Không phải ?
Cáp Kiếm Huynh
2024-11-19 03:57:53
Edit: Hannie
Beat: Mật
Đêm đó, Ôn Thị Lương đưa gia đình đến khách sạn ăn tối, Ôn Dương đã không nhớ rõ nổi lần cuối cùng người nhà cùng ở bên nhau là khi nào, trong trí nhớ, cậu rất ít khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của cha mẹ nuôi.
" Cuộc đoàn tụ " bất ngờ làm Ôn Dương có chút thụ sủng nhược kinh, cậu em trai năm sáu tuổi Ôn Tiểu Nhiễm vẫn luôn vòng quanh Ôn Dương vui sướng gọi anh trai, âm thanh thanh thúy, Ôn Dương tâm đã mềm nhũn, một loại ấm áp đã lâu không thấy chợt nảy lên trong lòng.
Trên bàn cơm Ôn Thị Lương hỏi Ôn Dương việc học taaoj cùng với dự định tương lai, có vẻ như nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua ông hoàn thành trách nhiệm của một người cha nuôi, Thẩm Hồng Vũ ở một bên cũng không thèm liếc Ôn Dương một cái, vẫn luôn quát lớn nhắc cậu con trai nhỏ quay vêg chỗ mình.
"Ba sẽ cho người giúp con chuẩn bị một căn hộ, đến lúc đó lại tìm cho con một người tài xế đưa đón."
Ôn Dương có chút không thể tin được vào tai mình, "Không cần tài xế đâu mà, con tự mình ngồi xe đi là được, tôi.. Con không thói quen có tài xế đón đưa."
"Không tài xế đưa đón thì làm sao thể hiện thân phận của con, con chính là con trai ba." Ôn Thị Lương nghiêm túc nói xong, thấy Ôn Dương vẫn còn khó khăn, đành phải nói, "Vây được rồi, chuyện tài xế việc này tự con quyết định, ba sẽ chuyển tiền vào tài khoản của con, tự con mua chiếc xe để lái, sinh hoạt cũng đừng ủy khuất chính mình."
Ôn Dương bình tĩnh gật gật đầu, cậu nhìn ba nuôi trước mắt, trong lòng dâng lên một trận chua xót vui vẻ...
Thẩm Hồng Vũ ở môt bên sắc mặt âm trầm, nhưng thời điểm bữa cơm kết thúc vẫn nhìn Ôn Dương cười rất miễn cưỡng nói mấy câu khích lệ.
Ôn Dương cảm thấy hoàn cảnh sống của mình qua môt đêm đã thay đổi 180 độ. Cậu thậm chí còn chưa tìm ra nguyên nhân của sự thay đổi này.
Ngoại trừ việc từ bỏ đam mê của mình, mọi thứ khác dường như đang phát triển theo hướng mà cậu luôn hy vọng.
Ôn Dương ở nhà một đêm, xế chiều ngày thứ hai Ôn Thị Lương tìm được căn hộ mới cho Ôn Dương, trong một khu chung cư cao cấp, chủ nhân trước đó đã bán bất động sản mới sửa sang vì thiếu tiền. Gần khu vực trung tâm thành phố, giao thông đi lại thuận tiện, chỉ mất mười lăm phút chạy xe đến công ty.
Quan trọng hơn, căn hộ này đã được Ôn Thị Lương mua lại, Ôn Dương không còn phải lo tiền thuê nhà hàng tháng như trước nữa.
Ôn Dương có cảm giác như được tái sinh, phong cách trang trí của căn hộ đơn giản, tao nhã rất hợp khẩu vị của cậu, nhìn "tổ ấm mới" sạch sẽ sáng sủa của mình mà cả buổi chiều đều phấn khởi, bận rộn..
Thay xong rèm cửa, cũng như màu sắc ga trải giường, cậu vội vàng thêm một đống đồ vào căn hộ, đi làm về đã hơn mười một giờ đêm, Ôn Dương mệt mỏi nhưng vẫn hài lòng đi tắm rửa.
Sau khi sấy tóc xong, Ôn Dương quay lại giường cắm sạc vào điện thoại đã sập nguồn, phát hiện trên đó có bốn cuộc gọi nhỡ và một ti.
Hai cuộc gọi nhỡ của Ân Lang Qua và hai cuộc gọi của Kì Hạn đều là hai giờ trước, và tin nhắn hơn một giờ trước được gửi bởi Ân Lang Qua, một đoạn văn bản dài, đầu tiên là xin lỗi, sau đó là xin tha thứ, sau đó là bày tỏ. Với sự chân thành của mình trong việc "kết bạn", cuối cùng hắn đã mời Ôn Dương đi ăn tối vào lúc 6 giờ tối ngày mai, để bày tỏ sự xin lỗi.
Ôn Dương đột nhiên nhớ tới lời tỏ tình của Ân Lang Qua với mình hôm trước, trong lòng chỉ cảm thấy lo lắng không thôi, nên không do dự, cậu đem số điện thoại của Ân Lang Qua cho vào danh sách đen.
Chuẩn bị gọi lại cho Kì Hạn, nhưng lo lắng lúc này Kì Hạn đã ngủ say nên Ôn Dương nhắn tin cho Kì Hạn giải thích lý do câhh không nghe máy được.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Ôn Dương vẫn cảm thấy không ổn nên gửi thêm một tin nhắn nữa.
Đối với Kì Hạn, cậu định mời Kì Hạn tối dùng bữa tối mai.
Khi tin nhắn được gửi đi, lòng bàn tay căng thẳng của Ôn Dương đã ướt đẫm mồ hôi, đây là lần đầu tiên cậu chủ động rủ Kì Hạn đi chơi, quả thật không giống cậu chút nào.
"Người ta mời mình nhiều lần như vậy, mày không nên mời ngược lại người ta sao?" Ôn Dương vỗ vỗ đầu tự nói: "Thật là ngu ngốc mà, Kì Hạn lại muốn mày mới là lạ."
Ngày hôm sau, Ôn Dương đi làm ở công ty của ba cậu, đi theo một người điều hành công ty là Lưu tổng, Ôn Dương cả ngày ngồi ở bàn làm việc, đối mặt với cả một bàn hồ sơ mà Lưu tổng đưa cho, bắt đầu quen dần với công việc kinh doanh của công ty.
Ôn Dương nghiêm túc đọc tài liệu, ở trường cậu là một con mọt sách chỉ biết đến thư viện, cho nên đọc tài liệu cả ngày cũng không thành vấn đề đối với cậu, cho dù đó là thứ cậu không thích, miễn cưỡng đọc là được, giống như chỉ cần cậu coi đó là nghĩa vụ và trách nhiệm thì bản thân có thể làm tốt.
Trước khi tan sở, Ôn Dương hỏi Lưu tổng xem cậu có thể lấy lại tài liệu để đọc không, khi nhận được câu trả lời đồng ý, Ôn Dương quyết định lấy ngay một chồng sau khi tan làm.
Nhưng cuộc gọi đột ngột của Kì Hạn đã làm gián đoạn kế hoạch của cậu.
Kì Hạn đã đáp lại lời mời của Ôn Dương vào tối hôm qua và đặt một nhà hàng đồ Tây vào hai giờ sau đó.
Cả ngày hôm nay, Ân Lang Qua giữ vẻ mặt bình tĩnh, lông mày của hắn dường như chứa đầy sát khí, các giám đốc điều hành cấp cao khi đến văn phòng của hắn ta để báo cáo công việc của họ đều như đi trên lớp băng mỏng, không dám nói một lời nào vô nghĩa, như thể cả tòa nhà EY đang tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.
Ngay khi Ân Lang Qua chuẩn bị rời khỏi công ty để trực tiếp đến gặp Ôn Dương, người phụ trách mà hắn phái đi điều tra tung tích của Ôn Dương đột nhiên chạy tới, Ân Lang Qua liền phái người dẫn người về phòng làm việc của hắn.
Ân Lang Qua hiện tại cũng không đoán được vì sao người này lại đến tìm mình, hắn đã tìm được Ôn Dương, đã hoàn thành công việc rồi.
Văn phòng của Ân Lang Qua được bao quanh bởi các cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong suốt. Đây là điểm cao nhất của thành phố C. Đứng ở đây, gần như có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố C. Trên cùng là mái nhà kiểu quạt đóng mở. Các văn phòng sang trọng xa hoa lộ ra bên ngoài.
Lúc này, mái nhà đã mở hết, mây đen dày đặc, bầu trời âm u dường như sắp có mưa.
Ân Lang Qua dựa vào ghế ngồi, gõ những ngón tay mảnh khảnh lên bàn, cau mày, chưa kịp nói thì người đàn ông đang đứng trước bàn làm việc đột nhiên quỳ xuống.
"Ân tổng, tôi xin lỗi, tôi... Tôi...
Ngón tay trên bàn của Ân Lang Qua đột nhiên khựng lại, hắn nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: "Cần phải quỳ xuống để làm gì?"
Người đàn ông ôm chặt lòng bàn tay ở bên cạnh, cúi đầu không dám nhìn Ân Lang Qua, "Thiếu niên mà anh yêu cầu tôi điều tra mười một năm trước...cậu ấy... cậu ấy có thể không phải là người tôi tìm thấy trước đây. "
Ân Lang Qua đột nhiên đứng dậy khỏi ghế văn phòng, khuôn mặt hắn lập tức dữ tợn, "Cậu nói cái quái gì vậy?!"
"Tôi xin lỗi Ân tổng, tôi đã phạm một số sai lầm trong mốc thời gian, vì vậy..." Người đàn ông quỳ xuống và đưa một mảnh giấy lên bàn của Ân Lang Qua, "Ân tổng, cho tôi thêm một thời gian nữa, tôi nhất định sẽ có thể điều tra rõ ràng. "
Lồng ngực của Ân Lang Qua phập phồng dữ dội, hắn cầm lấy tờ giấy tài liệu trên bàn nhanh chóng lướt qua, một lúc sau, Ân Lang Qua xé tờ giấy ra thành từng mảnh, hắn đi vòng qua bàn và dùng một chân đá người đàn ông xuống sàn rồi trượt ra ngoài vài mét.
"Thực xin lỗi Ân tổng." Người đàn ông vội vàng đứng dậy, quỳ xuống lần nữa, "Là lỗi của tôi, là sơ suất của tôi, Ân tổng, cho tôi một tháng nữa, nếu tôi thất bại sau một tháng, tôi sẽ tùy Ân tổng xử lý..."
Trước khi người đàn ông có thể nói xong, Ân Lang Qua cúi xuống và vặn cổ người đàn ông, kéo cơ thể người đàn ông lên khỏi mặt đất.
"Lúc đầu cậu nói với tôi rằng có 70% khả năng là cậu ấy, nhưng bây giờ đột nhiên anh nói với tôi rằng chỉ có 5%!" Ân Lang Qua muốn bóp cổ người đàn ông đó, "Giữa 5% và không phải thì có gi khác nhau.!? "
"Tôi xin lỗi Ân tổng, cho tôi một tháng nữa, tôi nhất định sẽ tìm ra cậu Ôn thật sự.
Ân Lang Qua buông tay, "Nếu hôm nay người tới lật tẩy cậu không phải chính cậu, tôi nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình."
Khuôn mặt của người đàn ông đã tái mét, "Tôi xin lỗi Ân tổng."
"Một tháng! Cậuchỉ có một tháng!" Ân Lang Qua giận dữ, "Bây giờ cút xa cho tôi!!"
(ngáp ca: Sói ăn thịt cừu ở chương sau.:)
Beat: Mật
Đêm đó, Ôn Thị Lương đưa gia đình đến khách sạn ăn tối, Ôn Dương đã không nhớ rõ nổi lần cuối cùng người nhà cùng ở bên nhau là khi nào, trong trí nhớ, cậu rất ít khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của cha mẹ nuôi.
" Cuộc đoàn tụ " bất ngờ làm Ôn Dương có chút thụ sủng nhược kinh, cậu em trai năm sáu tuổi Ôn Tiểu Nhiễm vẫn luôn vòng quanh Ôn Dương vui sướng gọi anh trai, âm thanh thanh thúy, Ôn Dương tâm đã mềm nhũn, một loại ấm áp đã lâu không thấy chợt nảy lên trong lòng.
Trên bàn cơm Ôn Thị Lương hỏi Ôn Dương việc học taaoj cùng với dự định tương lai, có vẻ như nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua ông hoàn thành trách nhiệm của một người cha nuôi, Thẩm Hồng Vũ ở một bên cũng không thèm liếc Ôn Dương một cái, vẫn luôn quát lớn nhắc cậu con trai nhỏ quay vêg chỗ mình.
"Ba sẽ cho người giúp con chuẩn bị một căn hộ, đến lúc đó lại tìm cho con một người tài xế đưa đón."
Ôn Dương có chút không thể tin được vào tai mình, "Không cần tài xế đâu mà, con tự mình ngồi xe đi là được, tôi.. Con không thói quen có tài xế đón đưa."
"Không tài xế đưa đón thì làm sao thể hiện thân phận của con, con chính là con trai ba." Ôn Thị Lương nghiêm túc nói xong, thấy Ôn Dương vẫn còn khó khăn, đành phải nói, "Vây được rồi, chuyện tài xế việc này tự con quyết định, ba sẽ chuyển tiền vào tài khoản của con, tự con mua chiếc xe để lái, sinh hoạt cũng đừng ủy khuất chính mình."
Ôn Dương bình tĩnh gật gật đầu, cậu nhìn ba nuôi trước mắt, trong lòng dâng lên một trận chua xót vui vẻ...
Thẩm Hồng Vũ ở môt bên sắc mặt âm trầm, nhưng thời điểm bữa cơm kết thúc vẫn nhìn Ôn Dương cười rất miễn cưỡng nói mấy câu khích lệ.
Ôn Dương cảm thấy hoàn cảnh sống của mình qua môt đêm đã thay đổi 180 độ. Cậu thậm chí còn chưa tìm ra nguyên nhân của sự thay đổi này.
Ngoại trừ việc từ bỏ đam mê của mình, mọi thứ khác dường như đang phát triển theo hướng mà cậu luôn hy vọng.
Ôn Dương ở nhà một đêm, xế chiều ngày thứ hai Ôn Thị Lương tìm được căn hộ mới cho Ôn Dương, trong một khu chung cư cao cấp, chủ nhân trước đó đã bán bất động sản mới sửa sang vì thiếu tiền. Gần khu vực trung tâm thành phố, giao thông đi lại thuận tiện, chỉ mất mười lăm phút chạy xe đến công ty.
Quan trọng hơn, căn hộ này đã được Ôn Thị Lương mua lại, Ôn Dương không còn phải lo tiền thuê nhà hàng tháng như trước nữa.
Ôn Dương có cảm giác như được tái sinh, phong cách trang trí của căn hộ đơn giản, tao nhã rất hợp khẩu vị của cậu, nhìn "tổ ấm mới" sạch sẽ sáng sủa của mình mà cả buổi chiều đều phấn khởi, bận rộn..
Thay xong rèm cửa, cũng như màu sắc ga trải giường, cậu vội vàng thêm một đống đồ vào căn hộ, đi làm về đã hơn mười một giờ đêm, Ôn Dương mệt mỏi nhưng vẫn hài lòng đi tắm rửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi sấy tóc xong, Ôn Dương quay lại giường cắm sạc vào điện thoại đã sập nguồn, phát hiện trên đó có bốn cuộc gọi nhỡ và một ti.
Hai cuộc gọi nhỡ của Ân Lang Qua và hai cuộc gọi của Kì Hạn đều là hai giờ trước, và tin nhắn hơn một giờ trước được gửi bởi Ân Lang Qua, một đoạn văn bản dài, đầu tiên là xin lỗi, sau đó là xin tha thứ, sau đó là bày tỏ. Với sự chân thành của mình trong việc "kết bạn", cuối cùng hắn đã mời Ôn Dương đi ăn tối vào lúc 6 giờ tối ngày mai, để bày tỏ sự xin lỗi.
Ôn Dương đột nhiên nhớ tới lời tỏ tình của Ân Lang Qua với mình hôm trước, trong lòng chỉ cảm thấy lo lắng không thôi, nên không do dự, cậu đem số điện thoại của Ân Lang Qua cho vào danh sách đen.
Chuẩn bị gọi lại cho Kì Hạn, nhưng lo lắng lúc này Kì Hạn đã ngủ say nên Ôn Dương nhắn tin cho Kì Hạn giải thích lý do câhh không nghe máy được.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Ôn Dương vẫn cảm thấy không ổn nên gửi thêm một tin nhắn nữa.
Đối với Kì Hạn, cậu định mời Kì Hạn tối dùng bữa tối mai.
Khi tin nhắn được gửi đi, lòng bàn tay căng thẳng của Ôn Dương đã ướt đẫm mồ hôi, đây là lần đầu tiên cậu chủ động rủ Kì Hạn đi chơi, quả thật không giống cậu chút nào.
"Người ta mời mình nhiều lần như vậy, mày không nên mời ngược lại người ta sao?" Ôn Dương vỗ vỗ đầu tự nói: "Thật là ngu ngốc mà, Kì Hạn lại muốn mày mới là lạ."
Ngày hôm sau, Ôn Dương đi làm ở công ty của ba cậu, đi theo một người điều hành công ty là Lưu tổng, Ôn Dương cả ngày ngồi ở bàn làm việc, đối mặt với cả một bàn hồ sơ mà Lưu tổng đưa cho, bắt đầu quen dần với công việc kinh doanh của công ty.
Ôn Dương nghiêm túc đọc tài liệu, ở trường cậu là một con mọt sách chỉ biết đến thư viện, cho nên đọc tài liệu cả ngày cũng không thành vấn đề đối với cậu, cho dù đó là thứ cậu không thích, miễn cưỡng đọc là được, giống như chỉ cần cậu coi đó là nghĩa vụ và trách nhiệm thì bản thân có thể làm tốt.
Trước khi tan sở, Ôn Dương hỏi Lưu tổng xem cậu có thể lấy lại tài liệu để đọc không, khi nhận được câu trả lời đồng ý, Ôn Dương quyết định lấy ngay một chồng sau khi tan làm.
Nhưng cuộc gọi đột ngột của Kì Hạn đã làm gián đoạn kế hoạch của cậu.
Kì Hạn đã đáp lại lời mời của Ôn Dương vào tối hôm qua và đặt một nhà hàng đồ Tây vào hai giờ sau đó.
Cả ngày hôm nay, Ân Lang Qua giữ vẻ mặt bình tĩnh, lông mày của hắn dường như chứa đầy sát khí, các giám đốc điều hành cấp cao khi đến văn phòng của hắn ta để báo cáo công việc của họ đều như đi trên lớp băng mỏng, không dám nói một lời nào vô nghĩa, như thể cả tòa nhà EY đang tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.
Ngay khi Ân Lang Qua chuẩn bị rời khỏi công ty để trực tiếp đến gặp Ôn Dương, người phụ trách mà hắn phái đi điều tra tung tích của Ôn Dương đột nhiên chạy tới, Ân Lang Qua liền phái người dẫn người về phòng làm việc của hắn.
Ân Lang Qua hiện tại cũng không đoán được vì sao người này lại đến tìm mình, hắn đã tìm được Ôn Dương, đã hoàn thành công việc rồi.
Văn phòng của Ân Lang Qua được bao quanh bởi các cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong suốt. Đây là điểm cao nhất của thành phố C. Đứng ở đây, gần như có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố C. Trên cùng là mái nhà kiểu quạt đóng mở. Các văn phòng sang trọng xa hoa lộ ra bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, mái nhà đã mở hết, mây đen dày đặc, bầu trời âm u dường như sắp có mưa.
Ân Lang Qua dựa vào ghế ngồi, gõ những ngón tay mảnh khảnh lên bàn, cau mày, chưa kịp nói thì người đàn ông đang đứng trước bàn làm việc đột nhiên quỳ xuống.
"Ân tổng, tôi xin lỗi, tôi... Tôi...
Ngón tay trên bàn của Ân Lang Qua đột nhiên khựng lại, hắn nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: "Cần phải quỳ xuống để làm gì?"
Người đàn ông ôm chặt lòng bàn tay ở bên cạnh, cúi đầu không dám nhìn Ân Lang Qua, "Thiếu niên mà anh yêu cầu tôi điều tra mười một năm trước...cậu ấy... cậu ấy có thể không phải là người tôi tìm thấy trước đây. "
Ân Lang Qua đột nhiên đứng dậy khỏi ghế văn phòng, khuôn mặt hắn lập tức dữ tợn, "Cậu nói cái quái gì vậy?!"
"Tôi xin lỗi Ân tổng, tôi đã phạm một số sai lầm trong mốc thời gian, vì vậy..." Người đàn ông quỳ xuống và đưa một mảnh giấy lên bàn của Ân Lang Qua, "Ân tổng, cho tôi thêm một thời gian nữa, tôi nhất định sẽ có thể điều tra rõ ràng. "
Lồng ngực của Ân Lang Qua phập phồng dữ dội, hắn cầm lấy tờ giấy tài liệu trên bàn nhanh chóng lướt qua, một lúc sau, Ân Lang Qua xé tờ giấy ra thành từng mảnh, hắn đi vòng qua bàn và dùng một chân đá người đàn ông xuống sàn rồi trượt ra ngoài vài mét.
"Thực xin lỗi Ân tổng." Người đàn ông vội vàng đứng dậy, quỳ xuống lần nữa, "Là lỗi của tôi, là sơ suất của tôi, Ân tổng, cho tôi một tháng nữa, nếu tôi thất bại sau một tháng, tôi sẽ tùy Ân tổng xử lý..."
Trước khi người đàn ông có thể nói xong, Ân Lang Qua cúi xuống và vặn cổ người đàn ông, kéo cơ thể người đàn ông lên khỏi mặt đất.
"Lúc đầu cậu nói với tôi rằng có 70% khả năng là cậu ấy, nhưng bây giờ đột nhiên anh nói với tôi rằng chỉ có 5%!" Ân Lang Qua muốn bóp cổ người đàn ông đó, "Giữa 5% và không phải thì có gi khác nhau.!? "
"Tôi xin lỗi Ân tổng, cho tôi một tháng nữa, tôi nhất định sẽ tìm ra cậu Ôn thật sự.
Ân Lang Qua buông tay, "Nếu hôm nay người tới lật tẩy cậu không phải chính cậu, tôi nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình."
Khuôn mặt của người đàn ông đã tái mét, "Tôi xin lỗi Ân tổng."
"Một tháng! Cậuchỉ có một tháng!" Ân Lang Qua giận dữ, "Bây giờ cút xa cho tôi!!"
(ngáp ca: Sói ăn thịt cừu ở chương sau.:)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro