Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Đi công tác nửa tháng

Uyển Chuyển Lam

2024-07-22 08:52:58

Tô Thế Viên cười đưa hai cô ra cửa,đến cửa cô như chợt nhớ tới cái gì hỏi Hạ Vi Lương,

“Cô viết lách trên mạng?”

“Đúng đúng,bút danh của tôi là Hạ Vi Lương, hắc hắc!”

Hạ Vi Lương hai mắt sáng lên,chỉ cần nhắc tới mã tự cô sẽ thật hưng phấn,hận không được nói không ngừng với đối phương.

Tô Thế Viên nghịch ngợm trừng mắt nhìn ,

“Hôm nào có thời gian,tôi sẽ đọc một chút tác phẩm lớn của cô!”

Hạ Vi Lương thần bí hề hề kéo Tô Thế Viên sang một bên nhỏ giọng nói,

“Tôi gần đây đang định viết chuyện của tiểu Liễm và lão Lục nhà cô ấy,cô phải thay tôi giữ bí mật Hmm,tôi trước kia chỉ nói giỡn với cô ấy muốn viết,nếu để cô ấy biết tôi viết thật tôi sẽ chết chắc! “

Tô Thế Viên phụt một tiếng bật cười,sau đó như có điều suy nghĩ nhìn Hứa Lưu Liễm khuôn mặt buồn bực nhìn hai cô nói thầm,giơ tay lên vỗ vỗ đầu vai Hạ Vi Lương ,

“Ừm, viết thật tốt,viết xong tôi sẽ ủng hộ ra sách!”

“A aa a a aa? Thật không thật không?”

Hạ Vi Lương phát ra một tiếng thét chói tai rung trời động, Hứa Lưu Liễm bị làm cho sợ đến cả người run rẩy,Tô Thế Viên vẻ mặt thật tình,

“Đương nhiên là thật,điều kiện đầu tiên cô phải viết thật tốt mới được!”

Hạ Vi Lương kích động nắm bàn tay Tô Thế Viên

“Tô tổng,cô yên tâm cô yên tâm,tôi dù có liều mạng già này cũng sẽ viết xong !”

Nhìn chữ mình viết được in thành sách là giấc mộng trong cuộc đời viết lách của cô.

Hứa Lưu Liễm nhìn Hạ Vi Lương ùng Tô Thế Viên trò chuyện không dứt,không đi nữa cô thật cản không nổi máy bay, nói thật không biết tại sao,lúc nhìn sang hai người kia nói chuyện đột nhiên có loại dự cảm xấu sống lưng cô không khỏi lạnh run.

Bên kia Hạ Vi Lương nhìn cô đã sắp nổi dóa vội vàng nói lời từ biệt với Tô Thế Viên,đi đến giúp cô kéo hành lý xông ra ngoài. Hạ Vi Lương mở máy xe F0 đưa cô đến phi trường, dọc theo đường đi Hạ Vi Lương dường như vô cùng hưng phấn, có một lần đem tốc độ xe đến điểm cao nhất, phải biết rằng xe F0 tốc độ nhanh như đi trên mây, Hứa Lưu Liễm bị làm cho sợ đến liên tiếp bảo cô chậm lại chậm lại,cô lúc này mới giảm xuống.

Hứa Lưu Liễm chưa hết hoảng hồn nắm đỉnh đầu tay, tức giận hỏi cô,

“Hạ Vi Lương,cậu mới nói gì với Tô Thế Viên mà hưng phấn như thế?”

“Bí mật Hmm!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Vi Lương vừa nói vào đề vừa mở âm nhạc trong xe,một trận âm nhạc sôi nổi lại vang lên, Hứa Lưu Liễm không khỏi cau mày, đã nghe Hạ Vi Lương theo âm nhạc rung đùi đắc ý hát lên,

“Em là áng mây xa vời đẹp nhất của anh,để cho anh hết lòng giữ em ở lại…… . . . . .”

Hạ Vi Lương gần đây thật lợi hại, thường xuyên đợi đến nửa đêm cũng không viết ra được một chữ,nhưng vừa viết chỉ phải dùng thần khúc mạnh mẽ nhắc tới. Hứa Lưu Liễm tâm trạng vốn rất phiền muộn, hôm nay thấy tâm trạng cô tốt hưng phấn đến thành dạng này không khỏi đưa tay qua bốp một tiếng tắt nhạc đi.

Hạ Vi Lương tốt tính quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó lắc đầu,

“Hừm,thế giới tuyệt đẹp thế mà cậu lại gắt gỏng, không tốt, không tốt!”

Hứa Lưu Liễm liếc cô một cái,

“Tuyệt đẹp cái đầu cậu!”

Không biết trở lại thành phố N cô sẽ bị trừng phạt cuồng phong bão táp thế nào đây,còn ở đằng kia mà thế giới tuyệt đẹp.Cô có đôi khi rất hâm mộ Hạ Vi Lương, luôn có thể cười không quan tâm đến chuyện gì.

Hạ Vi Lương quay đầu lại nhìn cô sau không nói thêm gì nữa. Đến phi trường,hai người lưu luyến không rời tạm biệt, Hạ Vi Lương sau khi tiễn cô xế chiều cũng ngồi xe lửa đi về thành phố mình đang học, các cô lại mất một thời gian thật dài không thể thấy mặt,chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thương cảm.

Nhất là Hạ Vi Lương còn một chủ nhân tuyệt hảo,ôm cô nước mắt ràn rụa nói,

” Lưu Liễm,cậu nhất định sẽ hạnh phúc !”

Hứa Lưu Liễm hốc mắt cũng đỏ lên vội vàng đẩy ra cô,

“Cậu cũng nên chăm sóc tốt mình,thân thể cậu thế kia đừng cứ mãi thức đêm!”

“Hiểu được hiểu được,vội vàng vào đi thôi,nếu không thật cản không nổi!”

Hạ Vi Lương hít hít lỗ mũi đẩy cô vào nơi kiểm tra.

Máy bay đáp xuống thành phố N,cô mở điện thoại nhận được tin Hạ Vi Lương gửi đến,nói chuyện tối hôm qua Tô Thế Viên đã giải quyết rất tốt,bảo cô không nên vì phiền lòng chuyện đó hãy sống thật tốt với lão Lục.

Cô vội vàng tìm một phòng Net,quả nhiên thấy bình luận phía dưới đều nói tin tưởng tin tức của《 Tô 》 ,hơn nữa tin tưởng lời Tô Thế Viên nói,cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cùng lúc đó Ôn Thành, Trần Thanh Sở còn đang ở bệnh viện nhìn tờ báo kia không khỏi lửa giận ngút đẩy ngã Laptop phụ tá đưa đến. Hắn không nghĩ tới bọn người Lục Chu Việt lại có giao tình với Tô Thế Viên!

*

Hứa Lưu Liễm từ phòng Net ra ngoài liền gọi xe trở về biệt thự Lan Đình, không có báo tin cho hắn nên không có tài xế tới đón cô. Tần tỷ thấy cô trở lại trên mặt xẹt qua một tia chán nản,

“Ai nha phu nhân, cô tại sao không trở về sớm mấy phút đồng hồ,Lục tiên sinh mới vừa trở lại dọn dẹp hành lý, nói muốn đi Pháp công tác nửa tháng!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô thoáng cái lờ mờ,giơ lên hành lý đứng ở đằng kia thật lâu phản ứng không kịp lời Tần tỷ vừa nói .Cô ngồi trên máy bay dọc theo đường đi đã tưởng tượng ra các lời hắn có thể nói,hoặc có thể làm chuyện gì cùng với vẻ mặt tức giận ,duy nhất không nghĩ tới chính là hắn âm thầm đi công tác,hơn nữa đi cái nửa tháng.

“Phu nhân? Phu nhân?”

Tần tỷ thấy cô thất thần liền ân cần gọi cô,

“Nếu không tôi lập tức gọi điện thoại cho tiên sinh,ngài ấy mới vừa đi không bao lâu,lúc này hẳn còn thời đi về một chuyến!”

Cô rũ xuống mắt che dấu cảm xúc không biết tên trong mắt,

“Không cần, làm lỡ chuyến đi không hay lắm!”

Sau đó liền kéo hành lý trở về phòng ngủ,trong phòng ngủ có nồng nặc mùi khói thuốc,là loại thuốc hắn thường xuyên hút,chứng minh hắn quả thật mới vừa đi không lâu,cô nén chua chát trong lòng đi tới cửa sổ mở ra. Trên ban công gió thật to,cô đứng đó nhắm hai mắt hóng gió,cho đến hơi thở dần dần khoan khoái mới xoay người trở về phòng ngủ.

Bên ngoài khu nhà cao cấp có một chiếc xe màu đen lẳng lặng đậu ở chỗ này,Lục Chu Việt ngồi phía sau nhìn qua cửa thủy tinh màu nâu chăm chú nhìn người trên ban công, buổi sáng hắn nhận được điện thoại của Trác Thính Phong , biết được cô sáng hôm nay ngồi máy bay trở lại, hắn vốn muốn đến phi trường đón cô, nhưng lại nghĩ tới lời Trác Thính Phong nói “dục cầm cố túng”, lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua của Trần Thanh Sở, hắn đành dốc lòng sang Pháp công tác nửa tháng.

“Lục tổng,không đi nữa sẽ tới không kịp!”

Tài xế ngồi đằng trước liếc mắt nhìn thời gian,quay đầu lại nhắc nhở hắn,hắn cắn răng một cái quay đầu lại lạnh lùng phân phó,

“Lái xe!”

“Dạ!”

Tài xế kính cẩn lên tiếng,giẫm chân ga xe màu đen không tiếng động biến mất cách đó không xa.Lục Chu Việt âm thầm nắm chặc hai tay, nhịn vọng động mình muốn trở về. Hứa Lưu Liễm mặc dù biết hắn phải ra khỏi nước nửa tháng,nhưng cô không nghĩ tới hắn đi công tác nửa tháng ngay cả một chút tin tức cũng không có, không gọi điện thoại điện thoại cho cô,cũng không có gửi tin nhắn cho cô,cũng chưa từng gọi điện cho Tần tỷ nói gì với cô,hắn thoáng cái giống như bốc hơi, cô thậm chí cảm giác mình hiện tại ở nhà hắn, gả cho hắn trở thành người phụ nữ của hắn đều chỉ là ảo cảnh trong mơ.

Nói thật vừa bắt đầu mấy ngày đó cô thật đúng không quen,ngày thường được hắn nuông chiều bỗng nhiên bị lạnh nhạt,mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển thật quá lớn. Bất quá mấy ngày sau cũng dần dần quen,đợi thêm mấy ngày nữa không khỏi nổi giận,hắn đang chiến tranh lạnh với cô sao ?

Cô nhớ tới hắn ban đầu tàn bạo nói: Có bản lãnh cô hãy ở lại bên cạnh người kia,vĩnh viễn không cần trở lại. Cô cảm thấy hiện tại lời này cũng rất hợp thích với hắn : Có bản lãnh hắn cứ sống ở Pháp, cả đời cũng đư2ng trở lại!

Mấy ngày tiếp theo cô còn có chuyện rất quan trọng,nên hòa tan một chút tâm trạng nóng nảy của mình,đó chính là đi thử việc. Cô lúc trước có gửi mấy phần sơ lược lý lịch,lúc ấy chẳng qua ôm chút ước mớ ,không nghĩ tới cô thế nhưng nhận được điện thoại nhân viên Thân Viễn, nói muốn cô đi phỏng vấn làm phụ tá Tổng kinh lý.

Cô kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên,mặc dù cô chuyên nghiệp nhất chỉ có thể tìm công việc văn chức,nhưng có thể đi vào Thân Viễn đây chính là vô cùng may mắn,nhất đối với một người mới vừa tốt nghiệp hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc như cô,đúng là trời cao phù hộ.

Bởi vì công ty Thân Viễn là nơi nổi tiếng nhất thành phố N,ba năm trước đây nó ở một đêm thành phố N quật khởi,sau đó nhanh chóng phát triển ,nghe nói toàn dựa vào vị tổng giám đốc thầy bí kia,nếu như làm phụ tá cho hắn tiền lương nhất định sẽ rất cao.

Thân Viễn không hổ là công ty lớn,phỏng vấn cũng phải qua mấy vòng,thời điểm cuối cùng chỉ còn lại có cô và hai cô gái khác,sau khi phỏng vấn quyền quyết định cuối cùng ở trong tay tổng giám đốc,nhưng tổng giám đốc của bọn họ mấy ngày qua đi công tác phải đợi hắn trở lại mới có thể quyết định,nên bọn họ bảo các cô về nhà chờ tin tức.

Đến lúc tối Hứa Lưu Liễm lên Net chat với Hạ Vi Lương hồi lâu rồi tắm rửa sạch sẻ tính ngủ, ai biết lúc tắm rửa xong trùm khăn tắm đi ra thì thấy hắn kéo hành lý vào phòng ngủ, khuôn mặt cương nghị có chút mệt mỏi.

Cô ngẩn người nghĩ thầm, hắn không phải đi công tác nửa tháng sao? Bây giờ dường như chưa tới,tại sao lại trở về nha?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0