Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Không thể buông tha

Uyển Chuyển Lam

2024-07-22 08:52:58

Hứa Lưu Liễm cùng Lục Chu Việt ở đến cuối năm mới trở lại Ôn Thành,còn bên Thân Viễn này hắn đã phái Tổng giám đốc mới tới quản lý,vì yêu cầu giao lại các loại công việc cho đối phương nên mỗi ngày bận rộn không thôi.

Tổng giám đốc mới đến họ Đoàn,gọi là Đoạn Thuần Niên,là một người đàn ông trung niên nho nhã cơ trí.Không biết tại sao cô cảm giác thấy hắn rất quen mắt, nhưng cô cũng tin chắc mình chưa từng thấy qua người này.Sau đó trên bàn làm việc Đoạn Thuần Niên cô tình cơ phát hiện một tấm hình Bành Vận cùng Bành Duy Triết chụp chung,thế mới hiểu rõ mọi chuyện.

Hình này tựa như lén chụp,Bành Vận một thân màu áo khoác đen vải nỉ ngoài ra còn mang kính râm bản lớn không biết bà nghiêng đầu nói gì với Bành Duy Triết ,mà Bành Duy Triết tự nhiên vươn tay tới ôm lấy vai bà,bà cúi đầu nở nụ cười,nhìn ra được quan hệ hai mẹ con cực kỳ ấm áp.

Không trách được cô cảm thấy nhìn quen mắt,thì ra Bành Duy Triết cùng Đoạn Thuần Niên cơ hồ là một khuôn mẫu khắc ra.Cô nhớ tới ban đầu Bành Duy Triết bỗng nhiên ra khỏi nước,còn cô cùng Lục Chu Việt náo loạn một bữa.

Cô nhớ lúc ấy nói bởi vì ông lão nhà họ Đoàn hấp hối cho nên hết sức muốn gặp đứa cháu duy nhất của Đoàn gia không được thừa nhận,vì thế Bành Vận mới khẩn cấp đưa đưa con ra nước ngoài,bây giờ mới biết được thân phận cao chót vót của Đoạn Thuần Niên.

Ngồi trên máy bay trở về Ôn Thành cô quấn lấy Lục Chu Việt hỏi chuyện của Bành Vận và Đoạn Thuần Niên,không hiểu tại sao cô bỗng nhiên thật tò mò chuyện của hắn,là nguyên nhân gì để cho một người đàn ông rời đi mười sáu năm sau mới quay đầu vãn hồi mối tình này.

Lục Chu Việt rất bất đắc dĩ,

“Anh sẽ không kể,chuyện này em nên chờ Hạ Vi Lương tới nói”

“Nhưng cô ấy không biết chuyện này,anh nói cho em nghe sau đó em kể lại để cô ấy viết,như vậy mới tốt!”

Cô ngồi ở bên cạnh hắn kéo cánh tay của hắn không chịu buông tha,hắn không thể làm gì khác hơn buôn tay đầu hàng,

“Anh chỉ kể đại khái cho em nghe thôi!”

Cô gật đầu lia lịa sau đó tự động tìm một tư thế thoải mái tựa vào vai hắn,hắn lần đầu tiên trong đời sắm vai người tường thuật ,

“Thật ra thì chuyện của bọn họ rất đơn giản,đó là mười mấy năm trước Bành Vận còn trong tuổi dậy thì thi vào đại học Bắc Kinh,rồi quen được Đoạn tổng phong lưu phóng khoáng,sau đó hai người yêu nhau,nhưng bởi vì gia thế Bành Tổng hiển hách,cha mẹ cho tới ông bà đều giới quân chính,nên không cho phép hắn cưới một cô bé bình dân,sau đó ngạnh sanh bắt buộc hai người chia tay,tiếp đó Bành tổng gần mười tám tuổi bỏ học vì mang bầu trở lại quê hương thành phố N của mình,không quan tâm những lời đồn đãi áp lực một mình Bành tổng gây dựng sự nghiệp nuôi dưỡng con mình.”

Hứa Lưu Liễm ngẩng đầu lên có chút tiếc nuối hỏi hắn,

“Vậy Đoạn tổng năm đó chịu thua dễ vậy sao?”

Dáng vẻ Đoạn Thuần Niên thoạt nhìn không giống như kẻ bội bạc,tại sao dễ dàng bỏ qua như vậy?

Lục Chu Việt xem như không nghe thấy thở dài,

“Hắn không thỏa hiệp thì không còn cách nào, bởi vì người nhà hắn nói, nếu hắn ở chung một chỗ với cô ấy chỉ có thể làm cho cô ấy chết! Cho nên hắn lựa chọn để cho cô có thể sống. . . . . .”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Lưu Liễm hít không khí ,hốc mắt có chút ướt át,

“Tại sao cha mẹ hắn có thể tàn nhẫn như vậy? Em sau này có con,nhất định sẽ không tham dự chuyện tình cảm của nó!”

Song người nói vô ý người nghe có lòng,cô còn vì chuyện tình của Bành Vận cùng Đoạn Thuần Niên mà đau lòng ,còn hắn trực tiếp kéo cô lại cười híp mắt mở miệng,

“Ơ, anh không hiểu em tại sao đề cập tới chuyện sanh con nha? Xem ra anh phải ra sức một chút!”

Hứa Lưu Liễm lúng túng nhìn thoáng qua người ngồi chung quanh bọn họ,oán hận trừng hắn,

“Lục Chu Việt,đây là nơi công cộng,xin anh nói những lời đó nhỏ thôi,hoặc không nói thì càng tốt!”

Hắn mới mặc kệ cô,nghiêng người tới đến gần tai cô vui mừng hỏi,

“Lưu Liễm,em thật đồng ý chuyện sanh con rồi? Không bằng chúng ta tối nay trở về cố gắng tạo ra đứa bé ha!”

Hứa Lưu Liễm xấu hổ muốn chết,

“Anh chờ em sau khi tốt nghiệp rồi nói được không? Chẳng lẽ anh muốn em mang thai đi nhận bằng tốt nghiệp”

Cô còn nữa năm mới tốt nghiệp,bất quá vì năm tư nên cơ hồ không có khóa,tất cả mọi người đều chuẩn bị nghiên cứu,tìm công việc, năm sau lại càng không có chuyện gì,rồi đợi đến tháng bảy trở về trường nhận bằng tốt nghiệp là được,nhưnghắn cũng không cần nóng lòng sinh con vậy chứ?

Hắn cau mày suy nghĩ một chút,sau đó ôm cô vào trong ngực dùng sức hôn xuống,

“Vậy thì theo ý em!”

Cô dần dần từ bài xích hắn đến rốt cục chịu cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn, hắn nhất thời cao hứng mong muốn cô thật nhanh tốt nghiệp .

*

Thế giới này rất lớn,lớn đến có một số người vốn rất thân mật tự dưng càng lúc càng xa thành người dưng.Nhưng thế giới này cũng rất nhỏ,nhỏ đến không khuôn muốn gặp mặt người đó lại để cho mình gặp được.

Phi trường Ôn Thành rất lớn,bãi đậu xe phi trường cũng rất lớn,nhưng Hứa Lưu Liễm lại có thể gặp được Trần Thanh Sở. Lúc đó tài xế bọn họ đi phía trước đẩy hành lý đi tới,cô kéo tay Lục Chu Việt đi ở phía sau,vừa đi mặt mày vừ hớn hở cùng hắn thảo luận chuyện trong phòng làm việc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa ngẩng đầu đã thấy được đứng bên cạnh xe bọn họ là một chiếc xe màu bạc Bentley bên cạnh xe Trần Thanh Sở,nhìn dạng này tựa hồ hẳn tới phi trường đón người,mà nhìn thần thái tựa hồ đã xuống xe thật lâu,đứng ở nơi đó ánh mắt nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm hướng bọn họ,trong lúc bình tĩnh lóe lên rồi lại dấu diếm một tia đau đớn.

Khuôn mặt đầy nụ cười thoáng cái cứng lại,cô đột nhiên cảm giác được hiện tại mình đang rất lúng túng,cô kéo tay người khác ở trước mặt người yêu cũ cười vô cùng rực rỡ , mặc dù cô đối với Trần Thanh Sở đã không còn tình yêu nam nữ nhưng vẫn cảm thấy lúng túng.

Lục Chu Việt đi bên cạnh cô dĩ nhiên đã nhận ra cô cứng ngắc,giương mắt nhìn sang sau đó một đôi con ngươi sắc bén bỗng dưng nheo lại,hắn cũng không nói gì, chẳng qua có thâm ý khác nhìn Trần Thanh Sở,sau đó giơ tay lên kéo cô sải bước đi về phía trước.

Hứa Lưu Liễm rũ mắt xuống mặc hắn ôm đi tới,lựa chọn làm như không thấy Trần Thanh Sở,cô cảm thấy hiện tại trong tình trạng này,gặp nhau không bằng không thấy. Bởi vì muốn đến xe bọn họ,nhất định phải đi qua xe Trần Thanh Sở,thời điểm càng đến gần cô càng cảm thấy bất an,bởi vì trên đỉnh đầu ánh mắt Trần Thanh Sở một mực bướng bỉnh vòng quanh.

Trần Thanh Sở đứng ở nơi đó nhìn cô trốn tránh không nhìn hắn,trong lòng dâng lên một mảnh tuyệt vọng trống vắng,giống như khí trời rét lạnh bên ngoài trong nháy mắt đóng băng,trong xe có mở điều hòa nhưng ngay cả hàm răng đều run lên.

Hắn mới vừa xuống xe đã thấy được cô cười má lúm đồng tiền xinh như hoa kéo tay người đàn ông kia,hắn không biết cô và người đàn ông kia đang nói gì đó, hắn chỉ biết nụ cười sáng lạn của cô đâm bị thương mắt hắn,đâm xuyên qua tim hắn.

Hắn không khỏi nhớ lại,thời điểm trung học đệ nhị cấp cô đã từng dựa vào trong ngực hắn gọi Thanh Sở,giống như chim nhỏ líu la líu ríu,có đôi khi hắn không thích cô làm phiền,cô liền cười hì hì không nói,giờ đây hắn trong nháy mắt đau lòng,không thể làm gì khác hơn để tiếp tục như thế.

Người không biết con người cô có thể bị bên ngoài lạnh lùng của cô hù dọa,không dám nhích tới gần cô, thật ra thì sau khi chân chính đến gần cô sẽ phát hiện, thật ra cô rất đơn giản,khả ái vô cùng,hơn nữa còn rất hoạt bát.Tỷ như hiện tại mặt cô hớn hở như hoa,hắn nhìn thấy mà trong lòng nhói đau,không phải cô luôn miệng nói yêu hắn,nhưng hôm nay cô rúc vào trong ngực người đàn ông khác vừa nói vừa cười? Đây chính là tình yêu cô nói sao?

Hắn nhớ được lúc hắn vừa về nước tìm cô,trong lòng cô hoàn toàn có hắn,hắn có thể cảm giác được,hắn thậm chí có thể cảm giác ra cô muốn cùng hắn thoát khỏi khát vọng người đàn ông kia,nhưng không tới bao lâu cô đã thay đổi lòng dạ rồi?

Hắn không biết người đàn ông kia sức quyến rũ quá lớn,hay tình yêu của cô đối với hắn quá ít? Ít đến người đàn ông khác hơi dùng chút thủ đoạn,cô đã chuyển sang dựa vào lòng người khác? Còn mình tới giờ vẫn nhớ mãi không quên cô,trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận cuồn cuộn .

Chẳng qua hắn làm sao có thể bỏ qua,Lục Chu Việt chỉ dùng chút thủ đoạn với cô,còn hắn dùng là sáu năm thời gian. Chẳng qua hắn lại không hiểu được,tình yêu không phải là ước mơ lúc còn trẻ mà là sớm chiều chung đụng quan tâm chăm sóc lẫn nhau mới có.

Nhìn hai người gắn bó đi tới trước mặt hắn,hắn che dấu tâm tình của mình đi đến hữu lễ chào hỏi cùng bọn họ,nhưng hắn tuyệt đối sẽ không chào hỏi người đàn ông kia,hắn nhìn gương mặt thon gầy rũ xuống thản nhiên mở miệng,

“Tiểu Liễm,đã lâu không gặp,tại sao em lại gầy như vậy?”

Hắn nói vậy Hứa Lưu Liễm cũng chỉ bất đắc dĩ ngẩng đầu,Trần Thanh Sở nói chuyện cũng quá sặc người. Nói cô gầy,đây không phải rõ ràng ám chỉ cô đi theo Lục Chu Việt sống không tốt? Cho nên cho dù cô ngẩng đầu đối mặt Trần Thanh Sở,nhưng nụ cười cũng có chút lúng túng.

“Thanh Sở, đã lâu không gặp!”

Lục Chu Việt dĩ nhiên nghe ra lời châm chọc của Trần Thanh Sở ,nhưng hắn mặc kệ người đó,bởi vì hắn cảm thấy bây giờ có được lòng cô đó chính là lợi thế và vũ khí lớn nhất hắn có.Hắn không cần làm gì,chỉ cần tin tưởng cô là tốt rồi. Cho nên hắn chẳng qua giơ tay lên cài lại áo cổ lông nhàn nhạt nói với cô,

“Anh lên xe trước chờ em,bên ngoài rất lạnh em trò chuyện chút rồi về!”

Sau đó nhìn cũng không nhìn Trần Thanh Sở một cái liền xoay người lên xe của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0