Đoàn Thủy Lưu
Trần Bình
2024-07-21 15:08:45
“Đàn anh Đoàn, lần này anh giành được hạng ba trong cuộc thi cấp tỉnh, cử đi võ quán Long Hố cũng không thành vấn đề, chúc mừng anh.”
“Võ quán Long Hổ là một trong bốn võ quán lớn ở Trung Quốc, có thể vào đó đào tạo chuyên sâu là một cơ hội mà nhiều võ giả cầu còn không được, hâm mộ anh quá.”
“Sau này đàn anh phát triển lớn mạnh cũng đừng quên đàn em chúng em nha, haha.”
Trên hành lang tầng hai của trung tâm hoạt động sinh viên.
Một nhóm người vây quanh một thanh niên với đủ các lời a dua nịnh hót.
Người thanh niên khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, cao lớn, dáng vẻ hào phóng, mặc đồng phục luyện tập màu trắng, đôi mắt hố đầy lạnh lùng.
Trước những lời nịnh nọt của mọi người, anh ta chỉ gật đầu lịch sự, cũng không đế trong lòng.
“Tôi muốn về võ quán luyện tập, Thanh Lam ở lại, những người khác xin mời về cho.”
Đàn anh Đoàn nhìn về phía một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa, vẻ ngoài thanh tú, cũng mặc bộ đồng phục tập luyện màu trắng.
Câu lạc bộ võ thuật cố truyền của Đại học
Thanh châu có một đôi trai tài gái sắc.
Đoàn Thủy Lưu, ôn Thanh Lam.
Họ học chung một khoá, đều yêu thích võ thuật cố truyền, có xuất thân tốt, chưa đến hai mươi lăm tuổi đã vượt qua đánh giá của Hiệp hội Võ thuật cổ truyền và trở thành võ giả được chứng nhận!
Lần này, họ đại diện cho Đại học Thanh châu tham gia Cuộc thi Wushu tỉnh Giang Nam, lần lượt giành được hạng ba và hạng tư.
Võ quán Long Hố là võ quán lớn và tốt nhất ở Trung Quốc, nhưng phải giành được một trong ba thành tích cao nhất của cuộc thi cấp tỉnh thì mới có thể được cử đến đó.
Ôn Thanh Lam đã mất đi cơ hội này, cho nên trên đường trở về trường học, tâm trạng cô rất tệ.
Ngay tại thời điếm khi các anh em chuẩn bị rời đi…
“Ầm!!”
Cánh cửa phòng hoạt động của câu lạc bộ Tán Đả đột nhiên bị phá vỡ, khóa cửa cũng tanh bành.
Giang Kình Phu mang theo khuôn mặt đau đến tột độ lăn ra ngoài, lưng cong như tôm, sắc mặt vặn vẹo không còn hình dạng.
“Chuyện này là sao?”
“Giang Kình Phu của câu lạc bộ Tán Đả, sao anh ta lại bị đánh thành dạng này.”
Hơn mười thành viên của câu lạc bộ cau mày, có người đi lên giúp đỡ.
Sau đó họ thấy Ninh Thiên ung dung đi ra khỏi phòng sinh hoạt, chạm mặt trực tiếp với họ.
“A?”
Ninh Thiên nhìn lướt qua đám sinh viên này, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Đoàn Thủy Lưu.
Anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Bởi vì thể lực của chàng trai đồ trắng này đã thực sự đã đạt đến tôi thể nhất trọng.
Tôi thể nhất trọng là cấp thấp nhất trong cảnh giới tu luyện, nói đúng ra, còn lâu mới có thể lên được tu sĩ, nhưng ở Địa cầu có thể gọi là cao thủ, có thể lấy một chọi mười rồi.
Mười người ở đây không phải là phụ nữ, trẻ em hay người già gầy yếu mà là mười người đàn ông trưởng thành cường tráng nha.
Mặc dù Địa Cầu thiếu linh khí nhưng sinh ra được tôi thế nhất trọng cũng rất bình thường, vì vậy Ninh Thiên chỉ nhìn một chút rồi chuẩn bị rời đi.
“Dừng lại!”
Một nam sinh thấp bé phát hiện Giang Kình
Phu bị thương không nhẹ, lập tức mắng Ninh Thiên:
“Cậu học trường nào, thật to gan, dám đến Đại học Thanh Châu gây sự!”
“Tôi là người của Đại học Thanh châu.” Ninh Thiên trả lời.
“Cậu là người của Đại học Thanh châu?”
Nam sinh thấp bé sửng sốt, sau đó tiếp tục mắng: “Cậu nói cái quái gì thế, tôi là người của câu lạc bộ võ thuật cổ truyền Thanh châu, tôi chưa từng nghe đến cậu!”
“Ăn nói sạch sẽ chút được không vậy?”
Ninh Thiên không vui nói: “Tôi là sinh viên năm nhất lớp lâm sàng hai, tên là Ninh Thiên.”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều bất ngờ, ngay cả Đoàn Thủy Lưu và ôn Thanh Lam cũng liếc mắt nhìn nhau.
Một sinh viên năm nhất ngành y đã đánh chủ tịch câu lạc bộ Tán Đả thành ra thế này?
Giang Kình Phu đã giành được một số chức vô địch đẳng cấp thế giới.
“Đại sư huynh… Đại sư huynh! Anh đã về rồi!”
Lúc này, một thành viên câu lạc bộ Tán Đả
khập khiễng bước ra khỏi phòng hoạt động của Câu lạc bộ Tán Đả, khóc lóc kêu lên: “Đàn anh, anh không thể mặc kệ chuyện này được!”
“Rốt cuộc là sao!”
Lông mày Đoàn Thuỷ Lưu bỗng nhiên trầm xuống.
Sau khi nghe thành viên Tán Đả kế xong hết mọi chuyện, Đoàn Thuỷ Lưu đã hiểu rõ hết thảy.
Mặc dù anh ta không phải là thành viên của câu lạc bộ Tán Đả, nhưng tất cả các câu lạc bộ liên quan đến “võ thuật” ở Đại học Thanh Châu, chẳng hạn như câu lạc bộ Tán Đả, câu lạc bộ Judo, câu lạc bộ quyền anh và câu lạc bộ chiến đấu, đều do câu lạc bộ võ thuật cổ truyền đứng đầu.
Anh ta cũng được tất cả sinh viên trong trường công nhận là “đại sư huynh”.
Gặp chuyện như vậy, nào có thể mặc kệ?
Ngay lập tức, các thành viên của câu lạc bộ Tán Đả được dìu đến phòng y tế, Đoàn Thủy Lưu bước tới nhìn Ninh Thiên với ánh mắt thưởng thức:
“Thân thủ không tệ, cậu học công phu ở đâu?”
“Tòi được giáo lớn.” Giọng điệu của Ninh Thiên có chút không kiên nhẫn.
“Giao lớn? Đại học Giao thông? Đại học Giao thông nào?”
Đoàn Thủy Lưu nghe không rõ lắm: “Đại học Giao thông Thanh Châu hay Đại học Giao thông Tân Hải? Cậu là sinh viên chuyển trường sao?”
“Cái gì vậy, tôi được ông tôi dạy.” Ninh Thiên nói bừa.
Đoàn Thủy Lưu:”…”
Ôn Thanh Lam:”…”
“Haha, đàn em, cậu thật sự rất hài hước.”
Đoàn Thủy Lưu cười khan vài tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu gia nhập câu lạc bộ võ thuật cổ truyền đi, võ giả là nhân tài khan hiếm nhất trong xã hội ngày nay, cậu là một hạt giống tốt…”
“Tạm biệt.”
Ninh Thiên phất tay, xoay người rời đi.
“Cậu!”
Ôn Thanh Lam tức giận, ba chân bốn cẳng chạy đến ngăn Ninh Thiên lại, “Sinh viên năm nhất như cậu bị sao thế, không phải ai cũng có thể vào câu lạc bộ võ thuật cổ truyền Đại học Thanh Châu của chúng tôi đâu!”
“Cậu có biết mức lương trung bình của một võ giả cao bao nhiêu không? Làm bác sĩ mệt mỏi cả đời cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền
như võ giả trong một tháng!”
Ninh Thiên trợn tròn mẳt.
Anh chỉ đến trường đại học đế kiếm sống, bác sĩ hay võ giả anh đều không muốn làm.
“Xin lỗi, tôi thật sự không có hứng thú, nhường đường”
Anh duỗi tay đẩy ôn Thanh Lam ra, ngay lúc anh chuẩn bị rời đi, một cơn gió đột nhiên ập đến sau lưng anh!
“Đại sư huynh xuất thủ!”
Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật cố truyền đều kích động.
òn Thanh Lam sợ hãi, muốn ngăn cản Đoàn Thủy Lưu nhưng người sau đã đạt tới cảnh giới tôi thể nhất trọng, tốc độ thực sự quá nhanh…
“Hừ!”
Ninh Thiên xoay người sang một bên, dễ dàng né tránh cú đá của Đoàn Thủy Lưu, sau đó cực kỳ khó chịu nói: “Anh đang làm gì vậy? Muốn chết à!”
“Tốc độ phản ứng không tồi.”
Đoàn Thuỷ Lưu lộ ra nụ cười thưởng thức, nhưng anh ta không biết biểu hiện này trong mắt Ninh Thiên rất muốn ăn đòn, “Tốc độ của tôi rất nhanh, trong những người cùng thế hệ, rất ít
người có thể né tránh công kích của tôi.”
“Nếu anh tiếp tục động thủ, có tin tôi sẽ đưa anh vào phòng y tế luôn không?” Ninh Thiên chỉ vào anh ta.
“Haha haha!”
“Thật là một thằng nhóc kiêu ngạo!”
“Luyện được mấy trò mèo mà dám không coi đại sư huynh ra gì, sinh viên năm nhất bây giờ đều như vậy sao?”
Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật cổ truyền bật cười.
Ôn Thanh Lam nhìn Ninh Thiên với vẻ chán ghét, thân thủ của tên sinh viên năm nhất này rất tốt, nhưng EQ quá thấp, quá kiêu ngạo.
“Đàn em Ninh Thiên.”
Đoàn Thủy Lưu không khỏi cười nói: “Một mình cậu đánh bại cả câu lạc bộ Tán Đả, tôi là đại sư huynh của câu lạc bộ võ thuật Đại học Thanh Châu, tôi không thể để cậu đi dễ dàng như vậy được.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Ninh Thiên dứt khoát hỏi.
“Chúng ta đánh một trận đi.” Đoàn Thủy Lưu mỉm cười nói, đã đến lúc thằng nhóc này hiểu được sự chênh lệch giữa những người dam mê võ thuật và võ giả được cấp phép.
“Được.” Ninh Thiên lập tức giơ nắm đấm lên.
“Không, không phải ở đây, ở đây quá đông đúc, chúng ta đến võ quán đi, rộng rãi, dễ dàng đánh hơn”
Đoàn Thủy Lưu nhìn phong cách khởi động cực kỳ thiếu chuyên nghiệp của Ninh Thiên, muốn chế giễu anh một chút, thằng nhóc này giống như một người hoang dã vậy.
“Đánh thì đánh thôi, sao phải phiền phức như vậy.”
Ninh Thiên không vui nhưng vẫn đi theo Đoàn Thủy Lưu và những người khác đến võ quán ởtầnq năm.
“Võ quán Long Hổ là một trong bốn võ quán lớn ở Trung Quốc, có thể vào đó đào tạo chuyên sâu là một cơ hội mà nhiều võ giả cầu còn không được, hâm mộ anh quá.”
“Sau này đàn anh phát triển lớn mạnh cũng đừng quên đàn em chúng em nha, haha.”
Trên hành lang tầng hai của trung tâm hoạt động sinh viên.
Một nhóm người vây quanh một thanh niên với đủ các lời a dua nịnh hót.
Người thanh niên khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, cao lớn, dáng vẻ hào phóng, mặc đồng phục luyện tập màu trắng, đôi mắt hố đầy lạnh lùng.
Trước những lời nịnh nọt của mọi người, anh ta chỉ gật đầu lịch sự, cũng không đế trong lòng.
“Tôi muốn về võ quán luyện tập, Thanh Lam ở lại, những người khác xin mời về cho.”
Đàn anh Đoàn nhìn về phía một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa, vẻ ngoài thanh tú, cũng mặc bộ đồng phục tập luyện màu trắng.
Câu lạc bộ võ thuật cố truyền của Đại học
Thanh châu có một đôi trai tài gái sắc.
Đoàn Thủy Lưu, ôn Thanh Lam.
Họ học chung một khoá, đều yêu thích võ thuật cố truyền, có xuất thân tốt, chưa đến hai mươi lăm tuổi đã vượt qua đánh giá của Hiệp hội Võ thuật cổ truyền và trở thành võ giả được chứng nhận!
Lần này, họ đại diện cho Đại học Thanh châu tham gia Cuộc thi Wushu tỉnh Giang Nam, lần lượt giành được hạng ba và hạng tư.
Võ quán Long Hố là võ quán lớn và tốt nhất ở Trung Quốc, nhưng phải giành được một trong ba thành tích cao nhất của cuộc thi cấp tỉnh thì mới có thể được cử đến đó.
Ôn Thanh Lam đã mất đi cơ hội này, cho nên trên đường trở về trường học, tâm trạng cô rất tệ.
Ngay tại thời điếm khi các anh em chuẩn bị rời đi…
“Ầm!!”
Cánh cửa phòng hoạt động của câu lạc bộ Tán Đả đột nhiên bị phá vỡ, khóa cửa cũng tanh bành.
Giang Kình Phu mang theo khuôn mặt đau đến tột độ lăn ra ngoài, lưng cong như tôm, sắc mặt vặn vẹo không còn hình dạng.
“Chuyện này là sao?”
“Giang Kình Phu của câu lạc bộ Tán Đả, sao anh ta lại bị đánh thành dạng này.”
Hơn mười thành viên của câu lạc bộ cau mày, có người đi lên giúp đỡ.
Sau đó họ thấy Ninh Thiên ung dung đi ra khỏi phòng sinh hoạt, chạm mặt trực tiếp với họ.
“A?”
Ninh Thiên nhìn lướt qua đám sinh viên này, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Đoàn Thủy Lưu.
Anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Bởi vì thể lực của chàng trai đồ trắng này đã thực sự đã đạt đến tôi thể nhất trọng.
Tôi thể nhất trọng là cấp thấp nhất trong cảnh giới tu luyện, nói đúng ra, còn lâu mới có thể lên được tu sĩ, nhưng ở Địa cầu có thể gọi là cao thủ, có thể lấy một chọi mười rồi.
Mười người ở đây không phải là phụ nữ, trẻ em hay người già gầy yếu mà là mười người đàn ông trưởng thành cường tráng nha.
Mặc dù Địa Cầu thiếu linh khí nhưng sinh ra được tôi thế nhất trọng cũng rất bình thường, vì vậy Ninh Thiên chỉ nhìn một chút rồi chuẩn bị rời đi.
“Dừng lại!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nam sinh thấp bé phát hiện Giang Kình
Phu bị thương không nhẹ, lập tức mắng Ninh Thiên:
“Cậu học trường nào, thật to gan, dám đến Đại học Thanh Châu gây sự!”
“Tôi là người của Đại học Thanh châu.” Ninh Thiên trả lời.
“Cậu là người của Đại học Thanh châu?”
Nam sinh thấp bé sửng sốt, sau đó tiếp tục mắng: “Cậu nói cái quái gì thế, tôi là người của câu lạc bộ võ thuật cổ truyền Thanh châu, tôi chưa từng nghe đến cậu!”
“Ăn nói sạch sẽ chút được không vậy?”
Ninh Thiên không vui nói: “Tôi là sinh viên năm nhất lớp lâm sàng hai, tên là Ninh Thiên.”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều bất ngờ, ngay cả Đoàn Thủy Lưu và ôn Thanh Lam cũng liếc mắt nhìn nhau.
Một sinh viên năm nhất ngành y đã đánh chủ tịch câu lạc bộ Tán Đả thành ra thế này?
Giang Kình Phu đã giành được một số chức vô địch đẳng cấp thế giới.
“Đại sư huynh… Đại sư huynh! Anh đã về rồi!”
Lúc này, một thành viên câu lạc bộ Tán Đả
khập khiễng bước ra khỏi phòng hoạt động của Câu lạc bộ Tán Đả, khóc lóc kêu lên: “Đàn anh, anh không thể mặc kệ chuyện này được!”
“Rốt cuộc là sao!”
Lông mày Đoàn Thuỷ Lưu bỗng nhiên trầm xuống.
Sau khi nghe thành viên Tán Đả kế xong hết mọi chuyện, Đoàn Thuỷ Lưu đã hiểu rõ hết thảy.
Mặc dù anh ta không phải là thành viên của câu lạc bộ Tán Đả, nhưng tất cả các câu lạc bộ liên quan đến “võ thuật” ở Đại học Thanh Châu, chẳng hạn như câu lạc bộ Tán Đả, câu lạc bộ Judo, câu lạc bộ quyền anh và câu lạc bộ chiến đấu, đều do câu lạc bộ võ thuật cổ truyền đứng đầu.
Anh ta cũng được tất cả sinh viên trong trường công nhận là “đại sư huynh”.
Gặp chuyện như vậy, nào có thể mặc kệ?
Ngay lập tức, các thành viên của câu lạc bộ Tán Đả được dìu đến phòng y tế, Đoàn Thủy Lưu bước tới nhìn Ninh Thiên với ánh mắt thưởng thức:
“Thân thủ không tệ, cậu học công phu ở đâu?”
“Tòi được giáo lớn.” Giọng điệu của Ninh Thiên có chút không kiên nhẫn.
“Giao lớn? Đại học Giao thông? Đại học Giao thông nào?”
Đoàn Thủy Lưu nghe không rõ lắm: “Đại học Giao thông Thanh Châu hay Đại học Giao thông Tân Hải? Cậu là sinh viên chuyển trường sao?”
“Cái gì vậy, tôi được ông tôi dạy.” Ninh Thiên nói bừa.
Đoàn Thủy Lưu:”…”
Ôn Thanh Lam:”…”
“Haha, đàn em, cậu thật sự rất hài hước.”
Đoàn Thủy Lưu cười khan vài tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu gia nhập câu lạc bộ võ thuật cổ truyền đi, võ giả là nhân tài khan hiếm nhất trong xã hội ngày nay, cậu là một hạt giống tốt…”
“Tạm biệt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Thiên phất tay, xoay người rời đi.
“Cậu!”
Ôn Thanh Lam tức giận, ba chân bốn cẳng chạy đến ngăn Ninh Thiên lại, “Sinh viên năm nhất như cậu bị sao thế, không phải ai cũng có thể vào câu lạc bộ võ thuật cổ truyền Đại học Thanh Châu của chúng tôi đâu!”
“Cậu có biết mức lương trung bình của một võ giả cao bao nhiêu không? Làm bác sĩ mệt mỏi cả đời cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền
như võ giả trong một tháng!”
Ninh Thiên trợn tròn mẳt.
Anh chỉ đến trường đại học đế kiếm sống, bác sĩ hay võ giả anh đều không muốn làm.
“Xin lỗi, tôi thật sự không có hứng thú, nhường đường”
Anh duỗi tay đẩy ôn Thanh Lam ra, ngay lúc anh chuẩn bị rời đi, một cơn gió đột nhiên ập đến sau lưng anh!
“Đại sư huynh xuất thủ!”
Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật cố truyền đều kích động.
òn Thanh Lam sợ hãi, muốn ngăn cản Đoàn Thủy Lưu nhưng người sau đã đạt tới cảnh giới tôi thể nhất trọng, tốc độ thực sự quá nhanh…
“Hừ!”
Ninh Thiên xoay người sang một bên, dễ dàng né tránh cú đá của Đoàn Thủy Lưu, sau đó cực kỳ khó chịu nói: “Anh đang làm gì vậy? Muốn chết à!”
“Tốc độ phản ứng không tồi.”
Đoàn Thuỷ Lưu lộ ra nụ cười thưởng thức, nhưng anh ta không biết biểu hiện này trong mắt Ninh Thiên rất muốn ăn đòn, “Tốc độ của tôi rất nhanh, trong những người cùng thế hệ, rất ít
người có thể né tránh công kích của tôi.”
“Nếu anh tiếp tục động thủ, có tin tôi sẽ đưa anh vào phòng y tế luôn không?” Ninh Thiên chỉ vào anh ta.
“Haha haha!”
“Thật là một thằng nhóc kiêu ngạo!”
“Luyện được mấy trò mèo mà dám không coi đại sư huynh ra gì, sinh viên năm nhất bây giờ đều như vậy sao?”
Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật cổ truyền bật cười.
Ôn Thanh Lam nhìn Ninh Thiên với vẻ chán ghét, thân thủ của tên sinh viên năm nhất này rất tốt, nhưng EQ quá thấp, quá kiêu ngạo.
“Đàn em Ninh Thiên.”
Đoàn Thủy Lưu không khỏi cười nói: “Một mình cậu đánh bại cả câu lạc bộ Tán Đả, tôi là đại sư huynh của câu lạc bộ võ thuật Đại học Thanh Châu, tôi không thể để cậu đi dễ dàng như vậy được.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Ninh Thiên dứt khoát hỏi.
“Chúng ta đánh một trận đi.” Đoàn Thủy Lưu mỉm cười nói, đã đến lúc thằng nhóc này hiểu được sự chênh lệch giữa những người dam mê võ thuật và võ giả được cấp phép.
“Được.” Ninh Thiên lập tức giơ nắm đấm lên.
“Không, không phải ở đây, ở đây quá đông đúc, chúng ta đến võ quán đi, rộng rãi, dễ dàng đánh hơn”
Đoàn Thủy Lưu nhìn phong cách khởi động cực kỳ thiếu chuyên nghiệp của Ninh Thiên, muốn chế giễu anh một chút, thằng nhóc này giống như một người hoang dã vậy.
“Đánh thì đánh thôi, sao phải phiền phức như vậy.”
Ninh Thiên không vui nhưng vẫn đi theo Đoàn Thủy Lưu và những người khác đến võ quán ởtầnq năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro