Lão Đại Mạt Thế Ở Thập Niên 60
Phú Bà 2
2024-11-27 20:29:56
"Không có." Lục Bạch lắc đầu, không có ai bắt nạt anh, chỉ là anh hơi tiểu thư, lúc không có chỗ dựa thì không sao, vừa có chỗ dựa liền không nhịn được mà tủi thân.
Hứa Tân Nguyệt có chút nghi ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ của anh lại không giống như đang nói dối, nhất thời không biết nên tin hay không, chỉ có thể hỏi lại: "Vậy tại sao hốc mắt anh lại đỏ lên?"
Hốc mắt Lục Bạch đỏ lên, một phần là vì sau khi có chỗ dựa, những uất ức mấy ngày nay ập đến, anh có chút không kìm nén được, một phần là vì cuối cùng anh cũng tìm được phú bà của mình rồi.
"Tôi vui." Anh có linh cảm, rất nhanh thôi anh sẽ được sống một cuộc sống sung sướng, nói trắng ra là ăn bám.
Hứa Tân Nguyệt nghĩ đến một thành ngữ mà đội trưởng Diệp đã dạy cô: "khóc vì vui mừng.
"Chỉ vì hai quả táo?"
"Không chỉ vì hai quả táo." Còn có cô nữa.
Quan trọng hơn, là vì cô.
"Còn gì nữa?" Hứa Tân Nguyệt hỏi.
"Còn vì là cô cho." Không phải táo của ai anh cũng nhận, chỉ nhận táo của phú bà của anh thôi.
Câu này, Hứa Tân Nguyệt rất thích nghe.
"Tôi tên Hứa Tân Nguyệt, còn anh?"
"Tôi tên Lục Bạch, Lục trong đất liền, Bạch trong bạch ngọc." Lục Bạch tự giới thiệu.
Hứa Tân Nguyệt, người mù chữ: "..."
Hối hận lúc trước đội trưởng Diệp dạy cô chữ, cô lại lười biếng không chịu học.
"Cái tên rất hay, rất hợp với anh." Bạch trong thỏ trắng và bạch trong bạch ngọc chắc là giống nhau nhỉ? Thôi, mặc kệ đi, cô cảm thấy giống là được rồi.
Bị khen, tâm trạng Lục Bạch rất tốt, khóe miệng vô thức nhếch lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Hứa Tân Nguyệt kìm nén chọc vào lúm đồng tiền của anh, xoay người đưa tay chỉ vào chỗ cô vừa ngồi, hỏi: "Có muốn qua đó ngồi một lát không?"
"Được." Lục Bạch gật đầu đồng ý, bước chân định đi về phía cô chỉ, nhưng chỉ vừa mới bước được một bước, anh đã dừng lại, bởi vì ánh mắt anh chạm vào quả táo bị cô ném trên bãi cỏ.
Quả táo kia cô chỉ mới cắn một miếng đã ném đi, thật sự rất lãng phí, đặc biệt là trong thời buổi đang đói kém như hiện nay, lương thực quý như mạng người.
Anh hơi muốn nhặt lên, nhưng lại cảm thấy nhặt đồ ăn người khác vứt đi rất mất mặt, giống như ăn mày vậy. Nhưng nếu như người này là phú bà của anh, dường như cũng không khó chấp nhận lắm.
Hứa Tân Nguyệt không biết anh đang nghĩ gì, thấy anh chỉ bước được một bước liền dừng lại, định hỏi anh sao vậy, thì thấy anh cúi người nhặt quả táo cô vừa ném lên.
Lục Bạch nhặt quả táo lên, đứng thẳng người mới phát hiện Hứa Tân Nguyệt đang nhìn mình, trên mặt có chút ngại ngùng, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc, anh nói: "Bây giờ đang đói kém, nhà có giàu có đến đâu cũng không thể lãng phí thức ăn."
Tuy rằng Hứa Tân Nguyệt chưa từng trải qua nạn đói, nhưng ở mạt thế, lương thực rất khan hiếm, trước khi gặp được đội trưởng Diệp, cô cũng từng bị đói, biết lương thực quý giá, tuyệt đối sẽ không lãng phí, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, là hành động vô thức của cô mà thôi.
Quả táo này cho dù Lục Bạch không nhặt, lát nữa cô cũng sẽ tự mình nhặt, cho dù cô không thiếu táo.
"Đưa cho tôi đi!" Cô nói.
Lục Bạch không do dự, trực tiếp đưa quả táo cho cô.
Hứa Tân Nguyệt nhận lấy, đưa lên miệng, định cắn.
Lục Bạch thấy vậy, vội vàng ngăn cản: "Bẩn rồi, đừng ăn, về nhà rửa sạch rồi ăn."
"Ồ." Ở mạt thế, nguồn nước cũng khan hiếm như lương thực, Hứa Tân Nguyệt không quá câu nệ, chỉ cần không chết là được, cô đều có thể ăn, nhưng nếu như có điều kiện, vẫn nên kỹ tính một chút.
Hứa Tân Nguyệt có chút nghi ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ của anh lại không giống như đang nói dối, nhất thời không biết nên tin hay không, chỉ có thể hỏi lại: "Vậy tại sao hốc mắt anh lại đỏ lên?"
Hốc mắt Lục Bạch đỏ lên, một phần là vì sau khi có chỗ dựa, những uất ức mấy ngày nay ập đến, anh có chút không kìm nén được, một phần là vì cuối cùng anh cũng tìm được phú bà của mình rồi.
"Tôi vui." Anh có linh cảm, rất nhanh thôi anh sẽ được sống một cuộc sống sung sướng, nói trắng ra là ăn bám.
Hứa Tân Nguyệt nghĩ đến một thành ngữ mà đội trưởng Diệp đã dạy cô: "khóc vì vui mừng.
"Chỉ vì hai quả táo?"
"Không chỉ vì hai quả táo." Còn có cô nữa.
Quan trọng hơn, là vì cô.
"Còn gì nữa?" Hứa Tân Nguyệt hỏi.
"Còn vì là cô cho." Không phải táo của ai anh cũng nhận, chỉ nhận táo của phú bà của anh thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu này, Hứa Tân Nguyệt rất thích nghe.
"Tôi tên Hứa Tân Nguyệt, còn anh?"
"Tôi tên Lục Bạch, Lục trong đất liền, Bạch trong bạch ngọc." Lục Bạch tự giới thiệu.
Hứa Tân Nguyệt, người mù chữ: "..."
Hối hận lúc trước đội trưởng Diệp dạy cô chữ, cô lại lười biếng không chịu học.
"Cái tên rất hay, rất hợp với anh." Bạch trong thỏ trắng và bạch trong bạch ngọc chắc là giống nhau nhỉ? Thôi, mặc kệ đi, cô cảm thấy giống là được rồi.
Bị khen, tâm trạng Lục Bạch rất tốt, khóe miệng vô thức nhếch lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Hứa Tân Nguyệt kìm nén chọc vào lúm đồng tiền của anh, xoay người đưa tay chỉ vào chỗ cô vừa ngồi, hỏi: "Có muốn qua đó ngồi một lát không?"
"Được." Lục Bạch gật đầu đồng ý, bước chân định đi về phía cô chỉ, nhưng chỉ vừa mới bước được một bước, anh đã dừng lại, bởi vì ánh mắt anh chạm vào quả táo bị cô ném trên bãi cỏ.
Quả táo kia cô chỉ mới cắn một miếng đã ném đi, thật sự rất lãng phí, đặc biệt là trong thời buổi đang đói kém như hiện nay, lương thực quý như mạng người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh hơi muốn nhặt lên, nhưng lại cảm thấy nhặt đồ ăn người khác vứt đi rất mất mặt, giống như ăn mày vậy. Nhưng nếu như người này là phú bà của anh, dường như cũng không khó chấp nhận lắm.
Hứa Tân Nguyệt không biết anh đang nghĩ gì, thấy anh chỉ bước được một bước liền dừng lại, định hỏi anh sao vậy, thì thấy anh cúi người nhặt quả táo cô vừa ném lên.
Lục Bạch nhặt quả táo lên, đứng thẳng người mới phát hiện Hứa Tân Nguyệt đang nhìn mình, trên mặt có chút ngại ngùng, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc, anh nói: "Bây giờ đang đói kém, nhà có giàu có đến đâu cũng không thể lãng phí thức ăn."
Tuy rằng Hứa Tân Nguyệt chưa từng trải qua nạn đói, nhưng ở mạt thế, lương thực rất khan hiếm, trước khi gặp được đội trưởng Diệp, cô cũng từng bị đói, biết lương thực quý giá, tuyệt đối sẽ không lãng phí, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, là hành động vô thức của cô mà thôi.
Quả táo này cho dù Lục Bạch không nhặt, lát nữa cô cũng sẽ tự mình nhặt, cho dù cô không thiếu táo.
"Đưa cho tôi đi!" Cô nói.
Lục Bạch không do dự, trực tiếp đưa quả táo cho cô.
Hứa Tân Nguyệt nhận lấy, đưa lên miệng, định cắn.
Lục Bạch thấy vậy, vội vàng ngăn cản: "Bẩn rồi, đừng ăn, về nhà rửa sạch rồi ăn."
"Ồ." Ở mạt thế, nguồn nước cũng khan hiếm như lương thực, Hứa Tân Nguyệt không quá câu nệ, chỉ cần không chết là được, cô đều có thể ăn, nhưng nếu như có điều kiện, vẫn nên kỹ tính một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro