Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Về tình thân

Uyển Chuyển Lam

2024-07-22 08:52:58

Lục Chu Việt hừ lạnh một tiếng,

“Cô ấy tại sao cái gì cũng viết!”

*

Hứa Lưu Liễm xấu hổ,cô thật không biết vì có một”Tài nữ” khuê mật mà cảm thấy tự hào hay xấu hổ,buông cô ra ngồi lại chỗ mình,hắn như có chút không tình nguyện nói một câu.

“Lúc trước không biết mang thai đã làm không ít!”

Cô vừa đỏ mặt vừa tức giận,không khỏi trừng hắn.

“Ơ,Lục Chu Việt, anh không quan tâm à?”

Lục Chu Việt liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức hừ hừ,vừa phát động vừa bất đắc dĩ cười nhạt.

“Anh khốn kiếp vậy sao? Dù sao đây cũng liên quan đến cục cưng trong bụng em,cho dù anh có nhu cầu đi nữa cũng phải nhịn một chút !”

Trước kia không biết làm cũng đã làm,hiện tại biết rồi nhất định phải chú ý,hiện tại trong bụng cô còn có con của bọn họ,nên không thể có chút sơ xuất. Nhưng thử nghĩ xem trong vòng mười tháng ở phương diện nhu cầu đều bị cấm,hắn đã cảm thấy trời đất mờ mịt!

Bị hắn lăn qua lăn lại,Hứa Lưu Liễm cũng không còn buồn ngủ,nhưng cả người vẫn mệt mỏi,Lục Chu Việt nghiêng đầu nhìn sang cô.

“Lưu Liễm,tên con em đã nghĩ chưa,gọi là Lục Ngãi Liễm sao!”

Lục Chu Việt yêu Hứa Lưu Liễm,không so đo với cái tên Lục Ngải Liễm gửi gắm tình yêu dành cho cô.

“Lục Ngải Liễm?”

Hứa Lưu Liễm vừa nghe hắn đọc tên con,kinh ngạc nhìn hắn,sau đó từ từ lẩm bẩm cái tên này,nhưng ngay sau đó ngực kịch liệt rung động một chút.

Lục —— Ngải —— Liễm ——

Lục Chu Việt yêu Hứa Lưu Liễm? Hắn lại biểu hiện công khai tình yêu hắn dành cho cô? Điều này làm cho cô cảm động nhất thời muốn rơi nước mắt.

Lục Chu Việt thấy bộ dáng cô như muốn khóc biết cô cảm động,không nhịn được giơ tay lên sủng nịch vuốt ve mái tóc dài của cô,khẽ lên tiếng.

“Nhóc con ngốc!”

Hắn yêu cô bằng cả tấm lòng

Hắn chạy tốc độ xe tương đối chậm,tận lực giữ vững bình thường để tránh lúc thắng xe làm cô khó chịu hoặc kinh sợ,Hứa Lưu Liễm kéo lỗ mũi nén nước mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhưng đó là tên con gái,nếu như là con trai thì sao?”

“Nhất định là con gái!”

Hắn nói vô cùng chắc chắn,cô không tin.

“Tại sao anh biết là con gái!”

Hắn lái xe tâm trạng rất tốt nhoẻn miệng cười.

“Trực giác! Em đừng không tin,trực giác đàn ông có đôi khi cũng rất chuẩn!”

Không biết tại sao,từ khi hắn biết được cô mang thai hắn đã cảm giác đứa bé là con gái,con gái hắn có ánh mắt trong sáng nụ cười ngọt ngào như cô,hắn vừa nghĩ tới tương lai cô cùng con gái một lớn một nhỏ quay quanh ở bên cạnh hắn,đã cảm thấy trong lòng ấm áp,nụ cười trên mặt cũng lớn hơn,lớn hơn nữa.

Dĩ nhiên bất kể là nam là nữ,chỉ cần là cô sinh,hắn đều thích. Hứa Lưu Liễm bỉu môi.

“Cái gì trực giác,còn tưởng rằng anh căn cứ khoa học gì đấy!”

*

Sau khi Đổng Vân biết Hứa Lưu Liễm đúng mang thai rất phấn khởi,ngày thứ hai bảo Lục Chu Việt đưa bà trên núi xuống,nói muốn chăm sóc tốt cho Lưu Liễm,Hứa Lưu Liễm vốn muốn mẹ hắn đến ở chung,dù sao nơi bọn họ ở cũng rất lớn,nhưng Đổng Vân vẫn kiên trì ở căn hộ trước kia Lục Chu Việt ở,bởi vì bà không trở về nơi Lục Phương Đình.

Đổng Vân mỗi ngày đều làm mỗi món ngon khác nhau,cô và Lục Chu Việt lượng cơ hồ tối mỗi ngày đều đến chổ Đổng Vân nói chuyện,tan việc hắn trực tiếp đến công ty cô tiếp theo đi thẳng đến nhà mẹ hắn,thỉnh thoảng có thêm Lâm San Ni,người một nhà vui vẻ hòa thuận vô cùng vui vẻ.

Cho đến ngày nay,tất cả bọn họ mọi người cùng Lục Phương Đình như hai người xa lạ,Lâm San Ni bởi lòng dạ tốt vụng thỉnh thoảng đi đến thăm ông. Hứa Lưu Liễm không biết Lục Phương Đình nghĩ mình thế nào,từ lập trường của cô nhìn nếu như một người sống đến tuổi này còn bị vợ và con trai chán ghét thật sự là đáng thương .

Cô có nhiều lần muốn mở miệng khuyên nhủ Lục Chu Việt,khuyên hắn chủ động giảng hòa với Lục Phương Đình,mặc dù Lục Phương Đình trước kia khinh thường chán ghét và làm tổn thương cô nhưng hiện tại cô không muốn truy cứu,một là bởi vì ông là trưởng bối,hai là ông ấy dù sao cũng là ba chồng cô.

Làm một người vợ,cô hi vọng chồng mình toàn vẹn mọi phương diện,vô luận là tình yêu,tình bạn,công việc hay là tình thân,mỗi phương diện cô đều hy vọng hắn được vui vẻ.Hơn nữa nghe nói Lục Phương Đình gần đây tựa hồ không được tốt lắm,Ôn thị kể từ khi lần trước Ôn Tự bị thương thì sa sút rất nhiều,dần dần có khuynh hướng thối lui khỏi chính thương nhân nên không giúp được Lục Phương Đình gì cả.

Nhưng mỗi lần hắn dường như đoán ra trong lòng cô đang suy nghĩ gì,cô vừa muốn mở miệng đã bị hắn dùng việc khác chuyển đề tài,lần đó hai người đi thăm cha cô trở về,cô thực sự chịu không nổi kéo cánh tay hắn khuyên hắn.

“Chu Việt,anh và cha anh cứ cương nhau vậy cũng không tốt lắm!”

Lục Chu Việt đang tựa tại ghế sa lon nhìn tạp chí,nghe vậy có chút tức giận vứt tạp chí trong tay sang một bên đứng lên.

“Em không biết ông ấy làm anh tổn thương và tuyệt vọng thế nào đâu!”

Dĩ nhiên hắn tức giận không phải chỉ việc Hứa Lưu Liễm,mà là những việc trước kia Lục Phương Đình từng làm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh tại sao phải đi du học Mĩ Quốc ? Đó là vì ở trong nước ông ấy ép anh học trường quân đội! Hơn nữa anh ra nước ngoài,ông ta một phân tiền không cho anh cũng thôi,còn gọi điện đến cha mẹ bạn học anh,bảo bọn họ không cho anh mượn tiền!”

Nói tới đây hắn nhớ những ngày sống gian khổ bên nước ngoài,trên mặt không khỏi mang nồng đậm đau đớn.

“Anh lúc ấy mớ ra nước ngoài chưa quen cuộc sống nơi đây tuổi lại nhỏ,không biết chịu bao nhiêu khổ,vừa đi học lại vừa đi làm,anh——”

Thậm chí có một lần trong lúc xây dựng sự nghiệp hắn suýt nữa chết trong tay đối phương,dĩ nhiên những chuyện này hắn không nói ra,vì không muốn hù cô, Hứa Lưu Liễm nghe hắn nói những thứ này,trên mặt đầu tiên xẹt qua tia khiếp sợ, ngay sau đó là vô cùng đau lòng,cô vội vàng từ phía sau ôm lưng hắn.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi Chu Việt,em cho tới bây giờ cũng không biết,anh ở nước ngoài chịu nhiều cực khổ như vậy. . . . . .”

Lục Chu Việt bởi vì tức giận cùng khổ sở mà cả người căng thẳng giờ buông lỏng một chút,sau đó vươn tay ra phủ lên tay cô,Lục Phương Đình làm hắn tổn thương, hắn làm có thể nói xạo được,những thương tổn đó chắc rất lớn nếu không hắn tại sao có thể lạnh tâm với ông được.

Hứa Lưu Liễm nhẹ nhàng ôm hắn hợp thời mở miệng.

“Nhưng Chu Việt,không vì ai khác,anh cũng nên vì cục cưng làm tấm gương tốt hiếu kính cha mẹ,chẳng lẽ anh hi vọng con gái mình sau khi trưởng thành, ngày ngày đối mặt ba và ông nội bất hòa sao?”

Cô vừa nói như vậy Lục Chu Việt người lại cứng một chút,nhưng không tỏ rõ bất cứ thái độ gì,chỉ buông lỏng tay cô xoay người lên lầu,cô đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng hắn có buồn bã bất đắc dĩ thở dài,coi như xong,cứ như vậy đi dù sao cô cũng đã tận lực.Ngày đó buổi trưa cô ở công ty,vừa muốn đến phòng ăn dùng cơm trưa thì nhận được thư ký Lục Phương Đình gọi điện thoại tới,nói là Lục thị trưởng muốn gặp mặt cô,mặc dù không biết Lục Phương Đình tìm cô là chuyện tốt hay chuyện xấu, cô do dự một chút vẫn đi đến chỗ hẹn.

Bất quá cô vừa mới ngồi xuống nói không đến mấy câu với Lục Phương Đình thì Lục Chu Việt gọi điện đến,cô buồn bực cau mày,nếu hắn biết cô ra ngoài gặp Lục Phương Đình,nhất định sẽ tức giận.Điện thoại vẫn vang vẫn vang,cô không thể làm gì khác hơn là nhận,không đợi cô nói,giọng nói có chút lo lắng của hắn đã truyền đến.

“Em ở đâu ? Tại sao không ở công ty? Anh mới vừa họp xong hội nghị ở bên cạnh công ty em,định tới đây cùng em ăn cơm!”

“A?”

Cô càng thêm buồn bực,buổi trưa hắn rất ít khi tìm cô,tại sao đâu không chọn lại chọn đúng giờ này rũ cô ăn cơm.

“Chuyện đó,chuyện đó. . . . . .em. . . . . .”

Cô còn đang vắt hết óc nghĩ mình lấy cớ gì không ở công ty,giọng hắn bắt đầu cảnh giác.

“Em ở đâu ? Đi chung với ai?”

Cô ngay cả nói dối cũng không biết,cứ ừ a a nghe là biêt chột dạ,về điểm này hắn rất hiểu cô.

Cô mắt thấy tránh không khỏi,không thể làm gì khác hơn nói chi tiết cho hắn biết,hắn chỉ tức giận hừ lạnh một tiếng sau cúp điện thoại,cô bị dọa đến run lên sau đó lòng bắt đầu thấp thỏm,xong xong,hắn như vậy chứng tỏ hắn đang giận.

Lục Phương Đình ngồi đối diện từ điện thoại nghe giọng nói cùng sắc mặt cô đã biết ai gọi đến,cũng không hỏi nhiều.Hứa Lưu Liễm nhìn ra,Lục Phương Đình hôm nay tìm tới tìm cô mục đích tựa hồ không có ác ý,bởi vì vừa rồi ông chỉ hỏi thăm Lục Chu Việt cùng Đổng Vân.

Chỉ là hai người chưa nói được nhiều,đã thấy Lục Chu Việt sắc mặt khó coi đi từ bãi đậu xe vào trong phòng ăn sau đó cơ hồ vọt lên trên lầu,vừa tới đã hét một câu.

“Lục Phương Đình,tôi cảnh cáo ông,cô ấy hiện tại mang thai con của tôi.Nếu ông dám làm gì cô ấy,tôi sẽ không để ông yên đâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0