Sao cậu biết?
Trần Bình
2024-07-21 15:08:45
Tô Vấn Vãn thật sự mang trà sữa đến cho Ninh Thiên, đây là trà sữa tự làm, mặc dù bao bì không đẹp mắt nhưng lại có vị rất ngon, không khác gì trà sữa mua trong cửa hàng cả.
“Ninh Thiên, mùi vị thế nào?”
Trong lớp lâm sàng hai, Tô Vãn Vẫn ngồi bên cạnh Ninh Thiên, nhìn anh đây mong đợi.
“Bình thường, không ngon lắm.” Ninh Thiên dùng một hơi hút sạch hết ly rồi đặt ly rỗng sang một bên. Tô Vấn Vãn lộ ra nụ cười rạng rỡ ngọt ngào nói: “Khí lực của anh thật lớn!”
Trong lúc cô đang nói chuyện, khán giả không hiểu sao lại xôn xao trong giây lát, át đi tiếng nói, Tô Vãn Vấn phải tăng âm lượng để cho Ninh Thiên nghe rõ.
Cho nên, Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân tình cờ đi tới bốn chữ “của anh thật lớn”, đều sững sờ.
“Ninh Thiên, người đẹp Tô, hai người không biết kiềm chế sao? Ban ngày ban mặt mà thảo luận chủ đề này.”
Phương Tiểu Bàn nuốt nước miếng.
“Hả?” Tô Vãn Vãn hoàn toàn không biết họ đang nói cái gì. “Xéo đi!” Ninh Thiên trừng mắt nhìn hai người.
Hai người ngồi xuống, Phương Tiểu Bàn ghen tị nhìn anh, sau đó nói: “Ninh Thiên, tôi vừa liếc nhìn tờ đăng ký của lớp chúng ta, sao cậu lại tham gia hai hạng mục?”
“Hai hạng mục?” Ninh Thiên cau mày, cũng không quan trọng.
Nhìn thấy Tô Vãn Vãn ngồi bên cạnh với vẻ mặt ngoan ngoãn, anh thản nhiên hỏi: “Vãn Vẫn, cô đăng ký chưa?”
“Không.” Tô Vãn Vấn lắc đầu: “Thể lực tôi không tốt, từ nhỏ đến lớn tôi...”
“Vậy cô mượn sạc dự phòng giúp tôi, điện thoại tôi sắp hết pin rồi.” Ninh Thiên ngắt lời cô.
“Được...” Tô Vấn Vấn lập tức đứng dậy. Những người trong lớp thấy cảnh này đều tức giận!
Ninh Thiên thế mà dám sai bảo người đẹp khoa y của họ như người hầu, thật sự quá đáng mà!
“Tô Vấn Vấn, đừng đi!”
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Mọi người vào site chính ủng hộ tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.
Một sinh viên nam không chịu được nữa, tức giận đứng dậy, trong mắt mang theo sự đau lòng: “Cậu ta không có chân sao, sao không tự mình đi mượn đi?”
Ninh Thiên thậm chí không cần nhìn cũng biết đó là lớp phó Lý Huyền Minh.
Kể từ khi anh lấy đi ánh hào quang của anh ta trong lúc huấn luyện quân sự, anh ta vẫn luôn khó chịu.
“Không sao, tớ về ký túc xá lấy nhanh lắm.” Tô Vẫn Vấn cười xấu hổ, sau đó vòng qua Lý Huyền Minh rồi chạy ra khỏi sân vận động.
“Mẹ nó...” Lý Huyền Minh siết chặt nắm đấm.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp hơi vội vã của Tô Vãn Vấn, lửa giận mang tên ghen tuông nổi lên.
“Ninh Thiên, cậu cứu mạng người đẹp Tô sao?”
Phương Tiểu Bàn nói rất nghiêm túc: “Nếu không thì sao cô ấy lại mang trà sữa cho cậu, còn làm việc vặt cho cậu.”
“Sao cậu biết?”
Ninh Thần ngạc nhiên liếc nhìn Phương Tiểu Bàn: “Tôi thật sự đã cứu mạng cô
ấy. Sinh viên xung quanh xem thường, không ai tin anh.
Chỉ có Phương Tiểu Bàn bí mật làm một dấu bằng tay không thích hợp với trẻ con, nhíu mày nhìn Ninh Thiên: “Vậy hai người thật sự...”
Ninh Thiên đang muốn làm sáng tỏ.
Lý Huyền Minh đột nhiên nói một cách kỳ lạ: “Than ôi, người đẹp Tô đơn thuần như một tờ giấy trắng, có người đoán chừng cứ quấn lấy không tha mới theo đuổi được cô ấy, đúng thật là hèn hạ vô sỉ!”
Ninh Thiên cũng học giọng điệu của anh ta, thở dài nói: “Than ôi, có một số người quấn lấy không tha cũng không thể bắt được nữ thần, thật sự đáng thương nha..."
“Mẹ nó! Ninh Thiên, đồ cặn bã, cậu nói ai đáng thương!” Lý Huyền Minh tức giận, chỉ vào anh mắng.
“Ai làm người đó nhột, tôi có nói rõ ai đáng thương đâu.” Ninh Thiên thậm chí còn không quay đầu lại.
“Phụt!” Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân đều bật cười, dáng vẻ bây giờ của Lý Huyền Minh quả thật rất vội vàng.
“Mẹ nó!” Sắc mặt Lý Huyền Minh tái xanh.
Anh ta vội vàng giải thích: “Tô Vấn Vãn không phải nữ thần của tôi, nữ thần của tôi là Hứa Thư Nhan của khoa nghệ thuật!”
“Ồ, Hứa Thư Nhan...” Vẻ mặt Ninh Thiên lộ ra vẻ chợt hiểu, nghĩ rằng nếu thằng nhóc Lý Huyền Minh này biết mình sống chung với Hứa Thư Nhan thì không biết có tức đến hộc máu không?
Sau khi Lý Huyền Minh nêu tên Hứa Thư Nhan ra, hầu hết các nam sinh trong lớp đều gật đầu tán thành.
“Ninh Thiên, mùi vị thế nào?”
Trong lớp lâm sàng hai, Tô Vãn Vẫn ngồi bên cạnh Ninh Thiên, nhìn anh đây mong đợi.
“Bình thường, không ngon lắm.” Ninh Thiên dùng một hơi hút sạch hết ly rồi đặt ly rỗng sang một bên. Tô Vấn Vãn lộ ra nụ cười rạng rỡ ngọt ngào nói: “Khí lực của anh thật lớn!”
Trong lúc cô đang nói chuyện, khán giả không hiểu sao lại xôn xao trong giây lát, át đi tiếng nói, Tô Vãn Vấn phải tăng âm lượng để cho Ninh Thiên nghe rõ.
Cho nên, Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân tình cờ đi tới bốn chữ “của anh thật lớn”, đều sững sờ.
“Ninh Thiên, người đẹp Tô, hai người không biết kiềm chế sao? Ban ngày ban mặt mà thảo luận chủ đề này.”
Phương Tiểu Bàn nuốt nước miếng.
“Hả?” Tô Vãn Vãn hoàn toàn không biết họ đang nói cái gì. “Xéo đi!” Ninh Thiên trừng mắt nhìn hai người.
Hai người ngồi xuống, Phương Tiểu Bàn ghen tị nhìn anh, sau đó nói: “Ninh Thiên, tôi vừa liếc nhìn tờ đăng ký của lớp chúng ta, sao cậu lại tham gia hai hạng mục?”
“Hai hạng mục?” Ninh Thiên cau mày, cũng không quan trọng.
Nhìn thấy Tô Vãn Vãn ngồi bên cạnh với vẻ mặt ngoan ngoãn, anh thản nhiên hỏi: “Vãn Vẫn, cô đăng ký chưa?”
“Không.” Tô Vãn Vấn lắc đầu: “Thể lực tôi không tốt, từ nhỏ đến lớn tôi...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy cô mượn sạc dự phòng giúp tôi, điện thoại tôi sắp hết pin rồi.” Ninh Thiên ngắt lời cô.
“Được...” Tô Vấn Vấn lập tức đứng dậy. Những người trong lớp thấy cảnh này đều tức giận!
Ninh Thiên thế mà dám sai bảo người đẹp khoa y của họ như người hầu, thật sự quá đáng mà!
“Tô Vấn Vấn, đừng đi!”
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Mọi người vào site chính ủng hộ tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.
Một sinh viên nam không chịu được nữa, tức giận đứng dậy, trong mắt mang theo sự đau lòng: “Cậu ta không có chân sao, sao không tự mình đi mượn đi?”
Ninh Thiên thậm chí không cần nhìn cũng biết đó là lớp phó Lý Huyền Minh.
Kể từ khi anh lấy đi ánh hào quang của anh ta trong lúc huấn luyện quân sự, anh ta vẫn luôn khó chịu.
“Không sao, tớ về ký túc xá lấy nhanh lắm.” Tô Vẫn Vấn cười xấu hổ, sau đó vòng qua Lý Huyền Minh rồi chạy ra khỏi sân vận động.
“Mẹ nó...” Lý Huyền Minh siết chặt nắm đấm.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp hơi vội vã của Tô Vãn Vấn, lửa giận mang tên ghen tuông nổi lên.
“Ninh Thiên, cậu cứu mạng người đẹp Tô sao?”
Phương Tiểu Bàn nói rất nghiêm túc: “Nếu không thì sao cô ấy lại mang trà sữa cho cậu, còn làm việc vặt cho cậu.”
“Sao cậu biết?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Thần ngạc nhiên liếc nhìn Phương Tiểu Bàn: “Tôi thật sự đã cứu mạng cô
ấy. Sinh viên xung quanh xem thường, không ai tin anh.
Chỉ có Phương Tiểu Bàn bí mật làm một dấu bằng tay không thích hợp với trẻ con, nhíu mày nhìn Ninh Thiên: “Vậy hai người thật sự...”
Ninh Thiên đang muốn làm sáng tỏ.
Lý Huyền Minh đột nhiên nói một cách kỳ lạ: “Than ôi, người đẹp Tô đơn thuần như một tờ giấy trắng, có người đoán chừng cứ quấn lấy không tha mới theo đuổi được cô ấy, đúng thật là hèn hạ vô sỉ!”
Ninh Thiên cũng học giọng điệu của anh ta, thở dài nói: “Than ôi, có một số người quấn lấy không tha cũng không thể bắt được nữ thần, thật sự đáng thương nha..."
“Mẹ nó! Ninh Thiên, đồ cặn bã, cậu nói ai đáng thương!” Lý Huyền Minh tức giận, chỉ vào anh mắng.
“Ai làm người đó nhột, tôi có nói rõ ai đáng thương đâu.” Ninh Thiên thậm chí còn không quay đầu lại.
“Phụt!” Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân đều bật cười, dáng vẻ bây giờ của Lý Huyền Minh quả thật rất vội vàng.
“Mẹ nó!” Sắc mặt Lý Huyền Minh tái xanh.
Anh ta vội vàng giải thích: “Tô Vấn Vãn không phải nữ thần của tôi, nữ thần của tôi là Hứa Thư Nhan của khoa nghệ thuật!”
“Ồ, Hứa Thư Nhan...” Vẻ mặt Ninh Thiên lộ ra vẻ chợt hiểu, nghĩ rằng nếu thằng nhóc Lý Huyền Minh này biết mình sống chung với Hứa Thư Nhan thì không biết có tức đến hộc máu không?
Sau khi Lý Huyền Minh nêu tên Hứa Thư Nhan ra, hầu hết các nam sinh trong lớp đều gật đầu tán thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro