Phải gả cho anh
Uyển Chuyển Lam
2024-07-22 08:52:58
Hứa Lưu Liễm sau
khi say rượu tỉnh lại đã sáng sớm ngàyhôm sau,cô chỉ cảm thấy đầu đau
như muốn vỡ tung,ôm đầu trên giường lớn đau khổ trở mình, tầm mắt chạm
đến đèn bàn nhỏ tinh sảo xinh đẹp đầu giường,nhất thời toàn thân cứng
đờ.Đèn bàn nhỏ này,cô cũng không xa lạ, ba năm trước tại đêm mưa kia,
lúc cô tỉnh lai nhìn qua chính là nó.
Cô chẳng quan tâm cơn nhức liền từ trên giường bò dậy,thân thể dưới chăn mặc cái áo sơ mi phái nam rộng rãi nhưng không có bất kỳ dấu vết bị xâm phạm qua,trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm,lúc này người giúp việc gõ cửa đi vào, thấy cô tỉnh liền khom lưng cung kính nói, “Lục phu nhân,đây là Lục tiên sinh chuẩn bị quần áo cho người!”
Lục phu nhân?
Đầu óc của cô trong lúc nhất thời có chút chập mạch,tinh tế suy nghĩ một chút xưng hô thế này thì …cô dường như sợ hãi thét lên từ trên giường nhảy xuống, níu lấy vạt áo người giúp việc kia thất khống hô to,
“Ngươi gọi ta cái gì? Ngươi gọi ta cái gì?”
Người giúp việc bị dọa đến quá sợ hãi, “Dạ, là Lục tiên sinh căn dặn chúng tôi gọi cô như vậy. . . . . .”
“Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm hơi trầm xuống truyền vào trong tai,cô bất an ngẩng mắt lên nhìn chỉ thấy hắn mặc một bộ thể thao,trên trán trên mặt tất cả đều là mồ hôi sau khi vận động, khỏe mạnh và mê người.
Chỉ là cô căn bản không quan tâm thưởng thức những thứ này hoảng sợ chạy đến kéo cánh tay của hắn, chỉ vào người giúp việc kia giọng run rẩy nói, “Cô mới vừa gọi tôi là Lục phu nhân, còn nói là anh bảo các cô ấy gọi vậy, có phải là tôi nghe lầm hay không? Hay là các cô ấy điên rồi?”
Lục Chu Việt hướng người giúp việc nháy mắt, người giúp việc kia nhanh đi ra ngoài,hắn giơ tay lên cầm hai bàn tay phát run bình tĩnh nói, “Em không có nghe sai, các người ấy cũng không điên, là anh dặn bọn họ nói như vậy!”
“Cái gì?”
Hứa Lưu Liễm đầu ong một tiếng nổ tung,kinh ngạc nhìn hắn trong đầu đoán không ra ý gì.
Tầm mắt của hắn dừng lại khẽ mở rộng ở ngực,bởi vì động tác quá kịch liệt mà áo T shirt kia lại quá rộng lớn,đầu vai mảnh khảnh cứ như vậy bị nghiêng lộ ra ngoài, xương quai xanh và dưới áo T shirt không có mặc bất kỳ quần áo nào thân thể thướt tha khiến cho cổ họng hắn kéo căng.
Mà chính cô bởi vì quá khiếp sợ cũng quên mất mình giờ phút này quần áo xốc xếch,hắn khó khăn đem tầm mắt từ mảng lớn cảnh xuân chuyển qua vẻ mặt kinh ngạc trước mặt, “Ngày hôm qua em không phải ký hiệp nghị sao?Trên đó viết muốn anh cứu ba em,em nhất định phải gả cho anh,em nói xem. . . . . . bọn họ có phải nên gọi em là Lục phu nhân hay không?”
Hứa Lưu Liễm trước mắt tối sầm thân thể mềm nhũn ngã xuống,nhưng một bàn tay to có lực kịp thời duỗi tới đở lấy cô không cho phép cô ngã xuống,cô nhìn thấy khuôn mặt này gần trong gang tấc , chỉ cảm thấy bộ ngực khí huyết cuồn cuộn một câu cũng nói không ra,
“Lục Chu Việt,anh,anh. . . . . .”
Song, khi cô lại một lần nữa nhớ tới cái tên này,trong lòng chợt kinh ngạc một chút nhưng ngay sau đó nhanh đẩy ra,
“Lục Chu Việt,anh bảo cha anh hợp tác thật đúng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài,hắn hãm hại cha tôi thân bại danh liệt,anh lại ra tay cứu giúp do đó có được tôi!”
Cô làm sao vậy? Hắn là con Lục Phương Đình, ở Ôn Thành tất cả mọi người đều biết Hứa Định Biên và Phó thị trưởng Lục Phương Đình đều bất hòa,hai người tranh đấu mất năm qua đến già cũng chưa ngừng.
Cô chẳng quan tâm cơn nhức liền từ trên giường bò dậy,thân thể dưới chăn mặc cái áo sơ mi phái nam rộng rãi nhưng không có bất kỳ dấu vết bị xâm phạm qua,trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm,lúc này người giúp việc gõ cửa đi vào, thấy cô tỉnh liền khom lưng cung kính nói, “Lục phu nhân,đây là Lục tiên sinh chuẩn bị quần áo cho người!”
Lục phu nhân?
Đầu óc của cô trong lúc nhất thời có chút chập mạch,tinh tế suy nghĩ một chút xưng hô thế này thì …cô dường như sợ hãi thét lên từ trên giường nhảy xuống, níu lấy vạt áo người giúp việc kia thất khống hô to,
“Ngươi gọi ta cái gì? Ngươi gọi ta cái gì?”
Người giúp việc bị dọa đến quá sợ hãi, “Dạ, là Lục tiên sinh căn dặn chúng tôi gọi cô như vậy. . . . . .”
“Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm hơi trầm xuống truyền vào trong tai,cô bất an ngẩng mắt lên nhìn chỉ thấy hắn mặc một bộ thể thao,trên trán trên mặt tất cả đều là mồ hôi sau khi vận động, khỏe mạnh và mê người.
Chỉ là cô căn bản không quan tâm thưởng thức những thứ này hoảng sợ chạy đến kéo cánh tay của hắn, chỉ vào người giúp việc kia giọng run rẩy nói, “Cô mới vừa gọi tôi là Lục phu nhân, còn nói là anh bảo các cô ấy gọi vậy, có phải là tôi nghe lầm hay không? Hay là các cô ấy điên rồi?”
Lục Chu Việt hướng người giúp việc nháy mắt, người giúp việc kia nhanh đi ra ngoài,hắn giơ tay lên cầm hai bàn tay phát run bình tĩnh nói, “Em không có nghe sai, các người ấy cũng không điên, là anh dặn bọn họ nói như vậy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì?”
Hứa Lưu Liễm đầu ong một tiếng nổ tung,kinh ngạc nhìn hắn trong đầu đoán không ra ý gì.
Tầm mắt của hắn dừng lại khẽ mở rộng ở ngực,bởi vì động tác quá kịch liệt mà áo T shirt kia lại quá rộng lớn,đầu vai mảnh khảnh cứ như vậy bị nghiêng lộ ra ngoài, xương quai xanh và dưới áo T shirt không có mặc bất kỳ quần áo nào thân thể thướt tha khiến cho cổ họng hắn kéo căng.
Mà chính cô bởi vì quá khiếp sợ cũng quên mất mình giờ phút này quần áo xốc xếch,hắn khó khăn đem tầm mắt từ mảng lớn cảnh xuân chuyển qua vẻ mặt kinh ngạc trước mặt, “Ngày hôm qua em không phải ký hiệp nghị sao?Trên đó viết muốn anh cứu ba em,em nhất định phải gả cho anh,em nói xem. . . . . . bọn họ có phải nên gọi em là Lục phu nhân hay không?”
Hứa Lưu Liễm trước mắt tối sầm thân thể mềm nhũn ngã xuống,nhưng một bàn tay to có lực kịp thời duỗi tới đở lấy cô không cho phép cô ngã xuống,cô nhìn thấy khuôn mặt này gần trong gang tấc , chỉ cảm thấy bộ ngực khí huyết cuồn cuộn một câu cũng nói không ra,
“Lục Chu Việt,anh,anh. . . . . .”
Song, khi cô lại một lần nữa nhớ tới cái tên này,trong lòng chợt kinh ngạc một chút nhưng ngay sau đó nhanh đẩy ra,
“Lục Chu Việt,anh bảo cha anh hợp tác thật đúng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài,hắn hãm hại cha tôi thân bại danh liệt,anh lại ra tay cứu giúp do đó có được tôi!”
Cô làm sao vậy? Hắn là con Lục Phương Đình, ở Ôn Thành tất cả mọi người đều biết Hứa Định Biên và Phó thị trưởng Lục Phương Đình đều bất hòa,hai người tranh đấu mất năm qua đến già cũng chưa ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro