Ngủ không được
Uyển Chuyển Lam
2024-07-22 08:52:58
Bà không yêu cầu Lục
Chu Việt tổ chức hôn lễ thật long trọng,bản thân bà cũng không thích
trường hợp đó,chẳng qua bà hy vọng có thể tụ họp mấy người thân cùng một chỗ,cùng nhau chứng kiến con gái mình mặc áo cưới trắng tin đi vào lễ
đường thần thánh kết hôn với người mình yêu.
Bà sợ nếu bọn họ không làm hôn lễ,bà sẽ không nhìn thấy được. . . . . .
Hứa Lưu Liễm nhìn vẻ mặt chán nản của mẹ mình,cho rằng mẹ cô nhớ tới chuyện mình và Hứa Định Biên,nên vội vàng đổi giọng nói dễ dãi muốn điều tiết trạng mẹ cô,
“Mẹ,yên tâm đi,hôn lễ sẽ có nhưng chuyện này con không thể nói trước,nếu không lại biến thành giống như con đang rất gấp mong muốn gả cho hắn vậy!”
Liên Tố nhìn con nhẹ nhàng cười,đứa con của bà từ nhỏ bởi vì thân phận mình là con riêng mà so nhạy cảm hơn với đám bạn cùng lứa,cho nên phần lớn con bà cố ý đem mình ngụy trang thành dáng vẻ vô cùng kiên cường,rất lạnh rất cứng rắn,sức mạnh vô địch,thật ra thì trong lòng con bà so với bất luận người nào đều yếu ớt,sợ hãi bị thương tổn.
Cho dù con bà cho tới bây giờ cái gì cũng không nói,nhưng bà biết sâu trong lòng con bà không phải vui vẻ, hơn nữa đối với tình yêu thì bài xích e ngại.Cho nên con bé ấy từng một lần nói với bà sẽ không yêu bất luận kẻ nào,nhưng sau này ngoài dự liệu của bà con bé quen với cậu nhóc tên Trần Thanh Sở.
Cậu nhóc kia bà từng thấy qua một lần,lúc ấy hình như cậu ta đưa con bé về. Nói thật bà không thích cậu nhóc đó,không có nguyên nhân nào,chỉ theo trực giác cảm thấy không thích hợp.Bà dĩ nhiên cũng biết con mình sau này vì cậu nhóc kia sa lầy,con bé không cho bà biết ,nhưng Lục Chu Việt ngay từ lúc ấy đã đem tất cả nói cho bà biết.
Đương nhiên hắn nói cho bà biết những chuyện này không phải muốn bà khuyên con bé tỉnh lại,hắn chỉ vì muốn bà tâm,dù sao khoảng thời gian đó thành thích con bé tuột dốc không phanh,làm một người mẹ lại gần tới thi tốt nghiệp trung học,bà dĩ nhiên lo lắng không thôi nhưng người bà lại không thể chịu một chút kích thích.
Hắn tìm đến bà,nói năng khẩn thiết xin bà an tâm,nói hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cô tỉnh lại,nhất định sẽ để cô trước kỳ thi tốt nghiệp trung học khôi phục thành tích ban đầu,cho dù khôi phục không tới cũng để cô thi đủ điểm lớp chính quy.Bà không nói gì,lựa chọn tin tưởng hắn.
Sau đó hắn quả nhiên nói được làm được,con bé thi đậu khoa chính quy,mặc dù không có thi đậu ngành mình thích.Bà quật cường không bao giờ chịu nói với bất luận kẻ nào,cô bé có tài về phương diện kiến trúc thật ra được di truyền từ người Hứa Định Biên,Hứa Định Biên cũng từng là sinh viên tài cao ngành kiến trúc.
*
Buổi tối lúc ăn cơm,Hứa Lưu Liễm khen không dứt miệng món bánh há cảo,Liên Tố cười giận cô,
“Nhìn tướng ăn của con cứ giống như ở thành phố N Chu Việt không cho con ăn vậy!”
Hứa Lưu Liễm rất là buồn bực kháng nghị,
“Cơm cũng ngon, nhưng thức ăn không có ngon như mẹ làm!”
Liên Tố nhíu nhíu mày,
“Con có phải chưa bao giờ nấu cơm cho hắn ăn?”
Cô cúi đầu ngụm lớn ăn bánh chẻo đồng ý lời Liên Tố nói,điều này cũng không thể trách cô,cô căn bả nkhông có cơ hội phát huy,thời điểm ở N thành phố trong nhà một đống lớn người giúp việc,cô cái gì cũng không cần làm,mỗi ngày trải qua cuộc sống quần áo được đưa tới cơm dâng tới miệng.
Liên Tố nhìn con giọng nói trịnh trọng ,
“Lưu Liễm,con như vậy không được,không phải ai cũng đều nói,muốn giữ lại một người đàn ông đầu tiên phải giữ dạ dày của hắn!”
“Mẹ,giờ là thời đại nào, mẹ đừng quá lỗi thời nha!”
Cô nhỏ giọng kháng nghị.
Hừm,dùng lời Hạ Vi Lương mà nói,làm phái nữ thời đại thế kỷ 21,muốn giữ lại một người đàn ông,đầu tiên phải giữ nửa người dưới của hắn,bởi vì nam nhân đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ,dĩ nhiên lời này cô không thể nói cho Liên Tố nghe,nếu không mẹ cô sẽ té xỉu ngay.
Hạ Vi Lương đã sớm trở về Ôn Thành,kể từ khi lần trước hai người nói chuyện phiếm cô đã dọn dẹp đồ trở về,ngày hôm sau nhanh chóng trở lại,hôm nay vừa nghe cô đã trở về,cô lập tức tru lên muốn tới nhà cô tị nạn, không cần nghĩ chắc chắn bị mợ cùng cậu buộc tương thân rồi ha ha.
Quả nhiên không đầy một lát Hạ Vi Lương đã gỏ cửa nhà cô,tác giả đúng là không giống với người thường,đi tới chỗ cô cũng ôm bộ công cụ sinh tồn: Laptop.Cô nhanh chóng đóng máy tính lên trên tủ, đi đến ôm Liên Tố làm nũng,
“Dì ơi,con rất nhớ dì!”
Hứa Lưu Liễm ở một bên mắt trợn trắng cả người nổi da gà,Liên Tố cười kéo cô đi đến bên cạnh bàn ăn,
“Ăn cơm chưa? Tới nếm thử bánh sủi cảo của dì xem!”
Hạ Vi Lương bưng đến một chén bánh chẻo bắt đầu ăn,vừa ăn vừa đáng thương khóc lóc kể lể
“Dì ơi,dì thật sự quá tốt,nếu cậu và mợ con tốt như dì thì hay biết mất. Biết con tại sao đến nhà dì không? Bởi vì bọn họ nói con ngày mai không đi tương thân tối nay sẽ không cho con ăn cơm, hu hu hu. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm mặt không chút thay đổi đả kích cô,
“Hạ Vi Lương,cậu không đi làm diễn viên thật đáng tiếc,cậu nếu đi làm diễn viên,diễn viên đoạt giải Oscar tuyệt đối không có người khác !”
Theo cô biết cậu cùng mợ Hạ Vi Lương tính tình hay trêu chọc,chuyện như vậy tuyệt đối có thể đã làm,nhưng cô bạn của cô miêu tả vẻ mặt cùng thần sắc với tiếng nói không khỏi quá sinh động như thật nha? Chẳng lẽ tác giả cũng có thể diễn kịch?
“Cậu là cô gái không tim không phổi!”
Hạ Vi Lương tức giận trừng mắt nhìn cô sau đó tiếp tục khóc lóc kể lể với Liên Tố,
“Người nào nói lúc đi học,ngày ngày ở bên tai không sợ làm phiền người khác nói không nên yêu sớm.Được,con đâyđàng hoàng làm học sinh ngoan, nhưng bây giờ chưa đợi đến tốt nghiệp đại học đã ngày ngày thúc dục tìm bạn trai, tìm không được còn chết sống giới thiệu cho con,làm như con là người không ai thèm lấy vậy?”
Liên Tố cũng bị cô chọc cười, nhẹ giọng an ủi cô,
“Đáng thương cho tấm lòng làm cha làm mẹ,người làm cha mẹ làm sao không hiểu lòng con!”
Hạ Vi Lương rất ủy khuất,phồng miệng lên liên tiếp ngụm lớn ăn bánh chẻo.
Cơm nước xong hai người trở lại phòng ngủ của cô. Hạ Vi Lương để xuống máy tính thoáng cái nhào tới trên giường cô thở dài một hơi,
“Cảm giác tự do tự tại thật là tốt,cuối cùng không có người ở bên tai nói chuyện tương thân!”
“Tại sao cậu không nói với bọn họ cậu đã có bạn trai ?”
Hứa Lưu Liễm ngồi xuống bên người cô không hiểu hỏi,
“Cậu nói bọn họ không phải sẽ không an bài cậu tương thân sao?”
“Không muốn nói!”
Hạ Vi Lương nằm ở nơi đó nháy mắt to thông minh thở dài,
“Cậu cũng biết cá tính bọn họ,một khi biết tớ có bạn trai nhất định buộc tớ đưa người về để bọn họ nhìn.Tớ cảm thấy được tớ cùng Thịnh Thụy không nhất định đi đến cuối,nên tới mới không muốn nói——”
“Bởi vì người nhà hắn đối với cậu sao?” Hứa Lưu Liễm cau mày hỏi,Hạ Vi Lương thoáng cái từ trên giường đứng dậy lấy máy tính của mình,
“Không nói nữa,tớ còn chưa hoàn thành phần bài hôm nay,hu hu hu,còn ba nghìn chữ chưa có viết đây!”
Hứa Lưu Liễm buồn bực nắm gối vứt xuống trên người cô,cô làm như rất chuyên nghiệp lúc nào cũng không đánh đủ chữ. Hạ Vi Lương ôm máy tính đến bàn bên cạnh ngồi xuống,trong mắt xẹt qua một tia khổ sở. Thật ra thì cô không có nói với Hứa Lưu Liễm,giữa cô và Thịnh Thụy,không chỉ có vấn đề thái độ người nhà hắn đối với cô,mà còn có những vấn đề khác.
Lần trước sau khi cô rời nhà Thịnh thụy liền rầu rĩ không thể tả,sau cô lại cùng Thịnh Thụy đi tìm người mướn phòng cho cô,nói một chút bỗng nhiên dùng lời dụ dỗ cô,hòa hảo sau hai người khó ngủ cùng nhau hôn môi,tình đến cao trào hai người không thể tự chủ cô đột nhiên chạy ra khỏi giường,mặc dù cô ngày ngày bị Hứa Lưu Liễm gọi là tiểu thuyết gia sắc tình, nhưng trong xương cô thật ra là người bão thủ,cho nên đẩy hắn ra.
Thịnh Thụy bị tổn thương,nói cô không đủ yêu hắn cho nên mới không muốn giao mình cho hắn,cô đang lúc buồn phiền liền nói người nhà của anh đối với em như vậy em làm sao có thể yên tâm giao mình cho anh,hai người mới tốt lần nữa trở lại nguyên điểm,cuối cùng Thịnh Thụy phất tay áo rời đi,cô thì tức giận thu dọn đồ đạc trở về Ôn Thành.
Hạ Vi Lương ở một bên đánh chữ,Hứa Lưu Liễm thì ôm IPAD của mình nằm trên giường xem tiểu thuyết, không đầy một lát điện thoại di động liền vang lên,cô lấy ra xem nhìn thấy tin nhắn hắn gửi đến: Muốn ngủ mà không được.
Lòng của cô kịch liệt rung động một chút, bất quá vẫn cảm thấy hắn như vậy thật trẻ con,vứt điện thoại di động qua một bên mặc kệ hắn tiếp tục xem tiểu thuyết của mình, kết quả không đầy một lát hắn lại gửi đến: Em không phải đã ngủ chứ?
Cô như cũ không để ý tới hắn,hắn tiếp tục không buông tha phát: Hứa Lưu Liễm,không có anh ôm giữ ấm cho em,em cũng có thể ngủ được?Trong lòng em chẳng lẽ một chút cũng không muốn anh? Em là cô gái không tim không phổi!
Hứa Lưu Liễm tức giận,lúc này mới cầm qua điện thoại di động đáp lại hắn,bất quá vừa gửi đến máy hắn đã đủ để hắn hộc máu,bởi vì cô gửi lại: Em đã có người khác làm chăn ấm cho em!
Điện thoại của hắn lập tức gọi đến,hùng hổ chất vấn cô
“Em nói lại một lần vừa rồi xem?”
Trong lòng cô đã cười đến không ngừng được,ngoài miệng trả lời rất vô tội,
“Chuyện gì nha? Em thật sự có người khác làm chăn ấm cho em,Vi Lương tối nay đến ngủ với em đấy!”
Bà sợ nếu bọn họ không làm hôn lễ,bà sẽ không nhìn thấy được. . . . . .
Hứa Lưu Liễm nhìn vẻ mặt chán nản của mẹ mình,cho rằng mẹ cô nhớ tới chuyện mình và Hứa Định Biên,nên vội vàng đổi giọng nói dễ dãi muốn điều tiết trạng mẹ cô,
“Mẹ,yên tâm đi,hôn lễ sẽ có nhưng chuyện này con không thể nói trước,nếu không lại biến thành giống như con đang rất gấp mong muốn gả cho hắn vậy!”
Liên Tố nhìn con nhẹ nhàng cười,đứa con của bà từ nhỏ bởi vì thân phận mình là con riêng mà so nhạy cảm hơn với đám bạn cùng lứa,cho nên phần lớn con bà cố ý đem mình ngụy trang thành dáng vẻ vô cùng kiên cường,rất lạnh rất cứng rắn,sức mạnh vô địch,thật ra thì trong lòng con bà so với bất luận người nào đều yếu ớt,sợ hãi bị thương tổn.
Cho dù con bà cho tới bây giờ cái gì cũng không nói,nhưng bà biết sâu trong lòng con bà không phải vui vẻ, hơn nữa đối với tình yêu thì bài xích e ngại.Cho nên con bé ấy từng một lần nói với bà sẽ không yêu bất luận kẻ nào,nhưng sau này ngoài dự liệu của bà con bé quen với cậu nhóc tên Trần Thanh Sở.
Cậu nhóc kia bà từng thấy qua một lần,lúc ấy hình như cậu ta đưa con bé về. Nói thật bà không thích cậu nhóc đó,không có nguyên nhân nào,chỉ theo trực giác cảm thấy không thích hợp.Bà dĩ nhiên cũng biết con mình sau này vì cậu nhóc kia sa lầy,con bé không cho bà biết ,nhưng Lục Chu Việt ngay từ lúc ấy đã đem tất cả nói cho bà biết.
Đương nhiên hắn nói cho bà biết những chuyện này không phải muốn bà khuyên con bé tỉnh lại,hắn chỉ vì muốn bà tâm,dù sao khoảng thời gian đó thành thích con bé tuột dốc không phanh,làm một người mẹ lại gần tới thi tốt nghiệp trung học,bà dĩ nhiên lo lắng không thôi nhưng người bà lại không thể chịu một chút kích thích.
Hắn tìm đến bà,nói năng khẩn thiết xin bà an tâm,nói hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cô tỉnh lại,nhất định sẽ để cô trước kỳ thi tốt nghiệp trung học khôi phục thành tích ban đầu,cho dù khôi phục không tới cũng để cô thi đủ điểm lớp chính quy.Bà không nói gì,lựa chọn tin tưởng hắn.
Sau đó hắn quả nhiên nói được làm được,con bé thi đậu khoa chính quy,mặc dù không có thi đậu ngành mình thích.Bà quật cường không bao giờ chịu nói với bất luận kẻ nào,cô bé có tài về phương diện kiến trúc thật ra được di truyền từ người Hứa Định Biên,Hứa Định Biên cũng từng là sinh viên tài cao ngành kiến trúc.
*
Buổi tối lúc ăn cơm,Hứa Lưu Liễm khen không dứt miệng món bánh há cảo,Liên Tố cười giận cô,
“Nhìn tướng ăn của con cứ giống như ở thành phố N Chu Việt không cho con ăn vậy!”
Hứa Lưu Liễm rất là buồn bực kháng nghị,
“Cơm cũng ngon, nhưng thức ăn không có ngon như mẹ làm!”
Liên Tố nhíu nhíu mày,
“Con có phải chưa bao giờ nấu cơm cho hắn ăn?”
Cô cúi đầu ngụm lớn ăn bánh chẻo đồng ý lời Liên Tố nói,điều này cũng không thể trách cô,cô căn bả nkhông có cơ hội phát huy,thời điểm ở N thành phố trong nhà một đống lớn người giúp việc,cô cái gì cũng không cần làm,mỗi ngày trải qua cuộc sống quần áo được đưa tới cơm dâng tới miệng.
Liên Tố nhìn con giọng nói trịnh trọng ,
“Lưu Liễm,con như vậy không được,không phải ai cũng đều nói,muốn giữ lại một người đàn ông đầu tiên phải giữ dạ dày của hắn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ,giờ là thời đại nào, mẹ đừng quá lỗi thời nha!”
Cô nhỏ giọng kháng nghị.
Hừm,dùng lời Hạ Vi Lương mà nói,làm phái nữ thời đại thế kỷ 21,muốn giữ lại một người đàn ông,đầu tiên phải giữ nửa người dưới của hắn,bởi vì nam nhân đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ,dĩ nhiên lời này cô không thể nói cho Liên Tố nghe,nếu không mẹ cô sẽ té xỉu ngay.
Hạ Vi Lương đã sớm trở về Ôn Thành,kể từ khi lần trước hai người nói chuyện phiếm cô đã dọn dẹp đồ trở về,ngày hôm sau nhanh chóng trở lại,hôm nay vừa nghe cô đã trở về,cô lập tức tru lên muốn tới nhà cô tị nạn, không cần nghĩ chắc chắn bị mợ cùng cậu buộc tương thân rồi ha ha.
Quả nhiên không đầy một lát Hạ Vi Lương đã gỏ cửa nhà cô,tác giả đúng là không giống với người thường,đi tới chỗ cô cũng ôm bộ công cụ sinh tồn: Laptop.Cô nhanh chóng đóng máy tính lên trên tủ, đi đến ôm Liên Tố làm nũng,
“Dì ơi,con rất nhớ dì!”
Hứa Lưu Liễm ở một bên mắt trợn trắng cả người nổi da gà,Liên Tố cười kéo cô đi đến bên cạnh bàn ăn,
“Ăn cơm chưa? Tới nếm thử bánh sủi cảo của dì xem!”
Hạ Vi Lương bưng đến một chén bánh chẻo bắt đầu ăn,vừa ăn vừa đáng thương khóc lóc kể lể
“Dì ơi,dì thật sự quá tốt,nếu cậu và mợ con tốt như dì thì hay biết mất. Biết con tại sao đến nhà dì không? Bởi vì bọn họ nói con ngày mai không đi tương thân tối nay sẽ không cho con ăn cơm, hu hu hu. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm mặt không chút thay đổi đả kích cô,
“Hạ Vi Lương,cậu không đi làm diễn viên thật đáng tiếc,cậu nếu đi làm diễn viên,diễn viên đoạt giải Oscar tuyệt đối không có người khác !”
Theo cô biết cậu cùng mợ Hạ Vi Lương tính tình hay trêu chọc,chuyện như vậy tuyệt đối có thể đã làm,nhưng cô bạn của cô miêu tả vẻ mặt cùng thần sắc với tiếng nói không khỏi quá sinh động như thật nha? Chẳng lẽ tác giả cũng có thể diễn kịch?
“Cậu là cô gái không tim không phổi!”
Hạ Vi Lương tức giận trừng mắt nhìn cô sau đó tiếp tục khóc lóc kể lể với Liên Tố,
“Người nào nói lúc đi học,ngày ngày ở bên tai không sợ làm phiền người khác nói không nên yêu sớm.Được,con đâyđàng hoàng làm học sinh ngoan, nhưng bây giờ chưa đợi đến tốt nghiệp đại học đã ngày ngày thúc dục tìm bạn trai, tìm không được còn chết sống giới thiệu cho con,làm như con là người không ai thèm lấy vậy?”
Liên Tố cũng bị cô chọc cười, nhẹ giọng an ủi cô,
“Đáng thương cho tấm lòng làm cha làm mẹ,người làm cha mẹ làm sao không hiểu lòng con!”
Hạ Vi Lương rất ủy khuất,phồng miệng lên liên tiếp ngụm lớn ăn bánh chẻo.
Cơm nước xong hai người trở lại phòng ngủ của cô. Hạ Vi Lương để xuống máy tính thoáng cái nhào tới trên giường cô thở dài một hơi,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm giác tự do tự tại thật là tốt,cuối cùng không có người ở bên tai nói chuyện tương thân!”
“Tại sao cậu không nói với bọn họ cậu đã có bạn trai ?”
Hứa Lưu Liễm ngồi xuống bên người cô không hiểu hỏi,
“Cậu nói bọn họ không phải sẽ không an bài cậu tương thân sao?”
“Không muốn nói!”
Hạ Vi Lương nằm ở nơi đó nháy mắt to thông minh thở dài,
“Cậu cũng biết cá tính bọn họ,một khi biết tớ có bạn trai nhất định buộc tớ đưa người về để bọn họ nhìn.Tớ cảm thấy được tớ cùng Thịnh Thụy không nhất định đi đến cuối,nên tới mới không muốn nói——”
“Bởi vì người nhà hắn đối với cậu sao?” Hứa Lưu Liễm cau mày hỏi,Hạ Vi Lương thoáng cái từ trên giường đứng dậy lấy máy tính của mình,
“Không nói nữa,tớ còn chưa hoàn thành phần bài hôm nay,hu hu hu,còn ba nghìn chữ chưa có viết đây!”
Hứa Lưu Liễm buồn bực nắm gối vứt xuống trên người cô,cô làm như rất chuyên nghiệp lúc nào cũng không đánh đủ chữ. Hạ Vi Lương ôm máy tính đến bàn bên cạnh ngồi xuống,trong mắt xẹt qua một tia khổ sở. Thật ra thì cô không có nói với Hứa Lưu Liễm,giữa cô và Thịnh Thụy,không chỉ có vấn đề thái độ người nhà hắn đối với cô,mà còn có những vấn đề khác.
Lần trước sau khi cô rời nhà Thịnh thụy liền rầu rĩ không thể tả,sau cô lại cùng Thịnh Thụy đi tìm người mướn phòng cho cô,nói một chút bỗng nhiên dùng lời dụ dỗ cô,hòa hảo sau hai người khó ngủ cùng nhau hôn môi,tình đến cao trào hai người không thể tự chủ cô đột nhiên chạy ra khỏi giường,mặc dù cô ngày ngày bị Hứa Lưu Liễm gọi là tiểu thuyết gia sắc tình, nhưng trong xương cô thật ra là người bão thủ,cho nên đẩy hắn ra.
Thịnh Thụy bị tổn thương,nói cô không đủ yêu hắn cho nên mới không muốn giao mình cho hắn,cô đang lúc buồn phiền liền nói người nhà của anh đối với em như vậy em làm sao có thể yên tâm giao mình cho anh,hai người mới tốt lần nữa trở lại nguyên điểm,cuối cùng Thịnh Thụy phất tay áo rời đi,cô thì tức giận thu dọn đồ đạc trở về Ôn Thành.
Hạ Vi Lương ở một bên đánh chữ,Hứa Lưu Liễm thì ôm IPAD của mình nằm trên giường xem tiểu thuyết, không đầy một lát điện thoại di động liền vang lên,cô lấy ra xem nhìn thấy tin nhắn hắn gửi đến: Muốn ngủ mà không được.
Lòng của cô kịch liệt rung động một chút, bất quá vẫn cảm thấy hắn như vậy thật trẻ con,vứt điện thoại di động qua một bên mặc kệ hắn tiếp tục xem tiểu thuyết của mình, kết quả không đầy một lát hắn lại gửi đến: Em không phải đã ngủ chứ?
Cô như cũ không để ý tới hắn,hắn tiếp tục không buông tha phát: Hứa Lưu Liễm,không có anh ôm giữ ấm cho em,em cũng có thể ngủ được?Trong lòng em chẳng lẽ một chút cũng không muốn anh? Em là cô gái không tim không phổi!
Hứa Lưu Liễm tức giận,lúc này mới cầm qua điện thoại di động đáp lại hắn,bất quá vừa gửi đến máy hắn đã đủ để hắn hộc máu,bởi vì cô gửi lại: Em đã có người khác làm chăn ấm cho em!
Điện thoại của hắn lập tức gọi đến,hùng hổ chất vấn cô
“Em nói lại một lần vừa rồi xem?”
Trong lòng cô đã cười đến không ngừng được,ngoài miệng trả lời rất vô tội,
“Chuyện gì nha? Em thật sự có người khác làm chăn ấm cho em,Vi Lương tối nay đến ngủ với em đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro