Không sao
Trần Bình
2024-07-21 15:08:45
“Ninh Thiên, nghiêm túc!”
Giáo viên phụ đạo Vương Xuyên vội vàng khiển trách: “Đây là phó chủ nhiệm Mã của Cục Thể thao thành phố. Hôm nay ông ấy đến đây để chỉ đạo trường học. Em tranh thủ thời gian, ăn ngay nói thật!”
“Em không biết, đây là sự thật” Ninh Thiên chớp chớp mắt.
“..” Mã Hồng có chút không nói nên lời, yêu cầu Ninh Thiên ném lại một lần nữa.
Ninh Thiên đang muốn chạy trốn nên từ chối ngay tại chỗ.
“Ninh Thiên, em như vậy là sao? Yêu cầu em làm gì thì làm vậy đi, nhiều lời như vậy làm gì!" Vương Xuyên không vui mắng.
“Vậy thầy ném đi, em lười” Ninh Thiên thản nhiên ngồi xuống. “Em...” Vương Xuyên tức giận gần chết.
Trước mặt nhiều người nhưng tên nhóc này cũng không nể mặt giáo viên phụ đạo!
Mã Hồng cau mày, ông chưa từng thấy sinh viên nào kiêu ngạo như vậy.
Lớp lâm sàng hai xôn xao náo nhiệt, ngay cả lớp bên cạnh cũng đến hóng chuyện.
Lý Huyền Minh lập tức nhảy ra ngoài, chỉ vào Ninh Thiên mắng: “Ninh Thiên, thái độ cậu nói chuyện với giáo viên phụ đạo Vương là sao đây?”
“Tôi nói chuyện với giáo viên phụ đạo Vương như thế nào không phải chuyện của
cậu:
Ninh Thiên nói chuyện cũng không thèm nhìn Lý Huyền Minh nhưng khiến anh ta tức giận không ít.
Ngay khi họ chuẩn bị đánh nhau một già một trẻ xuất hiện, thu hút sự chú ý của toàn bộ người đang ở đó.
“Ha ha, phó chủ nhiệm Mã, gần đây vẫn khoẻ chứ?”
Ninh Thiên nghe giọng này thấy quen quen, anh quay đầu lại thì nhìn thấy đó là cựu hiệu trưởng Ôn Nguyệt.
Cháu gái của ông là Ôn Thanh Lam cũng ở bên cạnh. “Đó là tiền bối Ôn Thanh Lam sao? Chị ấy thật xinh đẹp!” Đôi mắt của các tân sinh viên có mặt đều sáng lên.
Hôm nay Ôn Thanh Lam mặc một bộ đồ thể thao bó sát, khoe ra đường cong cơ thể, cộng với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, thật sự rất khó rời mắt.
Đôi mắt của Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân gần như rơi ra khỏi hốc mắt. “Ông Ôn!” “Cựu hiệu trưởng!”
Trưởng khoa Lưu Uy, giáo viên phụ đạo Vương Xuyên và phó chủ nhiệm Cục Thể thao Mã Hồng vội vàng chào Ôn Nguyệt với vẻ mặt rất cung kính.
Nhất là Mã Hồng, thái độ vô cùng tôn trọng.
Làm việc tại Cục Thể thao thành phố, ông được tiếp cận với nhiều nguồn lực xã hội và biết rằng “Hiệu trưởng Đại học Thanh Châu” chỉ là chức danh tầm thường nhất trong số rất nhiều chức danh của Ôn Nguyệt mà thôi.
Ông còn chưa kịp mở miệng, Ôn Nguyệt đã cười nói: “Phó chủ nhiệm Mã, tôi muốn nói chuyện với cậu trước.”
Mã Hồng sao dám trái lệnh. Ông đi đến bên cạnh Ôn Nguyệt. “Cựu hiệu trưởng, ngài có gì chỉ thị?” Mã Hồng hỏi.
“Ninh Thiên không phải là một sinh viên đại học bình thường, cậu ấy là một võ giả” Ôn Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.
“Võ giả?!”
Đồng tử Mã Hồng đột nhiên co rút lại.
Ông lập tức hiểu ngay.
“Ông Ôn, tôi nhớ Hiệp hội Cổ Võ giả có quy định rõ ràng rằng võ giả không được phép tham gia các sự kiện thể thao thế tục. Sao ở đây lại...” Mã Hồng lại hỏi.
“Ninh Thiên, đứa nhỏ này có chút đặc biệt, lát nữa tôi sẽ giải thích cho cậu.” Ông Ôn nói cho có lệ.
“Được rồi, ông Ôn, tôi hiểu rồi” Mã Hồng thở dài một hơi. Nếu là một võ giả thì chuyện này dễ lý giải.
Võ giả là một quần thể rất đáng sợ, nói là siêu nhân cũng không đủ, ngay cả quán quân Olympic cũng phải đứng cuối bảng.
Vương Xuyên và Lưu Uy còn đang mắng Ninh Thiên, nói rằng cựu hiệu trưởng đã tới, bảo anh nhất định phải hợp tác, kêu anh làm gì thì làm nấy.
Ninh Thiên ngoáy tai, giống như coi họ là không khí.
“Ninh Thiên, tốt nhất anh nên hợp tác một chút, tôi sợ giáo viên phụ đạo và chủ nhiệm khoa sẽ gây khó dễ cho anh.” Tô Vãn Vãn ở bên cạnh thấp giọng nói, trong giọng nói có chút lo lắng.
Cô đã nghe nói không ít chuyện trường gây khó dễ cho sinh viên.
Nếu không vâng lời, một chiếc bằng tốt nghiệp có thể cản trở nửa cuộc đời.
“Không sao.”
Vẻ mặt Ninh Thiên thờ ơ, anh vốn dĩ là không hề quan tâm.
“Ninh Thiên, nhanh đứng lên!”
Chủ nhiệm Lưu Uy thấp giọng gọi: “Cựu hiệu trưởng và phó chủ nhiệm Mã tới rồi!”
“Ồ” Ninh Thiên ngoài miệng đáp ứng nhưng cơ thể lại không có chút phản ứng nào.
“Em bị liệt à?” Giáo viên phụ đạo Vương Xuyên hận không thể tát chết Ninh Thiên. Nếu sinh viên không nghe lời, chắc chắn khoa sẽ nghi ngờ năng lực của ông, ảnh
hưởng trực tiếp đến tương lai của ông!
Nghĩ tới đây, Vương Xuyên hạ giọng nói: “Ninh Thiên, em còn muốn tốt nghiệp không?”
Giáo viên phụ đạo Vương Xuyên vội vàng khiển trách: “Đây là phó chủ nhiệm Mã của Cục Thể thao thành phố. Hôm nay ông ấy đến đây để chỉ đạo trường học. Em tranh thủ thời gian, ăn ngay nói thật!”
“Em không biết, đây là sự thật” Ninh Thiên chớp chớp mắt.
“..” Mã Hồng có chút không nói nên lời, yêu cầu Ninh Thiên ném lại một lần nữa.
Ninh Thiên đang muốn chạy trốn nên từ chối ngay tại chỗ.
“Ninh Thiên, em như vậy là sao? Yêu cầu em làm gì thì làm vậy đi, nhiều lời như vậy làm gì!" Vương Xuyên không vui mắng.
“Vậy thầy ném đi, em lười” Ninh Thiên thản nhiên ngồi xuống. “Em...” Vương Xuyên tức giận gần chết.
Trước mặt nhiều người nhưng tên nhóc này cũng không nể mặt giáo viên phụ đạo!
Mã Hồng cau mày, ông chưa từng thấy sinh viên nào kiêu ngạo như vậy.
Lớp lâm sàng hai xôn xao náo nhiệt, ngay cả lớp bên cạnh cũng đến hóng chuyện.
Lý Huyền Minh lập tức nhảy ra ngoài, chỉ vào Ninh Thiên mắng: “Ninh Thiên, thái độ cậu nói chuyện với giáo viên phụ đạo Vương là sao đây?”
“Tôi nói chuyện với giáo viên phụ đạo Vương như thế nào không phải chuyện của
cậu:
Ninh Thiên nói chuyện cũng không thèm nhìn Lý Huyền Minh nhưng khiến anh ta tức giận không ít.
Ngay khi họ chuẩn bị đánh nhau một già một trẻ xuất hiện, thu hút sự chú ý của toàn bộ người đang ở đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha, phó chủ nhiệm Mã, gần đây vẫn khoẻ chứ?”
Ninh Thiên nghe giọng này thấy quen quen, anh quay đầu lại thì nhìn thấy đó là cựu hiệu trưởng Ôn Nguyệt.
Cháu gái của ông là Ôn Thanh Lam cũng ở bên cạnh. “Đó là tiền bối Ôn Thanh Lam sao? Chị ấy thật xinh đẹp!” Đôi mắt của các tân sinh viên có mặt đều sáng lên.
Hôm nay Ôn Thanh Lam mặc một bộ đồ thể thao bó sát, khoe ra đường cong cơ thể, cộng với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, thật sự rất khó rời mắt.
Đôi mắt của Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân gần như rơi ra khỏi hốc mắt. “Ông Ôn!” “Cựu hiệu trưởng!”
Trưởng khoa Lưu Uy, giáo viên phụ đạo Vương Xuyên và phó chủ nhiệm Cục Thể thao Mã Hồng vội vàng chào Ôn Nguyệt với vẻ mặt rất cung kính.
Nhất là Mã Hồng, thái độ vô cùng tôn trọng.
Làm việc tại Cục Thể thao thành phố, ông được tiếp cận với nhiều nguồn lực xã hội và biết rằng “Hiệu trưởng Đại học Thanh Châu” chỉ là chức danh tầm thường nhất trong số rất nhiều chức danh của Ôn Nguyệt mà thôi.
Ông còn chưa kịp mở miệng, Ôn Nguyệt đã cười nói: “Phó chủ nhiệm Mã, tôi muốn nói chuyện với cậu trước.”
Mã Hồng sao dám trái lệnh. Ông đi đến bên cạnh Ôn Nguyệt. “Cựu hiệu trưởng, ngài có gì chỉ thị?” Mã Hồng hỏi.
“Ninh Thiên không phải là một sinh viên đại học bình thường, cậu ấy là một võ giả” Ôn Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.
“Võ giả?!”
Đồng tử Mã Hồng đột nhiên co rút lại.
Ông lập tức hiểu ngay.
“Ông Ôn, tôi nhớ Hiệp hội Cổ Võ giả có quy định rõ ràng rằng võ giả không được phép tham gia các sự kiện thể thao thế tục. Sao ở đây lại...” Mã Hồng lại hỏi.
“Ninh Thiên, đứa nhỏ này có chút đặc biệt, lát nữa tôi sẽ giải thích cho cậu.” Ông Ôn nói cho có lệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, ông Ôn, tôi hiểu rồi” Mã Hồng thở dài một hơi. Nếu là một võ giả thì chuyện này dễ lý giải.
Võ giả là một quần thể rất đáng sợ, nói là siêu nhân cũng không đủ, ngay cả quán quân Olympic cũng phải đứng cuối bảng.
Vương Xuyên và Lưu Uy còn đang mắng Ninh Thiên, nói rằng cựu hiệu trưởng đã tới, bảo anh nhất định phải hợp tác, kêu anh làm gì thì làm nấy.
Ninh Thiên ngoáy tai, giống như coi họ là không khí.
“Ninh Thiên, tốt nhất anh nên hợp tác một chút, tôi sợ giáo viên phụ đạo và chủ nhiệm khoa sẽ gây khó dễ cho anh.” Tô Vãn Vãn ở bên cạnh thấp giọng nói, trong giọng nói có chút lo lắng.
Cô đã nghe nói không ít chuyện trường gây khó dễ cho sinh viên.
Nếu không vâng lời, một chiếc bằng tốt nghiệp có thể cản trở nửa cuộc đời.
“Không sao.”
Vẻ mặt Ninh Thiên thờ ơ, anh vốn dĩ là không hề quan tâm.
“Ninh Thiên, nhanh đứng lên!”
Chủ nhiệm Lưu Uy thấp giọng gọi: “Cựu hiệu trưởng và phó chủ nhiệm Mã tới rồi!”
“Ồ” Ninh Thiên ngoài miệng đáp ứng nhưng cơ thể lại không có chút phản ứng nào.
“Em bị liệt à?” Giáo viên phụ đạo Vương Xuyên hận không thể tát chết Ninh Thiên. Nếu sinh viên không nghe lời, chắc chắn khoa sẽ nghi ngờ năng lực của ông, ảnh
hưởng trực tiếp đến tương lai của ông!
Nghĩ tới đây, Vương Xuyên hạ giọng nói: “Ninh Thiên, em còn muốn tốt nghiệp không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro