Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chấp tử thủ

Uyển Chuyển Lam

2024-07-22 08:52:58

Nghĩ tới đây hắn đẩy ra bàn tay Lục Chu Việt đặt trên vai hắn,khóe môi nhướng cao hờ hững cười lạnh,

“Đồng ý với cô ấy? Chẳng lẽ anh cho rằng cô ấy trong lòng tôi có phân lượng nặng như vậy? Nặng đến có thể chi phối tư tưởng của tôi?”

Hắn nói xong liền lạnh lùng xoay người đi ra ngoài,Lục Chu Việt nhìn bóng lưng tịch mịch cố gắng dựng thẳng lắc đầu thở dài một cái. Kể từ khi cô bé khả ái rời khỏi hắn,hắn liền biến thành bộ dạng lãnh huyết vô tình thế này.

Đường Dục Hàn vẻ mặt lạnh lùng đi ra ngoài,bất giác nghĩ đến đám thủ hạ chuẩn bị áp giải Vàng đầu to ra bên ngoài xử lý sạch sẽ,mười ngón tay đút trong túi quần mạnh mẽ cuộn tròn,nhưng ngoài mặt vẫn nhàn nhạt căn dặn,

“Đưa hắn đến cục cảnh sát ! Nhớ kỹ phải bảo cảnh sát đại ca chiếu cố hắn tốt một chút”

Những thủ hạ thấy hắn đột nhiên thay đổi chủ ý có chút nghi ngờ nhưng vẫn làm tròn bổn phận thi hành nhiệm vụ hắn giao,đợi sau khi bọn họ đi,hắn trực tiếp lấy tay ra nện một đấm lên tường bên cạnh,có chút oán hận tự nói với mình: Đường Dục Hàn,mi đây đang bị thần kinh gì,tại sao một cô gái biến mất trong cuộc sống nhiều năm ảnh hưởng,tại sao mi còn canh cánh trong lòng?

Bình phục tâm tình vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Chu Việt đứng ở cửa ánh mắt phức tạp nhìn hắn,hắn chật vật rồi lại lập tức khôi phục dáng vẻ thường ngày,đi đến hỏi Lục Chu Việt,

“Chuyện Ôn Phó Doanh anh định làm thế nào”

Lục Chu Việt kéo lên khóe miệng cười lạnh một tiếng,

“Còn có thể làm gì? Thu mua điện tử Ôn Thành,để cho Ôn gia từ đó biến mất trong giới thương nhân!”

Đường Dục Hàn đỡ trán,

” Ôi. . . . . . Lục lão đại,như vậy có phải quá mức không? Tuy nói “SEVEN” chúng ta muốn nuốt trọn điện tử Ôn Thành chỉ là chuyện nhỏ,nhưng tin điện Ôn thành dù sao cũng là xí nghiệp có danh dự uy tín tại Ôn Thành,hơn nữa rất có danh tiếng quan trọng nhất cả nước,phía sau Ôn gia cũng có thế lực chính trị chống đỡ. . . . . .”

Mặc dù Ôn Phó Doanh lần này thật sự quá đáng,nhưng tất cả cũng nên biến nguy thành an,dù sao liên quan đến giới chính trị cũng có chút phiền toái.

Thật nhiều người vẫn cho rằng một trong tứ đại gia tộc Mĩ Quốc “SEVEN” thành viên tổng cộng có bảy,thật ra thì chỉ có bốn người bọn họ ,sở dĩ gọi”SEVEN” , là bởi vì hắn thành lập công ty vào lúc ngày 7 tháng 7 ngày mà thôi.

Khi đó bốn người bọn họ quen biết nhau tại Mĩ Quốc,Lục Chu Việt chủ công kiến trúc cùng kinh tế, Trác Thính Phong chủ công quản lý, Đường Dục Hàn chủ công y học,Diêm Hạo Nam rất kỳ quái cái gì cũng học,điên cuồng và khát khao học đủ các thứ.

Bọn họ hỏi hắn nguyên nhân,hắn chỉ nói cái gì có thể làm cho mình trở nên lớn mạnh thì học. Diêm Hạo Nam cùng Đường Dục Hàn cũng có chuyện riêng,còn Lục Chu Việt bởi vì cùng quan hệ phức tạp với Lục Phương Đình mà tâm trạng có chút nặng nề.

Bốn người bọn họ chỉ có Trác Thính Phong hạnh phúc nhất,cha ra tiền cho du học, còn quen một bạn gái dịu dàng,ngày ngày ở chung một chỗ hạnh phúc muốn chết.

Lục Chu Việt nghe lời của Đường Dục Hàn xong trầm mặc lại,hắn biết Đường Dục Hàn nói có đạo lý,nhưng hắn vừa nghĩ tới người đàn bà kia có ý làm tổn thương Lưu Liễm của hắn,hắn đã hận đến mất đi lý trí.

Đường Dục Hàn vỗ vỗ vai hắn,thoải mái nói,

“Cô gái họ Ôn kia không phải ở Ôn Thành sao? Để cho Tiểu Trác Tử giáo huấn cô ấy một chút là được! Tỷ như cái gì ,tai nạn xe cộ,bắt cóc . . . . . .”

Lục Chu Việt vốn không phải là người nhân từ gì,nghe lời Đường Dục Hànlập tức gọi điện thoại cho Trác Thính Phong,sau khi dặn dò liền cúp điện thoại ánh mắt âm tàn mở miệng,

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lần sau cô ta còn dám làm hại Lưu Liễm,tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!”

Bất kể gia thế bối cảnh cô ra sao,bất kể cô có thân phận gì,hắn cũng sẽ không nhân từ nương tai. Hắn Lục Chu Việt đời này chỉ nhân từ với một người phụ nữ, người phụ nữ ấy gọi là Hứa Lưu Liễm.

Khi Hứa Lưu Liễm …tỉnh lại hắn vừa lúc đi vào phòng bệnh,cô chợt từ trên giường ngồi dậy nhấc lên chăn định xuống giường,Lục Chu Việt vội vàng đi qua ngăn cản cô,trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tất cả đều là lo lắng,

“Phương Đông Thần có khỏe không,em muốn đi xem hắn một chút!”

Lục Chu Việt nắm chặt bàn tay lạnh băng của cô để nó ấm áp,

“Bác sĩ không phải đã nói sao,không có nguy hiểm tánh mạng nhưng bị thương có chút nặng,cần phải nghỉ dưỡng thật tốt!”

“Là em hại hắn,là em hại hắn. . . . . .”

Cô không ngừng lẩm bẩm tự trách,rũ mắt xuống thấy mười ngón tay của mình và hắn siết chặt,nước mắt bỗng nhiên thoáng cái nổi lên,

“Chu Việt,em không dám suy nghĩ nếu như cái thùng kia nện trên người em,nếu như em rời khỏi cõi đời này,rời khỏi mẹ em,rời khỏi anh. . . . . . .”

Nếu như cô cứ như vậy rời đi,cô cảm thấy tiếc nuối,bởi vì cô còn chưa yêu thương những người yêu mình,còn chưa báo đáp cho Liên Tố những năm gần nuôi dưỡng mình,còn chưa hồi đáp tình yêu sâu nặng của hắn với cô.

Lục Chu Việt nghe cô đem hắn và Liên Tô đặt cùng vị trí,trong lòng vui sướng đồng thời cũng vô cùng đau khổ,bởi vì nếu như không phải hắn,Ôn Phó Doanh cũng không có ý nghĩ độc ác với cô.

Hắn giơ tay lên lau nước mắt trên mặt cô đau lòng hỏi cô,

“Lưu Liễm,nếu như, nếu như sau này ở cùng với anh,những sợ hãi đó tiếp tục xuất hiện,vậy em. . . . . . Có thể hối hận. . . . . . giao trái tim cho anh không?”

Lần đầu tiên trong đời,sau khi đột nhiên xuất hiện biến cố,hắn bắt đầu hoài nghi mình ban đầu cường hãn kéo cô vào cuộc sống của mình,rốt cuộc là đúng hay sai? Hắn ở địa vi cao bị vây trong hoàn cảnh phức tạp,còn cô là người đơn giản bình thường không có bất kỳ tâm tư hại người khác. . . . . .

“Chu Việt không phải anh vẫn bảo vệ em sao?”

Hứa Lưu Liễm chỉ nhìn hắn nhẹ nhàng hỏi một câu ,sau đó ngược lại cầm tay hắn.

Sinh mệnh luôn thay đổi,chúng ta không thể hy vọng xa vời nó luôn thuận bườm xuôi gió,nếu đã lựa chọn lẫn nhau,thì phải kiên định nắm tay đối phương cùng nhau đối mặt tất cả.

Tín nhiệm cùng lệ thuộc vào hắn khiến Lục Chu Việt cảm động, hắn nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên chân tình nói,

“Lưu Liễm,nếu không anh đưa em ẩn cư núi rừng,dù sao anh hiện tại số tiền kiếm tiền đủ để chúng ta sống mấy kiếp!”

Hắn rất yêu cô mới không thể chịu đựng cô chịu chút thương tổn,mới có vọng động vì cô bỏ hết tất cả?

Hứa Lưu Liễm ngây ngốc nhưng ngay sau giận giữ mắng hắn,

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh là đàn ông tốt,tại sao có thể có ý nghĩ tiêu cực như thế?”

Chẳng qua mặc dù miệng đang giận giữ mắng hắn,nhưng trong lòng đau xót cảm động,sự nghiệp hôm nay của hắn giống như mặt trời giữa trưa,có tài phú hiển hách,công ty khổng lồ,vinh quang,lại nói muốn bỏ đi tất cả đưa cô ẩn cư núi rừng! Lòng cô dù cứng rắn thế nào cũng thấy cảm động.

Bất quá nhớ tới Phương Đông Thần còn đang nằm trong phòng bệnh,cô nhìn hắn ấp a ấp úng mở miệng,

“Chu Việt,anh xem Phương Đông Thần ở thành phố N này không có ai là người thân,hắn lại bị thương nghiêm trọng như thế,hơn nữa còn vì cứu em mà bị thương, em muốn,em muốn. . . . . .”

“Em muốn ở lại chăm sóc hắn sao?”

Không đợi cô nói xong hắn đã biết ý đồ của cô,cô vội vàng gật đầu,hắn có chút bất đắc dĩ cười,

“Sợ rằng còn chưa tới cơ hội phiên em phát huy lòng tốt của mình !”

Phương Đông Thần vừa mới thoát khỏi nguy hiểm,hắn đã nghe quản lý thiết kế nói,cô bé gái bộ thiết kế đã xin phép đến chăm sóc hắn,cô muốn đi chăm sóc người ta sợ rằng còn phải xếp hàng.

Hứa Lưu Liễm không hiểu được hỏi hắn,

“Có ý gì?”

Cái gì gọi là còn chưa tới phiên cô?

Hắn không giải thích,đứng dậy đỡ cô xuống giường đưa cô đến phòng bệnh Phương Đông Thần,trong lòng cô vốn còn áy náy đi đến, lại phát hiện trong phòng bệnh Phương Đông Thần có một cô gái tới lui làm việc, giúp hắn rót nước rồi giúp hắn gọt hoa quả,sau đó còn quan tâm hỏi hắn còn chỗ nào không thoải mái.

Trong mắt cô gái kia như dòng nước chảy ngoài ý muốn nhìn thấy tình cảm bên trong,cho nên Hứa Lưu Liễm thoáng cái lúng túng không có đi vào,cô biết cô bé đó,lần đó đồng nghiệp bộ thiết kế cùng nhau ăn cơm cô bé đó cũng có đi,hình như tên là Tiểu Điềm.

Cô gái kia vừa ngẩng đầu thấy được cô đứng ở cửa còn có Lục Chu Việt,khóe miệng cong lên cười ngọt ngào đi lễ phép chào hỏi bọn họ.

“Lục tổng,thư ký Hứa,các người đã tới,tôi vừa lúc phải ra ngoài mua đồ,các người mau vào đi!”

Tiểu Điểm nói xong cúi đầu chạy ra ngoài,Hứa Lưu Liễm không khỏi cảm thán cô gái này thật thông mình,rất biết tìm lối thoát cho mọi người,Lục Chu Việt không đi vào cùng cô,mà nói với cô phải về công ty xử lý chút việc. Hắn cũng biết trường hợp này hắn ở đây thật không tiện,nếu cô lựa chọn để hắn thổ lộ tình cảm thì hắn cũng như vậy lữa chọn tin tưởng cô.

Hứa Lưu Liễm đi vào ngồi xuống trước mặt Phương Đông Thần,không đợi cô nói gì Phương Đông Thần đã mở miệng cắt đứt lời cô,

“Lưu Liễm,em không cần nói cám ơn anh!”

Hắn nói như vậy Hứa Lưu Liễm bỗng nhiên cũng không biết mình nên nói gì,bởi vì cô định mở miệng nói cám ơn,Phương Đông Thần nhìn cô,chậm rãi và rõ ràng nói từng câu từng chữ,

“Bởi vì anh thích em,còn thích đến sáu năm!”

Rốt cục có dũng khí nói ra tình cảm cúa hắn với cô,cũng đến nói lời tạm biệt với cô. Đúng vậy,từ nay về sau hắn không bao giờ … hy vọng xa vời có thể ở chung với cô,hắn chỉ chúc phúc cô gặp được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0