguyệt không muốn ở chung với bọn họ, một là vì quá ồn ào, hai là vì cô không tin tưởng bọn họ, hổ dữ cũng có lúc ngủ gật, cô không muốn giữ lại mấy quả bom hẹn giờ bên cạnh mình.
"Không thể." Hứa Đông Chí lắc đầu: "Căn nhà này không phải là của chúng ta, chúng ta không có quyền không cho bọn họ quay về."
"Làm sao mới có thể khiến căn nhà này thuộc về chúng ta?" Hứa Tân Nguyệt hỏi.
"Rất khó." Hứa Đông Chí nói: "Căn nhà này là của nhà họ Hứa, hơn nữa còn là căn nhà duy nhất của nhà họ Hứa, cho dù có chia nhà, cũng không thể chia toàn bộ căn nhà cho chúng ta. Nếu như chị không muốn ở chung với bọn họ, sau này chúng ta có thể xây thêm một căn nhà nữa, hoặc là, trực tiếp mua nhà của người khác."
"Tại sao phải đợi sau này?" Bây giờ không được sao?
"Bởi vì bây giờ chúng ta không có tiền." Hứa Đông Chí nói.
Hứa Tân Nguyệt: "..."
Lúc này Hứa Tân Nguyệt đúng là không một xu dính túi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cần bao nhiêu tiền?"
"Nhà tốt thì không có giới hạn, nhà bình thường thì mấy chục đồng hoặc trăm đồng." Hứa Đông Chí chưa từng xây nhà, cũng chưa từng mua nhà, không có khái niệm, chỉ có thể nói con số ước chừng.
Hứa Tân Nguyệt không hiểu rõ về tiền ở đây, không biết mấy chục đồng hoặc trăm đồng là bao nhiêu, chỉ có thể hỏi tiếp: "Kiếm tiền ở đây khó lắm sao?"
"Đối với chị mà nói, không khó." Hứa Đông Chí nói.
"Khó thế nào?" Hứa Tân Nguyệt hỏi.
"Lấy ví dụ như số con mồi mà chị săn được hôm nay, nếu như mang đến chợ đen ở thị trấn bán, chắc có thể bán được mười mấy đồng, còn táo nữa, táo ở đây rất hiếm, nếu như bán, cũng có thể bán được giá." Hứa Đông Chí nói.
Thu hoạch của Hứa Tân Nguyệt hôm nay khá tốt, ngoài con gà rừng bị cô nướng ăn ngay trên núi, còn có bốn con thỏ rừng và ba con gà rừng.
Bốn con thỏ rừng và ba con gà rừng chỉ bán được mười mấy đồng, nói cách khác, bọn họ muốn có một căn nhà bình thường, cần phải bán... rất nhiều rất nhiều thỏ rừng và gà rừng.
Lỗ to rồi!
"Không bán thịt, bán táo."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bán táo cũng được, nhưng mà, táo không có giá trị bằng thịt, cũng không nên bán nhiều, nếu chỉ dựa vào bán táo, có thể phải mất một khoảng thời gian." Hứa Đông Chí nói.
"Ngoài bán thịt và bán táo, còn có thể bán gì nữa?" Hứa Tân Nguyệt hỏi.
"Rất nhiều." Hứa Đông Chí vừa định nói hết những gì mình biết cho cô nghe, thì nghe thấy cô nói: "Đồ có giá trị, tốt nhất là có giá trị hơn thịt."
"Có giá trị hơn thịt..." Hứa Đông Chí suy nghĩ một chút, nói: "Dược liệu."
"Dược liệu? Là cái gì?" Dược liệu ở mạt thế đã rất hiếm gặp, hơn nữa Hứa Tân Nguyệt lại là người kiến thức hạn hẹp, nghe xong, căn bản không biết là cái gì.
"Là nguyên liệu thô dùng để bào chế thuốc." Hứa Đông Chí nói.
Bào chế thuốc, Hứa Tân Nguyệt đã từng nghe nói, nhưng cô vẫn không biết dược liệu cụ thể là cái gì.
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như, nhân sâm." Hứa Đông Chí nói một loại dược liệu có độ nổi tiếng tương đối cao, hơn nữa còn đắt.
"Nhân sâm tôi biết, đội trưởng Diệp đã từng hầm canh gà ác nhân sâm cho chúng tôi uống." Nói đến đồ ăn, Hứa Tân Nguyệt lập tức trở nên phấn chấn: "Nhân sâm có giá trị lắm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro