Chương 117
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Quý Liên Hoắc cười như một chú chó lớn được chủ khen ngợi,
liên tục chào Vương Chiêu Mưu mấy lần, mãi đến khi nghe thấy
anh cúp máy mới mãn nguyện tắt điện thoại.
Khóe môi cong lên trong chốc lát, Quý Liên Hoắc thấy hai vệ sĩ
đang cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra thì quay đầu ra
ngoài cửa sổ nhìn con phố xa lạ, nụ cười trên môi dần dần biến
mất, biểu cảm lại trở nên thờ ơ.
Trong nhiều ngày liên tiếp, ngày nào Vương Chiêu Mưu cũng
nhận được cuộc gọi từ Quý Liên Hoắc. Hai người không được
gặp nhau, Quý Liên Hoắc dường như có vô vàn điều muốn nói,
cứ như đang báo cáo hành trình của mình, ngày nào cũng phải
kể với anh về việc mình làm gì, đi đâu, thậm chí ăn gì. Vương
Chiêu Mưu thường kiên nhẫn lắng nghe Quý Liên Hoắc kể về
cuộc sống ở Mỹ, công việc của cậu, các phong tục, tập quán địa
phương của người Mỹ.
"Chiêu Chiêu, hôm nay em tham dự cuộc họp của công ty, nghe
chiến lược kinh doanh cụ thể của họ dành cho chuỗi khách sạn
Skadi, còn nhiều chỗ mà chuỗi khách sạn trong nước cũng có thể
học hỏi..."
"Chiêu Chiêu, hôm nay em đi kiểm tra tình hình quản lý, bổ
nhiệm, sa thải nhân viên chuỗi khách sạn, họ có vẻ hơi sợ em,
em không biết đây là tốt hay xấu..."
"Chiêu Chiêu, hôm nay em đích thân tiếp một đôi khách VIP rất
quan trọng của khách sạn, nghe nói ông cụ này là thành viên
của hoàng tộc, ông ấy và bạn đời của mình rất thân mật, đến khi
tóc đã bạc, họ vẫn yêu nhau lắm. Chiêu Chiêu, em lại nhớ anh
rồi."
Nghe điện thoại liên tục khoảng mười ngày, rồi đột nhiên dừng
lại mấy ngày, lúc đầu Vương Chiêu Mưu không để ý, nghĩ rằng
Quý Liên Hoắc đang bận, phải đến khi vô tình xem qua tin nhắn
trên điện thoại di động cá nhân, anh mới nhận ra mình đã nợ
tiền cước. Chuyển vùng quốc tế lúc này vẫn còn tính phí cả hai
đầu, không chỉ Quý Liên Hoắc phải trả tiền mà anh ở đây cũng bị
tính cước gọi đến, giá cả cũng rất kinh người, bất cẩn một cái là
nợ gần một ngàn tiền điện thoại.
Vương Chiêu Mưu nhờ Lão Tề đi trả tiền điện thoại cho mình,
nạp trước một lần số tiền lên đến bốn con số, chiều hôm đó đã
nhận được cuộc gọi của Quý Liên Hoắc.
"Chiêu Chiêu, cuối cùng cũng gọi được rồi! Em không nghe thấy
giọng nói của anh, không ngủ được... Em gửi đồ cho anh, có lẽ
phải mất mười ngày mới tới nơi, Chiêu Chiêu khi nào anh rảnh
xem qua được không?"
Quý Liên Hoắc lo học hành chăm chỉ, Vương Chiêu Mưu cũng
vừa nhận được quyết định phê duyệt quy hoạch dự án mới, lần
này khác với lần trước, có một ngân hàng chủ động hỏi thăm
tình hình dự án, đề nghị cho công ty vay một khoản tiền lớn.
Sự thành công của Chung cư Xuyên Hải và những thay đổi về
chính sách đã dẫn đến xu hướng linh hoạt của các ngân hàng tại
Tô Thành. Dự án mới có diện tích gấp đôi Chung cư Xuyên Hải,
khối lượng công việc cũng đáng kể, mặc dù Chung cư Xuyên Hải
đang dần hồi vốn, nhưng tiền của Vương Chiêu Mưu vẫn nằm
trong ba lô đất mới, bây giờ có khoản vay ngân hàng, tình hình
tài chính của công ty dễ thở hơn nhiều. Ngân hàng cử người đến
thẩm định năng lực phát triển của công ty bất động sản, đánh
giá mọi mặt, cuối cùng đưa ra hạn mức cho vay là 80 triệu tệ,
mà lãi suất lại rất thấp.
Có số tiền này, Lão Tề cười nói, từ nay chúng ta chính là ông nội
của ngân hàng. Đội trưởng Lý nghe nói công ty vay nhiều tiền
như vậy thì lại không nhịn được rầu lo, đến công ty nhìn một cái,
thấy trên cổ tay Vương Chiêu Mưu không còn vòng tay thu hút
tình duyên mà anh ta xin về nữa, mặt đã sầu khổ lại càng nhăn
thêm.
Dự án mới bước vào giai đoạn thẩm định tổng mặt bằng, Vương
Chiêu Mưu đã thẩm định kỹ lưỡng bản vẽ mặt bằng của dự án
khu dân cư mới, vì lần này xây dựng một tòa nhà chung cư cao
tầng nên phải xét đến vấn đề khoảng cách và ánh sáng mặt trời,
khoảng cách giữa các tòa nhà tương đối lớn, những khoảng
không gian này có thể được sử dụng để tăng diện tích cây xanh
cho khu dân cư, đây sẽ là một điểm cộng nữa. Các kiến trúc sư
thậm chí còn đề xuất xây dựng một con kênh nông lòng trang trí
trên ranh giới mà Vương Chiêu Mưu vạch ra, xây dựng một cây
cầu đá cẩm thạch bắc qua con kênh, cộng thêm diện tích cây
xanh lớn, cảnh quan sẽ rất đẹp.
Giai đoạn thẩm định tổng mặt bằng chính thức bắt đầu, có kinh
nghiệm của Chung cư Xuyên Hải lúc trước, Vương Chiêu Mưu
biết rằng bước này cực kỳ tốn công sức, là phần chú trọng kỹ
thuật nhất trong toàn bộ quá trình xin phép xây dựng, Chung cư
Xuyên Hải phải mất gần hai tháng thì phòng quy hoạch mới phê
duyệt, lần này phức tạp hơn lần trước, Vương Chiêu Mưu ước
lượng sơ bộ ít nhất cũng phải mất tám mươi ngày.
Dự án Chung cư Xuyên Hải đã hoàn thành nhanh chóng tốt đẹp,
Vương Chiêu Mưu có ý định tiếp tục hợp tác với đội trưởng Lý.
Lão Tề lén nói với anh một chuyện, có vẻ như đội trưởng Lý lại
đến gặp thầy Chu để cầu cái gì đó cho anh, lần này nghe nói xin
một cục đá nhân duyên lớn. Vương Chiêu Mưu không thể không
nở nụ cười bất đắc dĩ. Thầy Chu chỉ ngồi đó mà chắc đếm tiền
mỏi cả tay.
Lần này, đội trưởng Lý không đưa đồ cho Lão Tề nữa, mà ôm
theo một cục đá nhân duyên to bằng đầu mình, lén la lén lút tìm
đến văn phòng của Vương Chiêu Mưu, gõ cửa. Vừa vào cửa, đội
trưởng Lý liền thấy sếp lớn đang nghe điện thoại, còn chưa kịp
nói gì, sếp lớn đã ra hiệu cho anh ta ngồi sô pha của văn phòng
mà chờ.
Đội trưởng Lý ôm đá nhân duyên ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ
làm sao để sếp lớn chịu nhận, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện
vọng ra từ phía bên kia điện thoại.
Bây giờ ở nước Hoa là ba giờ chiều, tức là hai hoặc ba giờ sáng ở
chỗ Quý Liên Hoắc. Quý Liên Hoắc bắt điện thoại, nghe thấy
tiếng Vương Chiêu Mưu thì lập tức tỉnh ngủ. "Chiêu Chiêu, xảy ra
chuyện gì rồi sao?"
"Xin lỗi đã làm phiền em vào lúc này." Vương Chiêu Mưu nói một
cách bình thản, ngước nhìn lên sô pha đối diện, cùng với cục đá
nhân duyên xanh mượt mà trong tay đội trưởng Lý. "Tôi chỉ
muốn hỏi, chuỗi vòng tay thu hút tình duyên lần trước, em để ở
đâu vậy?"
Quý Liên Hoắc đột nhiên giật mình, ngồi thẳng dậy trên giường:
"Chiêu Chiêu, anh muốn chiếc vòng tay đó làm gì?"
Quý Liên Hoắc lo lắng vô cùng, trong mắt cũng ánh lên sự bức
thiết, cậu đã từng thấy sức mạnh của chiếc vòng tay này rồi,
chính nó kéo Lãnh Tu Minh đến, tại sao Chiêu Chiêu lại hỏi vòng
tay đang ở đâu?
"Chiêu Chiêu, rõ ràng anh đã cho em vòng tay mà." Quý Liên
Hoắc mím môi, xuống giường đi lại trong phòng, lông mày không
tự chủ nhíu lại, tủi thân đến nỗi gần như không nói nên lời.
"Chiêu Chiêu, anh đã nói là sẽ đợi em mà."
"Tôi không đeo nó." Vương Chiêu Mưu nhìn đội trưởng Lý ngồi
đối diện mình rồi mỉm cười: "Chỉ là nếu người bạn tặng vòng tay
cho tôi hỏi đến, tôi không trả lời được."
"Chiêu Chiêu, bạn của anh có đó không?" Quý Liên Hoắc nghe
vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mắt khẽ đảo, biết rằng chuyện này
không thể xem nhẹ.
"Có." Vương Chiêu Mưu cười, làm theo đề nghị của Quý Liên
Hoắc, bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
"Anh Chiêu Mưu, chuỗi vòng tay thu hút tình duyên đó bị em
đập rồi, nghiền thành bột, bột mịn!" Quý Liên Hoắc mím chặt
môi: "Bị gió cuốn đi rồi, không tìm lại được nữa!"
Đội trưởng Lý nghe thấy giọng nói ghen tuông trong điện thoại
thì giật mình đứng dậy, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Vương
Chiêu Mưu. Nhìn sếp lớn chào tạm biệt người bên kia điện thoại,
còn chúc ngủ ngon, đội trưởng Lý cố kìm nén niềm vui, sáp lại
gần anh.
"Sếp lớn, thế là cậu... có người yêu rồi?"
"Chưa rõ sao?" Vương Chiêu Mưu cất điện thoại đi, mỉm cười
nhìn đội trưởng Lý.
Đội trưởng Lý toét miệng cười, sau đó nhớ ra giọng nói trên điện
thoại là của đàn ông thì đảo mắt, muốn hỏi một câu về vấn đề
sâu xa hơn, nhưng lại ngại quá lộ liễu, thế là đổi sang cách nói
khác: "Sếp lớn, khi nào thì tôi có thể đưa tiền mừng cho cậu?"
"Sắp rồi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười.
"Thế thì tốt quá!" Đội trưởng Lý lên tinh thần ngay, cười ha ha
với Vương Chiêu Mưu: "Các anh em đều hỏi khi nào dự án mới
này sẽ bắt đầu, chúng tôi đã chờ đợi rất lâu rồi."
"Khoảng tháng 3 hoặc tháng 4 năm nay." Vương Chiêu Mưu
cười: "Dự án Chung cư Xuyên Hải, đội xây dựng thực hiện rất
tốt, tôi đã cho phòng kế toán chuẩn bị lì xì năm mới, coi như là
phần thưởng cho mọi người."
"Tốt quá!" Đội trưởng Lý nghe vậy thì càng vui hơn: "Sếp lớn, tôi
nghe sếp Tề nói, cậu có ý định hợp tác lâu dài với đội xây dựng
chúng tôi, hay là khi nào chúng ta ký kết hợp đồng hợp tác xây
dựng dài hạn, được chứ?"
"Tất nhiên là được." Vương Chiêu Mưu vẫn cười: "Tôi bảo Lão Tề
soạn thảo hợp đồng càng sớm càng tốt."
"Tốt quá!" Đội trưởng Lý vui mừng định ra khỏi văn phòng,
Vương Chiêu Mưu gọi anh ta lại, mắt nhìn về phía đá nhân
duyên xanh mượt trên bàn.
"Xem đầu óc tôi này, tôi suýt quên mất nó." Đội trưởng Lý quay
lại cầm đá nhân duyên, cười tủm tỉm đi mất.
Đội xây dựng có ấn tượng rất tốt về công ty bất động sản, việc
ký kết hợp đồng hợp tác dài hạn gần như là chuyện nước chảy
thành sông, ký hợp đồng xong, mọi người đều nhận được lì xì
năm mới, khiến họ càng vui hơn.
Sau khi ký hợp đồng với đội xây dựng của đội trưởng Lý, đồ do
Quý Liên Hoắc gửi từ Mỹ về cũng đã tới nơi. Đó là một chồng tài
liệu dày và nặng, có đóng dấu kiểm tra của hải quan.
Vương Chiêu Mưu vào phòng làm việc, dùng dao rọc giấy mở gói
hàng, tìm thấy một tập thư tình thật dày do Quý Liên Hoắc viết
tay. Đằng sau những bức thư tình là mấy chục bức ảnh kèm theo
ghi chú chi tiết ở mặt sau, bao gồm thời gian, địa điểm chụp ảnh
và tâm trạng. Hồ sơ dự án của tập đoàn Vương Thị mà anh phải
đọc cũng không dày bằng chồng thư này.
Lặng lẽ chỉnh lại kính trên sống mũi, Vương Chiêu Mưu lật từng
trang một, có vẻ như đây là những bức thư tình mà Quý Liên
Hoắc đã viết vào những ngày điện thoại không kết nối được, có
lộ liễu, có can đảm, nỗi nhớ mong cháy bỏng của cậu được thể
hiện trọn vẹn trong từng trang giấy. Anh xem được một nửa, đã
thấy ít nhất hàng chục cái "hôn sâu lên môi Chiêu Chiêu", và hơn
chục cái "ôm Chiêu Chiêu thật chặt".
Đọc trong phòng làm việc không hết được, Vương Chiêu Mưu
đành phải mang thư vào phòng ngủ đọc tiếp. Quý Liên Hoắc còn
viết trong một bức thư tình rằng cậu nằm mơ thấy sau khi trở về
nước Hoa, thấy anh Chiêu Mưu đang kết hôn với một người
khác, cậu đau lòng muốn chết, khi cha xứ hỏi "có ai phản đối
cuộc hôn nhân này không", cậu liền chạy đến, bế anh lên rồi
chạy mất. Anh đọc mà dở khóc dở cười, trí tưởng tượng của
thanh niên thật là phong phú, nằm mơ mà cũng mới lạ như vậy.
Sau khi đọc thư, Vương Chiêu Mưu xem qua những bức ảnh do
Quý Liên Hoắc gửi đến, có cảnh trong trang viên nhà họ Lãnh,
có quang cảnh phố xá và công viên ở Mỹ, vài bức ảnh về đồ ăn,
và ảnh tự chụp của Quý Liên Hoắc. Trong ảnh, Quý Liên Hoắc
mặc một bộ vest, bề ngoài trông cao ráo, đẹp trai và chỉn chu,
nhưng nhìn kỹ mới thấy tai cậu đang đỏ bừng, mặt sau bức ảnh
có ghi chú "Ngày thứ mười ba nhớ Chiêu Chiêu, hôm nay nhớ
nhiều hơn hôm qua."
Nhiệt độ của tình yêu nồng nàn có thể truyền đến ngay cả khi
Vương Chiêu Mưu đang ở bên kia Thái Bình Dương. Có vẻ như
dù phải cách xa nhau, độ quấn người của chú chó lớn này vẫn
không hề giảm đi, bắt gặp vài cái lá, vài cánh hoa đẹp từ nơi xa
cũng phải cẩn thận thu thập lại, chờ ngày gặp nhau mới vui vẻ
trao tất cả cho chủ nhân của mình. Internet hiện tại chưa phát
triển bằng mười chín năm sau, Vương Chiêu Mưu gần như không
thể tưởng tượng được Quý Liên Hoắc sẽ như thế nào sau mười
chín năm nữa.
×××
Gần ngày Tết, ông Vương gọi mấy đứa con về nhà ăn Tết. Họ
hàng và đối tác kinh doanh của nhà họ Vương cũng đến chúc
Tết, có thể nói là người đến người đi liên tục.
Vương Chiêu Mưu ngồi trong phòng khách nhỏ ở tầng hai, mặc
áo sơ mi trắng và ghi lê xám khói, dựa vào sô pha xem TV, tay
đang lột vỏ một trái quýt đường.
Vương Chiêu Vân thấy vậy thì lập tức cầm lấy quýt trong tay
Vương Chiêu Mưu, lột vỏ rồi trả lại cho anh, sau đó cúi đầu lạy
anh "bộp bộp" hai cái, cười toe toét chìa tay ra. Vương Chiêu
Mưu lấy một bao lì xì từ trong túi quần ra đưa cho, Vương Chiêu
Vân cười hì hì nhận lấy, nhìn xấp tiền dày bên trong thì vui vẻ
toét miệng cười. Chuyện Vương Chiêu Vân quỳ lạy anh trai mình
để xin lì xì đã bắt đầu từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên là khi cậu ta
lên bốn tuổi, lúc đó Vương Chiêu Mưu cũng chỉ mới mười tuổi,
một đứa dám lạy, một đứa dám cho, dì Tống và ông Vương
không phản đối, thế là quy luật này vẫn tiếp tục cho đến ngày
nay.
Vương Kỳ Yên mặc chiếc áo len mỏng màu đỏ, trông rất vui tươi,
mắt nhìn Vương Chiêu Vân đứng dậy nhận lấy bao lì xì. Cô ngồi
cạnh Vương Chiêu Mưu, cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa
nhàn nhã xem chương trình Gala mừng xuân chiếu lại. Vương Kỳ
Yên đang xem Gala mừng xuân thì thấy một bao lì xì tiến về phía
mình, bèn quay đầu lại, ra là Vương Chiêu Mưu đang đưa cho
mình bằng một tay, một cái bao mỏng kẹp giữa ngón tay.
Vương Chiêu Vân thấy vậy thì nhìn kỹ bao lì xì của Vương Kỳ
Yên, phát hiện của cô mỏng hơn của mình nhiều, lại nghe thấy
mẹ gọi, bèn thỏa mãn đi xuống lầu.
Vương Kỳ Yên cầm lấy bao lì xì, mở ra cúi đầu xem thử, bên
trong có một tờ séc sáu chữ số. Cô bất giác nhướng mày, liếc
nhìn Vương Chiêu Mưu vẻ mặt bình thường, sau đó cố nén niềm
vui trong lòng, cất lì xì đi.
---
Người dịch: Dày hơn chưa chắc đã ngon hơn nha =)))
liên tục chào Vương Chiêu Mưu mấy lần, mãi đến khi nghe thấy
anh cúp máy mới mãn nguyện tắt điện thoại.
Khóe môi cong lên trong chốc lát, Quý Liên Hoắc thấy hai vệ sĩ
đang cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra thì quay đầu ra
ngoài cửa sổ nhìn con phố xa lạ, nụ cười trên môi dần dần biến
mất, biểu cảm lại trở nên thờ ơ.
Trong nhiều ngày liên tiếp, ngày nào Vương Chiêu Mưu cũng
nhận được cuộc gọi từ Quý Liên Hoắc. Hai người không được
gặp nhau, Quý Liên Hoắc dường như có vô vàn điều muốn nói,
cứ như đang báo cáo hành trình của mình, ngày nào cũng phải
kể với anh về việc mình làm gì, đi đâu, thậm chí ăn gì. Vương
Chiêu Mưu thường kiên nhẫn lắng nghe Quý Liên Hoắc kể về
cuộc sống ở Mỹ, công việc của cậu, các phong tục, tập quán địa
phương của người Mỹ.
"Chiêu Chiêu, hôm nay em tham dự cuộc họp của công ty, nghe
chiến lược kinh doanh cụ thể của họ dành cho chuỗi khách sạn
Skadi, còn nhiều chỗ mà chuỗi khách sạn trong nước cũng có thể
học hỏi..."
"Chiêu Chiêu, hôm nay em đi kiểm tra tình hình quản lý, bổ
nhiệm, sa thải nhân viên chuỗi khách sạn, họ có vẻ hơi sợ em,
em không biết đây là tốt hay xấu..."
"Chiêu Chiêu, hôm nay em đích thân tiếp một đôi khách VIP rất
quan trọng của khách sạn, nghe nói ông cụ này là thành viên
của hoàng tộc, ông ấy và bạn đời của mình rất thân mật, đến khi
tóc đã bạc, họ vẫn yêu nhau lắm. Chiêu Chiêu, em lại nhớ anh
rồi."
Nghe điện thoại liên tục khoảng mười ngày, rồi đột nhiên dừng
lại mấy ngày, lúc đầu Vương Chiêu Mưu không để ý, nghĩ rằng
Quý Liên Hoắc đang bận, phải đến khi vô tình xem qua tin nhắn
trên điện thoại di động cá nhân, anh mới nhận ra mình đã nợ
tiền cước. Chuyển vùng quốc tế lúc này vẫn còn tính phí cả hai
đầu, không chỉ Quý Liên Hoắc phải trả tiền mà anh ở đây cũng bị
tính cước gọi đến, giá cả cũng rất kinh người, bất cẩn một cái là
nợ gần một ngàn tiền điện thoại.
Vương Chiêu Mưu nhờ Lão Tề đi trả tiền điện thoại cho mình,
nạp trước một lần số tiền lên đến bốn con số, chiều hôm đó đã
nhận được cuộc gọi của Quý Liên Hoắc.
"Chiêu Chiêu, cuối cùng cũng gọi được rồi! Em không nghe thấy
giọng nói của anh, không ngủ được... Em gửi đồ cho anh, có lẽ
phải mất mười ngày mới tới nơi, Chiêu Chiêu khi nào anh rảnh
xem qua được không?"
Quý Liên Hoắc lo học hành chăm chỉ, Vương Chiêu Mưu cũng
vừa nhận được quyết định phê duyệt quy hoạch dự án mới, lần
này khác với lần trước, có một ngân hàng chủ động hỏi thăm
tình hình dự án, đề nghị cho công ty vay một khoản tiền lớn.
Sự thành công của Chung cư Xuyên Hải và những thay đổi về
chính sách đã dẫn đến xu hướng linh hoạt của các ngân hàng tại
Tô Thành. Dự án mới có diện tích gấp đôi Chung cư Xuyên Hải,
khối lượng công việc cũng đáng kể, mặc dù Chung cư Xuyên Hải
đang dần hồi vốn, nhưng tiền của Vương Chiêu Mưu vẫn nằm
trong ba lô đất mới, bây giờ có khoản vay ngân hàng, tình hình
tài chính của công ty dễ thở hơn nhiều. Ngân hàng cử người đến
thẩm định năng lực phát triển của công ty bất động sản, đánh
giá mọi mặt, cuối cùng đưa ra hạn mức cho vay là 80 triệu tệ,
mà lãi suất lại rất thấp.
Có số tiền này, Lão Tề cười nói, từ nay chúng ta chính là ông nội
của ngân hàng. Đội trưởng Lý nghe nói công ty vay nhiều tiền
như vậy thì lại không nhịn được rầu lo, đến công ty nhìn một cái,
thấy trên cổ tay Vương Chiêu Mưu không còn vòng tay thu hút
tình duyên mà anh ta xin về nữa, mặt đã sầu khổ lại càng nhăn
thêm.
Dự án mới bước vào giai đoạn thẩm định tổng mặt bằng, Vương
Chiêu Mưu đã thẩm định kỹ lưỡng bản vẽ mặt bằng của dự án
khu dân cư mới, vì lần này xây dựng một tòa nhà chung cư cao
tầng nên phải xét đến vấn đề khoảng cách và ánh sáng mặt trời,
khoảng cách giữa các tòa nhà tương đối lớn, những khoảng
không gian này có thể được sử dụng để tăng diện tích cây xanh
cho khu dân cư, đây sẽ là một điểm cộng nữa. Các kiến trúc sư
thậm chí còn đề xuất xây dựng một con kênh nông lòng trang trí
trên ranh giới mà Vương Chiêu Mưu vạch ra, xây dựng một cây
cầu đá cẩm thạch bắc qua con kênh, cộng thêm diện tích cây
xanh lớn, cảnh quan sẽ rất đẹp.
Giai đoạn thẩm định tổng mặt bằng chính thức bắt đầu, có kinh
nghiệm của Chung cư Xuyên Hải lúc trước, Vương Chiêu Mưu
biết rằng bước này cực kỳ tốn công sức, là phần chú trọng kỹ
thuật nhất trong toàn bộ quá trình xin phép xây dựng, Chung cư
Xuyên Hải phải mất gần hai tháng thì phòng quy hoạch mới phê
duyệt, lần này phức tạp hơn lần trước, Vương Chiêu Mưu ước
lượng sơ bộ ít nhất cũng phải mất tám mươi ngày.
Dự án Chung cư Xuyên Hải đã hoàn thành nhanh chóng tốt đẹp,
Vương Chiêu Mưu có ý định tiếp tục hợp tác với đội trưởng Lý.
Lão Tề lén nói với anh một chuyện, có vẻ như đội trưởng Lý lại
đến gặp thầy Chu để cầu cái gì đó cho anh, lần này nghe nói xin
một cục đá nhân duyên lớn. Vương Chiêu Mưu không thể không
nở nụ cười bất đắc dĩ. Thầy Chu chỉ ngồi đó mà chắc đếm tiền
mỏi cả tay.
Lần này, đội trưởng Lý không đưa đồ cho Lão Tề nữa, mà ôm
theo một cục đá nhân duyên to bằng đầu mình, lén la lén lút tìm
đến văn phòng của Vương Chiêu Mưu, gõ cửa. Vừa vào cửa, đội
trưởng Lý liền thấy sếp lớn đang nghe điện thoại, còn chưa kịp
nói gì, sếp lớn đã ra hiệu cho anh ta ngồi sô pha của văn phòng
mà chờ.
Đội trưởng Lý ôm đá nhân duyên ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ
làm sao để sếp lớn chịu nhận, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện
vọng ra từ phía bên kia điện thoại.
Bây giờ ở nước Hoa là ba giờ chiều, tức là hai hoặc ba giờ sáng ở
chỗ Quý Liên Hoắc. Quý Liên Hoắc bắt điện thoại, nghe thấy
tiếng Vương Chiêu Mưu thì lập tức tỉnh ngủ. "Chiêu Chiêu, xảy ra
chuyện gì rồi sao?"
"Xin lỗi đã làm phiền em vào lúc này." Vương Chiêu Mưu nói một
cách bình thản, ngước nhìn lên sô pha đối diện, cùng với cục đá
nhân duyên xanh mượt mà trong tay đội trưởng Lý. "Tôi chỉ
muốn hỏi, chuỗi vòng tay thu hút tình duyên lần trước, em để ở
đâu vậy?"
Quý Liên Hoắc đột nhiên giật mình, ngồi thẳng dậy trên giường:
"Chiêu Chiêu, anh muốn chiếc vòng tay đó làm gì?"
Quý Liên Hoắc lo lắng vô cùng, trong mắt cũng ánh lên sự bức
thiết, cậu đã từng thấy sức mạnh của chiếc vòng tay này rồi,
chính nó kéo Lãnh Tu Minh đến, tại sao Chiêu Chiêu lại hỏi vòng
tay đang ở đâu?
"Chiêu Chiêu, rõ ràng anh đã cho em vòng tay mà." Quý Liên
Hoắc mím môi, xuống giường đi lại trong phòng, lông mày không
tự chủ nhíu lại, tủi thân đến nỗi gần như không nói nên lời.
"Chiêu Chiêu, anh đã nói là sẽ đợi em mà."
"Tôi không đeo nó." Vương Chiêu Mưu nhìn đội trưởng Lý ngồi
đối diện mình rồi mỉm cười: "Chỉ là nếu người bạn tặng vòng tay
cho tôi hỏi đến, tôi không trả lời được."
"Chiêu Chiêu, bạn của anh có đó không?" Quý Liên Hoắc nghe
vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mắt khẽ đảo, biết rằng chuyện này
không thể xem nhẹ.
"Có." Vương Chiêu Mưu cười, làm theo đề nghị của Quý Liên
Hoắc, bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
"Anh Chiêu Mưu, chuỗi vòng tay thu hút tình duyên đó bị em
đập rồi, nghiền thành bột, bột mịn!" Quý Liên Hoắc mím chặt
môi: "Bị gió cuốn đi rồi, không tìm lại được nữa!"
Đội trưởng Lý nghe thấy giọng nói ghen tuông trong điện thoại
thì giật mình đứng dậy, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Vương
Chiêu Mưu. Nhìn sếp lớn chào tạm biệt người bên kia điện thoại,
còn chúc ngủ ngon, đội trưởng Lý cố kìm nén niềm vui, sáp lại
gần anh.
"Sếp lớn, thế là cậu... có người yêu rồi?"
"Chưa rõ sao?" Vương Chiêu Mưu cất điện thoại đi, mỉm cười
nhìn đội trưởng Lý.
Đội trưởng Lý toét miệng cười, sau đó nhớ ra giọng nói trên điện
thoại là của đàn ông thì đảo mắt, muốn hỏi một câu về vấn đề
sâu xa hơn, nhưng lại ngại quá lộ liễu, thế là đổi sang cách nói
khác: "Sếp lớn, khi nào thì tôi có thể đưa tiền mừng cho cậu?"
"Sắp rồi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười.
"Thế thì tốt quá!" Đội trưởng Lý lên tinh thần ngay, cười ha ha
với Vương Chiêu Mưu: "Các anh em đều hỏi khi nào dự án mới
này sẽ bắt đầu, chúng tôi đã chờ đợi rất lâu rồi."
"Khoảng tháng 3 hoặc tháng 4 năm nay." Vương Chiêu Mưu
cười: "Dự án Chung cư Xuyên Hải, đội xây dựng thực hiện rất
tốt, tôi đã cho phòng kế toán chuẩn bị lì xì năm mới, coi như là
phần thưởng cho mọi người."
"Tốt quá!" Đội trưởng Lý nghe vậy thì càng vui hơn: "Sếp lớn, tôi
nghe sếp Tề nói, cậu có ý định hợp tác lâu dài với đội xây dựng
chúng tôi, hay là khi nào chúng ta ký kết hợp đồng hợp tác xây
dựng dài hạn, được chứ?"
"Tất nhiên là được." Vương Chiêu Mưu vẫn cười: "Tôi bảo Lão Tề
soạn thảo hợp đồng càng sớm càng tốt."
"Tốt quá!" Đội trưởng Lý vui mừng định ra khỏi văn phòng,
Vương Chiêu Mưu gọi anh ta lại, mắt nhìn về phía đá nhân
duyên xanh mượt trên bàn.
"Xem đầu óc tôi này, tôi suýt quên mất nó." Đội trưởng Lý quay
lại cầm đá nhân duyên, cười tủm tỉm đi mất.
Đội xây dựng có ấn tượng rất tốt về công ty bất động sản, việc
ký kết hợp đồng hợp tác dài hạn gần như là chuyện nước chảy
thành sông, ký hợp đồng xong, mọi người đều nhận được lì xì
năm mới, khiến họ càng vui hơn.
Sau khi ký hợp đồng với đội xây dựng của đội trưởng Lý, đồ do
Quý Liên Hoắc gửi từ Mỹ về cũng đã tới nơi. Đó là một chồng tài
liệu dày và nặng, có đóng dấu kiểm tra của hải quan.
Vương Chiêu Mưu vào phòng làm việc, dùng dao rọc giấy mở gói
hàng, tìm thấy một tập thư tình thật dày do Quý Liên Hoắc viết
tay. Đằng sau những bức thư tình là mấy chục bức ảnh kèm theo
ghi chú chi tiết ở mặt sau, bao gồm thời gian, địa điểm chụp ảnh
và tâm trạng. Hồ sơ dự án của tập đoàn Vương Thị mà anh phải
đọc cũng không dày bằng chồng thư này.
Lặng lẽ chỉnh lại kính trên sống mũi, Vương Chiêu Mưu lật từng
trang một, có vẻ như đây là những bức thư tình mà Quý Liên
Hoắc đã viết vào những ngày điện thoại không kết nối được, có
lộ liễu, có can đảm, nỗi nhớ mong cháy bỏng của cậu được thể
hiện trọn vẹn trong từng trang giấy. Anh xem được một nửa, đã
thấy ít nhất hàng chục cái "hôn sâu lên môi Chiêu Chiêu", và hơn
chục cái "ôm Chiêu Chiêu thật chặt".
Đọc trong phòng làm việc không hết được, Vương Chiêu Mưu
đành phải mang thư vào phòng ngủ đọc tiếp. Quý Liên Hoắc còn
viết trong một bức thư tình rằng cậu nằm mơ thấy sau khi trở về
nước Hoa, thấy anh Chiêu Mưu đang kết hôn với một người
khác, cậu đau lòng muốn chết, khi cha xứ hỏi "có ai phản đối
cuộc hôn nhân này không", cậu liền chạy đến, bế anh lên rồi
chạy mất. Anh đọc mà dở khóc dở cười, trí tưởng tượng của
thanh niên thật là phong phú, nằm mơ mà cũng mới lạ như vậy.
Sau khi đọc thư, Vương Chiêu Mưu xem qua những bức ảnh do
Quý Liên Hoắc gửi đến, có cảnh trong trang viên nhà họ Lãnh,
có quang cảnh phố xá và công viên ở Mỹ, vài bức ảnh về đồ ăn,
và ảnh tự chụp của Quý Liên Hoắc. Trong ảnh, Quý Liên Hoắc
mặc một bộ vest, bề ngoài trông cao ráo, đẹp trai và chỉn chu,
nhưng nhìn kỹ mới thấy tai cậu đang đỏ bừng, mặt sau bức ảnh
có ghi chú "Ngày thứ mười ba nhớ Chiêu Chiêu, hôm nay nhớ
nhiều hơn hôm qua."
Nhiệt độ của tình yêu nồng nàn có thể truyền đến ngay cả khi
Vương Chiêu Mưu đang ở bên kia Thái Bình Dương. Có vẻ như
dù phải cách xa nhau, độ quấn người của chú chó lớn này vẫn
không hề giảm đi, bắt gặp vài cái lá, vài cánh hoa đẹp từ nơi xa
cũng phải cẩn thận thu thập lại, chờ ngày gặp nhau mới vui vẻ
trao tất cả cho chủ nhân của mình. Internet hiện tại chưa phát
triển bằng mười chín năm sau, Vương Chiêu Mưu gần như không
thể tưởng tượng được Quý Liên Hoắc sẽ như thế nào sau mười
chín năm nữa.
×××
Gần ngày Tết, ông Vương gọi mấy đứa con về nhà ăn Tết. Họ
hàng và đối tác kinh doanh của nhà họ Vương cũng đến chúc
Tết, có thể nói là người đến người đi liên tục.
Vương Chiêu Mưu ngồi trong phòng khách nhỏ ở tầng hai, mặc
áo sơ mi trắng và ghi lê xám khói, dựa vào sô pha xem TV, tay
đang lột vỏ một trái quýt đường.
Vương Chiêu Vân thấy vậy thì lập tức cầm lấy quýt trong tay
Vương Chiêu Mưu, lột vỏ rồi trả lại cho anh, sau đó cúi đầu lạy
anh "bộp bộp" hai cái, cười toe toét chìa tay ra. Vương Chiêu
Mưu lấy một bao lì xì từ trong túi quần ra đưa cho, Vương Chiêu
Vân cười hì hì nhận lấy, nhìn xấp tiền dày bên trong thì vui vẻ
toét miệng cười. Chuyện Vương Chiêu Vân quỳ lạy anh trai mình
để xin lì xì đã bắt đầu từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên là khi cậu ta
lên bốn tuổi, lúc đó Vương Chiêu Mưu cũng chỉ mới mười tuổi,
một đứa dám lạy, một đứa dám cho, dì Tống và ông Vương
không phản đối, thế là quy luật này vẫn tiếp tục cho đến ngày
nay.
Vương Kỳ Yên mặc chiếc áo len mỏng màu đỏ, trông rất vui tươi,
mắt nhìn Vương Chiêu Vân đứng dậy nhận lấy bao lì xì. Cô ngồi
cạnh Vương Chiêu Mưu, cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa
nhàn nhã xem chương trình Gala mừng xuân chiếu lại. Vương Kỳ
Yên đang xem Gala mừng xuân thì thấy một bao lì xì tiến về phía
mình, bèn quay đầu lại, ra là Vương Chiêu Mưu đang đưa cho
mình bằng một tay, một cái bao mỏng kẹp giữa ngón tay.
Vương Chiêu Vân thấy vậy thì nhìn kỹ bao lì xì của Vương Kỳ
Yên, phát hiện của cô mỏng hơn của mình nhiều, lại nghe thấy
mẹ gọi, bèn thỏa mãn đi xuống lầu.
Vương Kỳ Yên cầm lấy bao lì xì, mở ra cúi đầu xem thử, bên
trong có một tờ séc sáu chữ số. Cô bất giác nhướng mày, liếc
nhìn Vương Chiêu Mưu vẻ mặt bình thường, sau đó cố nén niềm
vui trong lòng, cất lì xì đi.
---
Người dịch: Dày hơn chưa chắc đã ngon hơn nha =)))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro