Hiểu lầm xấu hổ
Trần Bình
2024-07-21 15:08:45
“Anh đi nhanh vậy làm gì!”
Tô Vãn Vãn chống hai tay lên đầu gối, mồ hôi đầm đìa đứng trước mặt Ninh Thiên.
Cứ như vậy một hồi, hai người đã đến ngã tư.
“Anh… Anh là vận động viên sao, đi bộ nhanh như vậy.” Tô Vãn Vãn thở hổn hến nói.
“Nếu cô muốn cảm ơn vì chuyện vừa rồi thì không cần đâu.” Ninh Thiên nói thẳng.
“Hả…” Tô Vãn Vãn sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tạm biệt.” Ninh Thiên quay đầu bước đi.
Từng có lúc, anh cũng là một thanh niên tốt với một trái tim nhiệt tình, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.
Nhưng bất kỳ chuyện gì làm lâu đều sẽ phiền.
Một số người mà anh cứu ỷ lại vào anh, thậm chí coi sự giúp đỡ của anh là điều hiển nhiên.
Tô Vãn Vãn quay trở lại cửa hàng, phát hiện đám côn đồ của Mã Khôn đều bị lệch miệng, khuôn nghiêng mặt, khập khiễng bước vào xe cứu thương.
“Bác sĩ, bác sĩ, nhìn cái miệng của tôi xem,
sao nó cứ lệch vậy!”
“Tôi cũng vậy, tôi không thể xoay cố được.”
“Anh Khôn, không phải sau này chúng ta sẽ sống với cái miệng lệch này suốt đời chứ”
Một vài tên côn đồ khóc lóc.
Đây cũng là 1’ân đầu tiên bác sĩ cấp cứu gặp tình huống này.
Miệng và cổ của sáu người bị lệch nghiêm trọng, xương cổt đã định hình, tình huống như vậy, trừ khi bị gãy rồi được định hình lại…
Mà tất cả những điều này, tất nhiên là do Ninh Thiên làm.
Xem như là một điếm thú vị khi anh trừng phạt kẻ ác.
“Tám mươi phần trăm là do thằng nhóc đó giở trò quỷ, bà nội nó, chuyện này còn chưa kết thúc đâu!”
Mã Khôn không chỉ lệch miệng mà còn lệch mặt, trợn đôi mắt lác hung ác nói.
Mười giờ hơn, Ninh Thiên xách theo vài túi đồ ăn to, ung dung trở lại Rose Garden.
Lấy chìa khóa ra tra ố vài lần.
Cửa bị khóa trái?
Ninh Thiên cũng không giận, đưa ngón trỏ tay phải lên, một luồng chân khí xông vào ổ khoá.
“Thư Nhan, không phải chúng ta làm như vậy là quá đáng sao.”
Trong phòng khách, Khương Đường hỏi Hứa Thư Nhan.
“Có gì quá đáng, anh ta có thể đã giết người, làm sao tớ có thể sống chung nhà với một kẻ giết người được.”
Hứa Thư Nhan cầm ly trà sữa ngồi trên ghế sofa.
“Này, người ta chỉ đùa thôi mà.” Khương Đường trợn tròn mắt.
“Ôi chao!”
Hứa Thư Nhan vừa chơi game vừa uống trà sữa, không cẩn thận đổ trà sữa lên bộ đổ ngủ.
“Chết tiệt, bộ đồ ngủ tớ vừa mới mua! Tiếu Đường, cậu có thể giúp tớ ném nó vào máy giặt được không, trận game của tớ sắp bắt đầu rồi.”
“Vậy cậu cởi ra đi.”
“Hì hì, Tiểu Đường, cậu thật tốt.”
Trận game sẽ ngay lập tức bắt đầu, Hứa Thư Nhan không muốn bỏ rơi đồng đội nên nhanh chóng cởi đồ ngủ ra.
Đúng lúc này, Ninh Thiên mở cửa đi vào.
Khoảnh khắc Hứa Thư Nhan nhìn thấy Ninh Thiên, não cô lập tức như bị thiếu oxy.
Làm sao có thể!
Rõ ràng cửa đã bị khóa, làm sao tên này vào được?
“A a a… Không cho phép nhìn!!”
Hứa Thư Nhan ôm lấy cơ thể mình, quay lưng gào thét chói tai.
Điều tồi tệ hơn nữa là cô ném đồ ngủ lên đầu Khương Đường, Khương Đường không thấy Ninh Thiên đi vào, nghĩ rằng Hứa Thư Nhan đang nói chuyện với mình.
“Tớ không nhìn mà!”
Hứa Thư Nhan hoảng sợ nói: “Ninh Thiên! Anh, anh, anh… Sao anh vào được đây?”
“Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Ninh Thiên ho nhẹ hai lần, xoay người đi vào phòng bếp.
Người trẻ tuối, đúng là tràn đầy năng lượng nha.
Một lát sau.
Trong phòng ngủ trên lầu hai, Khương Đường quỳ bên cạnh giường xin lỗi.
“Thư Nhan, tớ không cổ ý, cậu tha thứ cho tớ đi…”
“Mà nói chứ, không phải cửa đã được khoá rồi sao, anh ta vào bằng cách nào?”
Hứa Thư Nhan trùm chăn bông che đầu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến mức nóng bừng.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cô hận không thể chết đi!
“Mở khóa, nhất định anh ta gọi người đến mở khóa rồi!”
Hứa Thư Nhan cắn chặt môi, cảm thấy mất mặt nói: “Tiểu Đường, tớ không quan tâm, cậu phải tìm cách đuổi anh ta ra ngoài, nếu không sau này chúng ta sẽ không an toàn!”
“Được rồi, được rồi, tớ nghĩ, để tớ nghĩ cách.”
Khương Đường vội vàng cố gắng dùng não nghĩ cách: “Có rồi, tiền thuê nhà! chúng ta yêu cầu anh ta trả mỗi tháng mười nghìn tệ tiền thuê nhà, anh ta chỉ là một sinh viên, chắc chắn sẽ không có tiền.”
“Ý kiến hay đó, cậu đi nói đi! Nhưng mười nghìn một tháng là quá ít, hai mươi… Không, ba mươi nghìn!”
Khương Đường chỉ có thế đi lấy công chuộc tội.
Ngay khi xuống lầu, cô đã bị thu hút bởi mùi hương thoang thoảng bay ra từ nhà bếp.
“Wow, thơm quá, ai nấu ăn vậy…’
Khương Đường đã ăn cơm từ bảy giờ tối, bây
giờ cô đã đói rồi.
“Trời ơi, Ninh Thiên, anh còn nấu ăn?” Khương Đường nhô cái đầu nhỏ ra khỏi cửa.
“ừm, cô có muốn xuống đây ăn chung không?” Ninh Thiên có ấn tượng tốt với Khương Đường.
“Được!” Khương Đường lập tức quên mất ý định ban đầu đi xuống lầu.
Cô thề rằng cô chưa bao giờ ăn súp gà ngon như vậy trong đời, suýt chút nữa đã nuốt luôn lưỡi.
Ninh Thiên nấu không phải là súp gà bình thường, mà là dùng mười bảy vị thuốc Đông y đế nấu!
Chỉ là gà quá dai, nếu là súp gà được nấu từ gà tuyết vũ trong cảnh giới tu luyện của họ thì đó mới gọi là tuyệt vị nhân gian.
Sau khi ăn súp xong, Khương Đường trở về phòng với vẻ mặt thỏa mãn.
Hứa Thư Nhan đứng ở cửa phòng, hai tay đặt lên hông, oán hận trừng mắt nhìn cô:
“Khương! Đường!”
Mãi đến ngày hôm sau, Hứa Thư Nhan cũng
không muốn để ý đến Khương Đường.
Nói rằng xuống lầu đòi tiền thuê nhà nhưng Khương Đường lại xuống ăn súp gà của cái tên bạo lực đó?
Đồ không có cốt khí!
Hứa Thư Nhan vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên từ gương chiếu hậu của chiếc Rolls-Royce.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm anh hơn mười phút, nhìn từ nhà đến cống Đại học Thanh Châu.
“Hôm qua không phải tôi cố ý.”
“A, ngậm miệng! Không cho phép anh nói!”
Hứa Thư Nhan bịt tai lại, vừa xấu hố vừa phẫn nộ.
Người lái xe nghe thấy xong thì đầu đổ mồ hôi, lượng thông tin trong câu này hơi lớn…
“Yên tâm, chúng ta sẽ không sổng với nhau mãi mãi, tôi cam đoan.”
Trong lòng Ninh Thiên đã có kế hoạch.
“Vậy là tốt nhất!”
Hứa Thư Nhan khoanh tay quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Mười phút sau, chiếc Rolls-Royce dừng lại ở cống Đại học Thanh Châu, thu hút ánh nhìn của đám đòng.
Đặc biệt là khi Hứa Thư Nhan bước ra khỏi
xe.
Hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, mái tóc dài màu sâm banh được uốn xoăn cấn thận, lớp trang điểm kiểu Hàn Quốc tô điểm thêm đường nét trên khuôn mặt, phối thêm váy ngắn, tỷ lệ mọi người quay đầu nhìn là một trăm phần trăm.
Khuôn mặt như thiên thần, dáng người ma mị của Khương Đường cũng thu hút nhiều sự chú ý của những người xung quanh.
Ninh Thiên cầm điện thoại, vừa đi vừa đọc tiếu thuyết, thỉnh thoảng ngáp một cái.
Nửa đêm hôm qua có người lẻn xuống dưới uống trộm súp gà của anh, khiến anh không thể ngủ ngon.
Bước vào cống trường không lâu, năm, sáu nam sinh dáng vẻ không tệ đi đến bắt chuyện, không có ngoại lệ, tất cả đều bị Hứa Thư Nhan và Khương Đường từ chối.
“Wow, nữ thần kìa, anh Lưu, mau nhìn bên kia!”
Trên con đường rợp bóng cây, có rất nhiều câu lạc bộ đang chiêu mộ tân sinh viên trong khuôn viên trường.
Một sinh viên nam đeo máy ảnh trên cổ, nhìn chằm chằm vào đôi chân xinh đẹp của Hứa Thư
Nhan, có thể gọi đó là tác phấm nghệ thuật, nước miếng anh ta sắp chảy xuống luôn rồi.
Lưu Địch cũng nhìn ngây người.
Anh ta là phó câu lạc bộ nhiếp ảnh, trước đây đã chụp rất nhiều người đẹp, nhưng họ không đẹp bằng người trước mặt anh ta bây giờ.
Không chút nghĩ ngợi, anh ta đi tới.
“Xin chào người đẹp, em là… tân sinh viên à?”
Nụ cười của Lưu Địch lộ ra một chút hèn mọn.
“Có chuyện gì sao?”
Hứa Thư Nhan nhìn thấu tâm tư của anh ta trong nháy mắt, tốc độ đi cũng không chậm lại.
“Đàn em, em đừng hiểu lầm, bọn anh thuộc câu lạc bộ nhiếp ảnh Thanh Châu, chuyên chụp ảnh trai xinh gái đẹp, không biết có vinh dự chụp cho em mấy tấm không.”
Lưu Địch dẫn theo vài thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh, đi theo họ suốt chặng đường.
“Anh sẽ cho em xem tài khoản Douyin của bọn anh, tài khoản nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi.”
Đôi mắt đẹp của Hứa Thư Nhan khẽ gợn sóng, cô dừng lại.
“Quả nhiên những cô gái xinh đẹp đều thích chụp ảnh, may mắn thay từ đầu mình đã học chụp ảnh.”
Lưu Địch cười thầm, lấy điện thoại ra: “Nào, hai em gái, đây là tài khoản Douyin của bọn anh ‘Thanh châu Nhiếp Ảnh’, hai em thật xinh đẹp, chỉ cần tùy tiện chụp vài tấm đã có thế trở thành người nổi tiếng.”
“Thư Nhan, kỹ năng của họ có vẻ khá tốt, các video đều có hơn một trăm nghìn lượt thích.”
Khương Đường xem vài video: “Cậu có muốn chụp không?”
Hứa Thư Nhan gật đầu: “Vậy thì chụp vài tấm đi.”
Tô Vãn Vãn chống hai tay lên đầu gối, mồ hôi đầm đìa đứng trước mặt Ninh Thiên.
Cứ như vậy một hồi, hai người đã đến ngã tư.
“Anh… Anh là vận động viên sao, đi bộ nhanh như vậy.” Tô Vãn Vãn thở hổn hến nói.
“Nếu cô muốn cảm ơn vì chuyện vừa rồi thì không cần đâu.” Ninh Thiên nói thẳng.
“Hả…” Tô Vãn Vãn sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tạm biệt.” Ninh Thiên quay đầu bước đi.
Từng có lúc, anh cũng là một thanh niên tốt với một trái tim nhiệt tình, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.
Nhưng bất kỳ chuyện gì làm lâu đều sẽ phiền.
Một số người mà anh cứu ỷ lại vào anh, thậm chí coi sự giúp đỡ của anh là điều hiển nhiên.
Tô Vãn Vãn quay trở lại cửa hàng, phát hiện đám côn đồ của Mã Khôn đều bị lệch miệng, khuôn nghiêng mặt, khập khiễng bước vào xe cứu thương.
“Bác sĩ, bác sĩ, nhìn cái miệng của tôi xem,
sao nó cứ lệch vậy!”
“Tôi cũng vậy, tôi không thể xoay cố được.”
“Anh Khôn, không phải sau này chúng ta sẽ sống với cái miệng lệch này suốt đời chứ”
Một vài tên côn đồ khóc lóc.
Đây cũng là 1’ân đầu tiên bác sĩ cấp cứu gặp tình huống này.
Miệng và cổ của sáu người bị lệch nghiêm trọng, xương cổt đã định hình, tình huống như vậy, trừ khi bị gãy rồi được định hình lại…
Mà tất cả những điều này, tất nhiên là do Ninh Thiên làm.
Xem như là một điếm thú vị khi anh trừng phạt kẻ ác.
“Tám mươi phần trăm là do thằng nhóc đó giở trò quỷ, bà nội nó, chuyện này còn chưa kết thúc đâu!”
Mã Khôn không chỉ lệch miệng mà còn lệch mặt, trợn đôi mắt lác hung ác nói.
Mười giờ hơn, Ninh Thiên xách theo vài túi đồ ăn to, ung dung trở lại Rose Garden.
Lấy chìa khóa ra tra ố vài lần.
Cửa bị khóa trái?
Ninh Thiên cũng không giận, đưa ngón trỏ tay phải lên, một luồng chân khí xông vào ổ khoá.
“Thư Nhan, không phải chúng ta làm như vậy là quá đáng sao.”
Trong phòng khách, Khương Đường hỏi Hứa Thư Nhan.
“Có gì quá đáng, anh ta có thể đã giết người, làm sao tớ có thể sống chung nhà với một kẻ giết người được.”
Hứa Thư Nhan cầm ly trà sữa ngồi trên ghế sofa.
“Này, người ta chỉ đùa thôi mà.” Khương Đường trợn tròn mắt.
“Ôi chao!”
Hứa Thư Nhan vừa chơi game vừa uống trà sữa, không cẩn thận đổ trà sữa lên bộ đổ ngủ.
“Chết tiệt, bộ đồ ngủ tớ vừa mới mua! Tiếu Đường, cậu có thể giúp tớ ném nó vào máy giặt được không, trận game của tớ sắp bắt đầu rồi.”
“Vậy cậu cởi ra đi.”
“Hì hì, Tiểu Đường, cậu thật tốt.”
Trận game sẽ ngay lập tức bắt đầu, Hứa Thư Nhan không muốn bỏ rơi đồng đội nên nhanh chóng cởi đồ ngủ ra.
Đúng lúc này, Ninh Thiên mở cửa đi vào.
Khoảnh khắc Hứa Thư Nhan nhìn thấy Ninh Thiên, não cô lập tức như bị thiếu oxy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm sao có thể!
Rõ ràng cửa đã bị khóa, làm sao tên này vào được?
“A a a… Không cho phép nhìn!!”
Hứa Thư Nhan ôm lấy cơ thể mình, quay lưng gào thét chói tai.
Điều tồi tệ hơn nữa là cô ném đồ ngủ lên đầu Khương Đường, Khương Đường không thấy Ninh Thiên đi vào, nghĩ rằng Hứa Thư Nhan đang nói chuyện với mình.
“Tớ không nhìn mà!”
Hứa Thư Nhan hoảng sợ nói: “Ninh Thiên! Anh, anh, anh… Sao anh vào được đây?”
“Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Ninh Thiên ho nhẹ hai lần, xoay người đi vào phòng bếp.
Người trẻ tuối, đúng là tràn đầy năng lượng nha.
Một lát sau.
Trong phòng ngủ trên lầu hai, Khương Đường quỳ bên cạnh giường xin lỗi.
“Thư Nhan, tớ không cổ ý, cậu tha thứ cho tớ đi…”
“Mà nói chứ, không phải cửa đã được khoá rồi sao, anh ta vào bằng cách nào?”
Hứa Thư Nhan trùm chăn bông che đầu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến mức nóng bừng.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cô hận không thể chết đi!
“Mở khóa, nhất định anh ta gọi người đến mở khóa rồi!”
Hứa Thư Nhan cắn chặt môi, cảm thấy mất mặt nói: “Tiểu Đường, tớ không quan tâm, cậu phải tìm cách đuổi anh ta ra ngoài, nếu không sau này chúng ta sẽ không an toàn!”
“Được rồi, được rồi, tớ nghĩ, để tớ nghĩ cách.”
Khương Đường vội vàng cố gắng dùng não nghĩ cách: “Có rồi, tiền thuê nhà! chúng ta yêu cầu anh ta trả mỗi tháng mười nghìn tệ tiền thuê nhà, anh ta chỉ là một sinh viên, chắc chắn sẽ không có tiền.”
“Ý kiến hay đó, cậu đi nói đi! Nhưng mười nghìn một tháng là quá ít, hai mươi… Không, ba mươi nghìn!”
Khương Đường chỉ có thế đi lấy công chuộc tội.
Ngay khi xuống lầu, cô đã bị thu hút bởi mùi hương thoang thoảng bay ra từ nhà bếp.
“Wow, thơm quá, ai nấu ăn vậy…’
Khương Đường đã ăn cơm từ bảy giờ tối, bây
giờ cô đã đói rồi.
“Trời ơi, Ninh Thiên, anh còn nấu ăn?” Khương Đường nhô cái đầu nhỏ ra khỏi cửa.
“ừm, cô có muốn xuống đây ăn chung không?” Ninh Thiên có ấn tượng tốt với Khương Đường.
“Được!” Khương Đường lập tức quên mất ý định ban đầu đi xuống lầu.
Cô thề rằng cô chưa bao giờ ăn súp gà ngon như vậy trong đời, suýt chút nữa đã nuốt luôn lưỡi.
Ninh Thiên nấu không phải là súp gà bình thường, mà là dùng mười bảy vị thuốc Đông y đế nấu!
Chỉ là gà quá dai, nếu là súp gà được nấu từ gà tuyết vũ trong cảnh giới tu luyện của họ thì đó mới gọi là tuyệt vị nhân gian.
Sau khi ăn súp xong, Khương Đường trở về phòng với vẻ mặt thỏa mãn.
Hứa Thư Nhan đứng ở cửa phòng, hai tay đặt lên hông, oán hận trừng mắt nhìn cô:
“Khương! Đường!”
Mãi đến ngày hôm sau, Hứa Thư Nhan cũng
không muốn để ý đến Khương Đường.
Nói rằng xuống lầu đòi tiền thuê nhà nhưng Khương Đường lại xuống ăn súp gà của cái tên bạo lực đó?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồ không có cốt khí!
Hứa Thư Nhan vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên từ gương chiếu hậu của chiếc Rolls-Royce.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm anh hơn mười phút, nhìn từ nhà đến cống Đại học Thanh Châu.
“Hôm qua không phải tôi cố ý.”
“A, ngậm miệng! Không cho phép anh nói!”
Hứa Thư Nhan bịt tai lại, vừa xấu hố vừa phẫn nộ.
Người lái xe nghe thấy xong thì đầu đổ mồ hôi, lượng thông tin trong câu này hơi lớn…
“Yên tâm, chúng ta sẽ không sổng với nhau mãi mãi, tôi cam đoan.”
Trong lòng Ninh Thiên đã có kế hoạch.
“Vậy là tốt nhất!”
Hứa Thư Nhan khoanh tay quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Mười phút sau, chiếc Rolls-Royce dừng lại ở cống Đại học Thanh Châu, thu hút ánh nhìn của đám đòng.
Đặc biệt là khi Hứa Thư Nhan bước ra khỏi
xe.
Hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, mái tóc dài màu sâm banh được uốn xoăn cấn thận, lớp trang điểm kiểu Hàn Quốc tô điểm thêm đường nét trên khuôn mặt, phối thêm váy ngắn, tỷ lệ mọi người quay đầu nhìn là một trăm phần trăm.
Khuôn mặt như thiên thần, dáng người ma mị của Khương Đường cũng thu hút nhiều sự chú ý của những người xung quanh.
Ninh Thiên cầm điện thoại, vừa đi vừa đọc tiếu thuyết, thỉnh thoảng ngáp một cái.
Nửa đêm hôm qua có người lẻn xuống dưới uống trộm súp gà của anh, khiến anh không thể ngủ ngon.
Bước vào cống trường không lâu, năm, sáu nam sinh dáng vẻ không tệ đi đến bắt chuyện, không có ngoại lệ, tất cả đều bị Hứa Thư Nhan và Khương Đường từ chối.
“Wow, nữ thần kìa, anh Lưu, mau nhìn bên kia!”
Trên con đường rợp bóng cây, có rất nhiều câu lạc bộ đang chiêu mộ tân sinh viên trong khuôn viên trường.
Một sinh viên nam đeo máy ảnh trên cổ, nhìn chằm chằm vào đôi chân xinh đẹp của Hứa Thư
Nhan, có thể gọi đó là tác phấm nghệ thuật, nước miếng anh ta sắp chảy xuống luôn rồi.
Lưu Địch cũng nhìn ngây người.
Anh ta là phó câu lạc bộ nhiếp ảnh, trước đây đã chụp rất nhiều người đẹp, nhưng họ không đẹp bằng người trước mặt anh ta bây giờ.
Không chút nghĩ ngợi, anh ta đi tới.
“Xin chào người đẹp, em là… tân sinh viên à?”
Nụ cười của Lưu Địch lộ ra một chút hèn mọn.
“Có chuyện gì sao?”
Hứa Thư Nhan nhìn thấu tâm tư của anh ta trong nháy mắt, tốc độ đi cũng không chậm lại.
“Đàn em, em đừng hiểu lầm, bọn anh thuộc câu lạc bộ nhiếp ảnh Thanh Châu, chuyên chụp ảnh trai xinh gái đẹp, không biết có vinh dự chụp cho em mấy tấm không.”
Lưu Địch dẫn theo vài thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh, đi theo họ suốt chặng đường.
“Anh sẽ cho em xem tài khoản Douyin của bọn anh, tài khoản nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi.”
Đôi mắt đẹp của Hứa Thư Nhan khẽ gợn sóng, cô dừng lại.
“Quả nhiên những cô gái xinh đẹp đều thích chụp ảnh, may mắn thay từ đầu mình đã học chụp ảnh.”
Lưu Địch cười thầm, lấy điện thoại ra: “Nào, hai em gái, đây là tài khoản Douyin của bọn anh ‘Thanh châu Nhiếp Ảnh’, hai em thật xinh đẹp, chỉ cần tùy tiện chụp vài tấm đã có thế trở thành người nổi tiếng.”
“Thư Nhan, kỹ năng của họ có vẻ khá tốt, các video đều có hơn một trăm nghìn lượt thích.”
Khương Đường xem vài video: “Cậu có muốn chụp không?”
Hứa Thư Nhan gật đầu: “Vậy thì chụp vài tấm đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro