Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Thanh Sở bị tai nạn xe cộ

Uyển Chuyển Lam

2024-07-22 08:52:58

Hắn không nói lời nào,cô cũng trầm mặc,hai người giằng co qua điện thoại,không khí ngột ngạt ngay cả Hạ Vi Lương ngồi bên cạnh lái xe cũng cảm thấy sắp hít thở không thông,vội vàng quay xuống cửa sổ xe hóng mát.

Cuối cùng Hứa Lưu Liễm mở miệng khó khăn phun ra mấy chữ,

“Em đồng ý chịu thua việc đánh cuộc. . . . . .”

Đúng vậy,cô đồng ý thua trong trận đánh cuộc này,Trần Thanh Sở tới,cô thua,cô đồng ý thực hiện lời hứa hắn nói vĩnh viễn sẽ không rời khỏi hắn.Cô lúc này có loại cảm giác cam chịu đắm mình vì Trần Thanh Sở phụ hy vọng của cô.

“Rất tốt! Hứa Lưu Liễm,em tốt nhất nên nhớ kỹ lời hôm nay đã nói với anh”

Ngữ khí của hắn nghe không có ấm áp chỉ thật lạnh lẽo,

“Sáng ngày mai anh muốn thấy em xuất hiện tại biệt thự Lan Đình!”

Cô cười khổ cúp điện thoại,đem đầu của mình thật sâu vùi vào rảnh trong lòng bàn tay,vĩnh viễn không rời khỏi,vĩnh viễn không rời khỏi,hắn nói vĩnh viễn có phải là xa lắm không? Thật lâu sau này khi hắn rốt cục buông tha cô không muốn cô nữa,cô rất muốn hỏi hắn một câu,đây chính là cách hắn nói vĩnh viễn không xa cách sao?

“Lưu Liễm,cậu không sao chớ?”

Hạ Vi Lương thấy tâm trạng cô thật không tốt liền tranh thủ xe dừng bên đường, ân cần hỏi thăm cô.

Cô ngẩng đầu,nước mắt ràn rụa nói,

“Vi Lương,cậu nói xem rốt cuộc cái gì là yêu?”

Hạ Vi Lương thở dài tựa tại chỗ ngồi nhìn bóng đêm ngoài trời,

“Chuyện tình yêu này mấy ngàn năm nay cổ kim nội ngoại chưa có người chân chính nghiên cứu thấu nó,tớ dĩ nhiên cũng không biết yêu là gì,tớ chỉ cảm thấy ai cùng với ai ở chung cả đời đều là vận mệnh quyết định!”

Hạ Vi Lương quay đầu lại nhìn vẻ mặt bi thương của cô nghiêm túc nói,

“Lưu Liễm,vận mệnh của cậu nhắm trúng người đó,cậu muốn trốn cũng trốn không thoát,quanh đi quẩn lại nhiều … năm thế,mà cậu vẫn trở lại bên cạnh hắn! Không như người kia dùng cậu hết lòng đợi chờ,truy đuổi,nhớ nhung,chung quy cuối cùng cũng là người xa lạ!”

Hứa Lưu Liễm kinh ngạc nhìn Hạ Vi Lương trong bóng đêm có chút trong trẻo lạnh lùng tịch liêu,cuối cùng giơ tay lên bụm mặt cúi đầu khóc thành tiếng.

Cho đến bây giờ cô rốt cục có thể hiểu,bất kể cô và Trần Thanh Sở từng yêu nhiều thế nào,bất kể bọn họ từng bởi vì lý do bất đắc dĩ chia xa,nhưng hiện tại hắn và cô đã hoàn toàn thay đổi,tựa như Lục Chu Việt đã nói ,bọn họ đã trở về không được, cũng trở về không được nữa. . . . . .

Hạ Vi Lương đưa cô đến dưới lầu,cô thất thần trở về nhà ngã người nằm ngủ. Không biết ngủ bao lâu điện thoại di động bỗng nhiên vang lên sắc bén trong đêm khuya, cô mơ mơ màng màng đón nghe ,còi báo động cấp cứu chói tai cùng tiếng huyên náo truyền vào trong tai,kèm theo thanh âm kinh hoảng của một nam sinh,

“Hứa Lưu Liễm,Thanh Sở đã xảy ra chuyện!”

Cô thoáng cái không còn buồn ngủ chợt trên giường ngồi dậy,

“Đã xảy ra chuyện gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nghe được giọng nam sinh kia hẳn là một trong mấy người bạn của hắn.

“Cậu tối nay bỏ lại một mình Thanh Sở,hắn đau lòng cho nên uống rất nhiều rượu,chúng ta nói đưa hắn về nhà hắn không nghe,kết quả tự mình lái xe về nhà trên đường vọt vào cột đá ven đường,hiện tại đã có người đưa hắn đến bệnh viện cấp cứu. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm tim giống như bị vật gì hung hăng đâm vào,đau đến cô ôm điện thoại di động khom lưng gục trên giường. Bên tai truyền đến thanh âm đau xót của nam sinh kia,

“Hứa Lưu Liễm? Hứa Lưu Liễm?”

Cô lúc này mới khó khăn nâng người lên,đôi môi run run hỏi,

“Anh ấy ở bệnh viện nào?”

Nam sinh kia nói cho cô biết sau cô trực tiếp cúp điện thoại đứng dậy mặc lên quần áo đi ra bên ngoài,cũng không để ý mình giờ phút này đang ngủ mơ mơ màng màng tóc tai bù xù. Liên Tố bị tiếng động lớn của cô làm tỉnh,mở cửa tới hỏi cô xảy ra chuyện gì,cô cũng không quan tâm trả lời bỏ chạy ra ngoài.

Sống hai mươi ba năm,trừ Liên Tố lần đó đột nhiên phát bệnh,ngoài ra cô chẳng bao giờ tiếp xúc với cái chết,huống chi hiện tại người gặp bất trắc là người cô hết lòng yêu thương,cho nên đợi đến cô chạy tới bệnh viện gương mặt đã sớm trắng bệch.

Mấy người bạn của Trần Thanh Sở đang lo lắng chờ phía ngoài phòng cấp cứu,không người nào dám báo cho cha mẹ Trần Thanh Sở, Trần gia chỉ có mỗi đứa con trai là Trần Thanh Sở,nếu hắn thật gặp chuyện bất trắc,vậy thì khắc nào muốn lấy mạng cha mẹ hắn.

Thấy cô tới sau một người trong số đó nổi giận đùng đùng đi đến chất vấn cô,

“Hứa Lưu Liễm,cô rốt cuộc làm sao vậy,cô không phải biết Thanh Sở ban đầu rời đi vì có chuyện bất đắc dĩ ,hiện tại hắn trở lại tìm cô,cô tại sao không tha thứ hắn?”

Bọn họ không biết chuyện cô đã kết hôn, càng không biết Trần Thanh Sở cũng đã lấy vợ,bọn họ chẳng qua cảm thấy nếu hai người từng yêu nhau,hôm nay một lần nữa gặp mặt lại,cho dù không thể trở lại ít nhất cũng xem như bạn bè,nhưng cô ấy lại tránh hắn như tránh rắn rết!

Hắn đuổi theo cô ra ngoài không đầy một lát liền trở lại,bọn họ còn bắt hắn khai báo,lâu rồi gặp lại hẳn là có rất nhiều lời muốn nói,hỏi hắn tại sao hắn trở về nhanh như vậy,hắn không nói chuyện trong mắt tất cả đều là tuyệt vọng cùng đau đớn,cầm lấy ly rượu một ly lại một ly uống cạn.

Tại trường học từng có nữ sinh thầm yêu hắn,thấy Hứa Lưu Liễm rời đi liền đến lôi kéo làm quen,Trần gia gia thế hiển hách,Trần Thanh Sở lại có bề ngoài ưu tú, hôm nay vừa du học trở về trông coi tập đoàn Trần thị năng lực nổi bật,cho nên có rất nhiều nữ sinh theo đuổi.Nhưng hắn lạnh lùng hét với các cô,còn bảo các cô ấy cút ngay.

Hứa Lưu Liễm cúi thấp đầu đứng ở nơi đó không nói lời nào,cô muốn giải thích nhưng không mở miệng được,nam sinh kia thấy cô không nói lời nào cho rằng cô chột dạ hoặc thế nào,không khỏi càng thêm tức giận trực tiếp hét lên,

“Nói chuyện với cô đấy,cô có phải đã quên Thanh Sở chúng ta,ở đại học yêu người khác? Hứa Lưu Liễm,cô đúng là một người nhẫn tâm,tội cho Thanh Sở ban đầu ở trung học đệ nhị cấp thật lòng yêu thương cô!”

“Tôi không có,tôi không có. . . . . .”

Cô lắc đầu lung tung giải thích,hốc mắt đánh chuyển nước mắt thoáng cái từng viên từng viên nóng hổi trợt xuống.Cô không có quên hắn,cô cũng không có yêu người khác,cô chỉ không cẩn thận đã trở thành người phụ nữ của kẻ khác. . . . .

Có nam sinh khác nhìn thoáng qua thấy cô rơi lệ đầy mặt đi tới kéo ra nam sinh tâm tình kích động kia ra,

“Được rồi được rồi,cậu đừng nói nữa,cô ấy không phải loại người như vậy!”

“Nếu lần này Thanh Sở gặp bất trắc gì,tôi xem cô sẽ làm sao!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam sinh kia oán hận ném cho cô một câu,tức giận xoay người đi sang một bên đợi.

Nam sinh kia vừa nói như vậy trong lòng Hứa Lưu Liễm càng đau thêm, tuy nói Trần Thanh Sở bị tai nạn xe cộ bởi vì hắn uống rượu tự mình lái xe mới bị , nhưng dù sao cũng vì cô mới uống rượu nhiều thì người đầu sỏ là cô.Nếu như,nếu như hắn thật gặp bất trắc gì. . . . . .Cô hai tay bụm mặt đặt mông ngồi trên ghế dài không dám tiếp tục nghĩ .

Quá trình chờ đợi khá dài và đau khổ có thể ép điên người khác,rõ ràng đêm khuya yên tĩnh nhưng mấy người bọn họ một chút buồn ngủ cũng không có,lúc bác sĩ đi ra bọn họ cơ hồ như ác lang liền nhào tới kéo vị Bác sĩ đó lo lắng hỏi,

“Như thế nào bác sĩ?”

Bác sĩ lấy xuống khẩu trang,

“Không có gì nguy hiểm chỉ gãy mấy xương sườn,não chấn động một chút,chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ không chuyện gì!”

Mấy người đều thở dài một cái,Hứa Lưu Liễm cả người căng thẳng khí lực thoáng cái tản đi,người cũng có chút lảo đảo,cô vội vàng giơ tay lên đở vách tường,bác sĩ kia nhìn chung quanh bọn hắn hỏi một câu,

“Ai là Hứa Lưu Liễm?”

“Là tôi!”

Khuôn mặt cô tái mét hữu khí vô lực trả lời,bác sĩ kia nói tiếp,

“Bệnh nhân sau khi tỉnh lại vẫn gọi tên người này,một lát nữa cô vào phòng xem hắn ra sao!”

Hốc mắt cô lần nữa chua xót,thầy thuốc kia lắc đầu thở dài rời đi,

“Hiện tại thật không biết những người trẻ tuổi nghĩ ra sao,uống rượu nhiều thế cũng dám lái xe! May lần này không có xảy ra chuyện gì,nếu có chuyện gì có tiền cũng không thể dùng?”

Thời điểm Hứa Lưu Liễm đi vào phòng bệnh Trần Thanh Sở hắn đã tỉnh lại,thấy cô xuất hiện hắn thất khống đưa tay kéo tay cô lại nắm thật chặt, sau đó đặt ở khóe môi một lần lần một lần hôn,nức nở ,

“Tiểu Liễm,đừng rời khỏi anh!Đừng rời khỏi anh!”

Cô không dám giãy dụa sợ làm rách vết thương của hắn,đành để yên cho hắn nắm,

“Thanh Sở,anh đừng động mạnh kẻo vết thương nứt ra thì sao!”

“Vết thương nứt ra thì thế nào?Đau thế nào cũng không bằng em làm anh đau!”

Trần Thanh Sở giương mắt nhìn cô,khuôn mặt tràn đầy bi thương.

Mới vừa rồi lúc xe hắn vọt vào trên đường,hắn thật sự nghĩ cứ chết đi,chết đi thì không cần đau đớn,cũng không cần trơ mắt nhìn cô cùng người đàn ông kia cùng ra vào,cũng không cần gánh vác gánh nặng chấn hưng gia tộc,cũng không cần suy nghĩ những thủ đoạn lục đục với nhau.

Cho nên hắn không có đánh tay lái tránh ra,để cho nó thẳng tắp đụng tới,sau đó một trận va chạm mạnh làm mất đi trực giác,trong hoảng hốt hắn lại nhớ tới những ngày thời thanh xuân,lại nghĩ tới lần đầu tiên mới gặp gỡ cô,con ngươi bất lực và đáng thương, hai gò má ửng đỏ cùng cảm giác thân thể mảnh mai tựa trong bàn tay . . . . . .

Cô dịu dàng,ánh mắt lúng túng, gương mặt đỏ bừng dùng sức cúi thấp đầu chôn trong ngực hắn,dáng vẻ thẹn thùng khiến cả trái tim hắn cũng mềm mỏng,hắn từ trong lòng đã nghĩ sẽ yêu thương cô thật nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0