Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Kích tình trong phòng ngủ

Uyển Chuyển Lam

2024-07-22 08:52:58

Lục Chu Việt nhân lúc một khắc cô sắp đóng cửa phòng chen đi vào,cô dùng sức đẩy hắn ra bên ngoài,

“Anh làm gì a,không biết đây là phòng ngủ người khác sao?”

Hắn mặc kệ cô,mở ra hai cánh tay ôm cô thật chặc vào trong ngực nhỏ giọng hỏi cô,

“Tức giận chuyện ban ngày sao?”

“Không có giận”

Cô như cũ giãy dụa chỉ tiếc thân hình của cô và hắn xê xích quá xa,hắn quyết tâm muốn yêu cô,cho nên cô càng giãy dụa thì bị hắn ôm càng chặc.

“Còn mạnh miệng!”

Hắn cúi đầu tìm môi cô mập mờ gặm cắn mút lấy,

“Có cần anh bắt bọn chúng hôn nhẹ hơn không?”

Hứa Lưu Liễm mặt thoáng cái đỏ bừng,vốn lo lắng người bên ngoài nghe thấy nên không dám rống lớn hắn,chỉ nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng hắn,

“Lục Chu Việt,anh quá sắc đi. Nhanh! Anh nhanh đi ra ngoài em muốn thay quần áo!”

“Vậy em trước tiên nói xem em còn giận không?”

Hắn ôm thật chặc cô kéo cô ấn vào trong ngực,dáng vẻ uyển chuyển dán chặt lấy hắn,Hứa Lưu Liễm có thể cảm thấy nơi đó của hắn dần dần trướng lớn,còn hắn không chút kiêng kỵ ôm làm phiền cô.

Đối với lục Chu Việt chuyện tình yêu nam nữ rất bình thường,huống chi hắn đã lâu không có đụng vào cô,hôm nay ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực,nếu hắn không có chút phản ứng mới không bình thường đấy.

Hứa Lưu Liễm sắp hỏng mất,

“Đây là nhà em,anh đừng như vậy có được không,mẹ em còn đang ở bên ngoài—— Ưm ——”

Lời cô còn chưa nói hết môi đã bị ngăn chặn,hoàn toàn bá đạo đánh vào,dồn cô vào trên tường nắm chặt lấy đầu cô mãnh liệt hôn,giống như hắn tám đời chưa có chạm qua phụ nữ,thậm chí không chút khách khí cỡi nút áo lót,bàn tay thô ráp xoa nắn ngực cô.

Nếu không phải bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của Liên Tố đoán chừng hắn sẽ làm chuyện kia,chờ đến khi hắn buông mình ra Hứa Lưu Liễm tức giận, thiếu chút nữa hét rầm lên mắng chửi người,nhưng lại không thể đành giơ tay lên dùng sức đấm hắn ngắt hắn,hắn không phản kháng để cho cô hành hạ,dù sao sức mạnh của cô không thể tổn thương hắn.

Hứa Lưu Liễm náo loạn một lát thấy hắn không đau bản thân cũng không còn sức,đành quay lưng tránh khỏi hắn đi sửa sang lại quần áo mình,nhìn cũng không nhìn hắn một cái mở cửa đi ra ngoài.

Liên Tố làm một đống lớn đồ ăn ngon,bà vốn không phải người nhiều nhiệt tình,nhưng tối nay lấy ra nhiệt tình lớn nhất chiêu đãi hắn, điều này làm cho Hứa Lưu Liễm rất buồn bực còn lục Chu Việt rất cảm động.

Hứa Lưu Liễm thủy chung ngậm miệng không nói lời nào,lúc ăn cơm chỉ có một mình Liên Tố nói,

“Tiểu Liễm,vào trong lấy bình rượu đỏ ra,mẹ muốn uống với Lục tiên sinh một chút!”

Lục Chu Việt ôn hòa hữu lễ cười nói,

“Bác gái, bác đừng cứ mãi gọi cháu là Lục tiên sinh Lục này nọ nghe quá xa lạ,nếu như bác không ngại thì có thể gọi cháu là tiểu Việt hoặc Chu Việt cũng được, mẹ cháu bình thường cũng gọi cháu như vậy.”

Hứa Lưu Liễm bị lời không khách khí của hắn làm sặc thức ăn trong miệng,tiểu Việt? Chu Việt?Lời như vậy cũng dám nói ra khỏi miệng,Chu Việt còn có thể nge được, còn tiểu Việt..một người lớn thế gọi vậy quả thực buồn nôn muốn chết!

“Bác đây gọi cháu Chu Việt vậy “

Liên Tố cười nói xong nhìn thoáng qua cô đứng nơi đó không động đậy,

“Tiểu Liễm,còn sửng sờ gì vậy nhanh đi lấy rượu tới đây!”



“Mẹ,thân thể mẹ có thể uống rượu sao? Dù sao con không uống. . . . . .”

Cô không tình nguyện đứng dậy đi lấy rượu,sau đó rót một ly rượu đỏ cho hắn và Liên Tố,thân thể Liên Tố chẳng qua suy yếu mà thôi,nhưng uống chút rượu vẫn không có gì đáng ngại,quan trọng nhất tối nay Liên Tố đặc biệt cao hứng cho nên mới muốn uống.

Hắn cũng một chút cũng không khách khí,Liên Tố bảo hắn uống hắn liền uống,Liên Tố uống uống một ly hắn cũng uống,hắn còn tự uống..v.v.,cô nhìn hắn một lúc rốt cục không nhịn được mở miệng,

“Anh đừng uống nhiều quá,một lát anh không phải còn lái xe trở về sao?”

“Cùng lắm thì bảo tài xế đến đón!”

Hắn cằm ly rượu nhìn nhìn cô cười giảo hoạt như hồ ly,cô không vui trầm mặc tiếp tục cúi đầu ăn cơm,bỗng nhiên nghe hắn nói với Liên Tố,

“Bá mẫu,cháu thật sự vô cùng vô cùng cảm ơn bác!”

Cô không hiểu được ngẩng lên đầu nhìn về phía hắn,Liên Tố không nói gì cười nhìn hắn,chỉ thấy hắn bưng ly rượu trên mặt nở nụ cười,nhấc chân đưa tay đều thật tình và trịnh trọng,

“Vô cùng cảm ơn bác sinh một cô con gái tốt như vậy,hơn nữa còn yên tâm giao cô ấy cho cháu!”

Hứa Lưu Liễm trên mặt sửng sốt nhưng ngay sau vội vàng dời tầm mắt không nhìn hắn,lời của hắn thẳng thừng và nóng bỏng,ấm áp dễ chịu thiêu đốt ngực cô,vành mắt Liên Tố thoáng cái đỏ lên,tay đã nắm chai rượu tới rót cho mình một ly,giọng nói có chút nghẹn ngào,

“Chu Việt,cũng cám ơn con có thể cố chấp và rộng lượng yêu thích con bác,bao dung nó, thương nó, yêu nó!”

Một già một trẻ cứ như vậy ngửa đầu uống cạn rượu trong chén,vì cùng là phụ nữ không biết tại sao Hứa Lưu Liễm bỗng nhiên rất muốn khóc,cô cúi đầu làm bộ như ở nơi đó ăn cơm,mắt lại dùng sức trợn to không để cho nước mắt chảy ra.

Cho nên kết quả cuối cùng chính là,sau khi lấy long mẹ vợ,mẹ vợ lên tiếng,

“Chu Việt,tối nay con cũng uống không ít rượu hay đừng về nữa!”

Lục Chu Việt kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên,trên mặt vẫn nụ cười ôn hòa hữu lễ,

“Cám ơn bác gái!”

“Mẹ!”

Hứa Lưu Liễm kinh ngạc đứng lên kháng nghị,

“Hắn uống rượu say có thể bảo tài xế tới đón hắn,tại sao phải cho hắn ở đây! Con không đồng ý!”

“Con không nhìn một chút bây giờ mấy giờ rồi? Tài xế hắn lúc này nhất định đang ngủ,lúc này quấy rầy người ta thật không tốt!”

Không nghĩ tới Liên Tố căn bản không để ý tới cô,đứng dậy nhìn thoáng qua thời gian sau đó mệt mỏi nói,

“Mẹ cũng vậy mệt mỏi rồi,mẹ ngủ trước đây,các con cũng nhanh nghỉ ngơi đi!”

“Ai ai,mẹ! Mẹ ——”

Liên Tố nói xong cũng đứng dậy hướng đi tới phòng ngủ,Hứa Lưu Liễm ở phía sau buồn bực gọi tên bà,đây rốt cuộc là sao,mẹ của cô tại sao hoàn toàn đứng bên phía hắn,thậm chí còn đẩy cô vào trong ngực hắn?

Liên Tố vừa đi ra con mắt hắn lập tức tựu khôi phục cơn đói khát,rất đắc ý cười đi tới phía cô động tay động chân hoàn toàn như một tên lưu manh, Hứa Lưu Liễm giận đến đẩy hắn né ra,

“Lục Chu Việt,anh có thể thành thật một chút hay không đừng động tay động chân!”

Lục Chu Việt không chấp nhận,hắn lưu manh đùa giỡn cô gái mình yêu thì thế nào,các cô gái khác hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái.Còn không phải vì cô quá mê người sao,hại hắn mỗi lần ở riêng với cô chỉ muốn ôm ấp cô.



“Em đi rửa chén,anh ngủ một mình trước đi!”

Hứa Lưu Liễm thật sự không có biện pháp,bưng bát đũa đi vào phòng bếp ,hắn đi theo cô vào bên trong,

“Anh giúp em!”

Cô trực tiếp không chút khách khí một cước đá lên cửa phòng bếp nhốt hắn ngoài cửa.

Hứa Lưu Liễm ở trong phòng bếp rửa chén hồi lâu mới đi ra ngoài,đứng trước cửa phòng ngủ nghe một lát tựa hồ không có động tĩnh,cô mới rón ra rón rén đi tới phòng ngủ Liên Tố,cô tính tối nay đi cùng mẹ chen chúc một chiếc giường,kết quả cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị mở ra,hắn lộ ra nửa nửa thân trần kéo cô vào,ôm cô cùng nhau ngã xuống trên mặt giường lớn.

Cô biết hắn tiếp theo muốn làm gì,từ thời điểm hắn hôn cô thì cô đã nhận ra,liều mạng đạp hắn,không biết người khác cảm giác ra sao chứ cô cảm thấy dưới mí mắt cha mẹ mình làm chuyện như vậy thật khó xử.Chủ yếu là hắn mỗi lần đều gây tiếng động rất lớn,Liên Tố đang ở cách vách,loại phòng óc cách âm kém như thế nhất định sẽ bị mẹ nghe được .Lục Chu Việt vốn thèm muốn cô đã lâu hơn nữa vừa rồi uống chút rượu,nên đặt cô tại nơi đó cởi xuống quần áo hôn lên,cô dùng sức giãy dụa giơ chân đá hắn,hắn thuận thế nắm chân của cô tới vừa hôn lên khóe môi cô,hắn rất thích chân cô trắng nõn và thon dài thẳng tắp,mỗi lần luôn để cho hắn nhìn nhiệt huyết sôi trào .

Hắn theo chân cô cuồng nhiệt hôn,dần dần đi đến giữa hai đùi cô,đầu lưỡi nóng bỏng lướt trên da thịt cô vẽ nên từng độ cong nóng hổi,Hứa Lưu Liễm bị hành động mạnh mẽ của hắn làm cho sợ đến liều mạng đạp hắn,hắn trước kia chẳng bao giờ quá độ,giờ cô cảm thấy khó xử hơn nữa xấu hổ và giận dữ.

Hai người cương nhau hắn đòi lấy cô phản kháng,chỉ chốc lát sau lộp bộp gây ra tiếng động rất lớn,phía ngoài truyền đến tiếng ho khan cố ý của mẹ,hai người nhất thời ngưng động tác,Hứa Lưu Liễm quẫn hận không được biến mất trên thế giới này,Liên Tố không phải cho rằng bọn họ làm chuyện kia mới gây tiếng động lớn thế.

“Lục Chu Việt,van anh,tối nay không làm được không,anh xem hơi chút động là mẹ nghe thấy,còn giường em cử động liền kêu keng két. . . . . . !”

Cô cúi đầu cầu khẩn hắn.

Lúc này lục Chu Việt đã lắp tên vào cung sao có thể dừng lại,ở trên người cô thở gấp nói,

“Anh có phương pháp xử lí rất tốt có thể không phát ra tiếng vang!”

Không đợi Hứa Lưu Liễm mở miệng hỏi hắn,hắn đã đứng dậy ôm lấy cô,gộp cả chăn trên người cô cùng nhau đi xuống trên sàn nhà,

“Chúng ta làm trên mặt đất,giường của em sẽ không phát ra thanh âm!”

Hứa Lưu Liễm trực tiếp đầu váng mắt hoa để cho hắn tùy ý hôn,phòng ngủ của cô nhỏ nhất,đặt một cái giường một cái tủ treo quần áo còn có một bàn đọc sách ngoài ra không thể đặt thêm thứ khác,lúc này hắn đang ôm cô ngã xuống khe hẹp giữa giường và vách tường,khe hở nhỏ hẹp này chỉ có thể đủ nằm một người, cho nên hắn vừa lúc phủ trên người cô.

Cô hiện tại ngay cả giãy dụa cũng đã không có cách nào từ chối,hắn một tay giam cầm hai tay cô lên đỉnh đầu,đem trước ngực xinh đẹp của cô hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn,tay còn lại thì dùng sức xoa nắn ngực mềm mại của cô,bụng bằng phẳng run rẩy,cô cắn chặc môi của mình không để cho mình phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Hắn chợt cúi người xuống dùng sức thẳng tiến vào,cô chưa phòng bị hắn đã xâm nhập há mồm phát ra một tiếng nức nở,bàn tay của hắn ngay sau đó phủ ngoài miệng cô không để cô phát ra thanh âm nào,hắn nhanh chóng vội vàng va chạm vào cơ thể cô,còn tay vẫn phủ lên miệng cô.Có lẽ bởi vì quá kích thích và mạo hiểm, cô rất nhanh run rẩy núm hông hắn phóng ra mình.

Trong bóng tối hắn thật chặc ôm lấy cô,bộ ngực bởi vì vừa rồi lực mạnh đưa cô lên đỉnh mà kịch liệt run rẩy,cô thì ở dưới người hắn ngụm lớn thở hổn hển, chỉ chốc lát sau hắn đứng dậy,ôm lấy người cô xoay cô lại tính ở phía sau tiếp tục,cô hữu khí vô lực kháng nghị ,

“Nơi này chật chội như vậy,anh còn định hành hạ cái gì a. . . . . .”

“Anh thích ở chỗ này lớn nhỏ không liên quan!”

Hắn đúng vẫn lật xấp cô lại,giơ tay lên ngắt mạnh vào mông cô sau đó chính xác tiến vào,luật động,Hứa Lưu Liễm cảm thấy cả người vị hắn va chạm mệt mỏi rã rời,mặc dù có chăn đệm ở dưới nhưng cô vẫn cảm thấy đầu gối bị mài đến đau,còn hắn không có giống như trước hành hạ cô nhiều lần,không đầy một lát gầm nhẹ phóng ra ngoài.

Sau hắn ôm cô cả người xụi lơ vô lực lên giường,bởi vì giường của cô rất nhỏ cho nên hai người phải dính sát vào nhau chung một chỗ,đúng vậy cô dính sát vào trong ngực hắn ngủ thật say,Lục Chu Việt đương nhiên thỏa mãn lên trán đẫm mồ hôi,sau đó một đêm mộng đẹp đến hừng sáng.

Bởi vì ngày lễ cho nên ngày thứ hai hắn không có thật sớm rời giường đi làm,cho nên muốn phụng bồi cô ngủ, ôm chặc cô tựa như hắn từng rất nhiều lần ở trong mộng ảo tưởng như vậy,từng nghĩ cô sẽ ngủ thẳng đến mặt trời lên cao còn không chịu tỉnh lại,hắn bởi vì buổi chiều còn lên máy bay trở về thành phố N,không thể làm gì khác đành phải gọi cô dậy.

Hứa Lưu Liễm bị hắn gọi tỉnh vừa nhìn thời gian không khỏi kinh hãi,đối với người luôn quen dậy sớm làm rất nhiều chuyện như cô mà nói ngủ ngon giấc thật sự là quá xa xỉ,đương nhiên cô cũng cảm thấy kể từ khi sống với hắn cô dường như hủ bại,sáng sớm luôn ngủ bất tỉnh lười rời giường,có đôi khi thử nghĩ xem,có người yêu thương cảm giác cũng rất tốt,không cần cực khổ.

Cô trở mình nằm ở nơi đó nhìn hắn đã sớm mặc chỉnh tề,trong mắt thì tràn đầy quan tâm,

“Chiều nay anh phải trở về thành phố N,em họp mặt bạn cũ xong cũng nhanh trở về!”

“Ừ. . . . . .”

Cô đột nhiên cảm giác được không khí tại sao có chút khó khăn,định kéo chăn lên che kín mình rầu rĩ đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, chỉ chốc lát sau cô đã nghe thanh âm hắn xoay người đóng cửa rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0