Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Nhớ nhung thành họa

Uyển Chuyển Lam

2024-07-22 08:52:58

Lục Chu Việt nghe lời cô tâm trạng không khỏi thật tốt nở nụ cười,phối hợp với mệnh lệnh của cô đem ống kính màn ảnh điều chỉnh đến phía giường lớn,cười sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngó chừng giường lớn kiểm tra cười hỏi cô.

“Như thế nào? Hài lòng chưa?”

“Hừ! Có lẽ anh đã sớm đuổi đi rồi không chừng! Hiện tại em mang thai, ai biết anh có thể không chịu được cô đơn !”

Hứa Lưu Liễm thu hồi ánh mắt của mình nói kèm theo vị chua,trên giường của hắn ngoại trừ chăn cùng gối thì trống rỗng không có gì cả.

Thật ra cô nói vậy cũng có nguyên nhân,cô hiện tại mang thai,ở phương diện kia cơ hồ không thể thỏa mãn hắn,mà hắn trung niên chính trực hôm nay một mình ở nước ngoài,phụ nữ bên đó ai nấy cặp mông dồi dào,hắn bản thân điều kiện ưu tú,nói không chừng đã. . . hừm. . .

Lục Chu Việt dĩ nhiên biết cô lo lắng chuyện gì,không khỏi nhíu lại lông mày,nhìn qua màn ảnh ngó chừng cô nghiêm túc nói.

“Xin chào Hứa Lưu Liễm tiểu thư,nếu như một người đàn ông nhân lúc vợ mình mang thai chịu không được cô đơn ra ngoài làm loạn,hắn còn là đàn ông à? Em chẳng lẽ hi vọng người mình tìm là loại ấy?”

Nhóc con này,vẫn hoài nghi hắn? Hắn hiện tại trong đầu hắn nghĩ chỉ có cô,làm gì rãnh rỗi đi tìm phụ nữ!Hắn nghĩ cô một mình ở nhà có quá vắng vẻ,nghĩ cô có ăn uống đúng giờ,nghĩ cô sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lúc làm việc,bởi vì lúc trước là hắn tự mình đón cô tan sở,mấy ngày qua hắn dặn tài xế lái xe phái vững chắc không được chạy nhanh.

Hơn nữa nếu tối hôm qua hắn tìm người phụ nữ khác,bây giờ còn thời gian gọi điện cho cô sao? Có thể chủ động yêu cầu cô mở máy tính nhìn qua ống kính sao? Nghĩ vậy thậm chí có chút ít tức giận,tại sao cô không tin hắn.

Hứa Lưu Liễm có chút lúng túng nhìn sắc mặt hắn,ý thức được mình có chút làm nũng.

“Ai nha,em chỉ nói giỡn,anh có cần tin thật không!”

“Sau này không được giỡn vậy nữa!”

Hắn nhắc lại lần nữa,giữa bọn họ xảy ra nhiều chuyện cô còn chưa tin hắn,lời nói đó sau này hắn không muốn nghe.

“Được rồi. . . . . .”

Cô trưng vẻ mặt đáng thương nhận sai,khiến cho tức giận trong lòng thoáng cái tản đi.Cầm máy tính lên,đem ống kính nhắm ngay mỗi một tấc trong phòng để cô nhìn rõ,sau đó giới thiệu cho cô.

“Đây là nhà chúng ta ở Mĩ Quốc,nơi này là phòng ngủ,bên ngoài còn có sân thượng rất lớn,đây cũng là nguyên nhân anh mua căn nhà này.Lúc ấy anh nghĩ,thời điểm trời trong nắng ấm sẽ cùng người yêu nằm trên ghế phơi nắng tâm sự,thật là một chuyện vui vẻ và hạnh phúc!”

Khi đó hắn còn chưa biết cô,hắn chỉ muốn sau này cùng người mình yêu trải qua những ngày tháng vui vẻ,hôm nay rốt cục hắn đã có được.

Hắn đem máy tính đi tới ban công,Hứa Lưu Liễm có thể thấy phong cảnh sân thượng quả thật rất đẹp,ghế nằm màu trắng,nguyên bộ bàn ăn,khăn trải bàn theo gió nhẹ khẽ vung lên,mỗi một chỗ đều làm cho người ta thoải mái vui vẻ,cô không khỏi than thở.

“Thật là đẹp,chỉ nhìn thôi đã muốn đến đó!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngoan!Chờ sinh sinh song cục cưng sẽ đưa em đến đây,nếu như em thích có thể ở dài hạng tại đây!”

Hắn tiếp tục điều chỉnh ống kính.

“Đối diện cách đó không xa còn có đồi núi xanh um tươi tốt,chờ đến cuối tuần anh sẽ đưa em đi leo núi,dưới lầu là hồ bơi,sau này chúng ta ở chung phải thường xuyên vận động cường thân kiện thể!”

Hắn nói xong đem ống kính chuyển sang nụ cười không có ý tốt của mình,nhưng Hứa Lưu Liễm muốn khóc,cô cảm thấy hắn không nên làm tổng giám đốc,tốt nhất nên làm vận động viên,thể lực của hắn thật đúng không phải bình thường.Nghe xong lời này,cô tình nguyện mình vẫn tiếp tục mang thai mãi mãi….hu hu.

Lục Chu Việt nhìn vẻ mặt của cô,khẽ mím môi cười, có thể thấy cô sinh động và chân thật thật tốt .

“Thời gian không còn sớm,em mau ngủ đi,anh cũng làm xong việc công ty,tranh thủ xử lý xong bay về!”

Hắn liếc nhìn thời gian nói với cô,Hứa Lưu Liễm nghe hắn nói không khỏi đau lòng,nhẹ giọng khuyên hắn.

“Muộn mấy ngày cũng không sao đừng gấp gáp,sẽ rất mệt mỏi đấy!”

Lục Chu Việt cũng không nói gì,cô không phải là hắn,cho nên cô không hiểu hắn nóng lòng trở về thế nào.

Hứa Lưu Liễm cúp điện thoại của hắn sau nằm lên giường,nhìn bên cạnh giường trống rỗng,cô thậm chí có loại cảm giác sống một ngày bằng một năm,cô bỗng nhiên rất hối hận cô vừa rồi nói hắn về muộn mấy ngày cũng không sao,cô giờ thật muốn gọi lại,lớn tiếng nói cho hắn biết:Lục Chu Việt anh mau trở về,em rất nhớ anh.

Nhưng cô cũng biết mình không nên tùy hứng như thế.

Mấy ngày tiếp theo mỗi một ngày cô đều đếm trên đầu ngón tay,tan việc cũng không muốn về nhà,không muốn trở về đối mặt ngôi nhà không có hắn,may là có thể tìm Đổng Vân,cùng Đổng Vân nói chuyện phiếm có đôi khi nói chuyện muộn nên không trở về.Có người bên cạnh ít nhất không nghĩ đến hắn.

Hắn công tác suốt một tuần,ngày đó là cuối tuần,cô đang nằm trên giường ngủ trưa,đang mơ mơ màng màng cảm thấy có người hôn môi cô,bàn tay to thậm chí còn không có ý tốt dò vào áo cô,xoa nắn vú cô bởi vì mang thai mà lớn rất nhiều,cô nén không được ưm lên tiếng.

Ngay một giây hắn hôn lên môi cô mùi vị quen chui vào trong mũi,cô biết người đến là hắn,trong lòng mừng rỡ hắn trở về,ánh mắt không hiểu sao muốn mở mà mở không được,mơ màng giơ tay lên ôm hắn,động tình cùng hắn hôn môi.

Sau khi Lục Chu Việt về đến nhà trước hô tên cô mấy tiếng,kết quả không nghe cô trả lời,hắn đẩy cửa phòng ngủ,thấy cô đang nằm nghiêng ngủ say,gương mặt khi ngủ thoải mái xen lẫn yên lành,khóe miệng còn mang theo nụ cười nhạt,không biết có phải mơ tới hắn hay không nên vui vẻ thế.

Mấy ngày qua bôn ba mệt nhọc khi nhìn thấy cô bỗng thấy chuyện đó không đáng gì. Một người đàn ông bên ngoài phấn đấu,không phải vì muốn người phụ nữ mình yêu nằm một đẹp,cuộc sống không lo cơm áo mà thôi.

Thật ra dung mạo cô không tính là nghiêng nước nghiêng thành,ngũ quan có thể nói thanh tú động lòng người,lỗ mũi cao ngạo nghễ làm cô rạng rỡ rất nhiều,trên người cô hấp dẫn người ta nhất là ánh mắt cùng nụ cười của cô,hắn vẫn nhớ ngày đó gặp cô,nụ cười rực rỡ không có báo trước tiến vào chiếm chỗ sâu trong tim hắn, chiếu sáng cả cuộc đời hắn,kiếp này hắn sẽ … không bao giờ buông tay cô.

Đi tới khom lưng kìm không được hôn lên cô,nỗi nhớ mấy ngày qua cũng trút vào nụ hôn này,cô mắt cũng không mở đáp lại hắn,hắn không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười,hắn giận cô mắt cũng không mở mà ôm hắn,nhưng cũng vui mừng cô chỉ dựa theo cảm giác mà biết là hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn hôn nóng bỏng triền miên,cô đáp lại so với hắn càng nhiệt liệt,bàn tay nhỏ bé cũng không biết lấy ra sức,ôm chặc lấy cổ hắn,đầu lưỡi màu hồng dò vào môi hắn,dây dưa với lưỡu hắn,thỉnh thoảng còn trừng phạt khẽ cắn môi hắn,hắn cảm thấy trong đầu nháy mắt trống rỗng,quên mất động tác của mình,bị động nhận lấy nụ hôn của cô,sau đó cảm giác thân thể mình dần dần nóng lên.Liễm,em có phải đang nằm mơ không?”

Hắn rất hoài nghi cô đang nằm mơ,hơn nữa còn là mộng xuân!

Hắn hỏi,cô lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra,sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mệt mỏi,con ngươi mê ly dần dần khôi phục tiêu cự,nhìn hắn hồi lâu,cô lần nữa kéo đầu hắn xuống khẽ cắn vành tai của hắn thấp giọng lẩm bẩm

“Chu Việt,em rất nhớ anh….”

Hắn cảm thấy đầu vang lên tiếng nổ tung,máu cả người trực tiếp đảo lưu chạy lên đỉnh đầu,hắn cố gắng ức chế vọng động trong cơ thể muốn cô,khẽ thở hổn hển và có chút nghiến răng nói.

“Hứa Lưu Liễm,em,em còn như vậy nữa,anh không dám bảo đảm sẽ làm chuyện gì với em đâu đấy !”

Cô như bây giờ,hắn chỉ có thể tận lực không chạm vào cô,dù sao cô và con đều quan trọng nhất,mấy ngày qua hắn đều nhịn rất cực khổ,từ khi cô mang thai hắn và cô rất ít làm những chuyện này.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô đã dò dưới lớp áo hắn,lớn mật bắt đầu tự do qua lại,trong miệng nói ra lời táo bạo.

“Bác sĩ không phải đã nói rồi sao,sau ba tháng là có thể,chỉ cần không quá kịch liệt là được . . . . . .”

Khi đầu ngón tay cô nghịch ngợm nhẹ nhàng vân vê vật nhô ra trước ngực hắn,hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí,đẩy cô ra đứng dậy hai ba cái đã cởi sạch quần áo phủ lên,hắn nhấc đồ ngủ rộng lớn của cô hôn từng chút một lên vòng một đẫy đà mềm mại,làm cô ngăn không được ưm,than nhẹ.

Bụng cô khẽ đội lên,hắn nghĩ tới trong đó đang có cục cưng giữa hắn và cô đã cảm thấy lòng mềm mại hòa tan,môi của hắn ngay sau đó nhẹ nàng đến bụng,hôn thành kính,mười ngón tay của cô cắm vào tóc hắn,một tiếng lại một tiếng lẩm bẩm tên hắn.

“Chu Việt, Chu Việt, Chu Việt. . . . . .”

Theo nụ hôn của hắn càng ngày càng đi xuống,hắn thấy chất lỏng khát vọng hắn chảy ra,mấy ngày qua bị đè nén điên cuồng thoáng cái chảy ra,hắn giơ lên Nộ Long cũng đã đứng thẳng,vịn eo cô chậm rãi tiến vào .

Bởi vì sợ làm đau cô hoặc khiến cho cô khó chịu,cho nên hắn không dám quá dùng sức,đến lúc cao triều lực mạnh đụng nhau mấy đưa cô đến đỉnh.Nhưng chỉ cần chậm chạp vuốt ve,hai người cũng cảm thấy vui thích cực điểm,thời điểm cuối cùng hắn chạy nước rút cũng có chút thất khống,sau khi trở lại bình thường hắn vội vàng ôm cô lo lắng hỏi.

“Có mạnh lắm không? Em có đau không?”

Mái tóc trên trán cô cũng ướt đẫm mồ hôi,rất mỏi mệt mở mắt ra nhưng trong mắt đều là nụ cười cùng thỏa mãn.

“Em rất vui . . . . . .”

Nói nói vậy,hắn nghe xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,chậm rãi nằm xuống bên cạnh,cô nhẹ nhàng trở mình tựa vào trong ngực hắn,vui vẻ nhói.

“Anh cũng ngủ đi,vừa trở về nhất định rất mệt rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0