Lão Tổ Tông Nàng Thật Là Điên Cuồng

Sóng Gió Vì Cài...

2025-01-07 07:43:32

Tống Từ nhìn cái kiệu nhỏ bên cạnh, cảm thấy có chút buồn cười.

Nàng yếu đến mức phải để người khác khiêng đi sao?

“Dẹp cái này đi, ta muốn đi bộ.” Tống Từ chỉ vào cái kiệu nhỏ, ra lệnh.

Hồng Dụ nhìn về phía Cung ma ma, người sau bước lên một bước, nói: “Thái phu nhân, nếu người không ngồi, vậy cứ để họ khiêng theo phía sau, đi mệt thì dùng?”

Tống Từ nhìn nụ cười hiền hòa của bà ta, chỉ đành gật đầu, tay vịn vào tay của hai nha hoàn lớn, chậm rãi đi ra khỏi viện.

Phủ Tướng gia vốn là biệt phủ của một vị công chúa tiền triều. Vị công chúa này rất được sủng ái, biệt phủ được xây dựng xa hoa lại thanh nhã, khu vườn còn do danh sư nổi tiếng trong lịch sử là Lưu Lục Tử thiết kế, nghe nói những tảng đá kỳ lạ trong hồ đều được vận chuyển từ Thiên Sơn về.

Tống Trí Viễn có được biệt phủ này là nhờ thời còn làm Lại bộ Thượng thư đã lập được nhiều công trạng xuất sắc, lại có chút tình nghĩa hoạn nạn với Hoàng thái hậu và Hoàng đế hiện tại, nên Hoàng đế ban tặng phủ này.

Một số người ngoài biết rõ sự tình: “Phì, rõ ràng là năm đó Tống gia quyên góp hai mươi vạn thạch lương thực trong nạn hạn hán mới được như vậy.”

Xin lỗi, Hoàng đế và Tống gia đều không thừa nhận.

Tống Từ chậm rãi dạo quanh phủ Tướng gia, đối diện với cảnh đẹp trước mắt, cảm giác không thể ngắm đủ.

“Đây mới thực sự là đại trạch môn hào môn thời cổ đại, cảnh sắc khu vườn này, thật sự tuyệt mỹ. Trước kia ở kinh thành từng xem qua vài phủ đệ gì đó, so với nơi này, thật là không đáng nhắc đến.”

Tống Từ tấm tắc khen ngợi.

Hồng Dụ và nha hoàn còn lại là Hồng Đào liếc nhau, Hồng Đào lớn gan hỏi: “Thái phu nhân, người nói phủ đệ gì, ở đâu vậy?”

Sao bọn họ chưa từng nghe qua.

Tống Từ đưa mắt nhìn xa xăm: “Ở nơi rất xa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng cũng không biết có cơ hội quay lại nơi đó không, quê hương của nàng.

Đột nhiên tâm trạng trở nên kém.

Người bên cạnh đều cảm nhận được, trong lòng thấp thỏm. Hồng Đào đảo mắt, cười hì hì chỉ vào một cây mẫu đơn, nói: “Thái phu nhân, người nhìn kìa, cây Phấn Nhị Kiều này nở thật đẹp, hay để nô tỳ cắt một đóa cho người cài?”

Tống Từ quả nhiên bị chuyển dời sự chú ý, nhìn qua, thấy đóa mẫu đơn màu hồng to như lòng bàn tay, nở rực rỡ, trên cánh hoa còn đọng sương, càng thêm phần tươi sáng.

Tống Từ từng đóng không ít phim cổ trang, cũng biết người xưa thích cài hoa, chỉ là, nếu nàng cài đóa hoa này, chẳng phải sẽ giống một bà lão ngốc nghếch sao?

Nghĩ đến hình ảnh buồn cười đó, Tống Từ tự mình cũng thấy mắc cười, bật cười thành tiếng.

Nàng đưa tay ngắt đóa hoa Phấn Nhị Kiều, cầm trong tay chơi đùa một lúc, lại ngửi thử, rồi cài nó lên búi tóc của Hồng Đào, nói: “Đóa hoa tươi tắn thế này, vẫn là hợp với các cô gái trẻ các ngươi hơn. Còn ta, già rồi.”

Hồng Đào có chút bất ngờ, cung kính quỳ gối hành lễ với Tống Từ: “Nô tỳ cảm tạ Thái phu nhân ban thưởng.”

Hồng Dụ cười tươi nũng nịu: “Thái phu nhân, nô tỳ cũng muốn.”

“Được, cũng thưởng cho ngươi.” Tống Từ đưa tay định ngắt thêm.

“Dừng tay ngay, đây là cây Nhị Kiều mà lão gia hôm qua mang về, ông ấy tốn một ngàn lượng mới mua được!” Một tiếng hét vang lên từ phía cầu đá nhỏ, cùng lúc, một cô gái mặc áo xanh chạy nhanh về phía Tống Từ.

Mọi người giật mình, Hồng Dụ và Hồng Đào theo bản năng đứng chắn trước Tống Từ, ngăn cô gái kia lại.

“Láo xược, nha đầu không có mắt từ đâu đến, dám mạo phạm Thái phu nhân, người đâu, bắt lấy nàng ta!” Cung ma ma lớn tiếng ra lệnh.

Vài bà tử lập tức bước tới, giữ chặt cô gái vừa xông tới trước mặt Hồng Dụ và Hồng Đào, bẻ tay nàng ra sau, rồi đạp vào phía sau đầu gối, ép nàng quỳ xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Tổ Tông Nàng Thật Là Điên Cuồng

Số ký tự: 0