Thẳng thắn
Cáp Kiếm Huynh
2024-11-19 03:57:53
"Chuyện tối hôm qua tôi xin lỗi cậu, Ôn Dương cậu nghe tôi giải ...."
"Người đâu! Cứu mạng!!" Ôn Dương đột nhiên khàn cả giọng hét lớn, "Giết người! Cứu mạng!!"
Đang lo lắng thu hút đám người dưới lầu chạy lên, Ân Lang Qua đẩy cửa ra, Ôn Dương liền lui lại mấy bước, vừa định thần lại liền chạy ra cửa như điên cuồng nổ tung, nhưng bị Ân Lang Qua ngăn lại.
"Cứu ..... ưm"
Ân Lang Qua bịt kín miệng Ôn Dương, Ôn Dương như bị chó điên thượng thân, điên cuồng giãy giụa, cuối cùng mang theo Ân Lang Qua hai người song song ngã trên giường, Ân Lang Qua bức thiết muốn cho Ôn Dương bình tĩnh lại, gắt gao che lại miệng Ôn Dương, gấp giọng nói, "Đừng kêu Ôn Dương, đừng kêu, tôi có thể giải thích, cậu bình tĩnh ..."
Ôn Dương cái gì cũng không muốn nghe, liều mạng hoảng đầu, hắn liều mạng lắc đầu, Ân Lang Qua thân thể cường tráng ôm chặt lấy cậu, sợ hãi càng sâu như tối hôm qua, cậu còn tưởng rằng Ân Lang Qua tối hôm qua sẽ lại cưỡng bức mình.
Ôn Dương hai mắt đẫm lệ, cuối cùng thấm ướt ngón tay của Ân Lang Qua, khi không thể động đậy, cậu nhìn Ân Lang Qua ánh mắt đầy cầu xin.
Khuôn mặt của Ôn Dương đầy vẻ mong manh sẽ vỡ tan khi chỉ cần chạm vào một cái chạm nhẹ, thấy Ân Lang Qua gần như đã bị phân tâm, hắn ta lắc đầu vài lần trước khi dập tắt ngọn lửa tà ác không thể giải thích được trong đầu.
"Ôn Dương, tôi hiện tại sẽ liền buông tay ra, cậu đừng la, tôi sẽ không làm điều gì thương tổn cậu, cho nên ... đừng la."
Ân Lang Qua cẩn thận buông tay ra, Ôn Dương quả thực là không có kêu lên, cậu đang khóc nghẹn ngào thấp giọng nói: "Đừng giết tôi.. Tôi van xin anh..."
Trái tim như bị ngẫu nhiên đâm vào một nhát dao, đau đến mức khó thở, Ân Lang Qua nhẹ nhàng vuốt tóc Ôn Dương, khóe mắt đột nhiên cảm thấy nhức nhối, "Tôi làm sao có thể giết em, em là người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi, Tôi thậm chí chạm vào thôi cũng cảm thấy tội ác tày trời, sao tôi có thể làm tổn thương em được chứ... "
"Tôi chưa từng đắc tội với anh." Ôn Dương khóc lóc nói, "Tôi cầu xin anh về sau đừng lại đi theo tôi nữa...."
Ân Lang Qua biết rằng nếu hắn không kể những gì đã xảy ra mười một năm trước, hắn có thể sẽ bị Ôn Dương không để tâm đến cả đời...
"Vốn dĩ, tôi muốn nói với em sau khi ta có được tín nhiệm của em, nhưng bây giờ không thể không nói..." Ân Lang Qua chậm rãi buông Ôn Dương ra, cuối cùng vẻ mặt phức tạp ngồi ở mép giường, Ôn Dương nhanh chóng thu mình lại ở góc trong của giường, cậu nhìn Ân Lang Qua với vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Chúng ta đã từng quen nhau mười một năm trước." Ân Lang Qua sắc mặt thương úc, chậm rãi nói, "Khi ấy, em là cô nhi ở một khu nghèo, em đã cứu tôi khỏi đám người truy giết tôi, tôi và em sống bên nhau trong khoảng thời gian rất dài...."
Em nhận tôi làm anh trai, chúng ta nương tựa và tin tưởng vào nhau, sau này bị những kẻ truy lùng tôi tìm thấy, em đã giấu tôi dưới hầm trong nhà em.... " Ngón tay của Ân Lang Qua gần như bóp nát không khí trong lòng bàn tay, hồi lâu sau hắn mới chậm rãi thả lỏng ra, nhưng hắn vẫn không có đủ dũng khí để miêu tả bản thân hèn nhát của mình lúc đó, " Khi tôi ra khỏi hầm, em đã rời đi, sau đó tôi ở khắp nơi tìm kiếm tin tức về em, tìm mười một năm...
Thẳng đến trước đó không lâu tôi mới tìm được em. Lúc sau liền tìm cách cùng em thêm chung nhà. Ôn Dương, tôi đối với em thật sự không có bất luận ác ý gì cả, tôi chỉ là .... chỉ cảm thấy mình còn nợ em và muốn bù đắp cho em....
Năm đó nếu không có em tôi sớm đã chết lâu rồi, bất luận em nhìn thấy tôi làm chuyện thương tâm hại lý gì đều xin em tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm gì thương tổn em .... tôi chỉ muốn ở bên cạnh bảo vệ em, chỉ muốn như vậy, trừ cái này ra tôi cái gì đều sẽ không làm ..."
Ôn Dương bán tín bán nghi sau khi nghe Ân Lang Qua nói những lời này, chỉ là khi nghe được Ân Lang Qua nói tuyệt đối không làm thương tổn mình mới chậm rãi bình tĩnh lại, ánh mắt cậu nhìn Ân Lang Qua thấp giọng nói, "Chuyện mười một năm trước tôi không nhớ rõ."
"Nhưng quá khứ này có tồn tại một phần." Thấy sắc mặt Ôn Dương so với vừa rồi nhu hòa rất nhiều, Ân Lang Qua trong lòng nhẹ nhàng thở ra, "Bây giờ em có thể hiểu được tấm lòng tôi dành cho em rồi chứ? Ôn Dương, tôi chỉ là muốn... muốn bù đắp cho em."
Ôn Dương trầm ngâm một lát, mím môi dò hỏi, "Vậy anh .. anh có thể đáp ứng tôi một chuyện không?"
"Đương nhiên, đừng nói một chuyện, em có có thể yêu cầu tôi cả đời."
Ôn Dương hít sâu hai cái để bình tâm lại, cuối cùng nhìn Ân Lang Qua chậm rãi nói, "Nếu lời anh nói chính là sự thật, Vậy năm đó cũng là tôi tự nguyện cứu anh không phải sao? Kỳ thật nếu đổi lại là những người khác ta cảm thấy chính mình cũng sẽ cứu, cho nên anh không cần cảm thấy thiếu nợ tôi, thật đấy, ta hiện tại sống rất tốt, chuyện trước kia căn bản không còn nhớ nữa, tôi không cần ngươi bồi đắp cho tôi, nếu anh thật sự muốn bồi đắp cho tôi, vậy thì hãy để cuộc sống của tôi trở lại như trước kia đi, chính là ... chính là trở lại thời điểm chúng ta chưa từng quen nhau."
Nụ cười trên mặt Ân Lang Qua từ từ biến mất....
Ôn Dương căng thẳng xoa hai tay vào nhau, nhưng dường như cậu không cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Ân Lang Qua, tiếp tục nhỏ giọng nói, "Chuyện trước kia anh hãy quên đi, liền ... coi như tôi chưa từng cứu anh, chúng ta nhẹ nhàng đi qua cuộc sống của nhau, tôi....tôi tha thứ chuyện mà tối qua anh làm với tôi, thật đấy, con người của tôi không mang thù hận, chỉ cần... chỉ cần chúng ta về sau đừng.... đừng gặp lại, coi như trước nay chưa thấy qua nhau, tôi nghĩ... tôi nghĩ ta sẽ...tôi sẽ phi thường... cảm . cảm...."
Sắc mặt Ân Lang Qua ngày càng âm trầm, khiến cho Ôn Dương không dám nói hết lời.
Ân Lang Qua mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Ôn Dương, hơi thở quỷ dị vờn quanh ở chung quanh cậu, Ôn Dương nhấp nhô hầu kết, nháy mắt cảm thấy bầu không khí so với lúc ban đầu còn áp chế hơn.
"Tôi... Tôi phải... đi rửa... Rửa mặt..."
Ôn Dương không dám lại nhìn vào mắt Ân Lang Qua, ôm quần áo bên giường thận trọng bước ra khỏi giường, đối mặt Ân Lang Qua lùi lại, cười run rẩy, "Tolet trong này hỏng rồi.... hỏng, tôi... đi ra ngoài sử dụng... cái khác... "
Ôn Dương xoay người chạy chậm tới cửa, duỗi tay kéo cửa, cửa mới vừa bị kéo ra một nửa, từ phía sau Ân Lang Qua duỗi tay bước tới, bang một tiếng tướng cửa một lần nữa đóng lại.
(Tiểu Cáp: Khúc nhạc dạo rốt cuộc đã viết xong ~~ hô ~~)
"Người đâu! Cứu mạng!!" Ôn Dương đột nhiên khàn cả giọng hét lớn, "Giết người! Cứu mạng!!"
Đang lo lắng thu hút đám người dưới lầu chạy lên, Ân Lang Qua đẩy cửa ra, Ôn Dương liền lui lại mấy bước, vừa định thần lại liền chạy ra cửa như điên cuồng nổ tung, nhưng bị Ân Lang Qua ngăn lại.
"Cứu ..... ưm"
Ân Lang Qua bịt kín miệng Ôn Dương, Ôn Dương như bị chó điên thượng thân, điên cuồng giãy giụa, cuối cùng mang theo Ân Lang Qua hai người song song ngã trên giường, Ân Lang Qua bức thiết muốn cho Ôn Dương bình tĩnh lại, gắt gao che lại miệng Ôn Dương, gấp giọng nói, "Đừng kêu Ôn Dương, đừng kêu, tôi có thể giải thích, cậu bình tĩnh ..."
Ôn Dương cái gì cũng không muốn nghe, liều mạng hoảng đầu, hắn liều mạng lắc đầu, Ân Lang Qua thân thể cường tráng ôm chặt lấy cậu, sợ hãi càng sâu như tối hôm qua, cậu còn tưởng rằng Ân Lang Qua tối hôm qua sẽ lại cưỡng bức mình.
Ôn Dương hai mắt đẫm lệ, cuối cùng thấm ướt ngón tay của Ân Lang Qua, khi không thể động đậy, cậu nhìn Ân Lang Qua ánh mắt đầy cầu xin.
Khuôn mặt của Ôn Dương đầy vẻ mong manh sẽ vỡ tan khi chỉ cần chạm vào một cái chạm nhẹ, thấy Ân Lang Qua gần như đã bị phân tâm, hắn ta lắc đầu vài lần trước khi dập tắt ngọn lửa tà ác không thể giải thích được trong đầu.
"Ôn Dương, tôi hiện tại sẽ liền buông tay ra, cậu đừng la, tôi sẽ không làm điều gì thương tổn cậu, cho nên ... đừng la."
Ân Lang Qua cẩn thận buông tay ra, Ôn Dương quả thực là không có kêu lên, cậu đang khóc nghẹn ngào thấp giọng nói: "Đừng giết tôi.. Tôi van xin anh..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trái tim như bị ngẫu nhiên đâm vào một nhát dao, đau đến mức khó thở, Ân Lang Qua nhẹ nhàng vuốt tóc Ôn Dương, khóe mắt đột nhiên cảm thấy nhức nhối, "Tôi làm sao có thể giết em, em là người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi, Tôi thậm chí chạm vào thôi cũng cảm thấy tội ác tày trời, sao tôi có thể làm tổn thương em được chứ... "
"Tôi chưa từng đắc tội với anh." Ôn Dương khóc lóc nói, "Tôi cầu xin anh về sau đừng lại đi theo tôi nữa...."
Ân Lang Qua biết rằng nếu hắn không kể những gì đã xảy ra mười một năm trước, hắn có thể sẽ bị Ôn Dương không để tâm đến cả đời...
"Vốn dĩ, tôi muốn nói với em sau khi ta có được tín nhiệm của em, nhưng bây giờ không thể không nói..." Ân Lang Qua chậm rãi buông Ôn Dương ra, cuối cùng vẻ mặt phức tạp ngồi ở mép giường, Ôn Dương nhanh chóng thu mình lại ở góc trong của giường, cậu nhìn Ân Lang Qua với vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Chúng ta đã từng quen nhau mười một năm trước." Ân Lang Qua sắc mặt thương úc, chậm rãi nói, "Khi ấy, em là cô nhi ở một khu nghèo, em đã cứu tôi khỏi đám người truy giết tôi, tôi và em sống bên nhau trong khoảng thời gian rất dài...."
Em nhận tôi làm anh trai, chúng ta nương tựa và tin tưởng vào nhau, sau này bị những kẻ truy lùng tôi tìm thấy, em đã giấu tôi dưới hầm trong nhà em.... " Ngón tay của Ân Lang Qua gần như bóp nát không khí trong lòng bàn tay, hồi lâu sau hắn mới chậm rãi thả lỏng ra, nhưng hắn vẫn không có đủ dũng khí để miêu tả bản thân hèn nhát của mình lúc đó, " Khi tôi ra khỏi hầm, em đã rời đi, sau đó tôi ở khắp nơi tìm kiếm tin tức về em, tìm mười một năm...
Thẳng đến trước đó không lâu tôi mới tìm được em. Lúc sau liền tìm cách cùng em thêm chung nhà. Ôn Dương, tôi đối với em thật sự không có bất luận ác ý gì cả, tôi chỉ là .... chỉ cảm thấy mình còn nợ em và muốn bù đắp cho em....
Năm đó nếu không có em tôi sớm đã chết lâu rồi, bất luận em nhìn thấy tôi làm chuyện thương tâm hại lý gì đều xin em tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm gì thương tổn em .... tôi chỉ muốn ở bên cạnh bảo vệ em, chỉ muốn như vậy, trừ cái này ra tôi cái gì đều sẽ không làm ..."
Ôn Dương bán tín bán nghi sau khi nghe Ân Lang Qua nói những lời này, chỉ là khi nghe được Ân Lang Qua nói tuyệt đối không làm thương tổn mình mới chậm rãi bình tĩnh lại, ánh mắt cậu nhìn Ân Lang Qua thấp giọng nói, "Chuyện mười một năm trước tôi không nhớ rõ."
"Nhưng quá khứ này có tồn tại một phần." Thấy sắc mặt Ôn Dương so với vừa rồi nhu hòa rất nhiều, Ân Lang Qua trong lòng nhẹ nhàng thở ra, "Bây giờ em có thể hiểu được tấm lòng tôi dành cho em rồi chứ? Ôn Dương, tôi chỉ là muốn... muốn bù đắp cho em."
Ôn Dương trầm ngâm một lát, mím môi dò hỏi, "Vậy anh .. anh có thể đáp ứng tôi một chuyện không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đương nhiên, đừng nói một chuyện, em có có thể yêu cầu tôi cả đời."
Ôn Dương hít sâu hai cái để bình tâm lại, cuối cùng nhìn Ân Lang Qua chậm rãi nói, "Nếu lời anh nói chính là sự thật, Vậy năm đó cũng là tôi tự nguyện cứu anh không phải sao? Kỳ thật nếu đổi lại là những người khác ta cảm thấy chính mình cũng sẽ cứu, cho nên anh không cần cảm thấy thiếu nợ tôi, thật đấy, ta hiện tại sống rất tốt, chuyện trước kia căn bản không còn nhớ nữa, tôi không cần ngươi bồi đắp cho tôi, nếu anh thật sự muốn bồi đắp cho tôi, vậy thì hãy để cuộc sống của tôi trở lại như trước kia đi, chính là ... chính là trở lại thời điểm chúng ta chưa từng quen nhau."
Nụ cười trên mặt Ân Lang Qua từ từ biến mất....
Ôn Dương căng thẳng xoa hai tay vào nhau, nhưng dường như cậu không cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Ân Lang Qua, tiếp tục nhỏ giọng nói, "Chuyện trước kia anh hãy quên đi, liền ... coi như tôi chưa từng cứu anh, chúng ta nhẹ nhàng đi qua cuộc sống của nhau, tôi....tôi tha thứ chuyện mà tối qua anh làm với tôi, thật đấy, con người của tôi không mang thù hận, chỉ cần... chỉ cần chúng ta về sau đừng.... đừng gặp lại, coi như trước nay chưa thấy qua nhau, tôi nghĩ... tôi nghĩ ta sẽ...tôi sẽ phi thường... cảm . cảm...."
Sắc mặt Ân Lang Qua ngày càng âm trầm, khiến cho Ôn Dương không dám nói hết lời.
Ân Lang Qua mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Ôn Dương, hơi thở quỷ dị vờn quanh ở chung quanh cậu, Ôn Dương nhấp nhô hầu kết, nháy mắt cảm thấy bầu không khí so với lúc ban đầu còn áp chế hơn.
"Tôi... Tôi phải... đi rửa... Rửa mặt..."
Ôn Dương không dám lại nhìn vào mắt Ân Lang Qua, ôm quần áo bên giường thận trọng bước ra khỏi giường, đối mặt Ân Lang Qua lùi lại, cười run rẩy, "Tolet trong này hỏng rồi.... hỏng, tôi... đi ra ngoài sử dụng... cái khác... "
Ôn Dương xoay người chạy chậm tới cửa, duỗi tay kéo cửa, cửa mới vừa bị kéo ra một nửa, từ phía sau Ân Lang Qua duỗi tay bước tới, bang một tiếng tướng cửa một lần nữa đóng lại.
(Tiểu Cáp: Khúc nhạc dạo rốt cuộc đã viết xong ~~ hô ~~)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro