Đặt dấu chấm hỏi kết thúc
Uyển Chuyển Lam
2024-07-22 08:52:58
Hứa Lưu Liễm còn chưa kịp hỏi luật sư Lục Chu Việt đã nhanh như chớp bỏ đi hiện tại tại nơi
nào cũng không biết,cô không thể làm gì khác hơn là gọi điện hỏi hắn,kết quả điện thoại di động của hắn không ai nhận,cô gọi hai ba lần trong
lòng nghĩ hắn cố ý không nghe,ngược lại liền gọi cho Trác Thính Phong.
Trác Thính Phong vốn đau lòng Lục Chu Việt vì phụ nữ mà hành hạ hắn như vậy,tức giận nói.
“Cô thật muốn biết hắn ở đâu?”
Cô nghe ra giọng Trác Thính Phong không vui đành nói.
“Tôi có chút chuyện muốn tìm hắn. . . . . . “
“Được! Cô ở đâu ?”
Trác Thính Phong giọng nói nghe giống như ra quyết định trọng đại,cô không hiểu rõ ràng mình hỏi tung tích Lục Chu Việt tại sao biến thành hắn hỏi mình ở nơi nào,bất quá cô vẫn nói địa chỉ cho hắn,hắn trực tiếp căn dặn.
“Mười phút sau chờ dưới lầu cho tôi”
Sau đó liền cúp điện thoại,cô càng thêm buồn bực,hắn chỉ cần nói cô biết hắn ở nơi nào là được cần gì đến đón cô,mười phút sauTrác Thính Phong xuất hiện dưới lầu cô,gương mặt tuấn tú của hắn từ trước đến giờ đều mang theo nụ cười giờ siết chặt,nhìn dạng vậy đoán chừng đã biết chuyện giữa bọn họ,cô tự giễu nhúc nhích khóe miệng mở cửa xe không tiếng động ngồi xuống.
Trác Thính Phong chở cô một đường chạy như bay,hai người không nói chuyện,Trác Thính Phong không nói là bởi vì hắn sợ mình mở miệng sẽ không nhịn nỗi mắng cô,ngày đó sau khi luật sư đi hắn có chút vọng động vọt vào phòng bệnh chất vấn Lục Chu Việt.
“Lão Đại,tại sao anh bỗng nhiên muốn ly hôn ? Hai người vừa mới cử hành hôn lễ không bao lâu mà!”
Lục Chu Việt vốn đang tựa tại trên giường bệnh nhìn giấy tờ luật sư để lại,người mặc quần áo đường vân bệnh nhân mấy ngày nay hắn gầy không ít,nghe Trác Thính Phong hỏi gương mặt cứng đờ,ngón tay cầm lấy văn kiện siết chặt,hắn giương mắt nhìn Trác Thính Phong thản nhiên mở miệng.
“Nếu như một người phụ nữ đích thân bóp chết xương thịt của cậu,cậu sẽ làm sao?”
Trác Thính Phong lúc ấy liền ngẩn người,một lúc sau cũng phản ứng không kịp lời Lục Chu Việt vừa nói bởi vì hắn cảm thấy không thể tin,có lẽ vẻ mặt kinh ngạc của hắn kích thích nhạy cảm trong lòng Lục Chu Việt, hắn vốn bình tĩnh giọng nói bỗng dưng cất cao.
“Cô ấy đã làm vậy sao? Anh nói xem cô ấy đã làm chuyện đó sao?Anh nói! Anh nói ——!”
Cuối cùng hắn thất khống ép hỏi người kia sau đó đưa tay lấy văn kiện ném xuống mặt đất,đứng im tại chỗ,cuối cùng không nói gì chỉ trầm mặc đi đến giúp hắn lụm văn kiện rơi tán loạn,sau đó xoay người xông ra ngoài.
Nghiêm Hạo Nam đã sớm nói,hắn yêu cô sâu sậm bao nhiêu khi bị cô tổn thương sẽ khó vãn hồi.Bởi vì rốt cục tổn thương thấu tim,cho nên mới phải lựa chọn buông tay,hắn cũng hiểu nên hắn sẽ ký.
Xe dừng lại ở cửa bệnh viện,Hứa Lưu Liễm vừa xuống vừa không hiểu hỏi Trác Thính Phong,
“Tại sao đến bệnh viện? Chẳng lẽ hắn bị bệnh?”
Nghĩ vậy trong lòng cô không biết tại sao lướt qua một tia cảm giác khác thường,loại cảm xúc đó hình như mang tên lo lắng.
Trác Thính Phong nhìn cô không phản ứng,đi tới nắm tay cô sải bước đi vào bên trong,cô không thể làm gì khác hơn chạy chậm theo hắn,Trác Thính Phong kéo cô đến trước cửa phòng bệnh Lục Chu Việt, sau đó một cước đá văng cửa đẩy cô đi vào,tức giận nói.
“Cô nhìn nhìn,cô nhìn nhìn ——”
Song,lời của hắn còn chưa nói hết,đã bị màn trước mắt làm cho hoảng sợ một câu cũng nói không ra,hắn vốn muốn đưa cô đến nơi này chất vấn một bữa,hắn muốn nói cô nhìn xem,đường đường là một người đàn ông ưu tú lại bị cô làm ra bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ!
Hắn hôm nay đưa cô tới nơi này chủ yếu để cô nhìn thấy thảm trạng hiện tại của người kia,hy vọng có thể đổi lấy đồng tình của cô cho dù chút xíu cũng tốt, sau đó để lại cô một mình chăm sóc hắn,sau đó quan hệ giữa hai người có thể hòa hoãn một chút.
Mà thời điểm cô đến bệnh viện,hai đầu lông mày có xẹt qua một tia lo lắng,cho nên hắn cảm thấy cô ấy đối với lão đại cũng không phải hoàn toàn oán hận,dù sao trước kia bọn họ cũng từng nồng tình mật áo,người nào từng nghĩ. . . . . .
Trong phòng bệnh,Lục Chu Việt trước mặt đang đặt máy laptop vẻ mặt chuyên chú làm việc,Ôn Phó Doanh một thân áo mỏng màu vàng ngồi ở bên cạnh lột cam cho hắn ăn,còn bất chợt ngước mắt dịu dàng thắm thiết nhìn hắn, hoặc nhẹ giọng trò truyện gì với hắn,mà hắn mặc dù nhìn vào màn hình máy tính cũng không có động tác gì với Ôn Phó Doanh,nhưng nhìn ở trong mắt hai người bên ngoài vô cùng mập mờ.
Ôn Phó Doanh kể từ tai nạn xe cộ lần trước bắt đầu rất biết điều,một là bởi vì hắn ra tay với cô thật quá ác,hai là bởi vì cô biết bí mật Trần Thanh Sở nắm giữ đã đủ phá hoại tình cảm bọn họ,cho nên cô thông minh không dây dưa với hắn nữa,ngược lại cố gắng giả bộ khí chất hiền thục.
Mặc dù hắn đã cử hành hôn lễ với Hứa Lưu Liễm,nhưng cô vẫn hết sức lấy lòng Lục Phương Đình,bởi vì cô biết sẽ có một ngày quan hệ giữa hắn và Hứa Lưu Liễm sẽ tan biến,Lục Phương Đình nhất định sẽ không chừa thủ đoạn nào giúp cô.
Mà Trác Thính Phong nhìn thấy một màn trước mắt này,hắn cảm thấy Lục Chu Việt điên rồi,hắn từ trước đến giờ giữ mình trong sạch không thích gần phụ nữ, huống chi là cô gái Ôn Phó Doanh này.Mấy ngày hôm trước cha Ôn Phó Doanh không khỏe đến bệnh viện kiểm tra,mới ngẫu nhiên biết được hắn cũng nằm viện ở đây, bắt đầu mỗi ngày đều đến xem hắn.
Mặc dù mặt hắn từ đầu tới đuôi thủy chung lạnh lùng,mặc dù hắn từ đầu đến cuối không chịu nhìn mắt cô,cô cũng không để ý chút nào tiếp tục kiên trì,Lục Chu Việt nằm viện mấy ngày cô sẽ đến mấy ngày,ngay cả Trác Thính Phong là người ngoài cũng bội phục nghị lực của Ôn Phó Doanh.
Quay đầu nhìn bên cạnh Hứa Lưu Liễm gống như hắn cùng ngẩn người,hắn bực tức giơ tay lên đập mạnh lên tường sau đó xoay người rời đi,nghiệt duyên đúng là nghiệt duyên,có lẽ đây vốn là số mệnh hai người,phải là một đoạn tình yêu không nên bắt đầu. . . . . .
Sau khi thanh âm Trác Thính Phong bực tức đập tường bỏ đi,Hứa Lưu Liễm bị vây trong giật mình sững sờ cũng khôi phục thần trí,mới vừa thấy một màn kia trong lòng cô thấy đau đớn,cô đã nghĩ qua sau khi cả hai tách ra bên cạnh hắn sẽ có oanh oanh yến yến,chẳng qua không nghĩ tới người đó là Ôn Phó Doanh. Ôn Phó Doanh là dạng phụ nữ gì,cô nghĩ hắn so với cô còn hiểu rõ hơn.
Nghĩ tới đây ngón tay cô níu chặt áo lông cố gắng che dấu cảm xúc trong mắt mình,sau đó giương mắt nhìn đang hai người nồng tình mật ý,lúc đó Ôn Phó Doanh đang đắc ý nhìn cô một cái sau đó giơ tay lên đem một miếng quýt vừa bóc võ đưa vào trong miệng hắn,hắn cũng không có cự tuyệt mở miệng nuốt vào sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn cô,bình tĩnh phảng phất nhìn cô như một người xa lạ.
Cô từ trong túi lấy ra đơn ly hôn “Đơn ly hôn tôi sẽ ký,nhưng tôi sẽ không cần bất cứ một đồng nào của anh!”
Bên cạnh hắn Ôn Phó Doanh vừa nghe lời này không khỏi kinh hô một tiếng sau đó vội vàng che miệng sau đó không hiểu nhìn sang hắn,nhưng chỉ là lạnh lùng nhìn cô cười đưa tay kéo Ôn Phó Doanh vào trong ngực.
“Làm sao? Chẳng lẽ luật sư của tôi không nói cho cô biết?”
“Cái gì?”
Cô có chút không hiểu,khóe môi hắn càng cười lạnh lẽo,giống như muốn đóng băng cả người cô đang lúc gió lạnh thổi đến cô lại nghe giọng hắn vang lên.
“Những số tiền kia không phải là tặng cho cô,tôi chỉ tính tiền những năm ngu dại của mình!”
Giọng nói bình tĩnh không có bất kỳ sóng,nhưng từng câu từng chữ giống như kiếm sắc đâm vào mặt cô,mặt cô thoáng cái tựu trắng bệch,còn thân thể run rẩy không ngừng lại được.
Cô đã từng lĩnh giáo mấy lần nói mát của hắn,bất quá mấy lần trước hắn nổi giận mới nói cho nên trình độ trình độ yếu bớt rất nhiều,nhưng hôm nay hắn vân đạm phong khinh,cô cảm thấy nói ra từng câu từng chữ đều khiến cô đau.
Cho tới nay cô luôn cho mình nhanh mồm nhanh miệng ở trước mặt hắn nên có thể làm chuyện mình tùy thích ,cho đến giờ phút này cô mới phát hiện,thì ra người chua chát nhất chính là hắn,hơn nữa không chua chát không phải là hắn.
Mà trong ngực Lục Chu Việt,Ôn Phó Doanh cũng cực kỳ phối hợp tựa vào trong ngực hắn,sau đó vươn tay ôm eo hắn,chuyện tiến triển đến bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu giữa bọn họ xảy ra chuyện gì,cô ta nhìn thấy Hứa Lưu Liễm sắc mặt trắng bệch trong lòng lạnh lùng cười: Hứa Lưu Liễm,hắn yêu cô,cô mới rực rỡ kiêu căng độc nhất vô nhị,nhưng một khi hắn không yêu cô,cô cái gì cũng không phải.
Lúc này vừa lúc có y tá kiểm tra phòng đi vào,vừa đi tới cửa nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm vội vàng tính lui ra ngoài,cô đưa tay kéo y tá đó lại,túm lấy cầy bút trong tay cô ta ký tên mình lên đơn ly hôn,bên cạnh còn lại là ba chữ mạnh mẽ có lực hắn đã sớm ký.
Cuối cùng ký một chữ kết thúc cô khẽ nhắm mắt,tất cả đã kết thúc.Đi đến một bước đặt hợp đồng lên giường hắn,sau đó xoay người không quay đầu lại rời đi.
Trác Thính Phong vốn đau lòng Lục Chu Việt vì phụ nữ mà hành hạ hắn như vậy,tức giận nói.
“Cô thật muốn biết hắn ở đâu?”
Cô nghe ra giọng Trác Thính Phong không vui đành nói.
“Tôi có chút chuyện muốn tìm hắn. . . . . . “
“Được! Cô ở đâu ?”
Trác Thính Phong giọng nói nghe giống như ra quyết định trọng đại,cô không hiểu rõ ràng mình hỏi tung tích Lục Chu Việt tại sao biến thành hắn hỏi mình ở nơi nào,bất quá cô vẫn nói địa chỉ cho hắn,hắn trực tiếp căn dặn.
“Mười phút sau chờ dưới lầu cho tôi”
Sau đó liền cúp điện thoại,cô càng thêm buồn bực,hắn chỉ cần nói cô biết hắn ở nơi nào là được cần gì đến đón cô,mười phút sauTrác Thính Phong xuất hiện dưới lầu cô,gương mặt tuấn tú của hắn từ trước đến giờ đều mang theo nụ cười giờ siết chặt,nhìn dạng vậy đoán chừng đã biết chuyện giữa bọn họ,cô tự giễu nhúc nhích khóe miệng mở cửa xe không tiếng động ngồi xuống.
Trác Thính Phong chở cô một đường chạy như bay,hai người không nói chuyện,Trác Thính Phong không nói là bởi vì hắn sợ mình mở miệng sẽ không nhịn nỗi mắng cô,ngày đó sau khi luật sư đi hắn có chút vọng động vọt vào phòng bệnh chất vấn Lục Chu Việt.
“Lão Đại,tại sao anh bỗng nhiên muốn ly hôn ? Hai người vừa mới cử hành hôn lễ không bao lâu mà!”
Lục Chu Việt vốn đang tựa tại trên giường bệnh nhìn giấy tờ luật sư để lại,người mặc quần áo đường vân bệnh nhân mấy ngày nay hắn gầy không ít,nghe Trác Thính Phong hỏi gương mặt cứng đờ,ngón tay cầm lấy văn kiện siết chặt,hắn giương mắt nhìn Trác Thính Phong thản nhiên mở miệng.
“Nếu như một người phụ nữ đích thân bóp chết xương thịt của cậu,cậu sẽ làm sao?”
Trác Thính Phong lúc ấy liền ngẩn người,một lúc sau cũng phản ứng không kịp lời Lục Chu Việt vừa nói bởi vì hắn cảm thấy không thể tin,có lẽ vẻ mặt kinh ngạc của hắn kích thích nhạy cảm trong lòng Lục Chu Việt, hắn vốn bình tĩnh giọng nói bỗng dưng cất cao.
“Cô ấy đã làm vậy sao? Anh nói xem cô ấy đã làm chuyện đó sao?Anh nói! Anh nói ——!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng hắn thất khống ép hỏi người kia sau đó đưa tay lấy văn kiện ném xuống mặt đất,đứng im tại chỗ,cuối cùng không nói gì chỉ trầm mặc đi đến giúp hắn lụm văn kiện rơi tán loạn,sau đó xoay người xông ra ngoài.
Nghiêm Hạo Nam đã sớm nói,hắn yêu cô sâu sậm bao nhiêu khi bị cô tổn thương sẽ khó vãn hồi.Bởi vì rốt cục tổn thương thấu tim,cho nên mới phải lựa chọn buông tay,hắn cũng hiểu nên hắn sẽ ký.
Xe dừng lại ở cửa bệnh viện,Hứa Lưu Liễm vừa xuống vừa không hiểu hỏi Trác Thính Phong,
“Tại sao đến bệnh viện? Chẳng lẽ hắn bị bệnh?”
Nghĩ vậy trong lòng cô không biết tại sao lướt qua một tia cảm giác khác thường,loại cảm xúc đó hình như mang tên lo lắng.
Trác Thính Phong nhìn cô không phản ứng,đi tới nắm tay cô sải bước đi vào bên trong,cô không thể làm gì khác hơn chạy chậm theo hắn,Trác Thính Phong kéo cô đến trước cửa phòng bệnh Lục Chu Việt, sau đó một cước đá văng cửa đẩy cô đi vào,tức giận nói.
“Cô nhìn nhìn,cô nhìn nhìn ——”
Song,lời của hắn còn chưa nói hết,đã bị màn trước mắt làm cho hoảng sợ một câu cũng nói không ra,hắn vốn muốn đưa cô đến nơi này chất vấn một bữa,hắn muốn nói cô nhìn xem,đường đường là một người đàn ông ưu tú lại bị cô làm ra bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ!
Hắn hôm nay đưa cô tới nơi này chủ yếu để cô nhìn thấy thảm trạng hiện tại của người kia,hy vọng có thể đổi lấy đồng tình của cô cho dù chút xíu cũng tốt, sau đó để lại cô một mình chăm sóc hắn,sau đó quan hệ giữa hai người có thể hòa hoãn một chút.
Mà thời điểm cô đến bệnh viện,hai đầu lông mày có xẹt qua một tia lo lắng,cho nên hắn cảm thấy cô ấy đối với lão đại cũng không phải hoàn toàn oán hận,dù sao trước kia bọn họ cũng từng nồng tình mật áo,người nào từng nghĩ. . . . . .
Trong phòng bệnh,Lục Chu Việt trước mặt đang đặt máy laptop vẻ mặt chuyên chú làm việc,Ôn Phó Doanh một thân áo mỏng màu vàng ngồi ở bên cạnh lột cam cho hắn ăn,còn bất chợt ngước mắt dịu dàng thắm thiết nhìn hắn, hoặc nhẹ giọng trò truyện gì với hắn,mà hắn mặc dù nhìn vào màn hình máy tính cũng không có động tác gì với Ôn Phó Doanh,nhưng nhìn ở trong mắt hai người bên ngoài vô cùng mập mờ.
Ôn Phó Doanh kể từ tai nạn xe cộ lần trước bắt đầu rất biết điều,một là bởi vì hắn ra tay với cô thật quá ác,hai là bởi vì cô biết bí mật Trần Thanh Sở nắm giữ đã đủ phá hoại tình cảm bọn họ,cho nên cô thông minh không dây dưa với hắn nữa,ngược lại cố gắng giả bộ khí chất hiền thục.
Mặc dù hắn đã cử hành hôn lễ với Hứa Lưu Liễm,nhưng cô vẫn hết sức lấy lòng Lục Phương Đình,bởi vì cô biết sẽ có một ngày quan hệ giữa hắn và Hứa Lưu Liễm sẽ tan biến,Lục Phương Đình nhất định sẽ không chừa thủ đoạn nào giúp cô.
Mà Trác Thính Phong nhìn thấy một màn trước mắt này,hắn cảm thấy Lục Chu Việt điên rồi,hắn từ trước đến giờ giữ mình trong sạch không thích gần phụ nữ, huống chi là cô gái Ôn Phó Doanh này.Mấy ngày hôm trước cha Ôn Phó Doanh không khỏe đến bệnh viện kiểm tra,mới ngẫu nhiên biết được hắn cũng nằm viện ở đây, bắt đầu mỗi ngày đều đến xem hắn.
Mặc dù mặt hắn từ đầu tới đuôi thủy chung lạnh lùng,mặc dù hắn từ đầu đến cuối không chịu nhìn mắt cô,cô cũng không để ý chút nào tiếp tục kiên trì,Lục Chu Việt nằm viện mấy ngày cô sẽ đến mấy ngày,ngay cả Trác Thính Phong là người ngoài cũng bội phục nghị lực của Ôn Phó Doanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quay đầu nhìn bên cạnh Hứa Lưu Liễm gống như hắn cùng ngẩn người,hắn bực tức giơ tay lên đập mạnh lên tường sau đó xoay người rời đi,nghiệt duyên đúng là nghiệt duyên,có lẽ đây vốn là số mệnh hai người,phải là một đoạn tình yêu không nên bắt đầu. . . . . .
Sau khi thanh âm Trác Thính Phong bực tức đập tường bỏ đi,Hứa Lưu Liễm bị vây trong giật mình sững sờ cũng khôi phục thần trí,mới vừa thấy một màn kia trong lòng cô thấy đau đớn,cô đã nghĩ qua sau khi cả hai tách ra bên cạnh hắn sẽ có oanh oanh yến yến,chẳng qua không nghĩ tới người đó là Ôn Phó Doanh. Ôn Phó Doanh là dạng phụ nữ gì,cô nghĩ hắn so với cô còn hiểu rõ hơn.
Nghĩ tới đây ngón tay cô níu chặt áo lông cố gắng che dấu cảm xúc trong mắt mình,sau đó giương mắt nhìn đang hai người nồng tình mật ý,lúc đó Ôn Phó Doanh đang đắc ý nhìn cô một cái sau đó giơ tay lên đem một miếng quýt vừa bóc võ đưa vào trong miệng hắn,hắn cũng không có cự tuyệt mở miệng nuốt vào sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn cô,bình tĩnh phảng phất nhìn cô như một người xa lạ.
Cô từ trong túi lấy ra đơn ly hôn “Đơn ly hôn tôi sẽ ký,nhưng tôi sẽ không cần bất cứ một đồng nào của anh!”
Bên cạnh hắn Ôn Phó Doanh vừa nghe lời này không khỏi kinh hô một tiếng sau đó vội vàng che miệng sau đó không hiểu nhìn sang hắn,nhưng chỉ là lạnh lùng nhìn cô cười đưa tay kéo Ôn Phó Doanh vào trong ngực.
“Làm sao? Chẳng lẽ luật sư của tôi không nói cho cô biết?”
“Cái gì?”
Cô có chút không hiểu,khóe môi hắn càng cười lạnh lẽo,giống như muốn đóng băng cả người cô đang lúc gió lạnh thổi đến cô lại nghe giọng hắn vang lên.
“Những số tiền kia không phải là tặng cho cô,tôi chỉ tính tiền những năm ngu dại của mình!”
Giọng nói bình tĩnh không có bất kỳ sóng,nhưng từng câu từng chữ giống như kiếm sắc đâm vào mặt cô,mặt cô thoáng cái tựu trắng bệch,còn thân thể run rẩy không ngừng lại được.
Cô đã từng lĩnh giáo mấy lần nói mát của hắn,bất quá mấy lần trước hắn nổi giận mới nói cho nên trình độ trình độ yếu bớt rất nhiều,nhưng hôm nay hắn vân đạm phong khinh,cô cảm thấy nói ra từng câu từng chữ đều khiến cô đau.
Cho tới nay cô luôn cho mình nhanh mồm nhanh miệng ở trước mặt hắn nên có thể làm chuyện mình tùy thích ,cho đến giờ phút này cô mới phát hiện,thì ra người chua chát nhất chính là hắn,hơn nữa không chua chát không phải là hắn.
Mà trong ngực Lục Chu Việt,Ôn Phó Doanh cũng cực kỳ phối hợp tựa vào trong ngực hắn,sau đó vươn tay ôm eo hắn,chuyện tiến triển đến bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu giữa bọn họ xảy ra chuyện gì,cô ta nhìn thấy Hứa Lưu Liễm sắc mặt trắng bệch trong lòng lạnh lùng cười: Hứa Lưu Liễm,hắn yêu cô,cô mới rực rỡ kiêu căng độc nhất vô nhị,nhưng một khi hắn không yêu cô,cô cái gì cũng không phải.
Lúc này vừa lúc có y tá kiểm tra phòng đi vào,vừa đi tới cửa nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm vội vàng tính lui ra ngoài,cô đưa tay kéo y tá đó lại,túm lấy cầy bút trong tay cô ta ký tên mình lên đơn ly hôn,bên cạnh còn lại là ba chữ mạnh mẽ có lực hắn đã sớm ký.
Cuối cùng ký một chữ kết thúc cô khẽ nhắm mắt,tất cả đã kết thúc.Đi đến một bước đặt hợp đồng lên giường hắn,sau đó xoay người không quay đầu lại rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro