Chương 123
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Thanh niên thời nay sao thế!
Ông Vương đau lòng không sao tả xiết, nghĩ lại thời của mình,
tìm được một người vợ đã là chuyện đáng mừng biết bao nhiêu
rồi, nhưng bây giờ các bậc phụ huynh này lại viện đủ mọi cớ,
như thể đi xe mắt một cái là mất mạng ấy! Nếu ông tiếp tục gọi
điện cũng chỉ tự rước lấy nhục, không chừng lại có tin đồn rằng
con gái nhà họ Vương không tìm nổi chồng.
Ông Vương chán nản, thở dài cả đêm. Sáng hôm sau, ông nhìn
vào bản đồ nước Hoa dán trên tường phòng làm việc, đột nhiên
nảy ra một ý tưởng. Nếu không tìm được ở Tô Thành thì tìm
khắp tỉnh Ôn Giang, nếu vẫn không tìm được ở tỉnh Ôn Giang,
nước Hoa rộng thế này thì chắc chắn phải có nơi tìm được người
phù hợp với Kỳ Yên chứ nhỉ?
Ông Vương hễ nói là làm, lật danh bạ điện thoại, bắt đầu liên lạc
với những người bạn cũ ở bên ngoài tỉnh Ôn Giang, mà quả
nhiên người có lòng sẽ được đền đáp, điện thoại kết duyên ngàn
dặm thật sự tìm thấy vài chàng trai tốt, lại còn sẵn sàng đến Tô
Thành gặp gỡ con gái nhà họ Vương. Ông Vương hẹn trước ba
người một lúc, rồi đắc ý gọi con gái, không nói rõ việc mình định
làm mà chỉ bảo Vương Kỳ Yên thu dọn đồ đạc sang đây.
×××
Đây thực sự là một tuần kỳ diệu đối với Vương Kỳ Yên. Những
tin nhắn quấy rối khó hiểu mà cô nhận được hàng ngày đột
nhiên biến mất, mấy tên đồng nghiệp thường nói những lời tục
tĩu vừa thấy cô đã ngay lập tức ngậm miệng. Mấy tên côn đồ
trên phố mà cô gặp phải trước kia hễ cứ thấy cô là lại huýt sáo,
bây giờ vừa gặp là lập tức cúi đầu bỏ đi, thậm chí không dám
nhìn cô lấy một cái.
Vương Kỳ Yên cảm thấy có điều gì đó lạ thường, bèn bí mật theo
dõi bọn côn đồ, thấy rõ ràng chúng lộ ngay ra bản chất sau khi
băng qua đường, chặn một cô bé mặc đồng phục học sinh đang
đi một mình lại, vừa huýt sáo vừa cố tình cản đường không cho
đi.
"Đừng chạy trốn, nhà anh giàu lắm, đi chơi với anh nào?" Tên
côn đồ cầm đầu cười hì hì ngăn cô bé lại, cô bé nhìn bọn côn đồ
xung quanh, cúi đầu sợ hãi đến mức nước mắt sắp trào ra.
Tên côn đồ cầm đầu đang cười cợt nhìn khuôn mặt cô bé thì đột
nhiên phát hiện đám anh em của mình bỗng nín thinh, đồng loạt
nhìn về phía sau mình với ánh mắt sợ hãi. Gã từ từ quay đầu lại,
nhìn thấy người phụ nữ nhà họ Vương mà mình không muốn dây
vào đang đứng phía sau.
Cô bé ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm lệ, thấy một người phụ nữ
đứng sau lưng tên côn đồ, mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng màu
đỏ, kết hợp với quần ống rộng màu đen, một chiếc áo măng tô
đen, chân đi một đôi giày cao gót đen, đôi môi đỏ gợi cảm,
nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Tất cả bọn côn đồ nhìn người phụ
nữ như thể vừa thấy ma, thậm chí có đứa còn muốn bỏ chạy.
"Chà, làm gì đấy?" Đôi môi đỏ mọng của Vương Kỳ Yên khẽ cong
lên, cô tiến lên một bước, tên côn đồ cầm đầu lập tức lại lùi về
sau một bước, mặt đầy vẻ sợ hãi.
"Giỏi thật, bắt nạt nữ sinh viên?" Vương Kỳ Yên tiến thêm một
bước, chỉ thấy tên côn đồ cầm đầu liên tiếp lùi về sau ba bước,
hai chân bắt đầu run rẩy.
Vương Kỳ Yên liếc nhìn cô bé kia, nghiêng đầu sang một bên, cô
bé lập tức hiểu ý, nhanh chóng chạy ra khỏi vòng vây của đám
côn đồ, vừa chạy vừa ngoái đầu lại, lo lắng nhìn người phụ nữ
đang đứng ra bảo vệ mình.
"Trốn cái gì nào?" Vương Kỳ Yên nhìn phản ứng của tên côn đồ
cầm đầu, cảm thấy rất thú vị: "Trước đó không phải huýt sáo với
tôi rất vui vẻ sao?"
"Tôi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn." Tên côn đồ cầm đầu tỏ vẻ
khổ sở, liên tục lùi về sau, mãi đến khi lưng dựa vào tường.
"Bây giờ biết sợ rồi?" Vương Kỳ Yên nhấc chân lên, giày cao gót
màu đen ép vào tường, chặn đường lui của tên côn đồ cầm đầu,
đôi môi đỏ nhếch lên: "Sao lại chạy, nhà chị giàu lắm, nói cho chị
biết, nghe được tin tức gì về chị rồi?"
"Thì, thì là sự tích vinh quang của cô." Tên côn đồ cầm đầu
người lại, nghe những lời mình vừa dùng để trêu ghẹo nữ sinh
viên được dùng lên đầu mình, không dám nhìn người phụ nữ
trước mặt: "Thì chuyện cậu chủ nhà họ Văn xem mắt với cô xong
vào ICU rồi, nghe nói không chỉ chân gãy, mà, bi cũng vỡ rồi."
Vương Kỳ Yên sửng sốt, bỗng có cảm giác thì ra là vậy. Thảo
nào mà dạo này lại có thể sống thoải mái đến vậy.
"Tôi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi vì hành vi trước đây của tôi!" Tên côn
đồ cầm đầu cố khép chân lại, ngẩng đầu nhìn Vương Kỳ Yên:
"Cô là người rộng lượng, xin hãy quên quá khứ đi!"
"Ai nói mọi chuyện đã kết thúc rồi?" Vương Kỳ Yên lạnh lùng
đáp: "Anh đã chặn bao nhiêu cô gái trên con đường này rồi, còn
mặt mũi đòi tôi rộng lượng hả?"
"Vậy, thì theo cô phải làm gì." Tên côn đồ cầm đầu lắp bắp.
"Thế này." Vương Kỳ Yên cúi đầu cúi đầu nhìn tên côn đồ rồi chỉ
vào một người đàn ông lực lưỡng đang đi ngang qua: "Không
phải rất thích trêu chọc người khác sao? Thế thì lúc trước trêu
chọc bao nhiêu cô gái, bây giờ đi trêu chọc bấy nhiêu đàn ông
có cùng hình thể thế này, sao hả?"
"Tôi, tôi không dám." Tên côn đồ nhìn người đàn ông lực lưỡng
bên cạnh, lắc đầu lia lịa.
"Sao hả, với người yếu hơn mình thì cái gì cũng dám làm, thấy
người mạnh hơn mình thì lại không dám?" Vương Kỳ Yên cười
khẩy: "Nếu không đi thì có thể được giống như cậu Văn, cả đời
ôm hai hòn bi vỡ trên tay, thế nào?"
Nghĩ đến tình cảnh khốn khổ của cậu Văn, tên côn đồ cầm đầu
nghiến răng bước về phía người đàn ông lực lưỡng đang đi
ngang qua bên vệ đường với đôi chân run rẩy.
Vương Kỳ Yên liếc nhìn đám côn đồ kia, cười khẩy một tiếng rồi
quay đi. Từ phía sau vang lên tiếng quát giận dữ của người đàn
ông to lớn, tiếp theo là tiếng la hét của tên côn đồ cầm đầu. Cô
lấy một thanh sôcôla từ trong túi ra nhai, sau đó tiếp tục sải
bước dài về phía trước. Phụ nữ thực thụ sẽ không bao giờ nhìn
vào mấy thằng hèn phía sau mình.
Vương Kỳ Yên về đến nhà, vừa ăn xong thanh sôcôla trong hộp,
bèn ném hộp đi, vừa vào nhà là nằm dài trên sô pha, một chân
gác lên thành ghế.
Ông Vương ho lên một tiếng.
Vương Kỳ Yên quay đầu lại, thấy ba người đàn ông đi theo cha
mình từ tầng hai đi xuống.
"Ngồi cũng không đàng hoàng!" Ông Vương nhíu mày, thấy con
gái thu chân lại mới thả lỏng.
"Ba, đây là..." Vương Kỳ Yên nhìn ba người đàn ông phía sau
cha mình, có chút sững sờ.
"Đến đây, đây là Tiểu Trương, đây là Tiểu Kim, đây là Tiểu Vạn."
Ông Vương vừa cười vừa giới thiệu với con gái: "Con muốn tìm
hiểu từng người một, hay là một lần cả ba người?"
Vương Kỳ Yên ngơ ngác ngồi đó, miệng há hốc, không biết nên
nói gì.
×××
Vương Chiêu Mưu đang ở công ty thì nhận được tin nhắn mới từ
Vương Kỳ Yên.
[Cứu chị, cứu chị!]
[Ba dẫn ba người đàn ông từ ngoài tỉnh đến để xem mắt đây
này!]
[Hai người để mắt đến tiền của nhà mình, một người để mắt đến
công ty của nhà mình, Chiêu Mưu! Cứu chị!]
Vương Chiêu Mưu im lặng đọc tin nhắn một lúc, rồi cũng có phải
khâm phục nghị lực của cha mình. Cho dù không có một thanh
niên nào của Tô Thành dám đến, tin tức truyền khắp tỉnh Ôn
Giang, ông vẫn có thể tìm được người từ ngoài tỉnh đến.
Vương Chiêu Mưu có lý do để nghi ngờ rằng nếu không ai trong
nước Hoa dám đến, ông Vương cũng có thể tìm được người
nước ngoài, nếu có điều kiện, thanh niên trên khắp thế giới rút
lui thì ông Vương sẽ trở thành nhà thám hiểm chăm chỉ tìm
người ngoài hành tinh nhất. Quả thực là truyền cảm hứng.
Vương Chiêu Mưu đang trầm tư suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa văn
phòng, đội trưởng Lý cười tủm tỉm bước vào, trên tay cầm hai
giỏ đồ.
"Sếp lớn, đây là đặc sản do công nhân mang đến, tôi để ở đây
cho cậu này, cậu đừng chê!" Đội trưởng Lý đặt hai giỏ đồ vào
văn phòng, cười "he he" liên hồi: "Cậu và người yêu nhớ phải ăn
đấy!"
"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu cảm ơn, nhìn bóng lưng của đội
trưởng Lý một lúc, chợt nhớ đến chuỗi vòng tay thu hút tình
duyên và cục đá nhân duyên xanh mượt kia. Anh suy nghĩ một
lát, đứng dậy, lấy áo vest rồi ra khỏi văn phòng.
Gần công trình mới đang xây dựng một ngôi nhà lắp ghép bằng
thép tiền chế cho công nhân ở, Vương Chiêu Mưu không cần
phải tìm đâu xa, chỉ cần hỏi một công nhân bất kỳ là biết thầy
Chu và học trò đang ở đâu. Các công nhân rất coi trọng hai thầy
trò, ngôi nhà đầu tiên được xây dựng là dành cho họ ở.
Vương Chiêu Mưu gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói lười
biếng: "Hôm nay thời tiết xấu, không xem."
Anh khẽ cười, lấy ví ra, rút ra hai tờ tiền rồi nhét vào khe cửa.
Trong phòng yên tĩnh một lát, giọng nói của thầy Chu đột nhiên
trở nên phấn khích: "Ôi chao, tuy thời tiết hôm nay không đẹp,
nhưng có mây tía từ phương Đông thổi tới, nghĩa là có khách
quý tới, sao có thể không mở cửa!"
Cánh cửa lập tức mở ra, Thất Tinh lúc đầu còn cười tủm tỉm,
nhưng khi thấy đó là Vương Chiêu Mưu thì nụ cười lập tức méo
xệch đi. Chuyện xảy ra ở bữa tiệc rượu lần trước là đủ chết
người rồi, giờ sếp lớn đến tìm mà còn dám nói hôm nay thời tiết
xấu, là do sống quá dễ dàng thoải mái nên cậu ta và sư phụ đắc
ý quá đà rồi!
"Ôi chao!" Thầy Chu thấy là Vương Chiêu Mưu thì ngây cả người
ra, vội sai bảo học trò: "Thầy đã bảo hôm nay có khách quý đến
mà, Thất Tinh, mau rót nước đi!"
"Không cần." Vương Chiêu Mưu nâng tay ngăn cản Thất Tinh,
bước vào căn nhà lắp ghép của hai thầy trò, mỉm cười nhìn thầy
Chu. "Hôm nay tôi đến đây vì có việc muốn nhờ."
Trong nhà của hai thầy trò không có chỗ ngồi, Vương Chiêu Mưu
ngồi bên giường, mỉm cười nhìn thầy Chu, thẳng thắn kể lại
hoàn cảnh hiện tại của Vương Kỳ Yên, và nỗ lực bền bỉ của ông
Vương trong việc tìm bạn đời cho con gái mình.
"Tôi hiểu rồi." Thầy Chu là người thông minh: "Cậu muốn tôi nói
chuyện với ba cậu, xóa bỏ ý định tìm con rể của ông ấy từ một
góc độ khác."
"Phải." Vương Chiêu Mưu gật đầu đáp.
"Điều này thật ra không tốt lắm." Thầy Chu mặc áo khoác quân
đội, hai tay đút vào tay áo, có vẻ hơi khó xử: "Dù sao tôi cũng là
người tu hành, nói dối sẽ làm tổn hại đến phước đức của tôi..."
Vương Chiêu Mưu cười nhẹ, đặt một xấp tiền bên cạnh.
"Thật ra, bói toán chỉ có thể nói được một nửa sự việc, nửa còn
lại vẫn phải dựa vào nỗ lực của bản thân..." Thầy Chu nhìn chằm
chằm vào đống tiền: "Có câu nói hạnh phúc tự tạo, vận mệnh tự
định, kỳ thật lời tôi nói có một nửa là sai, chỉ là thuận theo ý trời
mà thôi..."
Vương Chiêu Mưu cười, lấy ra một xấp tiền khác, từ từ đặt lên
trên xấp tiền trước đó.
"Sếp, cậu đúng là người tốt." Thầy Chu chậm rãi giơ ngón tay cái
lên: "Chỉ vì cậu có lòng muốn bảo vệ chị gái, bằng mọi giá tôi
phải giúp cậu!"
"Làm phiền thầy Chu." Nụ cười của Vương Chiêu Mưu vẫn không
hề phai, anh lấy thêm hai bao lì xì đưa cho thầy Chu. "Dự án mới
sắp bắt đầu, nhờ thầy Chu và cậu Thất Tinh chú ý hơn nữa."
"Ồ, đó là công việc của tôi mà!" Thầy Chu cầm bao lì xì trong
tay, giọng nói vô thức cao thêm hai tông, mặt mày rạng rỡ hẳn
lên, trong nháy mắt trở nên cực kỳ phấn chấn.
"Sếp này." Thầy Chu nhìn chằm chằm Vương Chiêu Mưu: "Tôi
thấy giữa hai lông mày của cậu có một đóa hoa đào, phải chăng
sắp có chuyện tốt xảy ra!"
"Hoa đào thì có." Vương Chiêu Mưu cười lịch sự: "Tốt hay không
tốt, cũng khó nói."
"Tôi nghĩ cậu sắp cưỡi rồng rồi, tình duyên và sự nghiệp đều sẽ
thăng hoa." Thầy Chu cười ha ha: "Là song hỷ lâm môn đấy."
Vương Chiêu Mưu cười, không đáp lời.
"Sếp, tôi có một câu hỏi nhỏ." Thất Tinh đứng bên cạnh không
nhịn được hỏi: "Một nhân vật lớn như ba anh thì cần gì đến chỗ
sư phụ tôi xem bói chứ, dù sư phụ muốn chặn ông ấy lại trên
phố cũng không dễ đâu."
Thất Tinh nói quả thực có lý. Thầy Chu đảo mắt, nhưng lại thấy
sếp lớn đối diện đang mỉm cười, dường như đã nghĩ đến vấn đề
này từ lâu.
×××
Hiện trường xem mắt ở nhà họ Vương, ông Vương trò chuyện
với bạn cũ trong phòng làm việc, chừa chỗ cho Vương Kỳ Yên và
ba chàng thanh niên kia. Sau hơn mười phút trò chuyện, ông
Vương muốn lén nhìn cảnh xem mắt bên dưới, bèn lặng lẽ mở
cửa phòng làm việc nhìn xuống, trong phòng khách chỉ còn lại
một mình Vương Kỳ Yên.
"Ba người kia đâu?" Ông Vương lập tức đi ra, nhìn quanh tìm
kiếm.
"Đi cả rồi." Vương Kỳ Yên thoải mái dựa vào sô pha: "Ba, ba thật
không phải, sao không kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra với
người đầu tiên xem mắt với con chứ."
"Đó là do người nhà họ Lãnh làm, liên quan gì đến con." Ông
Vương cau mày thật chặt: "Đừng dùng cách đó để dọa đối tượng
xem mắt của con nữa!"
"Người nhà họ Lãnh?" Vương Kỳ Yên gãi thái dương, có chút
nghi hoặc, không phải là Chiêu Mưu làm sao?
"Ngày mai ba lại tiếp tục hỏi." Ông Vương hít một hơi thật sâu:
"Ba vẫn không tin là mình không tìm được người phù hợp!"
"Ba!" Vương Kỳ Yên kéo dài giọng van xin, ông Vương không nói
gì, quay người đi lên lầu, đeo kính đọc sách vào, tiếp tục mở
danh bạ điện thoại.
Vương Kỳ Yên mặt mày sầu khổ, thấy dì Tống từ ngoài cửa đi
vào, trên tay cầm một chiếc hộp, mắt hơi đỏ.
Ông Vương đau lòng không sao tả xiết, nghĩ lại thời của mình,
tìm được một người vợ đã là chuyện đáng mừng biết bao nhiêu
rồi, nhưng bây giờ các bậc phụ huynh này lại viện đủ mọi cớ,
như thể đi xe mắt một cái là mất mạng ấy! Nếu ông tiếp tục gọi
điện cũng chỉ tự rước lấy nhục, không chừng lại có tin đồn rằng
con gái nhà họ Vương không tìm nổi chồng.
Ông Vương chán nản, thở dài cả đêm. Sáng hôm sau, ông nhìn
vào bản đồ nước Hoa dán trên tường phòng làm việc, đột nhiên
nảy ra một ý tưởng. Nếu không tìm được ở Tô Thành thì tìm
khắp tỉnh Ôn Giang, nếu vẫn không tìm được ở tỉnh Ôn Giang,
nước Hoa rộng thế này thì chắc chắn phải có nơi tìm được người
phù hợp với Kỳ Yên chứ nhỉ?
Ông Vương hễ nói là làm, lật danh bạ điện thoại, bắt đầu liên lạc
với những người bạn cũ ở bên ngoài tỉnh Ôn Giang, mà quả
nhiên người có lòng sẽ được đền đáp, điện thoại kết duyên ngàn
dặm thật sự tìm thấy vài chàng trai tốt, lại còn sẵn sàng đến Tô
Thành gặp gỡ con gái nhà họ Vương. Ông Vương hẹn trước ba
người một lúc, rồi đắc ý gọi con gái, không nói rõ việc mình định
làm mà chỉ bảo Vương Kỳ Yên thu dọn đồ đạc sang đây.
×××
Đây thực sự là một tuần kỳ diệu đối với Vương Kỳ Yên. Những
tin nhắn quấy rối khó hiểu mà cô nhận được hàng ngày đột
nhiên biến mất, mấy tên đồng nghiệp thường nói những lời tục
tĩu vừa thấy cô đã ngay lập tức ngậm miệng. Mấy tên côn đồ
trên phố mà cô gặp phải trước kia hễ cứ thấy cô là lại huýt sáo,
bây giờ vừa gặp là lập tức cúi đầu bỏ đi, thậm chí không dám
nhìn cô lấy một cái.
Vương Kỳ Yên cảm thấy có điều gì đó lạ thường, bèn bí mật theo
dõi bọn côn đồ, thấy rõ ràng chúng lộ ngay ra bản chất sau khi
băng qua đường, chặn một cô bé mặc đồng phục học sinh đang
đi một mình lại, vừa huýt sáo vừa cố tình cản đường không cho
đi.
"Đừng chạy trốn, nhà anh giàu lắm, đi chơi với anh nào?" Tên
côn đồ cầm đầu cười hì hì ngăn cô bé lại, cô bé nhìn bọn côn đồ
xung quanh, cúi đầu sợ hãi đến mức nước mắt sắp trào ra.
Tên côn đồ cầm đầu đang cười cợt nhìn khuôn mặt cô bé thì đột
nhiên phát hiện đám anh em của mình bỗng nín thinh, đồng loạt
nhìn về phía sau mình với ánh mắt sợ hãi. Gã từ từ quay đầu lại,
nhìn thấy người phụ nữ nhà họ Vương mà mình không muốn dây
vào đang đứng phía sau.
Cô bé ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm lệ, thấy một người phụ nữ
đứng sau lưng tên côn đồ, mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng màu
đỏ, kết hợp với quần ống rộng màu đen, một chiếc áo măng tô
đen, chân đi một đôi giày cao gót đen, đôi môi đỏ gợi cảm,
nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Tất cả bọn côn đồ nhìn người phụ
nữ như thể vừa thấy ma, thậm chí có đứa còn muốn bỏ chạy.
"Chà, làm gì đấy?" Đôi môi đỏ mọng của Vương Kỳ Yên khẽ cong
lên, cô tiến lên một bước, tên côn đồ cầm đầu lập tức lại lùi về
sau một bước, mặt đầy vẻ sợ hãi.
"Giỏi thật, bắt nạt nữ sinh viên?" Vương Kỳ Yên tiến thêm một
bước, chỉ thấy tên côn đồ cầm đầu liên tiếp lùi về sau ba bước,
hai chân bắt đầu run rẩy.
Vương Kỳ Yên liếc nhìn cô bé kia, nghiêng đầu sang một bên, cô
bé lập tức hiểu ý, nhanh chóng chạy ra khỏi vòng vây của đám
côn đồ, vừa chạy vừa ngoái đầu lại, lo lắng nhìn người phụ nữ
đang đứng ra bảo vệ mình.
"Trốn cái gì nào?" Vương Kỳ Yên nhìn phản ứng của tên côn đồ
cầm đầu, cảm thấy rất thú vị: "Trước đó không phải huýt sáo với
tôi rất vui vẻ sao?"
"Tôi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn." Tên côn đồ cầm đầu tỏ vẻ
khổ sở, liên tục lùi về sau, mãi đến khi lưng dựa vào tường.
"Bây giờ biết sợ rồi?" Vương Kỳ Yên nhấc chân lên, giày cao gót
màu đen ép vào tường, chặn đường lui của tên côn đồ cầm đầu,
đôi môi đỏ nhếch lên: "Sao lại chạy, nhà chị giàu lắm, nói cho chị
biết, nghe được tin tức gì về chị rồi?"
"Thì, thì là sự tích vinh quang của cô." Tên côn đồ cầm đầu
người lại, nghe những lời mình vừa dùng để trêu ghẹo nữ sinh
viên được dùng lên đầu mình, không dám nhìn người phụ nữ
trước mặt: "Thì chuyện cậu chủ nhà họ Văn xem mắt với cô xong
vào ICU rồi, nghe nói không chỉ chân gãy, mà, bi cũng vỡ rồi."
Vương Kỳ Yên sửng sốt, bỗng có cảm giác thì ra là vậy. Thảo
nào mà dạo này lại có thể sống thoải mái đến vậy.
"Tôi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi vì hành vi trước đây của tôi!" Tên côn
đồ cầm đầu cố khép chân lại, ngẩng đầu nhìn Vương Kỳ Yên:
"Cô là người rộng lượng, xin hãy quên quá khứ đi!"
"Ai nói mọi chuyện đã kết thúc rồi?" Vương Kỳ Yên lạnh lùng
đáp: "Anh đã chặn bao nhiêu cô gái trên con đường này rồi, còn
mặt mũi đòi tôi rộng lượng hả?"
"Vậy, thì theo cô phải làm gì." Tên côn đồ cầm đầu lắp bắp.
"Thế này." Vương Kỳ Yên cúi đầu cúi đầu nhìn tên côn đồ rồi chỉ
vào một người đàn ông lực lưỡng đang đi ngang qua: "Không
phải rất thích trêu chọc người khác sao? Thế thì lúc trước trêu
chọc bao nhiêu cô gái, bây giờ đi trêu chọc bấy nhiêu đàn ông
có cùng hình thể thế này, sao hả?"
"Tôi, tôi không dám." Tên côn đồ nhìn người đàn ông lực lưỡng
bên cạnh, lắc đầu lia lịa.
"Sao hả, với người yếu hơn mình thì cái gì cũng dám làm, thấy
người mạnh hơn mình thì lại không dám?" Vương Kỳ Yên cười
khẩy: "Nếu không đi thì có thể được giống như cậu Văn, cả đời
ôm hai hòn bi vỡ trên tay, thế nào?"
Nghĩ đến tình cảnh khốn khổ của cậu Văn, tên côn đồ cầm đầu
nghiến răng bước về phía người đàn ông lực lưỡng đang đi
ngang qua bên vệ đường với đôi chân run rẩy.
Vương Kỳ Yên liếc nhìn đám côn đồ kia, cười khẩy một tiếng rồi
quay đi. Từ phía sau vang lên tiếng quát giận dữ của người đàn
ông to lớn, tiếp theo là tiếng la hét của tên côn đồ cầm đầu. Cô
lấy một thanh sôcôla từ trong túi ra nhai, sau đó tiếp tục sải
bước dài về phía trước. Phụ nữ thực thụ sẽ không bao giờ nhìn
vào mấy thằng hèn phía sau mình.
Vương Kỳ Yên về đến nhà, vừa ăn xong thanh sôcôla trong hộp,
bèn ném hộp đi, vừa vào nhà là nằm dài trên sô pha, một chân
gác lên thành ghế.
Ông Vương ho lên một tiếng.
Vương Kỳ Yên quay đầu lại, thấy ba người đàn ông đi theo cha
mình từ tầng hai đi xuống.
"Ngồi cũng không đàng hoàng!" Ông Vương nhíu mày, thấy con
gái thu chân lại mới thả lỏng.
"Ba, đây là..." Vương Kỳ Yên nhìn ba người đàn ông phía sau
cha mình, có chút sững sờ.
"Đến đây, đây là Tiểu Trương, đây là Tiểu Kim, đây là Tiểu Vạn."
Ông Vương vừa cười vừa giới thiệu với con gái: "Con muốn tìm
hiểu từng người một, hay là một lần cả ba người?"
Vương Kỳ Yên ngơ ngác ngồi đó, miệng há hốc, không biết nên
nói gì.
×××
Vương Chiêu Mưu đang ở công ty thì nhận được tin nhắn mới từ
Vương Kỳ Yên.
[Cứu chị, cứu chị!]
[Ba dẫn ba người đàn ông từ ngoài tỉnh đến để xem mắt đây
này!]
[Hai người để mắt đến tiền của nhà mình, một người để mắt đến
công ty của nhà mình, Chiêu Mưu! Cứu chị!]
Vương Chiêu Mưu im lặng đọc tin nhắn một lúc, rồi cũng có phải
khâm phục nghị lực của cha mình. Cho dù không có một thanh
niên nào của Tô Thành dám đến, tin tức truyền khắp tỉnh Ôn
Giang, ông vẫn có thể tìm được người từ ngoài tỉnh đến.
Vương Chiêu Mưu có lý do để nghi ngờ rằng nếu không ai trong
nước Hoa dám đến, ông Vương cũng có thể tìm được người
nước ngoài, nếu có điều kiện, thanh niên trên khắp thế giới rút
lui thì ông Vương sẽ trở thành nhà thám hiểm chăm chỉ tìm
người ngoài hành tinh nhất. Quả thực là truyền cảm hứng.
Vương Chiêu Mưu đang trầm tư suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa văn
phòng, đội trưởng Lý cười tủm tỉm bước vào, trên tay cầm hai
giỏ đồ.
"Sếp lớn, đây là đặc sản do công nhân mang đến, tôi để ở đây
cho cậu này, cậu đừng chê!" Đội trưởng Lý đặt hai giỏ đồ vào
văn phòng, cười "he he" liên hồi: "Cậu và người yêu nhớ phải ăn
đấy!"
"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu cảm ơn, nhìn bóng lưng của đội
trưởng Lý một lúc, chợt nhớ đến chuỗi vòng tay thu hút tình
duyên và cục đá nhân duyên xanh mượt kia. Anh suy nghĩ một
lát, đứng dậy, lấy áo vest rồi ra khỏi văn phòng.
Gần công trình mới đang xây dựng một ngôi nhà lắp ghép bằng
thép tiền chế cho công nhân ở, Vương Chiêu Mưu không cần
phải tìm đâu xa, chỉ cần hỏi một công nhân bất kỳ là biết thầy
Chu và học trò đang ở đâu. Các công nhân rất coi trọng hai thầy
trò, ngôi nhà đầu tiên được xây dựng là dành cho họ ở.
Vương Chiêu Mưu gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói lười
biếng: "Hôm nay thời tiết xấu, không xem."
Anh khẽ cười, lấy ví ra, rút ra hai tờ tiền rồi nhét vào khe cửa.
Trong phòng yên tĩnh một lát, giọng nói của thầy Chu đột nhiên
trở nên phấn khích: "Ôi chao, tuy thời tiết hôm nay không đẹp,
nhưng có mây tía từ phương Đông thổi tới, nghĩa là có khách
quý tới, sao có thể không mở cửa!"
Cánh cửa lập tức mở ra, Thất Tinh lúc đầu còn cười tủm tỉm,
nhưng khi thấy đó là Vương Chiêu Mưu thì nụ cười lập tức méo
xệch đi. Chuyện xảy ra ở bữa tiệc rượu lần trước là đủ chết
người rồi, giờ sếp lớn đến tìm mà còn dám nói hôm nay thời tiết
xấu, là do sống quá dễ dàng thoải mái nên cậu ta và sư phụ đắc
ý quá đà rồi!
"Ôi chao!" Thầy Chu thấy là Vương Chiêu Mưu thì ngây cả người
ra, vội sai bảo học trò: "Thầy đã bảo hôm nay có khách quý đến
mà, Thất Tinh, mau rót nước đi!"
"Không cần." Vương Chiêu Mưu nâng tay ngăn cản Thất Tinh,
bước vào căn nhà lắp ghép của hai thầy trò, mỉm cười nhìn thầy
Chu. "Hôm nay tôi đến đây vì có việc muốn nhờ."
Trong nhà của hai thầy trò không có chỗ ngồi, Vương Chiêu Mưu
ngồi bên giường, mỉm cười nhìn thầy Chu, thẳng thắn kể lại
hoàn cảnh hiện tại của Vương Kỳ Yên, và nỗ lực bền bỉ của ông
Vương trong việc tìm bạn đời cho con gái mình.
"Tôi hiểu rồi." Thầy Chu là người thông minh: "Cậu muốn tôi nói
chuyện với ba cậu, xóa bỏ ý định tìm con rể của ông ấy từ một
góc độ khác."
"Phải." Vương Chiêu Mưu gật đầu đáp.
"Điều này thật ra không tốt lắm." Thầy Chu mặc áo khoác quân
đội, hai tay đút vào tay áo, có vẻ hơi khó xử: "Dù sao tôi cũng là
người tu hành, nói dối sẽ làm tổn hại đến phước đức của tôi..."
Vương Chiêu Mưu cười nhẹ, đặt một xấp tiền bên cạnh.
"Thật ra, bói toán chỉ có thể nói được một nửa sự việc, nửa còn
lại vẫn phải dựa vào nỗ lực của bản thân..." Thầy Chu nhìn chằm
chằm vào đống tiền: "Có câu nói hạnh phúc tự tạo, vận mệnh tự
định, kỳ thật lời tôi nói có một nửa là sai, chỉ là thuận theo ý trời
mà thôi..."
Vương Chiêu Mưu cười, lấy ra một xấp tiền khác, từ từ đặt lên
trên xấp tiền trước đó.
"Sếp, cậu đúng là người tốt." Thầy Chu chậm rãi giơ ngón tay cái
lên: "Chỉ vì cậu có lòng muốn bảo vệ chị gái, bằng mọi giá tôi
phải giúp cậu!"
"Làm phiền thầy Chu." Nụ cười của Vương Chiêu Mưu vẫn không
hề phai, anh lấy thêm hai bao lì xì đưa cho thầy Chu. "Dự án mới
sắp bắt đầu, nhờ thầy Chu và cậu Thất Tinh chú ý hơn nữa."
"Ồ, đó là công việc của tôi mà!" Thầy Chu cầm bao lì xì trong
tay, giọng nói vô thức cao thêm hai tông, mặt mày rạng rỡ hẳn
lên, trong nháy mắt trở nên cực kỳ phấn chấn.
"Sếp này." Thầy Chu nhìn chằm chằm Vương Chiêu Mưu: "Tôi
thấy giữa hai lông mày của cậu có một đóa hoa đào, phải chăng
sắp có chuyện tốt xảy ra!"
"Hoa đào thì có." Vương Chiêu Mưu cười lịch sự: "Tốt hay không
tốt, cũng khó nói."
"Tôi nghĩ cậu sắp cưỡi rồng rồi, tình duyên và sự nghiệp đều sẽ
thăng hoa." Thầy Chu cười ha ha: "Là song hỷ lâm môn đấy."
Vương Chiêu Mưu cười, không đáp lời.
"Sếp, tôi có một câu hỏi nhỏ." Thất Tinh đứng bên cạnh không
nhịn được hỏi: "Một nhân vật lớn như ba anh thì cần gì đến chỗ
sư phụ tôi xem bói chứ, dù sư phụ muốn chặn ông ấy lại trên
phố cũng không dễ đâu."
Thất Tinh nói quả thực có lý. Thầy Chu đảo mắt, nhưng lại thấy
sếp lớn đối diện đang mỉm cười, dường như đã nghĩ đến vấn đề
này từ lâu.
×××
Hiện trường xem mắt ở nhà họ Vương, ông Vương trò chuyện
với bạn cũ trong phòng làm việc, chừa chỗ cho Vương Kỳ Yên và
ba chàng thanh niên kia. Sau hơn mười phút trò chuyện, ông
Vương muốn lén nhìn cảnh xem mắt bên dưới, bèn lặng lẽ mở
cửa phòng làm việc nhìn xuống, trong phòng khách chỉ còn lại
một mình Vương Kỳ Yên.
"Ba người kia đâu?" Ông Vương lập tức đi ra, nhìn quanh tìm
kiếm.
"Đi cả rồi." Vương Kỳ Yên thoải mái dựa vào sô pha: "Ba, ba thật
không phải, sao không kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra với
người đầu tiên xem mắt với con chứ."
"Đó là do người nhà họ Lãnh làm, liên quan gì đến con." Ông
Vương cau mày thật chặt: "Đừng dùng cách đó để dọa đối tượng
xem mắt của con nữa!"
"Người nhà họ Lãnh?" Vương Kỳ Yên gãi thái dương, có chút
nghi hoặc, không phải là Chiêu Mưu làm sao?
"Ngày mai ba lại tiếp tục hỏi." Ông Vương hít một hơi thật sâu:
"Ba vẫn không tin là mình không tìm được người phù hợp!"
"Ba!" Vương Kỳ Yên kéo dài giọng van xin, ông Vương không nói
gì, quay người đi lên lầu, đeo kính đọc sách vào, tiếp tục mở
danh bạ điện thoại.
Vương Kỳ Yên mặt mày sầu khổ, thấy dì Tống từ ngoài cửa đi
vào, trên tay cầm một chiếc hộp, mắt hơi đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro