Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê
Hạnh phúc nhé
Đường Nguyệt Y
2024-07-23 12:12:35
Trải qua một đêm thật tuyệt vời từ phòng tắm ra tới giường ngủ, Tề Hàn coi như được bù đắp lại khoảng thời gian năm năm cô đơn, nhớ nhung, trong nhà tù lạnh giá.
Hạnh phúc của anh khi mỗi sáng ngủ dậy, là được nhìn thấy cô gái mình yêu đầu tiên. Và hiện tại, cảm giác đó đã có, chẳng những nhìn thấy mà còn được ôm cô ấy trong vòng tay.
Năm năm vất vả, chia xa, cuối cùng cũng đổi được chút bình yên!
Mải mê ngắn nhìn gương mặt xinh như thiên thần của cô bạn chung giường, người đàn ông lại không kìm lòng được mà hôn cô một cái. Ấy thế, vô tình khiến Cao Mẫn cựa mình thức giấc.
Tuy giờ là bác sĩ, nhưng thói quen ngủ nướng vô kỷ luật thì vẫn còn đó, cứ mỗi lần muốn rời khỏi giường vào mỗi sáng, ít nhất Cao Mẫn cũng phải mất thêm mười phút lăn qua lăn lại mới chịu tỉnh hẳn. Hôm nay cũng thế, nhưng lạ một chỗ là vừa muốn trở mình đã cảm thấy có ai đó đang ôm cô rất chặt.
Theo phản xạ tự nhiên, Cao Mẫn bắt đầu dùng hai tay mò mẫm xung quanh, kết quả lại tình cờ mò được vật nam tính đang chào cờ buổi sáng của người đàn ông.
Tề Hàn ngay lập tức chau mày.
Cô gái này, mới sáng sớm lại ngứa đòn nữa rồi ư?
Sờ sờ bóp bóp vài cái, Cao Mẫn mới cau mày vì không biết cái thứ xù xì kia là gì nên lúc đó mới chịu mơ mơ hồ hồ mở mắt nhìn qua. Ngay sau đó, cô bàng hoàng bừng tỉnh ngay khi bắt gặp gương mặt gian tà của người đàn ông.
“Sao vậy? Em bé muốn “tập thể dục” trước khi xuống giường hửm?” Tề Hàn cong môi, nét mặt tuyệt nhiên ngây ngô.
Trong khi vừa hiểu được ý anh muốn nói là gì, thì Cao Mẫn đã nhớ ngay tới cuộc hoan ái tối qua và bất giác rùng mình, nhanh nhẹn lắc đầu theo bản năng.
“Em không cố ý chạm vào đó, cũng không muốn vận động, cảm giác như thắt lưng sắp đứt lìa ra luôn rồi.” Cô ấm ức trả lời.
Nhờ trưng ra biểu cảm đáng yêu, liền được anh “tha mạng” trong gang tấc và đáp lại bằng cái bẹo má yêu chiều.
“Thế hôm nay nghỉ làm một hôm, chịu không?”
Cao Mẫn lại lắc đầu.
“Thân là bác sĩ, nếu không phải thật sự cần thiết thì không nên lười biếng ở nhà, mình phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình chứ. Mà anh đã có dự định gì cho mình chưa?”
“Trước mắt vẫn phải nhờ bác sĩ Cao bao nuôi thêm một thời gian, không biết ý bác sĩ thế nào?” Tề Hàn cười đùa.
Cao Mẫn ngay lập tức bật cười, rồi tinh nghịch đưa tay xoa đầu anh như xoa đầu một đứa trẻ, song mới nói:
“Bao nuôi cũng được, nhưng việc nhà phải phiền Tề lão đại phụ trách trong quãng thời gian này có được không ạ?”
“Chuyện nhỏ!” Tề Hàn tự tin đáp trả.
“Thế thì quyết định vậy đi. Giờ em dậy chuẩn bị đi làm đã.”
“Anh cũng chuẩn bị, lát nữa cùng em ra ngoài ăn sáng.”
“Nhưng chỉ có một phòng vệ sinh à, anh vào trước hay em trước?” Cao Mẫn tỏ vẻ đắn đo.
“Cả hai cùng vào.”
Thế rồi, cả hai liền quấn quýt dắt nhau cùng đi vệ sinh cá nhân. Chuẩn bị quần áo xong xuôi, tiếp tục cùng nắm tay nhau mở cửa ra ngoài, đúng lúc này lại chạm mặt Tăng Vĩ Quyền.
Thấy Cao Mẫn nắm tay Tề Hàn, thần sắc vô cùng vui vẻ, cô còn choàng khăn lụa trên cổ nhưng vẫn không thể che kín dấu hôn đỏ trạch in trên da, tệ nhất là Tăng Vĩ Quyền đã tình cờ nhìn thấy, nhưng anh vờ đi như không biết gì cả.
“Em chuẩn bị đi làm à?” Tăng Vĩ Quyền miễn cưỡng cười gượng.
“Vâng! Em với anh Hàn định đi ăn sáng, anh ăn sáng chưa? Nếu chưa thì đi với bọn em luôn cho vui.” Cao Mẫn thân thiện gửi lời mời.
Đối với cô, Tăng Vĩ Quyền vừa là một người bạn cũng vừa là một đồng nghiệp thân thiết, bởi vì cả hai đã có hẳn bốn năm học tập và làm việc cùng nhau. Cô cũng biết đối phương có tình cảm đặc biệt với mình, nhưng bấy lâu nay vẫn nhiều lần lãng tránh mỗi khi anh định tỏ tình. Cô không muốn vì tình yêu không thành mà đánh mất tình bạn, nên luôn vờ đi như không hề hay biết.
Mà giờ, Tăng Vĩ Quyền cũng ngầm nhận ra vị trí hiện tại của bản thân mãi không thể sánh bằng người bên cạnh cô ấy, nên sau khi nhìn qua gương mặt lạnh lùng của Tề Hàn, anh lại nhìn về cô và mỉm cười ôn nhu.
“Anh ăn rồi, em với anh ấy cứ đi ăn đi.”
“Òh! Vậy em xin phép, lát nữa gặp lại anh sau nha!”
“Lát nữa gặp.”
Một nụ cười, một cái vẫy tay chào tạm biệt và cũng chính thức khép lại mối tình không tên.
Nhìn người con gái mình thầm yêu hạnh phúc, nói cười cùng người cô thật lòng tin tưởng để trao gửi tương lai, Tăng Vĩ Quyền, người luôn âm thầm đứng phía sau như anh đã lẳng lặng gửi đến cô ấy lời chúc chân thành.
“Hạnh phúc nhé cô gái!”
Hạnh phúc của anh khi mỗi sáng ngủ dậy, là được nhìn thấy cô gái mình yêu đầu tiên. Và hiện tại, cảm giác đó đã có, chẳng những nhìn thấy mà còn được ôm cô ấy trong vòng tay.
Năm năm vất vả, chia xa, cuối cùng cũng đổi được chút bình yên!
Mải mê ngắn nhìn gương mặt xinh như thiên thần của cô bạn chung giường, người đàn ông lại không kìm lòng được mà hôn cô một cái. Ấy thế, vô tình khiến Cao Mẫn cựa mình thức giấc.
Tuy giờ là bác sĩ, nhưng thói quen ngủ nướng vô kỷ luật thì vẫn còn đó, cứ mỗi lần muốn rời khỏi giường vào mỗi sáng, ít nhất Cao Mẫn cũng phải mất thêm mười phút lăn qua lăn lại mới chịu tỉnh hẳn. Hôm nay cũng thế, nhưng lạ một chỗ là vừa muốn trở mình đã cảm thấy có ai đó đang ôm cô rất chặt.
Theo phản xạ tự nhiên, Cao Mẫn bắt đầu dùng hai tay mò mẫm xung quanh, kết quả lại tình cờ mò được vật nam tính đang chào cờ buổi sáng của người đàn ông.
Tề Hàn ngay lập tức chau mày.
Cô gái này, mới sáng sớm lại ngứa đòn nữa rồi ư?
Sờ sờ bóp bóp vài cái, Cao Mẫn mới cau mày vì không biết cái thứ xù xì kia là gì nên lúc đó mới chịu mơ mơ hồ hồ mở mắt nhìn qua. Ngay sau đó, cô bàng hoàng bừng tỉnh ngay khi bắt gặp gương mặt gian tà của người đàn ông.
“Sao vậy? Em bé muốn “tập thể dục” trước khi xuống giường hửm?” Tề Hàn cong môi, nét mặt tuyệt nhiên ngây ngô.
Trong khi vừa hiểu được ý anh muốn nói là gì, thì Cao Mẫn đã nhớ ngay tới cuộc hoan ái tối qua và bất giác rùng mình, nhanh nhẹn lắc đầu theo bản năng.
“Em không cố ý chạm vào đó, cũng không muốn vận động, cảm giác như thắt lưng sắp đứt lìa ra luôn rồi.” Cô ấm ức trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhờ trưng ra biểu cảm đáng yêu, liền được anh “tha mạng” trong gang tấc và đáp lại bằng cái bẹo má yêu chiều.
“Thế hôm nay nghỉ làm một hôm, chịu không?”
Cao Mẫn lại lắc đầu.
“Thân là bác sĩ, nếu không phải thật sự cần thiết thì không nên lười biếng ở nhà, mình phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình chứ. Mà anh đã có dự định gì cho mình chưa?”
“Trước mắt vẫn phải nhờ bác sĩ Cao bao nuôi thêm một thời gian, không biết ý bác sĩ thế nào?” Tề Hàn cười đùa.
Cao Mẫn ngay lập tức bật cười, rồi tinh nghịch đưa tay xoa đầu anh như xoa đầu một đứa trẻ, song mới nói:
“Bao nuôi cũng được, nhưng việc nhà phải phiền Tề lão đại phụ trách trong quãng thời gian này có được không ạ?”
“Chuyện nhỏ!” Tề Hàn tự tin đáp trả.
“Thế thì quyết định vậy đi. Giờ em dậy chuẩn bị đi làm đã.”
“Anh cũng chuẩn bị, lát nữa cùng em ra ngoài ăn sáng.”
“Nhưng chỉ có một phòng vệ sinh à, anh vào trước hay em trước?” Cao Mẫn tỏ vẻ đắn đo.
“Cả hai cùng vào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế rồi, cả hai liền quấn quýt dắt nhau cùng đi vệ sinh cá nhân. Chuẩn bị quần áo xong xuôi, tiếp tục cùng nắm tay nhau mở cửa ra ngoài, đúng lúc này lại chạm mặt Tăng Vĩ Quyền.
Thấy Cao Mẫn nắm tay Tề Hàn, thần sắc vô cùng vui vẻ, cô còn choàng khăn lụa trên cổ nhưng vẫn không thể che kín dấu hôn đỏ trạch in trên da, tệ nhất là Tăng Vĩ Quyền đã tình cờ nhìn thấy, nhưng anh vờ đi như không biết gì cả.
“Em chuẩn bị đi làm à?” Tăng Vĩ Quyền miễn cưỡng cười gượng.
“Vâng! Em với anh Hàn định đi ăn sáng, anh ăn sáng chưa? Nếu chưa thì đi với bọn em luôn cho vui.” Cao Mẫn thân thiện gửi lời mời.
Đối với cô, Tăng Vĩ Quyền vừa là một người bạn cũng vừa là một đồng nghiệp thân thiết, bởi vì cả hai đã có hẳn bốn năm học tập và làm việc cùng nhau. Cô cũng biết đối phương có tình cảm đặc biệt với mình, nhưng bấy lâu nay vẫn nhiều lần lãng tránh mỗi khi anh định tỏ tình. Cô không muốn vì tình yêu không thành mà đánh mất tình bạn, nên luôn vờ đi như không hề hay biết.
Mà giờ, Tăng Vĩ Quyền cũng ngầm nhận ra vị trí hiện tại của bản thân mãi không thể sánh bằng người bên cạnh cô ấy, nên sau khi nhìn qua gương mặt lạnh lùng của Tề Hàn, anh lại nhìn về cô và mỉm cười ôn nhu.
“Anh ăn rồi, em với anh ấy cứ đi ăn đi.”
“Òh! Vậy em xin phép, lát nữa gặp lại anh sau nha!”
“Lát nữa gặp.”
Một nụ cười, một cái vẫy tay chào tạm biệt và cũng chính thức khép lại mối tình không tên.
Nhìn người con gái mình thầm yêu hạnh phúc, nói cười cùng người cô thật lòng tin tưởng để trao gửi tương lai, Tăng Vĩ Quyền, người luôn âm thầm đứng phía sau như anh đã lẳng lặng gửi đến cô ấy lời chúc chân thành.
“Hạnh phúc nhé cô gái!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro