Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê
Quà sinh nhật
Đường Nguyệt Y
2024-07-23 12:12:35
Lại là một ngày không được Tề Hàn đón về, Cao Mẫn buồn rũ rượi như chiếc lá héo úa mùa thu. Vừa về tới nhà đã trốn miết trong phòng, tới cơm tối cũng không định ăn.
Lúc này, vú Tư lên tới, trên tay còn bê theo một khay thức ăn chứa đầy đủ hàm lượng dinh dưỡng.
"Mẫn Mẫn, mau qua đây ăn tối nào."
Thấy bà đi vào, Cao Mẫn liền ôm gối bật người ngồi dậy ngay trên giường. Nhìn khay thức ăn được đặt lên bàn, cô buồn chán lắc đầu.
"Ăn một mình buồn lắm, cháu không ăn đâu."
"Vậy để vú ăn với con cho vui ha?"
Vú tư niềm nở đề nghị, nhưng Cao Mẫn vẫn ảo não lắc đầu.
"Cháu quen dùng bữa với anh ấy rồi, vú cũng không thể thay thế được đâu ạ."
"Vú biết, nhưng cậu chủ đi vắng rồi. Con phải ăn đúng bữa mới được, cậu ấy dặn như vậy."
"Thế vú để đó, rồi về phòng nghỉ ngơi đi. Lát nữa con ăn."
"Thật không đó?" Vú Tư nghi ngờ hỏi kỹ.
Cao Mẫn liền gật đầu xác nhận.
"Dạ thật! Vú cứ đi nghỉ đi, tự con lo được."
"Ừm. Vậy vú để đây, khi nào con ăn xong thì gọi vú lên dọn nghe."
Cao Mẫn lại gật đầu. Đợi tới khi, vú Tư ra khỏi phòng, thì cô liền lập tức ngã lưng xuống giường một cách chán chường.
Nhớ lại những gì Tề Hàn đã nói sáng nay, anh bảo rằng muốn tham gia vào những bữa tiệc và đến được nơi đó, thì phải biết cách sử dụng súng. Mặc dù hiện tại cô đã giỏi võ, nhưng nói tới vũ khí thì lại chẳng biết một chút nào.
Cô biết cảm giác hiện giờ của mình là không muốn sống mà vắng bóng người đàn ông ấy quá lâu. Huống ch, anh còn đang đi cùng người phụ nữ khác, tệ hơn là người đó có khả năng trở thành vợ của anh. Tự dưng nghĩ đến đó, cô lại buồn thúi ruột gan.
Nằm một hồi cũng không thể vượt qua nỗi buồn hiện tại, Cao Mẫn quyết định lấy điện thoại ra, do dự vài phút mới ấn gọi cho ai đó...
[...]
Cùng lúc này tại tổ chức, ông Tề Vương đang đứng trước mặt nhiều gương mặt lão làng trong giới họp đêm. Bằng gương mặt tự hào cùng phấn khích, ông cất lời giới thiệu.
"Cũng rất lâu rồi chúng ta mới có dịp hội ngộ tại đây. Thật ra trước mục đích uống rượu xã giao, sau là để giới thiệu một thành viên mới sẽ gia nhập vào tổ chức của chúng ta. Ciin, người đồng hành của thiếu chủ Tề Hàn và cũng là cháu dâu tương lai của ta."
Ông nội Tề nắm tay Ciin cùng đứng ra trước mặt mọi người, riêng Tề Hàn vẫn đứng một bên với nụ cười nhạt nhẽo trên môi. Anh không quan tâm những gì ông mình vừa nói, cũng chả cần biết mọi người đang bàn tán việc gì, anh chỉ thong thả thưởng thức ly rượu trên tay.
Trong khi Ciin đang nhận được rất nhiều lời khen có cánh, thì Tề Hàn ở bên này đã nhận được cuộc gọi từ Cao Mẫn. Lúc đó, anh liền nhanh chóng di chuyển sang chỗ vắng để nghe máy.
"Mẫn Mẫn, có chuyện gì vậy?"
[Anh ơi, anh sắp về chưa?]
Âm giọng yếu ớt bất ổn của Cao Mẫn truyền qua loa điện thoại, khiến Tề Hàn khẽ chau mày.
"Em không khỏe à?"
[Em cũng không biết nữa, nhưng tự dưng thấy bụng cứ âm ỉ đau từ chiều giờ.]
"Được rồi, bây giờ nằm yên trên giường. Anh về ngay."
Tắt máy xong, Tề Hàn liền bỏ về mà chẳng có lời chào từ biệt nào dành cho các vị trưởng bối, điển hình là ông nội Tề. Thấy anh bỏ đi, đôi lông mày quyền lực đã nhíu vào, tỏ rõ thái độ bất mãn.
Mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra khi đột ngột rời khỏi bữa tiệc, Tề Hàn chỉ quan tâm Cao Mẫn có thật sự bị làm sao hay không.
Về đến nhà, là anh đi thẳng lên phòng. Tới nơi, Cao Mẫn nằm trên giường, thức ăn thì vẫn còn y nguyên trên bàn, điều đó lại tác động đến hai hàng lông mày của anh nhiều hơn.
Bước tới giường ngủ và ngồi xuống, anh khẽ khàng lên tiếng:
"Anh về rồi, bụng bị làm sao?"
Lúc này, Cao Mẫn vẫn đang nhắm mắt, nhưng nghe anh nói xong, thì liền mò mẫm tìm tới bàn tay của người đàn ông, sau đó chủ động đặt tay anh lên bụng của cô, rồi mới nói:
"Cứ để yên như này vài phút là ổn."
Biết ngay là cô lại bày trò. Tuy vậy, Tề Hàn vẫn không hề tỏ ra cáu kỉnh, anh còn cười trong bất lực và trưng ra khuôn mặt nuông chiều.
Kiên nhẫn đến một lúc sau, Cao Mẫn mới chịu mở mắt và ngồi dậy với gương mặt mè nheo như mèo con.
"Bây giờ thì ổn hơn rồi đó."
Tề Hàn không nói gì cả, anh chỉ cốc yêu vào đầu cô một cái coi như hình phạt cho sự nghịch ngợm, ranh ma này.
Sau đó, từ trong túi áo, anh mang ra một sợi dây chuyền nhỏ nhắn có mặt dây là hình cỏ bốn lá được đính kim cương lấp lánh.
"Tặng em, quà sinh nhật năm nay."
Lúc này, vú Tư lên tới, trên tay còn bê theo một khay thức ăn chứa đầy đủ hàm lượng dinh dưỡng.
"Mẫn Mẫn, mau qua đây ăn tối nào."
Thấy bà đi vào, Cao Mẫn liền ôm gối bật người ngồi dậy ngay trên giường. Nhìn khay thức ăn được đặt lên bàn, cô buồn chán lắc đầu.
"Ăn một mình buồn lắm, cháu không ăn đâu."
"Vậy để vú ăn với con cho vui ha?"
Vú tư niềm nở đề nghị, nhưng Cao Mẫn vẫn ảo não lắc đầu.
"Cháu quen dùng bữa với anh ấy rồi, vú cũng không thể thay thế được đâu ạ."
"Vú biết, nhưng cậu chủ đi vắng rồi. Con phải ăn đúng bữa mới được, cậu ấy dặn như vậy."
"Thế vú để đó, rồi về phòng nghỉ ngơi đi. Lát nữa con ăn."
"Thật không đó?" Vú Tư nghi ngờ hỏi kỹ.
Cao Mẫn liền gật đầu xác nhận.
"Dạ thật! Vú cứ đi nghỉ đi, tự con lo được."
"Ừm. Vậy vú để đây, khi nào con ăn xong thì gọi vú lên dọn nghe."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Mẫn lại gật đầu. Đợi tới khi, vú Tư ra khỏi phòng, thì cô liền lập tức ngã lưng xuống giường một cách chán chường.
Nhớ lại những gì Tề Hàn đã nói sáng nay, anh bảo rằng muốn tham gia vào những bữa tiệc và đến được nơi đó, thì phải biết cách sử dụng súng. Mặc dù hiện tại cô đã giỏi võ, nhưng nói tới vũ khí thì lại chẳng biết một chút nào.
Cô biết cảm giác hiện giờ của mình là không muốn sống mà vắng bóng người đàn ông ấy quá lâu. Huống ch, anh còn đang đi cùng người phụ nữ khác, tệ hơn là người đó có khả năng trở thành vợ của anh. Tự dưng nghĩ đến đó, cô lại buồn thúi ruột gan.
Nằm một hồi cũng không thể vượt qua nỗi buồn hiện tại, Cao Mẫn quyết định lấy điện thoại ra, do dự vài phút mới ấn gọi cho ai đó...
[...]
Cùng lúc này tại tổ chức, ông Tề Vương đang đứng trước mặt nhiều gương mặt lão làng trong giới họp đêm. Bằng gương mặt tự hào cùng phấn khích, ông cất lời giới thiệu.
"Cũng rất lâu rồi chúng ta mới có dịp hội ngộ tại đây. Thật ra trước mục đích uống rượu xã giao, sau là để giới thiệu một thành viên mới sẽ gia nhập vào tổ chức của chúng ta. Ciin, người đồng hành của thiếu chủ Tề Hàn và cũng là cháu dâu tương lai của ta."
Ông nội Tề nắm tay Ciin cùng đứng ra trước mặt mọi người, riêng Tề Hàn vẫn đứng một bên với nụ cười nhạt nhẽo trên môi. Anh không quan tâm những gì ông mình vừa nói, cũng chả cần biết mọi người đang bàn tán việc gì, anh chỉ thong thả thưởng thức ly rượu trên tay.
Trong khi Ciin đang nhận được rất nhiều lời khen có cánh, thì Tề Hàn ở bên này đã nhận được cuộc gọi từ Cao Mẫn. Lúc đó, anh liền nhanh chóng di chuyển sang chỗ vắng để nghe máy.
"Mẫn Mẫn, có chuyện gì vậy?"
[Anh ơi, anh sắp về chưa?]
Âm giọng yếu ớt bất ổn của Cao Mẫn truyền qua loa điện thoại, khiến Tề Hàn khẽ chau mày.
"Em không khỏe à?"
[Em cũng không biết nữa, nhưng tự dưng thấy bụng cứ âm ỉ đau từ chiều giờ.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, bây giờ nằm yên trên giường. Anh về ngay."
Tắt máy xong, Tề Hàn liền bỏ về mà chẳng có lời chào từ biệt nào dành cho các vị trưởng bối, điển hình là ông nội Tề. Thấy anh bỏ đi, đôi lông mày quyền lực đã nhíu vào, tỏ rõ thái độ bất mãn.
Mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra khi đột ngột rời khỏi bữa tiệc, Tề Hàn chỉ quan tâm Cao Mẫn có thật sự bị làm sao hay không.
Về đến nhà, là anh đi thẳng lên phòng. Tới nơi, Cao Mẫn nằm trên giường, thức ăn thì vẫn còn y nguyên trên bàn, điều đó lại tác động đến hai hàng lông mày của anh nhiều hơn.
Bước tới giường ngủ và ngồi xuống, anh khẽ khàng lên tiếng:
"Anh về rồi, bụng bị làm sao?"
Lúc này, Cao Mẫn vẫn đang nhắm mắt, nhưng nghe anh nói xong, thì liền mò mẫm tìm tới bàn tay của người đàn ông, sau đó chủ động đặt tay anh lên bụng của cô, rồi mới nói:
"Cứ để yên như này vài phút là ổn."
Biết ngay là cô lại bày trò. Tuy vậy, Tề Hàn vẫn không hề tỏ ra cáu kỉnh, anh còn cười trong bất lực và trưng ra khuôn mặt nuông chiều.
Kiên nhẫn đến một lúc sau, Cao Mẫn mới chịu mở mắt và ngồi dậy với gương mặt mè nheo như mèo con.
"Bây giờ thì ổn hơn rồi đó."
Tề Hàn không nói gì cả, anh chỉ cốc yêu vào đầu cô một cái coi như hình phạt cho sự nghịch ngợm, ranh ma này.
Sau đó, từ trong túi áo, anh mang ra một sợi dây chuyền nhỏ nhắn có mặt dây là hình cỏ bốn lá được đính kim cương lấp lánh.
"Tặng em, quà sinh nhật năm nay."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro