Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê
Xem như anh trai
Đường Nguyệt Y
2024-07-23 12:12:35
Ngày mới bắt đầu, Cao Mẫn lại đến trường và lên lớp học. Nhưng hôm nay, ai ai gặp cô cũng tự động né xa ba bước, mỗi ánh mắt đều trở nên dè dặt, trừ duy nhất một người.
"Ngân này, sao ai gặp mình cũng tránh như tránh tà vậy? Hay họ sợ bị mình đánh như nhóm Mộ Ái ta?"
Để giải quyết vấn đề thắc mắc, Cao Mẫn đã hỏi ngay khi đến chỗ Lý Giai Ngân đang ngồi.
"Ừm, sợ đắc tội với cậu một, nhưng sợ lão đại nhà cậu tới mười lận. Sẵn đây biết tin gì luôn chưa?"
"Tin gì?" Cao Mẫn vẫn ngây ngô.
"Cậu bạn hôm qua tặng sô-cô-la tỏ tình cậu, hôm nay chuyển trường rồi. Mình đoán chắc chắn là do lão đại của cậu tác động."
"Đâu có lý do gì, mà anh ấy lại làm vậy? Cậu đừng có nghi oan cho anh chú của mình nha."
"Không phải nghi oan, mà sự thật chính là như vậy. Còn về lý do á hả, tất nhiên là để bảo vệ tình yêu của mình rồi. Bình thường cậu khôn lanh lắm mà, sao nhắc tới lão đại lại cù lần vậy?"
Mặc cho Lý Giai Ngân nói gì, thái độ chắc nịch ra sao, thì Cao Mẫn vẫn tuyệt nhiên phủ nhận. Thậm chí, cô còn cốc đầu bạn mình một cái, mới nói:
"Bảo vệ tình yêu gì chứ? Tề Hàn là người thân của mình cơ mà, cậu nghĩ đi đâu thế?"
"Người thân, nhưng có phải máu mủ ruột thịt không? Cao Mẫn, mình không ngờ cậu ngốc vậy luôn á. Thử nghĩ coi, có ai bỏ ra chín năm công sức lẫn tiền của để bao nuôi một người dưng không? Trừ khi có mục đích hẳn hoi. Sẵn tiện nhắc luôn cho cậu biết, chả có con gì nuôi mà chẳng thịt cả. Nói không chừng, đợi cậu vừa đủ tuổi là lão đại đem ra xơi ngay."
Lần nói chuyện thẳng thắn này đã thành công khiến Cao Mẫn trầm ngâm lưu tâm tới. Qua những gì Lý Giai Ngân nói và mấy lời úp mở của Tề Hàn đêm qua, rất có khả năng bạn cô nói đúng.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cái khả năng "xơi tái" hay tình yêu trai gái gì đó, đều bị Cao Mẫn phủ nhận tất cả.
"Không có chuyện đó đâu, cậu đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa."
Lý Giai Ngân cũng đến chịu thua trước mức độ chai lì của cô bạn này. Nhưng nói sao thì cô vẫn tức, nên lại tiếp tục vòng qua một hướng khác của chủ đề.
"Khoan hãy nói đến chuyện lão đại có tình ý với cậu. Giờ mình hỏi cậu nè, cảm nhận của cậu về người đàn ông đó như thế nào? Cụ thể là yêu kiểu không thể thiếu trong cuộc sống, hay xem như người thân kiểu anh trai?"
Đến lúc này, Cao Mẫn đã cau mày. Nhưng cô vẫn suy nghĩ, sau đó thẳng thắn trả lời:
"Xem như người thân thôi à. Chứ chú ấy lớn hơn mình tận mười hai tuổi, sao mà yêu đương trai gái được."
Nhận được câu trả lời, Lý Giai Ngân liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại tiếp tục hỏi:
"Tức là bây giờ chỉ cần có ai đó xuất hiện bên cạnh anh ta, cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt?"
"Ý cậu là mình có ghen hay không chứ gì? Xời, gì chứ cái đó sẽ không bao giờ tồn tại. Mẫn Mẫn mà phải ghen với người khác ư? Không bao giờ."
Cao Mẫn đối đáp rất tự tin, nhưng chắc chắn sẽ có lúc tự cô vả mặt mình.
...----------------...
Tan học trở về nhà, trừ khoảng thời gian năm trước anh bị tai nạn, thì hôm nay cũng là lần đầu Tề Hàn không đến đón Cao Mẫn. Tuy vậy, cô nàng vẫn không biểu tình gì bực dọc như lần trước.
Dù anh không đích thân đi đón, nhưng cũng có cánh tay phải đắc lực của anh đến hộ tống cô về. Trên đường đi, Đào Cẩn đã dặn:
"Tối nay nhà có khách, nếu không có việc thì thật cần thiết thì đừng rời khỏi phòng ngủ."
"Anh ấy bảo anh nói với tôi như vậy hả?"
"Không! Đây là chủ ý của tôi, mục đích vì muốn tốt cho lão đại. Cô hợp tác hay không, thì tùy ý." Đào Cẩn lạnh lùng đáp.
Mối quan hệ giữa hai người không tốt kể từ khi Cao Mẫn dần lớn hơn, nhưng cái tính trẻ con, bướng bỉnh thì mãi không chịu đổi. Vì vậy, Đào Cẩn mới ngày càng không thích cô, mà cô cũng đâu có mấy cảm tình với hắn.
Giữa họ, căn bản liên kết nhờ Tề Hàn.
"Mà khách nào vậy? Nam hay nữ?"
"Nam nữ đều có, quan trọng đều là những nhân vật không nên đắc tội. Nếu cô không muốn lão đại gặp rắc rối, tốt nhất đừng nên xuất hiện."
Nghe vậy, Cao Mẫn liền cau mày, cơ mặt cũng xụ xuống thấy rõ. Tự vấn bản thân, không biết họ là những ai mà lại có khả năng chèn ép Tề Hàn, còn không cho cô xuất hiện, vì sao chứ?
"Ngân này, sao ai gặp mình cũng tránh như tránh tà vậy? Hay họ sợ bị mình đánh như nhóm Mộ Ái ta?"
Để giải quyết vấn đề thắc mắc, Cao Mẫn đã hỏi ngay khi đến chỗ Lý Giai Ngân đang ngồi.
"Ừm, sợ đắc tội với cậu một, nhưng sợ lão đại nhà cậu tới mười lận. Sẵn đây biết tin gì luôn chưa?"
"Tin gì?" Cao Mẫn vẫn ngây ngô.
"Cậu bạn hôm qua tặng sô-cô-la tỏ tình cậu, hôm nay chuyển trường rồi. Mình đoán chắc chắn là do lão đại của cậu tác động."
"Đâu có lý do gì, mà anh ấy lại làm vậy? Cậu đừng có nghi oan cho anh chú của mình nha."
"Không phải nghi oan, mà sự thật chính là như vậy. Còn về lý do á hả, tất nhiên là để bảo vệ tình yêu của mình rồi. Bình thường cậu khôn lanh lắm mà, sao nhắc tới lão đại lại cù lần vậy?"
Mặc cho Lý Giai Ngân nói gì, thái độ chắc nịch ra sao, thì Cao Mẫn vẫn tuyệt nhiên phủ nhận. Thậm chí, cô còn cốc đầu bạn mình một cái, mới nói:
"Bảo vệ tình yêu gì chứ? Tề Hàn là người thân của mình cơ mà, cậu nghĩ đi đâu thế?"
"Người thân, nhưng có phải máu mủ ruột thịt không? Cao Mẫn, mình không ngờ cậu ngốc vậy luôn á. Thử nghĩ coi, có ai bỏ ra chín năm công sức lẫn tiền của để bao nuôi một người dưng không? Trừ khi có mục đích hẳn hoi. Sẵn tiện nhắc luôn cho cậu biết, chả có con gì nuôi mà chẳng thịt cả. Nói không chừng, đợi cậu vừa đủ tuổi là lão đại đem ra xơi ngay."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần nói chuyện thẳng thắn này đã thành công khiến Cao Mẫn trầm ngâm lưu tâm tới. Qua những gì Lý Giai Ngân nói và mấy lời úp mở của Tề Hàn đêm qua, rất có khả năng bạn cô nói đúng.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cái khả năng "xơi tái" hay tình yêu trai gái gì đó, đều bị Cao Mẫn phủ nhận tất cả.
"Không có chuyện đó đâu, cậu đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa."
Lý Giai Ngân cũng đến chịu thua trước mức độ chai lì của cô bạn này. Nhưng nói sao thì cô vẫn tức, nên lại tiếp tục vòng qua một hướng khác của chủ đề.
"Khoan hãy nói đến chuyện lão đại có tình ý với cậu. Giờ mình hỏi cậu nè, cảm nhận của cậu về người đàn ông đó như thế nào? Cụ thể là yêu kiểu không thể thiếu trong cuộc sống, hay xem như người thân kiểu anh trai?"
Đến lúc này, Cao Mẫn đã cau mày. Nhưng cô vẫn suy nghĩ, sau đó thẳng thắn trả lời:
"Xem như người thân thôi à. Chứ chú ấy lớn hơn mình tận mười hai tuổi, sao mà yêu đương trai gái được."
Nhận được câu trả lời, Lý Giai Ngân liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại tiếp tục hỏi:
"Tức là bây giờ chỉ cần có ai đó xuất hiện bên cạnh anh ta, cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt?"
"Ý cậu là mình có ghen hay không chứ gì? Xời, gì chứ cái đó sẽ không bao giờ tồn tại. Mẫn Mẫn mà phải ghen với người khác ư? Không bao giờ."
Cao Mẫn đối đáp rất tự tin, nhưng chắc chắn sẽ có lúc tự cô vả mặt mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...----------------...
Tan học trở về nhà, trừ khoảng thời gian năm trước anh bị tai nạn, thì hôm nay cũng là lần đầu Tề Hàn không đến đón Cao Mẫn. Tuy vậy, cô nàng vẫn không biểu tình gì bực dọc như lần trước.
Dù anh không đích thân đi đón, nhưng cũng có cánh tay phải đắc lực của anh đến hộ tống cô về. Trên đường đi, Đào Cẩn đã dặn:
"Tối nay nhà có khách, nếu không có việc thì thật cần thiết thì đừng rời khỏi phòng ngủ."
"Anh ấy bảo anh nói với tôi như vậy hả?"
"Không! Đây là chủ ý của tôi, mục đích vì muốn tốt cho lão đại. Cô hợp tác hay không, thì tùy ý." Đào Cẩn lạnh lùng đáp.
Mối quan hệ giữa hai người không tốt kể từ khi Cao Mẫn dần lớn hơn, nhưng cái tính trẻ con, bướng bỉnh thì mãi không chịu đổi. Vì vậy, Đào Cẩn mới ngày càng không thích cô, mà cô cũng đâu có mấy cảm tình với hắn.
Giữa họ, căn bản liên kết nhờ Tề Hàn.
"Mà khách nào vậy? Nam hay nữ?"
"Nam nữ đều có, quan trọng đều là những nhân vật không nên đắc tội. Nếu cô không muốn lão đại gặp rắc rối, tốt nhất đừng nên xuất hiện."
Nghe vậy, Cao Mẫn liền cau mày, cơ mặt cũng xụ xuống thấy rõ. Tự vấn bản thân, không biết họ là những ai mà lại có khả năng chèn ép Tề Hàn, còn không cho cô xuất hiện, vì sao chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro