Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 121

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Chuyên cơ đáp xuống sân bay nước Hoa, cụ Lãnh nhìn Quý Liên
Hoắc đang hối hả tháo dây an toàn mà cười bất lực.
Lãnh Uyển Âm và Lãnh Tu Minh đến đón, thấy Quý Liên Hoắc đỡ
cụ Lãnh xuống máy bay, Lãnh Uyển Âm bước tới dìu cụ Lãnh,
mỉm cười nhìn sang Quý Liên Hoắc.
"Kỳ nghỉ đông không gặp thôi mà hình như Liên Hoắc cao hơn
rồi."
Cụ Lãnh nghe thế nhìn sang Quý Liên Hoắc, cũng vui theo: "Thì
đấy, còn cao nữa thì hơn cả ông hồi trẻ rồi."
Lãnh Tu Minh bước lên phía trước, theo sau cụ Lãnh và Lãnh
Uyển Âm, ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc một cái thì phát hiện
đối phương cũng đang nhìn mình, trong mắt có nụ cười đầy ẩn
ý. Lãnh Tu Minh có chút bối rối, vô thức cảm thấy không ổn.
"Anh chị con vẫn khỏe chứ?" Lãnh Uyển Âm lo lắng hỏi thăm gia
đình.
Cụ Lãnh nghe vậy quay lại mỉm cười với Lãnh Tu Minh. "Thần
Cẩm và Lan Hoa đều khỏe, nhưng dạo này cứ nhắc đến chuyện
cũ."
Lãnh Tu Minh nhìn vẻ mặt của ông nội là lập tức hiểu ra. Nụ cười
trên khuôn mặt gã biến mất, không còn muốn hỏi xem cha mẹ
mình đã kể chuyện mình bôi phấn lung tung lên mặt, hay là
chuyện nhét đậu phộng vào lỗ mũi nữa rồi. Điều cần làm bây giờ
là không nhìn Quý Liên Hoắc. Biểu cảm vừa rồi của Quý Liên
Hoắc hàm ý rằng rõ ràng cậu đã biết mọi chuyện. Nhưng cũng
còn may là từ Mỹ gọi điện đến nước Hoa không tiện lắm, Vương
Chiêu Mưu có lẽ vẫn chưa biết những chuyện này.
"Liên Hoắc ở Mỹ chỉ biết có làm việc, thú vui duy nhất ngoài
công việc là nói chuyện điện thoại với Chiêu Mưu." Cụ Lãnh cười
rạng rỡ, nhìn sang Lãnh Uyển Âm: "Con không biết đâu, Liên
Hoắc đã mua rất nhiều thẻ điện thoại, vét hết sạch mấy cửa
hàng."
Lãnh Uyển Âm vừa cười vừa nhìn Quý Liên Hoắc, Lãnh Tu Minh
hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, trong chốc
lát không biết phải đối mặt với Vương Chiêu Mưu như thế nào.
Nhóm người bước ra khỏi sân bay, Lãnh Uyển Âm đột nhiên
nhận ra điều gì đó, nhìn quanh một hồi: "Hôm nay Chiêu Mưu
không đến đón sao?"
"Tôi không nói cho anh Chiêu Mưu biết." Quý Liên Hoắc không
giấu được nụ cười: "Tôi muốn quay về cho anh Chiêu Mưu một
bất ngờ."
"Con không đến nhà ngồi chơi sao?" Lãnh Uyển Âm nhìn cháu
trai, trong mắt đầy vẻ tiếc nuối.
"Đừng cản đường thanh niên nữa." Cụ Lãnh nhìn Quý Liên Hoắc
một cách rộng lượng: "Cứ đi đi, muốn làm gì thì làm."
Cụ Lãnh vừa dứt lời là Quý Liên Hoắc vội vã tạm biệt, gần như
chạy như bay ra xe ở cổng sân bay, nhét hành lý vào cốp rồi vội
vã lên xe.
"Thanh niên mà." Cụ Lãnh nhìn theo phía sau xe, không khỏi thở
dài.
Quý Liên Hoắc dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh tượng quen thuộc
lướt qua, nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng của Vương
Chiêu Mưu khi nhìn thấy mình là không nhịn được cười. Cho dù
có ai xung quanh hay không cũng sẽ trao cho Chiêu Chiêu một
nụ hôn thật sâu, nói với anh rằng mình nhớ anh nhiều đến thế
nào.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Quý Liên Hoắc xách va li bước
nhanh vào, nhìn đồng hồ trên tay, mắt sáng lên.
"Tiểu Quý, về rồi à!" Chị Trình thấy Quý Liên Hoắc thì mừng lắm.
"Anh Chiêu Mưu ở công ty phải không?" Quý Liên Hoắc đặt vali
xuống, nhìn quanh biệt thự, cơ bản vẫn giống như lúc cậu đi.
Cậu đến gần cửa sổ hơn, nhìn thấy những tấm giấy dán cửa sổ
mới dán, chúng được làm bằng nhung mỏng trông rất đẹp.
"Cậu chủ ở công ty, Đại Bảo đang học bù." Chị Trình cười bất đắc
dĩ: "Vừa qua Tết một cái là thế, Đại Bảo lại đăng ký thêm một
lớp học khác, cậu chủ nói nó hai tuổi rưỡi là có thể học nhảy, vì
vậy đưa nó đến lớp học múa ba lê."
Quý Liên Hoắc khựng lại, nghĩ đến cảnh Quý Đại Bảo mập ú nu
vừa khóc vừa múa ba lê, không thể không nhướng mày cười.
"Tôi đến công ty tìm anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc lại nhìn
chiếc đồng hồ trên tay, lấy từ trong va li ra một chiếc hộp tinh
xảo, bỏ vào tủ lạnh rồi đi ra ngoài.
Quý Liên Hoắc gọi xe đến tập đoàn Vương Thị. Lễ tân đã quen
với việc cậu tới đây, Quý Liên Hoắc đi thang máy lên lầu, nhưng
không nhìn thấy người mà nhớ nhung trong văn phòng tổng
giám đốc.
"Anh Chiêu Mưu đâu?" Quý Liên Hoắc nhìn trợ lý của Vương
Chiêu Mưu, khẽ cau mày.
Trợ lý nhìn Quý Liên Hoắc đã có vẻ trưởng thành hơn trước một
chút, nghĩ đến thân phận người nhà họ Lãnh của cậu rồi cúi đầu
lật thời gian biểu của Vương Chiêu Mưu: "Sếp Vương đến nhà
hàng tây Lemu, vừa đi không lâu."
"Anh Chiêu Mưu đến đó bàn chuyện làm ăn sao?" Quý Liên Hoắc
hơi đảo mắt.
"Hình như là việc riêng." Trợ lý nói với nụ cười chuyên nghiệp:
"Sếp Vương chỉ bảo tôi ghi chú lại, nhắc anh ấy lịch trình trước
thôi."
Việc riêng?
Quý Liên Hoắc cảm thấy hơi bất an nên bắt taxi đến nhà hàng
tây Lemu, vừa vào nhà hàng đã thấy Vương Chiêu Mưu đang
ngồi trên ghế mềm uống nước, mắt nhìn xuống. Mắt cậu sáng
lên, khóe miệng không tự chủ cong lên, vừa định tiến lên thì lại
thấy một người cầm hoa hồng đi tới, ngồi đối diện anh, mặt cười
tươi rói.
Nhìn chằm chằm vào đóa hoa hồng, nụ cười trên mặt Quý Liên
Hoắc dần dần biến mất, người phục vụ tiến lên cười hỏi: "Quý
khách đi bao nhiêu người?"
"Một người." Quý Liên Hoắc nhìn gã đàn ông cầm hoa hồng
bằng ánh mắt lạnh lẽo, chỉ vào chỗ ngồi sau lưng Vương Chiêu
Mưu: "Tôi muốn ngồi ở đó."
"Được thưa quý khách." Người phục vụ dẫn Quý Liên Hoắc đến
ngồi xuống chiếc ghế dài, nhanh chóng rót nước rồi mang thực
đơn tới.
Quý Liên Hoắc chỉ lung tung, cầm ly nước giả vờ uống, lặng lẽ
lắng nghe động tĩnh phía sau.
"Tôi 27 tuổi..."
Quý Liên Hoắc nghe gã đàn ông bắt đầu giới thiệu về bản thân,
gần như đủ mọi chi tiết bao gồm cả chiều cao và cân nặng, có
bao nhiêu nhà bao nhiêu xe, thậm chí cả số tiền có trên thị
trường chứng khoán cũng nói rõ. Cậu nghiến răng, lắng nghe
câu tiếp theo.
"Anh đồng ý đến xem mắt, tôi cảm thấy thực sự vinh dự."
Xem mắt?!
Chiêu Chiêu đi xem mắt với người khác?!
Quý Liên Hoắc mặt vô cảm, nhưng đôi mắt đỏ bừng đã để lộ hết
cảm xúc của chủ nhân. Cậu nắm chặt ly nước, cố gắng điều hòa
hơi thở, suy nghĩ một cách bình tĩnh.
Rắc một tiếng, Quý Liên Hoắc nhìn xuống cái ly vỡ trên tay, nước
trong ly lập tức tràn ra bàn. Hình như lý trí của cậu không hoạt
động đúng như mong đợi vào lúc này, cảm xúc dày vò đến khi
sôi sục, tê liệt hoàn toàn.
Rõ ràng Chiêu Chiêu đã nói mà.
Anh thích những mối quan hệ lâu dài và ổn định, anh sẽ chờ đợi
mình.
Tại sao lại xem mắt với người khác, bị ai ép buộc sao?
Không thể nào, không ai có thể ép buộc Chiêu Chiêu làm điều
mà anh không muốn làm!
Không hiểu sao Quý Liên Hoắc lại nghĩ đến người đàn ông trung
niên muốn dùng 100 triệu để buộc cậu rời khỏi Chiêu Chiêu. Là
ông ta sao? Khóe miệng Quý Liên Hoắc trễ xuống, ánh mắt tối
sầm lại.
Hai người phục vụ đi tới, nhìn thấy cái ly vỡ trên bàn, cùng với
sắc mặt chàng trai trẻ lạnh như băng, ánh mắt u tối, áp suất
không khí xung quanh cực thấp.
Quý Liên Hoắc lấy ra một tờ tiền, đặt sang một bên, mắt nhìn
phía đối diện trống rỗng, không nói một lời.
Hai người phục vụ dọn bàn với tốc độ nhanh nhất trong đời,
mang đến cho vị khách này một ly nước mới, đổ đầy nước ấm
vào.
"Tôi không đến đây để xem mắt với anh."
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Quý Liên Hoắc
sửng sốt, như người sắp chết đuối bỗng thò đầu ra khỏi mặt
nước, hít một hơi thật dài. Cậu không thể diễn tả được cảm giác
này, chỉ cảm thấy lồng ngực mình lập tức thả lỏng, chỗ sắp chảy
máu lập tức trở lại trạng thái ban đầu. Cậu vội vàng uống vài
ngụm nước, trái tim treo cao cuối cùng cũng về chỗ cũ, khóe
miệng không khỏi cong lên.
Chiêu Chiêu vẫn chờ mình.
Chiêu Chiêu vẫn nghĩ đến mình.
Chiêu Chiêu còn lâu mới bỏ mình để đi xem mắt.
Quý Liên Hoắc cảm thấy mật ngọt lại dâng lên trong lòng, cậu
muốn đứng dậy ngay lập tức để hôn lên môi người phía sau.
Quý Liên Hoắc nghe gã đàn ông lạ nói chuyện, lúc này mới nhận
ra đây là đối tượng xem mắt của chị hai của anh Chiêu Mưu, sau
khi giải thích rõ ràng tình hình, gã lạ mặt không dừng lại mà còn
nói rất nhiều, cuối cùng còn dám nói: "Nếu chúng ta lập gia đình
thì sẽ như thế nào."
Ai muốn xây dựng gia đình với gã?
Quý Liên Hoắc mím chặt môi, ngực phập phồng, hai tay vô thức
dùng sức, lại vang lên tiếng "rắc" nữa, cái ly thứ hai lại chịu
chung số phận của người đi trước.
Hai người phục vụ ngơ ngác đi đến. Quý Liên Hoắc tiếp tục rút
tiền ra để bồi thường, cảm thấy có người đang nhìn mình, ngẩng
đầu lên thì thấy một vị khách hàng ngồi ghế phía trước đang
nhìn mình bằng ánh mắt nhìn thằng điên. Tại sao người này lại
tức giận với không khí?
Quý Liên Hoắc không thèm để ý đến ánh mắt của người khác,
chỉ dựng tai lên lắng nghe tiếng nói phía sau. Nghe gã đàn ông
lạ mặt hỏi anh Chiêu Mưu có muốn lấy gã không, rồi anh Chiêu
Mưu trả lời "với anh thì không", Quý Liên Hoắc cảm thấy như có
hoa đang nở trong lòng.
Chiêu Chiêu không có ý định kết hôn với người khác.
Chiêu Chiêu còn nhớ, mình là của anh.
Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, liếm môi dưới.
"Người nhà họ Vương đều kiêu ngạo như vậy sao?... Cái gì gọi là
với tôi thì không!" Gã đàn ông ném ly xuống đất, vài vị khách
buộc phải rời đi, vẻ mặt của Quý Liên Hoắc cũng dần trở nên
lạnh lùng cứng rắn.
Đây là cái thứ gì.
Dám lên mặt đập ly trước mặt anh Chiêu Mưu?
Gã đàn ông dường như nhận ra mình đã mất bình tĩnh, liên tục
xin lỗi, Quý Liên Hoắc hài lòng nghe Chiêu Chiêu đe dọa gã, thấy
Chiêu Chiêu đứng dậy bỏ đi.
Gã đàn ông lập tức đuổi theo, người phục vụ vừa mới mang đồ
ăn mà Quý Liên Hoắc đã gọi lên. Quý Liên Hoắc nhanh chóng
đặt số tiền vượt quá tổng hóa đơn lại, khi đi qua vị trí của gã
đàn ông kia, cậu thuận tay cầm lấy dao của gã, quay người sải
bước bám theo gã.
Gã đàn ông mất dấu Vương Chiêu Mưu, nhưng Quý Liên Hoắc
không bỏ qua gã. Cậu lặng lẽ nhìn gã đàn ông bắt đầu gọi điện
thoại, vẻ mặt hiền lành lịch lãm toát lên vẻ hung ác.
"Cái thứ rác rưởi gì chứ... tôi phải cho nó sống không bằng
chết!"
Quý Liên Hoắc đi theo gã đàn ông đến một nơi vắng vẻ hơn,
bình thản tiến lại gần gã, kề dao vào thắt lưng gã, từ từ giật
điện thoại khỏi tay gã rồi ấn nút cúp máy.
"Giữ im lặng, đi về trước."
Giọng nói trầm thấp phía sau khiến Văn Ngạn Bác giật mình
hoảng sợ, cảm giác như có một con dao đang kề vào eo mình,
nếu cử động có thể phải mất một quả thận.
"Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, tôi sẽ đưa cho anh." Văn
Ngạn Bác bị kề dao bắt đi, mặt tái mét.
Phía sau không có tiếng đáp lại, Văn Ngạn Bác trơ mắt nhìn
mình càng đi càng xa, rẽ vào một con hẻm vắng vẻ, đường phía
trước đã bị chặn. Con dao bên hông dường như đã rời đi, Văn
Ngạn Bác thận trọng quay đầu lại, thoáng nhìn thấy một khuôn
mặt quen thuộc.
"Cậu, cậu, tôi từng thấy cậu!" Văn Ngạn Bác bước nhanh về phía
trước, tránh xa Quý Liên Hoắc, gã thở gấp, nghĩ đến những gì
mình vừa thấy trên tivi. "Cậu là người nhà họ Lãnh, phải không!"
Quý Liên Hoắc im lặng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm gã, lặng
lẽ lau chuôi dao, ném con dao trong tay xuống chân gã.
"Cậu, cậu định làm gì? Tôi không có chọc cậu bao giờ!" Văn
Ngạn Bác vô thức cầm lấy vũ khí duy nhất trước mặt, chĩa mũi
dao vào Quý Liên Hoắc rồi liên tục lùi lại, người trước mặt cao
lớn im lặng, như một con chó ngao Tây Tạng không biết sủa,
ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người, như thể sẽ cắn đứt cổ họng con
mồi ngay lập tức.
Văn Ngạn Bác cứ lùi dần cho đến khi lưng chạm vào tường,
không còn đường lui nữa.
Quý Liên Hoắc đột nhiên giơ tay lên, Văn Ngạn Bác vô thức đâm
dao ra, Quý Liên Hoắc nghiêng người, nhanh chóng nắm lấy cổ
tay gã, vặn mạnh. Văn Ngạn Bác hét lên, con dao tuột khỏi tay
rơi xuống đất. Quý Liên Hoắc đá con dao sang một bên, bẻ cổ
tay gã, đấm vào mặt gã đạo đức giả. Văn Ngạn Bác chảy máu
mũi ngay lập tức.
"Tôi chưa bao giờ xúc phạm nhà họ Lãnh, có chuyện gì xảy ra thì
đó chỉ là hiểu lầm thôi!" Văn Ngạn Bác hét lên tuyệt vọng, nhưng
người trước mặt vẫn im lặng, từ từ bẻ cổ tay gã theo một góc độ
kỳ lạ.
Văn Ngạn Bác gần như có thể nghe thấy tiếng xương mình bị
gãy, ngay sau đó cảm thấy đau nhói ở chân, gã ngã xuống đất,
nét mặt gần như méo mó vì đau đớn. Văn Ngạn Bác đau đến
mức suýt ngất đi, khi mở mắt ra thì thấy người kia giẫm lên chân
còn lại của mình, dùng sức đạp xuống.
"A!" Văn Ngạn Bác co giật vì đau, những lời vừa nghe lại văng
vẳng trong đầu.
"Anh là người đầu tiên dám đập ly trước mặt tôi... gãy tay gãy
chân thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước."
"Vương Chiêu Mưu, Vương Chiêu Mưu!" Văn Ngạn Bác đột nhiên
hiểu ra, nghĩ đến lời mọi người lén truyền tai nhau, đôi mắt đỏ
au nhìn người trước mặt. "Mày là con chó trong tay Vương Chiêu
Mưu!"
Người kia khựng lại, Văn Ngạn Bác sợ hãi nhìn người trước mặt,
chỉ thấy người kia nhếch môi, chậm rãi mỉm cười.
Những tiếng la hét vẫn tiếp tục vang lên trong con hẻm, chói tai
đến nỗi nghe không giống như tiếng người.
Một lúc lâu sau, Quý Liên Hoắc thăm dò hơi thở của gã đàn ông
bất tỉnh, tìm một tờ khăn giấy, dùng nó để thu lại con dao mà gã
đã cầm. Cuối cùng đá vào giữa hai chân gã một cú nữa, lấy ra
chiếc điện thoại của gã, cẩn thận lau sạch nó, lùi lại vài bước,
dùng khăn giấy bọc điện thoại rồi đặt ở lối vào con hẻm.
Văn Ngạn Bác tỉnh dậy vì đau đớn dữ dội, tay chân gần như
không thể cử động được, người nhà họ Lãnh kia đã bỏ đi, tiếng
chuông điện thoại di động vang lên bên tai, gã nhìn thấy điện
thoại của mình được đặt giữa con hẻm.
Khát vọng sống khiến Văn Ngạn Bác dùng cả tay lẫn chân để
nhích dần về phía điện thoại, mỗi lần cử động đều cảm thấy đau
đớn như xé gan xé phổi, liên tục gào thét như một con giun
trong bụi đất bị người ta giẫm lên, khuôn mặt đầy nước mắt,
nước mũi và máu, gã vừa hét vừa nhích từng chút một về phía
điện thoại.
×××
Vương Chiêu Mưu ra khỏi nhà hàng tây Lemu thì đến công ty bất
động sản, làm việc đến hết giờ, cầm theo một chồng tài liệu còn
dang dở ra về.
Tài xế đưa Vương Chiêu Mưu đến biệt thự. Ngay khi anh cầm tài
liệu mở cửa biệt thự, một bóng người cao lớn lập tức chạy tới,
như một chú chó lớn lâu ngày không gặp chủ, lúc này ôm chặt
lấy anh, hôn lên má anh hết lần này đến lần khác.
"Chiêu Chiêu, em về rồi." Quý Liên Hoắc liên tục hôn má người
kia, như muốn hôn cho hết nỗi nhớ trong kỳ nghỉ đông, trước
mặt tràn ngập hơi thở mà mình thèm khát, đậm hơn nhiều so với
trên chiếc áo sơ mi kia.
"Về thì tốt rồi." Vương Chiêu Mưu đặt một tay lên má Quý Liên
Hoắc, mỉm cười: "Mừng em về nhà."
"Chiêu Chiêu!" Cảm xúc trong lòng Quý Liên Hoắc sắp sôi trào,
cậu cọ mát vào lòng bàn tay của Vương Chiêu Mưu, nghiêng đầu
áp môi mình lên môi anh, làm điều mà mình mong nhớ suốt kỳ
nghỉ đông.
Chị Trình dọn đồ ăn lên bàn, thấy cậu chủ chưa kịp vào nhà đã
bị Quý Liên Hoắc chặn ở cửa, hai người hôn nhau quấn quýt
không rời.
Thật là không dám nhìn mà.
Chị Trình mắt như đang cười, bất đắc dĩ quay đầu đi.
---
Người dịch: E hèm, cậu Quý rất có tiềm chất của tội phạm, nếu
xả ra không kiềm chế thì còn ghê hơn thằng họ Văn này nữa,
không có sếp Vương thì sẽ... lắm cho coi, nhất là khi thằng nhỏ
còn có quyền có thế

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0