Những thứ chuyện cũ kia
Uyển Chuyển Lam
2024-07-22 08:52:58
“Vi Lương. . . . . .”
Nghe Hạ Vi Lương nói ,môi Hứa Lưu Liễm giật giật,vô lực lẩm bẩm tên Hạ Vi Lương .
Cô nhớ tới lớp mười năm ấy lúc cô quyết định quen với Trần Thanh Sở, Hạ Vi Lương cũng kịch liệt phản đối, trong đời cô lần đầu tiên yêu một người,nên trong lòng tràn đầy hy vọng có thể nhận được chúc phúc của bạn tốt,lại không nghĩ rằng Hạ Vi Lương từ trước đến giờ hi hi ha ha giọng nói trịnh trọng ra ý phản đối,cô rất không cam tâm cũng rất tức giận,hai người chẳng bao giờ cãi nhau lần đầu tiên chiến tranh lạnh.
Nhưng chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh,cô cũng không muốn mất đi người bạn Hạ Vi Lương này, cho nên sau đó đi tìm cô,hiếm thấy hai đầu lông mày Hạ Vi Lương nhíu chặt,
“Lưu Liễm,thật ra bản thân cậu cũng hiểu rõ,trong lòng cậu cất giấu quá nhiều đồ,mẹ cậu bệnh,quan hệ của cậu và cha mình,quan hệ mẹ cậu và cha, vân vân, những thứ này đều làm cho cậu nặng nề,nặng nề,Trần Thanh Sở mặc dù là ánh mặt trời,nhưng không đủ để chiếu sáng đáy lòng của cậu,cậu cần là một người đàn ông trầm ổn biết bao dung cậu, thương yêu cậu,chỉ cần cậu cần hắn có thể đảm nhận bất cứ vai nào, hắn có thể là bạn của cậu,người thân, huynh trưởng hoặc là cha!Vân vân”
Đối mặt những lời nghiêm túc của Hạ Vi Lương,một câu nói đều nói không được,cô thừa nhận Hạ Vi Lương nói rất đúng, Hạ Vi Lương chính là huệ chất lan tâm, một người có thể thấu hiểu trong lòng bạn, đây cũng là nguyên nhân tại sao cô tính tình lạnh lùng và Hạ Vi Lương có thể trở thành bạn tốt .
Cô cuối cùng không có nghe lời Hạ Vi Lương quen với Trần Thanh Sở, bởi vì cô không muốn bỏ qua một tia ánh sáng mặt trời khó xuất hiện trong đời,dĩ nhiên Hạ Vi Lương cuối cùng cũng tôn trọng lựa chọn của cô.
Sau đó Lục Chu Việt xuất hiện,Hạ Vi Lương thường xuyên ở trên lớp Anh ngữ nói với cô,
“Lưu Liễm Lưu Liễm,cậu nhìn xem,người đàn ông trầm ổn cơ trí trên bục giảng kia mới là người thích hợp với cậu đấy!”
“Lưu Liễm Lưu Liễm,cậu nhìn xem,ánh mắt Lục lão sư nhìn cậu thâm tình biết bao,nồng đậm đến muốn hòa tan người!”
Thì ra Hạ Vi Lương cả khóa đều ngắm hắn, bất quá điều này cũng cũng không trách được Hạ Vi Lương, kể từ khi hắn dạy lớp Anh ngữ bọn họ, mỗi lần lên khóa lớp học đặc biệt yên tĩnh,nam sinh là bị cách ăn nói êm dịu thuyết phục,còn nữ sinh lại bị bề ngoài hắn mê hoặc.
Khi đó Hứa Lưu Liễm đã nhận thấy chút ít hắn thích mình,nhìn Hạ Vi Lương cô không tự chủ ngẩng lên mắt nhìn sang bục giảng, vừa lúc đối diện ánh mắt không biết là cố ý hay là vô ý nhìn sang.
Ánh mắt của hắn rất dễ nhìn,con ngươi đen như thạch còn đường viền thâm thúy,quan trọng nhất ánh mắt hắn,mặc dù luôn gợn sóng không sợ hãi,nhưng làm cho người ta thấy sắc bén,bị hắn phát hiện cô đang len lén đánh giá hắn sau mặt của cô thoáng cái liền đỏ, vội vàng cúi đầu tức giận trả lại Hạ Vi Lương,
“Hạ Vi Lương,cậu đừng ở nơi đó nói hưu nói vượn,cậu cho rằng mình thật sự là chuyên gia tình yêu sao!”
Chỉ chốc lát sau Hạ Vi Lương đá ghế cô truyền qua tờ giấy ,
“Đáng tin đấy,Hứa Lưu Liễm,cậu đừng hoài nghi năng lực phán đoán của tớ có được không, làm một tác giả tiểu thuyết ngôn tình thâm niên,tớ có thể nhìn thấu kết cục của các người,Ơ,đáng tiếc tớ nhìn không thấy của mình!”
Đối với cô già mồm cãi lại,Hứa Lưu Liễm bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã vừa định lấy bút lại,trước mặt cô bỗng nhiên có một bàn tay đưa qua,bàn tay kia khớp xương rõ ràng thon dài,còn mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá,cô sợ hết hồn kinh ngạc giương mắt nhìn về phía người đó,liền phát hiện người vừa rồi còn đang giảng bài trên bục,không biết lúc nào đã đứng bên cạnh bàn cô,nheo mắt ngó chừng tờ giấy trong tay cô,giống như bắt được cô không để ý nghe bài còn làm chuyện riêng, cô nhất thời trợn tròn mắt.
Đang lúc sợ sệt tờ giấy trong tay cô đã bị hắn lấy,cô nhất thời quẫn bách hận trên mặt đất không có kẽ hở để cô chui vào,phía trên ghi chút ít lời cô nói với Hạ Vi Lương,còn bao gồm cả đoạn Hạ Vi Lương nói hắn là người đàn ông thích hợp với cô. . . . . .
Cô tinh tường nghe được thanh âm hít không khí của Hạ Vi Lương ngồi phía sau cô,cô dùng sức cúi đầu không dám nhìn hắn, trong lòng thấp thỏm âm thầm mắng Hạ Vi Lương,cũng không biết hắn sau khi thấy sẽ nghĩ như thế nào,không biết có phải giống như lần trước. Phạt cô viết định nghĩa mười mấy lần,cô xem như sợ bị hắn phạt.
Sau khi hắn nhìn tờ giấy nữa ngày trời,tiếp theo ném cho Hạ Vi Lương đã sớm vùi đầu xuống bàn một câu,
“Hạ Vi Lương,em quan sát vô cùng cẩn thận,nói cũng rất đúng!”
“Hả?”
Phía sau Hạ Vi Lương rất hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, ngây ngốc hỏi ngược lại một tiếng.Cô cũng không yên lòng len lén giương mắt nhìn,chỉ thấy hắn nhếch môi cười hàm ý sâu sa nhìn cô,sau đó thu lấy tờ giấy kia xoay người thong dong đi tới bục giảng,cô nhìn thấy khóe miệng của hắn tựa hồ khẽ vung lên, giống như trong lòng thật vui vẻ,những khóa tiếp theo cô cũng không có dũng khí ngẩng đầu.
Sau khi tan lớp, Hạ Vi Lương ở g bên tai cô một lần lại một lần nói nhỏ,
“Ai ya, Lưu Liễm,cậu nói xem Lục lão sư có thể nhìn thấy tớ nói chuyện thay thầy ấy,cho nên cuộc thi cuối kỳ dàn xếp cho điểm số tớ tốt hơn hay không?”
Anh ngữ là hạng mục Hạ Vi Lương kém nhất,cô thường nói cô sau này muốn làm người chuyên Trung văn, cùng ngoại ngữ không đội trời chung .
Hứa Lưu Liễm bị cô không tim không phổi nói giận đến muốn hộc máu,dứt khoát cúp điện thoại nghe nhạc không hề để ý đến cô.
Hứa Lưu Liễm không biết bản thân tại sao chợt nhớ tới những chuyện cũ này,đợi đến lúc cô phục hồi tinh thần,bên tai vang lên thanh âm đau lòng của Hạ Vi Lương,
“Chào Lưu Liễm, tớ đi thăm cậu nha!”
Hạ Vi Lương nói một câu dịu dàng như vậy,nước mắt Hứa Lưu Liễm thoáng cái rơi xuống,vừa bắt đầu cô chẳng qua che miệng đè nén tiếng khóc nức nở,càng về sau cô càng lớn tiếng khóc,thậm chí như người bệnh tâm thần,cô ôm mình thật chặt ngồi chồm hổm theo lan can bờ sông khóc rống, tiếng khóc vang lên bên bờ sông yên tình có vẻ bi thương,may bây giờ là đêm khuya,bờ sông đã không có người nào.
Xa xa đi theo phía sau cô hai người đàn ông vạm vỡ cũng tiếng khóc bất thình lình của cô khiến cho không biết làm sao, vội vàng gọi điện thoại báo cáo tình huống cho Đường thiếu gia,trong điện thoại Đường Dục Hàn chẳng qua nặng nề thở dài một hơi, phân phó bọn họ chuẩn bị tốt tất cả thuận lợi đưa cô trở về trường học sau đó cúp điện thoại.
Đứng ở ngoài phòng bệnh, Đường Dục Hàn nhìn Lục Chu Việt bởi vì tăng lượng thuốc mới ngủ thật say,một đôi mày rậm đẹp mắt nhíu lại thật chặc, tình trạng như vậy để cho hắn nhớ tới một lời ca: Ngươi liều lĩnh để cho cô tựa vào bờ vai mình,mà cô hết lần này tới lần khác làm cho ngươi thất vọng thậm chí làm cho ngươi tuyệt vọng.
Hứa Lưu Liễm vừa khóc vừa nói với Hạ Vi Lương,
“Vi Lương,đừng nói cho hắn biết tớ ở chỗ này! Đừng nói cho hắn biết tất cả chuyện của tớ! Để cho hắn cứ như vậy quên tớ đi. . . . . .”
Hiện tại cô đả lấy người khác,cho dù Trần Thanh Sở tìm được cô thì phải làm thế nào đây? Cô và người đàn ông kia gắn bó với nhau,cô không chịu nổi như vậy làm sao có thể đối mặt với thiếu niên anh tuấn như ánh mặt trời kia? Nếu ba năm không gặp mặt không liên lạc cũng không có quên đi, vậy thì kéo dài như vậy đi, cùng lắm thì mỗi một ngày tim sinh sôi xé rách đau đớn mà thôi không chết đã là may rồi.
Mặc dù cô không biết tại sao ba năm qua Trần Thanh Sở một chút tin tức cũng không có,nhưng cô tin tưởng hắn nhất định là có nổi khổ tâm,tựa như ban đầu hắn rời đi, cho nên cô không trách hắn.
Hạ Vi Lương cũng bị cô làm sắp khóc lên, hít lỗ mũi an ủi cô,
“Được,được,cậu nói không nói cho hắn biết tớ sẽ không nói! Lưu Liễm, cậu muốn khóc thì cứ thoải mái khóc, tớ ở chỗ này phụng bồi cậu !”
Nước mắt của Hứa Lưu Liễm rơi càng mạnh hơn,kể từ khi bị buộc gả cho hắn tới nay đây là lần đầu tiên cô khóc thoải mái như vậy,tiếp theo cô cũng không biết mình khóc bao lâu, lúc xoay người phát hiện vừa tới một chiếc xe taxi,liền ngoắc ngăn lại trở về trường học.
Sau khi trở về túc xá của mình Quản lý lần đầu tiên không ngủ,cũng không có mắng cô,chẳng qua là vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn cô một cái mở cửa cho cô, vẫn còn trong tâm trạng hoảng hốt cô căn bản không có phát hiện có chuyện không ổn,dĩ nhiên mở cửa túc xá lại tránh không được bị bọn Lại Mỹ Lâm châm chọc một trận,cô không còn tâm tư để ý đến các cô ấy, bò lên giường của mình sau đó ngủ say.
Trong giấc mộng cô tựa hồ mơ tới thiếu niên rực rỡ kia.
Khi đó Lưu Liễm mới vừa lên lớp mười luôn thích một mình ở thư viện,cô cảm thấy chỉ có đọc sách mới có thể làm cho nội tâm cô yên tĩnh.Vào một buổi chiều vắng vẻ, cô từ lầu hai thư viện mượn sách đi ra ngoài,mới vừa nhấc chân chuẩn bị xuống thang lầu,trong bụng bỗng nhiên một cổ nóng rực ẩm ướt trào ra,cô nhất thời hoảng sợ cả người ra mồ hôi lạnh
Nguy rồi! Mười bảy tuổi Lưu Liễm trổ mã muộn,mới vừa qua không mấy lần nghỉ lễ,cho nên đối với chuyện như vậy có chút ngăn cản không được,nóng rực càng ngày càng mãnh liệt,cô vịn thang lầu đứng ở nơi đó không biết làm sao, trên người quần áo thật mỏng căn bản không ngăn được dòng mãnh liệt kia.
Nhưng vào lúc này,dưới bậc thang truyền đến một trận ầm ĩ,tựa hồ có lớp học đi lên khóa,cô dưới tình thế cấp bách vội vàng chạy đến góc tường bên cạnh thang lầu đưa lưng về phía vách tường,cúi đầu mặt đỏ tới mang tai ôm sách lẳng lặng đứng ở đó chờ đàm người này đi qua.
Mà theo đám người đi lên có Trần Thanh Sở, mắt sắc phát hiện bóng dáng thất kinh kia ,dĩ nhiên cũng nhìn thấy trên quần cô có màu đỏ sẫm. Trên khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt hiện lên vẻ lúng túng, dù sao hắn cũng là nam sinh. Dĩ nhiên hắn cũng đã nhận ra cô lúng túng,liền cố ý thả chậm cước bộ đi ở cuối cùng.
Lưu Liễm ra sức cúi đầu cũng không nhúc nhích đứng ở đó,đợi đám người dần dần tản đi,sắc mặt của cô cũng càng ngày càng tái nhợt,bụng truyền đến một trận kịch liệt quặn đau làm cho trán cô đổ mồ hôi hột,cô suy yếu đưa tay vịn tường, vừa nhấc mắt lên chợt thấy trước mặt có một người,cô không khỏi cúi đầu mắng một câu, chết tiệt hắn tại sao còn chưa có đi!
Cô tức giận đỏ mặt trừng hắn,cậu ta nhìn dáng vẻ cô đỏ mặt lúng túng bỗng nhiên phụt bật cười một tiếng,thật ra thì lúc ấy trong lòng Trần Thanh Sở cũng không có ác ý, hắn chỉ là đang nghĩ,Hứa Lưu Liễm người lạnh lùng cự người ngoài ngàn dặm trong truyền thuyết? Rõ ràng chính là một tiểu thiên sứ xinh đẹp đáng yêu.
Lưu Liễm thấy hắn cười càng them lúng túng,vừa định mở miệng mắng hắn chợt phát hiện đồng phục trên người hắn mặc có áo khoác,vừa vội vàng gọi lại hắn, “Bạn, bạn học. . . . . .”
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn để cho màu đỏ trên mặt Lưu Liễm càng đậm,cô cuống quít mở mắt khác,xoay chuyển mở miệng,
“Có thể mượn áo khoác đồng phục của bạn. . . . . . mượn,cho tôi mượn dùng một chút!”
Trước đây bọn họ là hai người hoàn toàn xa lạ,cô bỗng nhiên mượn áo khoác người ta,trong lòng cô cũng có chút thấp thỏm không biết hắn có cho mượn hay không, đang lúc cô cho rằng hắn sẽ không cho mượn,đột nhiên cảm giác được ngang hông căng thẳng,hắn đem đồng phục học sinh thắt ở ngang hông phủ nơi lúng túng của cô,một giây sau cô đã bị người đó ôm vào trong ngực.
“Ký túc xá của cô ở tầng mấy?”
Thanh âm dễ nghe của hắn vang lên trên đỉnh đầu cô, mặt cô đã hồng đến giống như trái cà chua đỏ mọng,uốn tại trong lòng ngực hắn rầu rĩ phun ra mấy chữ,
“Tầng 3. . . . . .”
Hắn nhất định là nhìn thấu cô bởi vì đau bụng mà sắc mặt tái nhợt, cũng biết cô khó đi,cho nên ôm cô tựu trực tiếp đi đến ký túc xá của mình.
Tình yêu của hắn chính là từ nơi này một thoáng vậy bắt đầu .
Sau đó lại là cô và hắn thông qua đồng phục học sinh mà dần dần hiểu rõ,cũng dần dần thành một đôi trai tài gái sắc ngọt ngào. Khi đó cô bởi vì biết mình có lên quan đến Hứa Định Biên mà tâm trạng rất nặng nề,sự xuất hiện của hắn làm cho cô cảm thấy bầu trời thoáng cái trong xanh rất nhiều,cuộc sống cũng thoáng cái tốt đẹp hơn.
Nhưng không biết tại sao, hình ảnh ấm áp ngọt ngào thoáng cái xoay chuyển đến lớp mười hai năm ấy,sau giờ tự học,Trần Thanh Sở hẹn cô gặp mặt ở thao trường, cô đi đến còn chưa kịp tựa vào trong ngực hắn,đã thấy mặt hắn lạnh lùng lui về phía sau môt bước, “Hứa Lưu Liễm, chúng ta chia tay đi!”
Mặt cô tràn đầy nụ cười thoáng cái cứng ngắc ,hồi lâu cô mới nghe được giọng mình run rẩy hỏi lại,
“Tại sao?”
“Lớp mười hai anh muốn chuyên tâm vào bài vở!”
Trần Thanh Sở chợt quay lưng đi, thân thể cao to ở dưới ánh trăng lộ ra lạnh lẽo,cuối cùng hắn thêm một câu,
“Hơn nữa,anh không thích em!”
Nghe Hạ Vi Lương nói ,môi Hứa Lưu Liễm giật giật,vô lực lẩm bẩm tên Hạ Vi Lương .
Cô nhớ tới lớp mười năm ấy lúc cô quyết định quen với Trần Thanh Sở, Hạ Vi Lương cũng kịch liệt phản đối, trong đời cô lần đầu tiên yêu một người,nên trong lòng tràn đầy hy vọng có thể nhận được chúc phúc của bạn tốt,lại không nghĩ rằng Hạ Vi Lương từ trước đến giờ hi hi ha ha giọng nói trịnh trọng ra ý phản đối,cô rất không cam tâm cũng rất tức giận,hai người chẳng bao giờ cãi nhau lần đầu tiên chiến tranh lạnh.
Nhưng chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh,cô cũng không muốn mất đi người bạn Hạ Vi Lương này, cho nên sau đó đi tìm cô,hiếm thấy hai đầu lông mày Hạ Vi Lương nhíu chặt,
“Lưu Liễm,thật ra bản thân cậu cũng hiểu rõ,trong lòng cậu cất giấu quá nhiều đồ,mẹ cậu bệnh,quan hệ của cậu và cha mình,quan hệ mẹ cậu và cha, vân vân, những thứ này đều làm cho cậu nặng nề,nặng nề,Trần Thanh Sở mặc dù là ánh mặt trời,nhưng không đủ để chiếu sáng đáy lòng của cậu,cậu cần là một người đàn ông trầm ổn biết bao dung cậu, thương yêu cậu,chỉ cần cậu cần hắn có thể đảm nhận bất cứ vai nào, hắn có thể là bạn của cậu,người thân, huynh trưởng hoặc là cha!Vân vân”
Đối mặt những lời nghiêm túc của Hạ Vi Lương,một câu nói đều nói không được,cô thừa nhận Hạ Vi Lương nói rất đúng, Hạ Vi Lương chính là huệ chất lan tâm, một người có thể thấu hiểu trong lòng bạn, đây cũng là nguyên nhân tại sao cô tính tình lạnh lùng và Hạ Vi Lương có thể trở thành bạn tốt .
Cô cuối cùng không có nghe lời Hạ Vi Lương quen với Trần Thanh Sở, bởi vì cô không muốn bỏ qua một tia ánh sáng mặt trời khó xuất hiện trong đời,dĩ nhiên Hạ Vi Lương cuối cùng cũng tôn trọng lựa chọn của cô.
Sau đó Lục Chu Việt xuất hiện,Hạ Vi Lương thường xuyên ở trên lớp Anh ngữ nói với cô,
“Lưu Liễm Lưu Liễm,cậu nhìn xem,người đàn ông trầm ổn cơ trí trên bục giảng kia mới là người thích hợp với cậu đấy!”
“Lưu Liễm Lưu Liễm,cậu nhìn xem,ánh mắt Lục lão sư nhìn cậu thâm tình biết bao,nồng đậm đến muốn hòa tan người!”
Thì ra Hạ Vi Lương cả khóa đều ngắm hắn, bất quá điều này cũng cũng không trách được Hạ Vi Lương, kể từ khi hắn dạy lớp Anh ngữ bọn họ, mỗi lần lên khóa lớp học đặc biệt yên tĩnh,nam sinh là bị cách ăn nói êm dịu thuyết phục,còn nữ sinh lại bị bề ngoài hắn mê hoặc.
Khi đó Hứa Lưu Liễm đã nhận thấy chút ít hắn thích mình,nhìn Hạ Vi Lương cô không tự chủ ngẩng lên mắt nhìn sang bục giảng, vừa lúc đối diện ánh mắt không biết là cố ý hay là vô ý nhìn sang.
Ánh mắt của hắn rất dễ nhìn,con ngươi đen như thạch còn đường viền thâm thúy,quan trọng nhất ánh mắt hắn,mặc dù luôn gợn sóng không sợ hãi,nhưng làm cho người ta thấy sắc bén,bị hắn phát hiện cô đang len lén đánh giá hắn sau mặt của cô thoáng cái liền đỏ, vội vàng cúi đầu tức giận trả lại Hạ Vi Lương,
“Hạ Vi Lương,cậu đừng ở nơi đó nói hưu nói vượn,cậu cho rằng mình thật sự là chuyên gia tình yêu sao!”
Chỉ chốc lát sau Hạ Vi Lương đá ghế cô truyền qua tờ giấy ,
“Đáng tin đấy,Hứa Lưu Liễm,cậu đừng hoài nghi năng lực phán đoán của tớ có được không, làm một tác giả tiểu thuyết ngôn tình thâm niên,tớ có thể nhìn thấu kết cục của các người,Ơ,đáng tiếc tớ nhìn không thấy của mình!”
Đối với cô già mồm cãi lại,Hứa Lưu Liễm bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã vừa định lấy bút lại,trước mặt cô bỗng nhiên có một bàn tay đưa qua,bàn tay kia khớp xương rõ ràng thon dài,còn mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá,cô sợ hết hồn kinh ngạc giương mắt nhìn về phía người đó,liền phát hiện người vừa rồi còn đang giảng bài trên bục,không biết lúc nào đã đứng bên cạnh bàn cô,nheo mắt ngó chừng tờ giấy trong tay cô,giống như bắt được cô không để ý nghe bài còn làm chuyện riêng, cô nhất thời trợn tròn mắt.
Đang lúc sợ sệt tờ giấy trong tay cô đã bị hắn lấy,cô nhất thời quẫn bách hận trên mặt đất không có kẽ hở để cô chui vào,phía trên ghi chút ít lời cô nói với Hạ Vi Lương,còn bao gồm cả đoạn Hạ Vi Lương nói hắn là người đàn ông thích hợp với cô. . . . . .
Cô tinh tường nghe được thanh âm hít không khí của Hạ Vi Lương ngồi phía sau cô,cô dùng sức cúi đầu không dám nhìn hắn, trong lòng thấp thỏm âm thầm mắng Hạ Vi Lương,cũng không biết hắn sau khi thấy sẽ nghĩ như thế nào,không biết có phải giống như lần trước. Phạt cô viết định nghĩa mười mấy lần,cô xem như sợ bị hắn phạt.
Sau khi hắn nhìn tờ giấy nữa ngày trời,tiếp theo ném cho Hạ Vi Lương đã sớm vùi đầu xuống bàn một câu,
“Hạ Vi Lương,em quan sát vô cùng cẩn thận,nói cũng rất đúng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả?”
Phía sau Hạ Vi Lương rất hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, ngây ngốc hỏi ngược lại một tiếng.Cô cũng không yên lòng len lén giương mắt nhìn,chỉ thấy hắn nhếch môi cười hàm ý sâu sa nhìn cô,sau đó thu lấy tờ giấy kia xoay người thong dong đi tới bục giảng,cô nhìn thấy khóe miệng của hắn tựa hồ khẽ vung lên, giống như trong lòng thật vui vẻ,những khóa tiếp theo cô cũng không có dũng khí ngẩng đầu.
Sau khi tan lớp, Hạ Vi Lương ở g bên tai cô một lần lại một lần nói nhỏ,
“Ai ya, Lưu Liễm,cậu nói xem Lục lão sư có thể nhìn thấy tớ nói chuyện thay thầy ấy,cho nên cuộc thi cuối kỳ dàn xếp cho điểm số tớ tốt hơn hay không?”
Anh ngữ là hạng mục Hạ Vi Lương kém nhất,cô thường nói cô sau này muốn làm người chuyên Trung văn, cùng ngoại ngữ không đội trời chung .
Hứa Lưu Liễm bị cô không tim không phổi nói giận đến muốn hộc máu,dứt khoát cúp điện thoại nghe nhạc không hề để ý đến cô.
Hứa Lưu Liễm không biết bản thân tại sao chợt nhớ tới những chuyện cũ này,đợi đến lúc cô phục hồi tinh thần,bên tai vang lên thanh âm đau lòng của Hạ Vi Lương,
“Chào Lưu Liễm, tớ đi thăm cậu nha!”
Hạ Vi Lương nói một câu dịu dàng như vậy,nước mắt Hứa Lưu Liễm thoáng cái rơi xuống,vừa bắt đầu cô chẳng qua che miệng đè nén tiếng khóc nức nở,càng về sau cô càng lớn tiếng khóc,thậm chí như người bệnh tâm thần,cô ôm mình thật chặt ngồi chồm hổm theo lan can bờ sông khóc rống, tiếng khóc vang lên bên bờ sông yên tình có vẻ bi thương,may bây giờ là đêm khuya,bờ sông đã không có người nào.
Xa xa đi theo phía sau cô hai người đàn ông vạm vỡ cũng tiếng khóc bất thình lình của cô khiến cho không biết làm sao, vội vàng gọi điện thoại báo cáo tình huống cho Đường thiếu gia,trong điện thoại Đường Dục Hàn chẳng qua nặng nề thở dài một hơi, phân phó bọn họ chuẩn bị tốt tất cả thuận lợi đưa cô trở về trường học sau đó cúp điện thoại.
Đứng ở ngoài phòng bệnh, Đường Dục Hàn nhìn Lục Chu Việt bởi vì tăng lượng thuốc mới ngủ thật say,một đôi mày rậm đẹp mắt nhíu lại thật chặc, tình trạng như vậy để cho hắn nhớ tới một lời ca: Ngươi liều lĩnh để cho cô tựa vào bờ vai mình,mà cô hết lần này tới lần khác làm cho ngươi thất vọng thậm chí làm cho ngươi tuyệt vọng.
Hứa Lưu Liễm vừa khóc vừa nói với Hạ Vi Lương,
“Vi Lương,đừng nói cho hắn biết tớ ở chỗ này! Đừng nói cho hắn biết tất cả chuyện của tớ! Để cho hắn cứ như vậy quên tớ đi. . . . . .”
Hiện tại cô đả lấy người khác,cho dù Trần Thanh Sở tìm được cô thì phải làm thế nào đây? Cô và người đàn ông kia gắn bó với nhau,cô không chịu nổi như vậy làm sao có thể đối mặt với thiếu niên anh tuấn như ánh mặt trời kia? Nếu ba năm không gặp mặt không liên lạc cũng không có quên đi, vậy thì kéo dài như vậy đi, cùng lắm thì mỗi một ngày tim sinh sôi xé rách đau đớn mà thôi không chết đã là may rồi.
Mặc dù cô không biết tại sao ba năm qua Trần Thanh Sở một chút tin tức cũng không có,nhưng cô tin tưởng hắn nhất định là có nổi khổ tâm,tựa như ban đầu hắn rời đi, cho nên cô không trách hắn.
Hạ Vi Lương cũng bị cô làm sắp khóc lên, hít lỗ mũi an ủi cô,
“Được,được,cậu nói không nói cho hắn biết tớ sẽ không nói! Lưu Liễm, cậu muốn khóc thì cứ thoải mái khóc, tớ ở chỗ này phụng bồi cậu !”
Nước mắt của Hứa Lưu Liễm rơi càng mạnh hơn,kể từ khi bị buộc gả cho hắn tới nay đây là lần đầu tiên cô khóc thoải mái như vậy,tiếp theo cô cũng không biết mình khóc bao lâu, lúc xoay người phát hiện vừa tới một chiếc xe taxi,liền ngoắc ngăn lại trở về trường học.
Sau khi trở về túc xá của mình Quản lý lần đầu tiên không ngủ,cũng không có mắng cô,chẳng qua là vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn cô một cái mở cửa cho cô, vẫn còn trong tâm trạng hoảng hốt cô căn bản không có phát hiện có chuyện không ổn,dĩ nhiên mở cửa túc xá lại tránh không được bị bọn Lại Mỹ Lâm châm chọc một trận,cô không còn tâm tư để ý đến các cô ấy, bò lên giường của mình sau đó ngủ say.
Trong giấc mộng cô tựa hồ mơ tới thiếu niên rực rỡ kia.
Khi đó Lưu Liễm mới vừa lên lớp mười luôn thích một mình ở thư viện,cô cảm thấy chỉ có đọc sách mới có thể làm cho nội tâm cô yên tĩnh.Vào một buổi chiều vắng vẻ, cô từ lầu hai thư viện mượn sách đi ra ngoài,mới vừa nhấc chân chuẩn bị xuống thang lầu,trong bụng bỗng nhiên một cổ nóng rực ẩm ướt trào ra,cô nhất thời hoảng sợ cả người ra mồ hôi lạnh
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguy rồi! Mười bảy tuổi Lưu Liễm trổ mã muộn,mới vừa qua không mấy lần nghỉ lễ,cho nên đối với chuyện như vậy có chút ngăn cản không được,nóng rực càng ngày càng mãnh liệt,cô vịn thang lầu đứng ở nơi đó không biết làm sao, trên người quần áo thật mỏng căn bản không ngăn được dòng mãnh liệt kia.
Nhưng vào lúc này,dưới bậc thang truyền đến một trận ầm ĩ,tựa hồ có lớp học đi lên khóa,cô dưới tình thế cấp bách vội vàng chạy đến góc tường bên cạnh thang lầu đưa lưng về phía vách tường,cúi đầu mặt đỏ tới mang tai ôm sách lẳng lặng đứng ở đó chờ đàm người này đi qua.
Mà theo đám người đi lên có Trần Thanh Sở, mắt sắc phát hiện bóng dáng thất kinh kia ,dĩ nhiên cũng nhìn thấy trên quần cô có màu đỏ sẫm. Trên khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt hiện lên vẻ lúng túng, dù sao hắn cũng là nam sinh. Dĩ nhiên hắn cũng đã nhận ra cô lúng túng,liền cố ý thả chậm cước bộ đi ở cuối cùng.
Lưu Liễm ra sức cúi đầu cũng không nhúc nhích đứng ở đó,đợi đám người dần dần tản đi,sắc mặt của cô cũng càng ngày càng tái nhợt,bụng truyền đến một trận kịch liệt quặn đau làm cho trán cô đổ mồ hôi hột,cô suy yếu đưa tay vịn tường, vừa nhấc mắt lên chợt thấy trước mặt có một người,cô không khỏi cúi đầu mắng một câu, chết tiệt hắn tại sao còn chưa có đi!
Cô tức giận đỏ mặt trừng hắn,cậu ta nhìn dáng vẻ cô đỏ mặt lúng túng bỗng nhiên phụt bật cười một tiếng,thật ra thì lúc ấy trong lòng Trần Thanh Sở cũng không có ác ý, hắn chỉ là đang nghĩ,Hứa Lưu Liễm người lạnh lùng cự người ngoài ngàn dặm trong truyền thuyết? Rõ ràng chính là một tiểu thiên sứ xinh đẹp đáng yêu.
Lưu Liễm thấy hắn cười càng them lúng túng,vừa định mở miệng mắng hắn chợt phát hiện đồng phục trên người hắn mặc có áo khoác,vừa vội vàng gọi lại hắn, “Bạn, bạn học. . . . . .”
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn để cho màu đỏ trên mặt Lưu Liễm càng đậm,cô cuống quít mở mắt khác,xoay chuyển mở miệng,
“Có thể mượn áo khoác đồng phục của bạn. . . . . . mượn,cho tôi mượn dùng một chút!”
Trước đây bọn họ là hai người hoàn toàn xa lạ,cô bỗng nhiên mượn áo khoác người ta,trong lòng cô cũng có chút thấp thỏm không biết hắn có cho mượn hay không, đang lúc cô cho rằng hắn sẽ không cho mượn,đột nhiên cảm giác được ngang hông căng thẳng,hắn đem đồng phục học sinh thắt ở ngang hông phủ nơi lúng túng của cô,một giây sau cô đã bị người đó ôm vào trong ngực.
“Ký túc xá của cô ở tầng mấy?”
Thanh âm dễ nghe của hắn vang lên trên đỉnh đầu cô, mặt cô đã hồng đến giống như trái cà chua đỏ mọng,uốn tại trong lòng ngực hắn rầu rĩ phun ra mấy chữ,
“Tầng 3. . . . . .”
Hắn nhất định là nhìn thấu cô bởi vì đau bụng mà sắc mặt tái nhợt, cũng biết cô khó đi,cho nên ôm cô tựu trực tiếp đi đến ký túc xá của mình.
Tình yêu của hắn chính là từ nơi này một thoáng vậy bắt đầu .
Sau đó lại là cô và hắn thông qua đồng phục học sinh mà dần dần hiểu rõ,cũng dần dần thành một đôi trai tài gái sắc ngọt ngào. Khi đó cô bởi vì biết mình có lên quan đến Hứa Định Biên mà tâm trạng rất nặng nề,sự xuất hiện của hắn làm cho cô cảm thấy bầu trời thoáng cái trong xanh rất nhiều,cuộc sống cũng thoáng cái tốt đẹp hơn.
Nhưng không biết tại sao, hình ảnh ấm áp ngọt ngào thoáng cái xoay chuyển đến lớp mười hai năm ấy,sau giờ tự học,Trần Thanh Sở hẹn cô gặp mặt ở thao trường, cô đi đến còn chưa kịp tựa vào trong ngực hắn,đã thấy mặt hắn lạnh lùng lui về phía sau môt bước, “Hứa Lưu Liễm, chúng ta chia tay đi!”
Mặt cô tràn đầy nụ cười thoáng cái cứng ngắc ,hồi lâu cô mới nghe được giọng mình run rẩy hỏi lại,
“Tại sao?”
“Lớp mười hai anh muốn chuyên tâm vào bài vở!”
Trần Thanh Sở chợt quay lưng đi, thân thể cao to ở dưới ánh trăng lộ ra lạnh lẽo,cuối cùng hắn thêm một câu,
“Hơn nữa,anh không thích em!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro