Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê
Có thể ngoan chút không?
Đường Nguyệt Y
2024-07-23 12:12:35
Bê nhau lên phòng ngủ, Cao Mẫn vẫn chưa thể nào tin được chuyện bản thân bị ném lên giường một cách không thương tiếc.
Nhìn đi, trong phòng chỉ có có ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ. Còn trước mắt, là hình ảnh người đàn ông lịch lãm kia đang từng bước, từng bước trút bỏ quần áo trên người.
Tề Hàn, anh ta làm gì mà như hổ đói lâu năm vậy chứ?
Cao Mẫn, cô bị anh dọa sợ mất rồi. Dù gì người ta cũng là con gái mới lớn, vừa tròn mười tám đã bị anh câu dẫn lên giường. Sống thoáng thế này, liệu có bị sao không?
Cởi bỏ áo sơ mi đen, bên trong là cơ bụng tám múi, vòm ngực săn chắc, làn da nâu mạnh mẽ làm si mê bao ánh mắt. Tuy ánh sáng mơ hồ, nhưng cô gái vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng căng tràn sức sống phía trước. Cho tới khi, quần âu hạ cánh xuống sàn nhà, thì Cao Mẫn cô liền hít lấy một ngụm khí lạnh, rồi ngại ngùng di chuyển tầm mắt.
Mấy giây sau, người đàn ông thong thả trèo lên giường và từng bước bò tới gần cô gái. Cả hai chỉ ngưng di chuyển, khi lưng Cao Mẫn đã bị dí vào thành đầu giường, trái phải mỗi bên đều có cánh tay săn chắc của anh ngăn chặn. Gương mặt điển trai tựa đầy dục vọng đang kề kề ngay trước mắt, cô lại khẽ nuốt nước bọt và nặn ra nụ cười gượng gạo.
"Anh có thể đừng nhìn em như thế không? Dù gì em cũng là thiếu nữ mới lớn lên, lần đầu va vấp vào lòng đàn ông, xin anh hãy nhẹ nhàng nương tay chứ đừng để sáng mai em không xuống nổi giường."
Khá khen cho một Cao Mẫn thật biết thức thời. Biết không thể chống, nên liền tỏ ra mềm yếu như thỏ hoang vừa sa vào bẫy cáo. Điều đó, khiến Tề Hàn càng thêm phấn khích.
Anh vuốt tóc cô, dịu dàng lên tiếng:
"Không xuống nổi, thì anh bế em xuống, cũng không ngại giúp em tắm rửa và mặc luôn quần áo."
"Đại ma vương, không ngờ anh biến thái đến vậy đấy." Cao Mẫn trợn mắt, mím môi nhận định.
Mà giờ cô mới biết, thì cũng đâu có sai thời điểm.
"Ừm, anh cũng chỉ biến thái với mỗi mình Mẫn Mẫn."
Tề Hàn mặt dày, chẳng những không phủ nhận mà còn đưa mặt vùi vào vùng cổ thiên nga của người thiếu nữ, hít nhẹ mùi hương cơ thể thật quyến rũ ấy và tận hưởng.
Có một điều Cao Mẫn không biết, rằng anh đã nghiện mùi cơ thể của cô từ thuở còn bé. Nên nếu mắng anh ta biến thái, chắc cũng không oan.
Xét thấy đối phương có xu hướng định dùng tay xé rách chiếc đầm ngủ cô đang mặc, Cao Mẫn liền lên tiếng ngăn cản.
"Đừng xé, em thích chiếc đầm này."
"Không sao, mai anh mua lại cho em mười cái giống vậy."
Roẹt... Anh nói tiếng trước, tiếng sau liền vang lên âm thanh quần áo bị xé rách.
Cao Mẫn hồi hộp nhắm tịt hai mắt, cảm giác lạnh giá lập tức đập vào cơ thể khi chiếc đầm đã bị xé ra thành hai mảnh. Cô muốn đưa tay lên che chắn, nhưng người đàn ông lại nhanh hơn một bước.
Anh nắm tay cô ấn lên thành đầu giường, tay kia vuốt dọc từ lưng ra phía trước. Trong khi đó, đôi môi cũng đâu nhàn rỗi gì, từ trước khi hai tay hành động thì nó đã sớm đóng chiếm hai phiến môi anh đào của cô, dùng đầu lưỡi ranh mãnh chọc mở hằm răng ngọc trắng sứ, hiên ngang luồng lách tiến vào khoang miệng chứa đầy mật ngọt.
"Mẫn Mẫn, miệng em ngọt thật!"
Đam mê khó bỏ vẫn không quên dành tặng cho bạn tình lời khen. Và cũng sau câu khen ngợi, chiếc áo bra trên ngực cô đã bị anh tháo xuống, kiêu ngạo dùng tay xoa nắn, chiếm hữu.
Nụ hôn ướt át vẫn diễn ra cho tới khi Cao Mẫn sắp cạn kiệt dưỡng khí, lúc tách nhau ra còn kéo theo sợi chỉ bạc kết tinh tình yêu được ánh lên trong mảng ánh sáng mị tình.
Không cho đối phương kịp hít thở, Tề Hàn lại mơn trớn đến trái tai và cổ của bạn gái, anh dùng miệng cắn mút nhẹ nhàng, dùng đầu lưỡi để lại chút dư vị tình ái và hàng loạt dấu tích tình yêu.
"Anh... Sáng mai em còn phải đi học, lỡ để ai đó nhìn thấy cổ đầy dấu hôn, thì biết ăn nói làm sao?"
"Thì bảo rằng có con muỗi cao một mét tám, nặng bảy lăm cân, nửa đêm rình mò chích loạn."
Cao Mẫn nói một câu, Tề Hàn đáp một câu, lý lẽ sắc bén khiến cô nàng chào thua.
"Ah, đừng gặm chỗ đó." Cao Mẫn giật mình khi thấy người đàn ông đã gặm lấy "cúc" hoa trên ngực cô.
Nhưng nói gì nói, người đàn ông vẫn hiển nhiên chiếm tiện nghi món hàng cực phẩm đã chờ đợi bấy lâu qua. Mặc kệ thân hình mảnh mai phía dưới đang bắt đầu chuyển động, uốn éo, nhiệt độ cơ thể còn đang tăng lên một cách rạo rực.
Thề rằng, đêm nay Tề Hàn không "xơi" sạch Cao Mẫn, chắc chắn anh sẽ lấy họ cô đặt cho con trai của cả hai.
Dù gì, thì con anh mang họ mẹ nó cũng không sao. Chỉ có anh mang họ vợ, mới là vấn đề nan giải, haha.
"Lão đại, có thể ngoan chút không?"
"Câu đó nên dành cho em. Mẫn Mẫn ngoan nào, nằm yên cho anh tận hưởng một phút..."
Nhìn đi, trong phòng chỉ có có ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ. Còn trước mắt, là hình ảnh người đàn ông lịch lãm kia đang từng bước, từng bước trút bỏ quần áo trên người.
Tề Hàn, anh ta làm gì mà như hổ đói lâu năm vậy chứ?
Cao Mẫn, cô bị anh dọa sợ mất rồi. Dù gì người ta cũng là con gái mới lớn, vừa tròn mười tám đã bị anh câu dẫn lên giường. Sống thoáng thế này, liệu có bị sao không?
Cởi bỏ áo sơ mi đen, bên trong là cơ bụng tám múi, vòm ngực săn chắc, làn da nâu mạnh mẽ làm si mê bao ánh mắt. Tuy ánh sáng mơ hồ, nhưng cô gái vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng căng tràn sức sống phía trước. Cho tới khi, quần âu hạ cánh xuống sàn nhà, thì Cao Mẫn cô liền hít lấy một ngụm khí lạnh, rồi ngại ngùng di chuyển tầm mắt.
Mấy giây sau, người đàn ông thong thả trèo lên giường và từng bước bò tới gần cô gái. Cả hai chỉ ngưng di chuyển, khi lưng Cao Mẫn đã bị dí vào thành đầu giường, trái phải mỗi bên đều có cánh tay săn chắc của anh ngăn chặn. Gương mặt điển trai tựa đầy dục vọng đang kề kề ngay trước mắt, cô lại khẽ nuốt nước bọt và nặn ra nụ cười gượng gạo.
"Anh có thể đừng nhìn em như thế không? Dù gì em cũng là thiếu nữ mới lớn lên, lần đầu va vấp vào lòng đàn ông, xin anh hãy nhẹ nhàng nương tay chứ đừng để sáng mai em không xuống nổi giường."
Khá khen cho một Cao Mẫn thật biết thức thời. Biết không thể chống, nên liền tỏ ra mềm yếu như thỏ hoang vừa sa vào bẫy cáo. Điều đó, khiến Tề Hàn càng thêm phấn khích.
Anh vuốt tóc cô, dịu dàng lên tiếng:
"Không xuống nổi, thì anh bế em xuống, cũng không ngại giúp em tắm rửa và mặc luôn quần áo."
"Đại ma vương, không ngờ anh biến thái đến vậy đấy." Cao Mẫn trợn mắt, mím môi nhận định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà giờ cô mới biết, thì cũng đâu có sai thời điểm.
"Ừm, anh cũng chỉ biến thái với mỗi mình Mẫn Mẫn."
Tề Hàn mặt dày, chẳng những không phủ nhận mà còn đưa mặt vùi vào vùng cổ thiên nga của người thiếu nữ, hít nhẹ mùi hương cơ thể thật quyến rũ ấy và tận hưởng.
Có một điều Cao Mẫn không biết, rằng anh đã nghiện mùi cơ thể của cô từ thuở còn bé. Nên nếu mắng anh ta biến thái, chắc cũng không oan.
Xét thấy đối phương có xu hướng định dùng tay xé rách chiếc đầm ngủ cô đang mặc, Cao Mẫn liền lên tiếng ngăn cản.
"Đừng xé, em thích chiếc đầm này."
"Không sao, mai anh mua lại cho em mười cái giống vậy."
Roẹt... Anh nói tiếng trước, tiếng sau liền vang lên âm thanh quần áo bị xé rách.
Cao Mẫn hồi hộp nhắm tịt hai mắt, cảm giác lạnh giá lập tức đập vào cơ thể khi chiếc đầm đã bị xé ra thành hai mảnh. Cô muốn đưa tay lên che chắn, nhưng người đàn ông lại nhanh hơn một bước.
Anh nắm tay cô ấn lên thành đầu giường, tay kia vuốt dọc từ lưng ra phía trước. Trong khi đó, đôi môi cũng đâu nhàn rỗi gì, từ trước khi hai tay hành động thì nó đã sớm đóng chiếm hai phiến môi anh đào của cô, dùng đầu lưỡi ranh mãnh chọc mở hằm răng ngọc trắng sứ, hiên ngang luồng lách tiến vào khoang miệng chứa đầy mật ngọt.
"Mẫn Mẫn, miệng em ngọt thật!"
Đam mê khó bỏ vẫn không quên dành tặng cho bạn tình lời khen. Và cũng sau câu khen ngợi, chiếc áo bra trên ngực cô đã bị anh tháo xuống, kiêu ngạo dùng tay xoa nắn, chiếm hữu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ hôn ướt át vẫn diễn ra cho tới khi Cao Mẫn sắp cạn kiệt dưỡng khí, lúc tách nhau ra còn kéo theo sợi chỉ bạc kết tinh tình yêu được ánh lên trong mảng ánh sáng mị tình.
Không cho đối phương kịp hít thở, Tề Hàn lại mơn trớn đến trái tai và cổ của bạn gái, anh dùng miệng cắn mút nhẹ nhàng, dùng đầu lưỡi để lại chút dư vị tình ái và hàng loạt dấu tích tình yêu.
"Anh... Sáng mai em còn phải đi học, lỡ để ai đó nhìn thấy cổ đầy dấu hôn, thì biết ăn nói làm sao?"
"Thì bảo rằng có con muỗi cao một mét tám, nặng bảy lăm cân, nửa đêm rình mò chích loạn."
Cao Mẫn nói một câu, Tề Hàn đáp một câu, lý lẽ sắc bén khiến cô nàng chào thua.
"Ah, đừng gặm chỗ đó." Cao Mẫn giật mình khi thấy người đàn ông đã gặm lấy "cúc" hoa trên ngực cô.
Nhưng nói gì nói, người đàn ông vẫn hiển nhiên chiếm tiện nghi món hàng cực phẩm đã chờ đợi bấy lâu qua. Mặc kệ thân hình mảnh mai phía dưới đang bắt đầu chuyển động, uốn éo, nhiệt độ cơ thể còn đang tăng lên một cách rạo rực.
Thề rằng, đêm nay Tề Hàn không "xơi" sạch Cao Mẫn, chắc chắn anh sẽ lấy họ cô đặt cho con trai của cả hai.
Dù gì, thì con anh mang họ mẹ nó cũng không sao. Chỉ có anh mang họ vợ, mới là vấn đề nan giải, haha.
"Lão đại, có thể ngoan chút không?"
"Câu đó nên dành cho em. Mẫn Mẫn ngoan nào, nằm yên cho anh tận hưởng một phút..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro