Chương 125
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
"À mà sếp lớn có biết chị gái mình là con nuôi không?" Thất Tinh
không nhịn được hỏi: "Lúc ở Tô Thành, con cũng nghe nói
chuyện chị và em trai tranh giành tài sản với sếp lớn."
Thầy Chu suy nghĩ một lát, sờ vào xấp tiền trong tay rồi do dự.
Sau khi mời thầy Chu về xem, ông Vương đột nhiên không nói
đến chuyện xem mắt của con gái nữa, ngày ngày chỉ pha trà
uống, ngắm mấy con cá chép quý báu chen nhau bơi lội trong
hồ, thỉnh thoảng lại thở dài.
×××
Sau Tết không lâu, vài tháng sau khi Dự án đường ống dẫn khí
Đông Tây hoàn thành, Tô Thành đã chính thức có khí đốt tự
nhiên, đường ống dẫn khí đốt tự nhiên của Chung cư Xuyên Hải
lập tức phát huy tác dụng.
Đội trưởng Lý dẫn người đi kiểm tra, thấy nhà nào cũng mua
bếp gas, không khỏi gãi đầu, không biết nói gì. Năm ngoái, anh
ta còn phàn nàn về sếp lớn trong văn phòng kìa.
Tô Thành lấy khí đốt tự nhiên ở đâu ra? Ngay cả xung quanh Tô
Thành cũng không có nơi nào sản xuất được khí đốt tự nhiên!
Chúng ta xây dựng một đường ống như vậy chẳng vì mục đích gì
cả, tôi không biết tại sao thật!
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trong cửa hàng bán bếp gas của
khu dân cư, mặt đội trưởng Lý hơi nóng lên. Anh ta cùng mấy
người anh em xuống bãi đậu xe ngầm xem thử, thấy hầu hết các
ô đều đã kín chỗ.
"Giàu thật, còn có cả xe nữa." Đội trưởng Lý gãi mũi xấu hổ.
"Đội trưởng, anh cũng có xe đó thôi?" Một công nhân tò mò hỏi.
"Năm ngoái tôi cũng kiếm được một ít tiền..." Đội trưởng Lý
khựng lại, rồi đột nhiên nhớ lại những gì mình đã nói.
Sếp lớn suy nghĩ quá lý tưởng! Không muốn làm tầng hầm, chỉ
xây bãi đậu xe ngầm, tới lúc đó không ai mua, chắc lỗ tới ói ra
máu! Có phải sếp lớn nghĩ rằng gia đình người khác cũng giống
như gia đình mình không, cái kiểu rảnh là mua cái xe hơi đậu ở
đó ấy!
Nhìn bãi đậu xe ngầm gần như chật kín trước mặt, rồi nghĩ đến
xe của mình ở nhà, đội trưởng Lý cảm thấy những lời mình nói
trước đó như đang liên tục tát vào mặt mình bốp bốp. Đội
trưởng Lý không khỏi nghĩ đến vẻ mặt bình thản khiêm nhường
của sếp lớn khi nghe mình phàn nàn vào năm ngoái.
"Bây giờ không cần phải xin lỗi, sang năm xin lỗi cũng chưa
muộn."
"Đúng là như thần ấy." Đội trưởng Lý đỏ mặt, nhưng không kìm
được khen ngợi với anh em xung quanh: "Đúng là sếp lớn có
tầm nhìn xa!"
Bản vẽ tổng thể của dự án mới cuối cùng đã được phê duyệt,
quá trình xem xét toàn diện đường ống, và giấy phép thoát nước
tiếp theo đều đã xử lý rất nhanh chóng. Rút kinh nghiệm từ lần
trước, sau khi thông qua hết các bước, lần này Lão Tề xin được
giấy phép nhanh hơn. Không cần Vương Chiêu Mưu nhắc nhở,
Lão Tề đã nộp đơn xin giấy phép xây dựng lần lượt từng bước,
khi giấy phép riêng cho việc đào hố móng được cấp, đội xây
dựng đã chờ đợi trong một thời gian dài cuối cùng cũng có thể
khởi công.
Thầy Chu đã tính toán ngày giờ, trước khi bắt đầu công việc, mọi
người tụ họp lại như thường lệ, trong bữa ăn, đội trưởng Lý
không ngừng cụng ly với Vương Chiêu Mưu. Vương Chiêu Mưu
uống trà thay rượu, uống cho đội trưởng Lý choáng váng.
"Hiện tại có hai người mà tôi khâm phục nhất, một là thầy Chu,
hai là sếp lớn!" Đội trưởng Lý giơ ly rượu lên tạ lỗi với Vương
Chiêu Mưu, đã tâm phục khẩu phục. "Xin lỗi sếp lớn, đường ống
dẫn khí đốt tự nhiên, bãi đậu xe ngầm, những gì cậu nói đều
đúng, tại tôi tầm nhìn thiển cận, còn oán trách cậu, cứ để tôi
uống ba ly rượu phạt đi, đừng ngăn cản tôi!"
Không ai ngăn cản đội trưởng Lý, chỉ vừa cười vừa nhìn anh ta
uống liên tục, đội trưởng Lý không còn biết đếm, nốc liền năm
sáu ly rượu mà vẫn còn đếm ly thứ hai, tự chuốc cho mình gục
luôn.
Thấy Lão Tề đưa đội trưởng Lý đi, thầy Chu mới nhìn Vương
Chiêu Mưu, cười tủm tỉm nâng ly lên.
Ông Vương cuối cùng đã tha cho Vương Kỳ Yên, không bắt cô đi
xem mắt nữa, phần lớn công lao đều là của thầy Chu. Vương
Chiêu Mưu đổ trà ra ngoài, thêm rượu vào, rồi trịnh trọng cụng
ly với thầy Chu.
Thầy Chu thấy mình được đối xử như vậy thì cũng cười thoải
mái, uống hết rượu trong tay.
Thầy Chu suy nghĩ một lát, cười tủm tỉm nhìn Vương Chiêu Mưu,
vờ như thuận miệng hỏi: "Sếp lớn này, mẹ ruột của cậu có bao
nhiêu người con nhỉ?"
"Hai đứa." Vương Chiêu Mưu đặt ly rượu xuống, bình thản đáp.
"Cũng phải ha, thời đó kiểm soát rất nghiêm, có một chính sách
gọi là Muộn, Thưa, Ít gì đó, phải kết hôn muộn, khoảng cách
giữa các lần sinh dài, mỗi cặp vợ chồng chỉ được phép có nhiều
nhất hai con." Thầy Chu cười tủm tỉm: "Lúc đó ba của sếp lớn
còn đang phấn đấu sự nghiệp, chắc chắn không dám sinh thêm
con nữa."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, không trả lời.
Thất Tinh thấy vẻ mặt của Vương Chiêu Mưu thì đảo mắt:
"Nhưng vào thời điểm đó, có rất nhiều gia đình có ba đứa con, ví
dụ, nếu nhận nuôi một đứa, sinh thêm hai đứa nữa, thì sẽ có ba
đứa con, vậy cũng đông vui."
"Cảm ơn hai vị có lòng nhắc nhở." Vương Chiêu Mưu cười: "Tôi
hiểu rồi."
Thầy Chu ngạc nhiên nhìn người đàn ông trẻ tuổi này, sau một
hồi im lặng, ông lại nâng ly với Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu không nói gì, uống cạn ly rượu trong tay.
Ăn xong bữa tiệc thì trời đã tối, Vương Chiêu Mưu ngồi trên xe,
hơi say, hai mắt mơ màng nhìn cảnh đêm của Tô Thành ngoài
cửa sổ xe.
Thỉnh thoảng, cảnh tượng từ kiếp trước lại hiện ra.
"Chiêu Mưu, ba biết con đang nghĩ gì, con cho là ba cố chấp,
nhất quyết bắt Kỳ Yên phải lấy chồng?"
"Ba ruột của Kỳ Yên từng có ơn với ba, di nguyện cuối cùng của
ông ấy trước khi mất là mong đứa con gái duy nhất của mình lớn
lên khỏe mạnh, có công việc ổn định, sống một cuộc sống bình
yên như bao người khác..."
"Ba chưa bao giờ nói với dì Tống chuyện này, chỉ có con với ba
biết thôi, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, nhà họ Văn biết Kỳ Yên
không phải con ruột của ba, chắc chắn sẽ xử tệ với Kỳ Yên..."
Gương mặt già nua của cha vụt qua, tiếp theo là vẻ mặt bất mãn
của Vương Kỳ Yên.
"Chúng ta đều là con của ba, nhưng ba thiên vị cậu, hồi tôi 26,
27 tuổi, ba liên tục thúc giục tôi đi xem mắt, muốn tôi đi lấy
chồng, trong khi cậu đã gần 30 tuổi rồi, ba chưa bao giờ nhắc
một lời nào về đời tư của cậu! Không phải là thiên vị thì là gì?"
"Sao cậu không nói gì? Vẫn chiến tranh lạnh với tôi?! Tôi nói cho
cậu biết Vương Chiêu Mưu, tôi đã có gia đình rồi, tôi không cần
cậu nữa!"
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mở điện thoại
xem qua tin nhắn mới nhất.
[Thầy Chu đó là người của cậu hả? Làm tốt lắm Chiêu Mưu! Ông
cha già không bắt chị đi xem mắt nữa, ha ha ha, cuối cùng cũng
tự do rồi!!!]
Vương Chiêu Mưu nhìn màn hình điện thoại, cong môi cười, cất
điện thoại vào túi, ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, cảnh sắc
tuyệt đẹp động lòng người.
×××
Học kỳ mới, diện mạo mới. Quý Liên Hoắc thay ga trải giường,
chăn màn, nhanh chóng dọn dẹp ký túc xá, nhặt hai chiếc vớ
không phải cùng đôi ở góc phòng, lặng lẽ cất sang một bên. Cậu
đi báo cáo xong thì không còn chuyện gì để làm, ngày khai giảng
chính thức là ngày kia, chỉ cần đếm số người vào lớp ngày mai
thì công việc trong hai ngày này sẽ hoàn thành.
Quý Liên Hoắc lật lịch, đánh dấu ngày mùng 2 tháng 2 âm lịch,
chuẩn bị đi khắp các tiệm bánh ngọt ở Tô Thành để tìm một loại
bánh ngon. Năm ngoái, Chiêu Chiêu đã cho cậu một điều ước
trong ngày này, nếu năm nay anh lại cho thêm một điều ước thì
quá tuyệt vời! Quý Liên Hoắc cong khóe môi, nhìn qua cửa kính,
ngắm những chiếc bánh nhỏ bên trong. Ngày hôm kia Chiêu
Chiêu đã cho mình 1.500 tệ để chi tiêu trong tháng này, mà
mình vẫn chưa tiêu đến, nhưng mua vài chiếc bánh nhỏ thì dư
dả.
Trời dần tối, Quý Liên Hoắc đang ngắm bánh thì điện thoại đột
nhiên reo lên, là cụ Lãnh gọi đến, giọng điệu có vẻ tức giận.
"Liên Hoắc, đến chỗ ông một chuyến."
Có tiếng khóc yếu ớt làm nền trong cuộc điện thoại của cụ Lãnh,
đôi mắt Quý Liên Hoắc hơi tối lại, cậu cúp máy, vẻ mặt lạnh
nhạt.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Quý Liên Hoắc một mình lái xe đến, còn
chưa kịp vào dinh thự đã nghe thấy tiếng khóc nức nở trong đại
sảnh.
"Tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, Quý Liên Hoắc ra tay quá
tàn ác, khiến nhà họ Văn chúng tôi không còn hy vọng có con
nối dõi. Chúng tôi đã đi giám định thương tật rồi, thương tật cấp
độ ba, là rất nghiêm trọng! Làm người khác bị thương đến mức
này, cụ Lãnh, nếu cụ không trả lời tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, bằng
mọi giá, tôi sẽ bắt kẻ làm con trai tôi bị thương phải trả giá!"
"Bà Văn, bà từ từ đã." Lãnh Uyển Âm bình tĩnh nói: "Liên Hoắc
sắp tới rồi, chúng ta cần nghe cẩn thận xem tình hình thế nào
đã."
"Còn có thể là gì nữa!" Giọng nói của bà Văn the thé. "Con trai
tôi kể hết rồi, nó chỉ nói vài lời ngu ngốc thôi, đã bị Vương Chiêu
Mưu ghi hận, Vương Chiêu Mưu kể chuyện này cho Quý Liên
Hoắc, Quý Liên Hoắc kéo nó vào một con hẻm, đánh gãy tay
chân con trai tôi, thậm chí còn đá vào hạ bộ nó nữa!"
"Nói thế thì Vương Chiêu Mưu là chủ mưu?" Giọng nói của Lãnh
Uyển Âm đầy vẻ nghi ngờ: "Sao bà không tìm nhà họ Vương, lại
tìm chúng tôi chứ."
"Nhà họ Vương một tay che trời ở Tô Thành, người duy nhất có
thể khiến nhà họ Vương trả nợ máu bằng máu, chỉ có các
người." Bà Văn nghẹn ngào: "Hơn nữa, người tấn công con trai
tôi là người nhà họ Lãnh."
Lãnh Uyển Âm hiểu ngay ý của bà Văn này. Bà ta dùng Quý Liên
Hoắc để đe dọa, yêu cầu nhà họ Lãnh xử lý nhà họ Vương, nếu
nhà họ Lãnh không chịu thì sẽ đưa Quý Liên Hoắc ra xét xử.
Lãnh Uyển Âm ngước mắt nhìn cụ Lãnh, cụ Lãnh hơi nhíu mày
nhìn những tấm ảnh bà Văn mang đến, cảm thấy hơi khó xử.
Đây là nước Hoa, nhà họ Lãnh chỉ có thể tác động một phần,
nhưng chắc chắn là không tiện bằng ở Mỹ.
Quý Liên Hoắc đúng lúc đi vào đại sảnh. Bà Văn đang khóc thảm
thiết vừa thấy cậu thì lập tức chạy đến, vung tay định đánh
người làm con trai mình bị thương. Quý Liên Hoắc vẻ mặt bình
tĩnh quay người, nhìn bà Văn vồ hụt.
"Liên Hoắc!" Cụ Lãnh gọi Quý Liên Hoắc, đặt bức ảnh trước mặt
cậu, vẻ mặt nghiêm túc: "Thế này là thế nào?"
Quý Liên Hoắc cúi xuống liếc nhìn bức ảnh trên bàn, rồi lại bình
tĩnh ngẩng lên: "Là tôi làm."
"Sao con lại ra tay tàn nhẫn như vậy?" Cụ Lãnh gõ bàn, nhíu
mày.
Quý Liên Hoắc mím môi, rồi ngẩng lên nhìn cụ Lãnh: "Ông không
hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra đã trách tôi ra tay tàn nhẫn, có phải
ông cho rằng hạng người chợ búa như tôi chỉ biết vô cớ vung
nắm đấm vào người khác không?"
Cụ Lãnh sững sờ, nghe mấy chữ "hạng người chợ búa" xong thì
không biết mở miệng thế nào.
"Liên Hoắc, con đừng giận." Lãnh Uyển Âm vội vàng tiến lên an
ủi cháu trai: "Ông nội không có ý đó, chỉ thấy con trai bà Văn
này bị thương nặng nên hơi lo lắng."
"Lo lắng?" Quý Liên Hoắc nhìn sang cụ Lãnh, ánh mắt lạnh đi,
cậu tháo ba lô ra, đưa tay cởi áo len trên người.
Lãnh Uyển Âm nhìn những vết sẹo chằng chịt đan xen trên
người Quý Liên Hoắc như con rết vặn vẹo thì ngây người tại chỗ.
Lãnh Uyển Âm chưa bao giờ thấy trên cơ thể một người có nhiều
vết sẹo đến vậy, vết này nối tiếp vết kia, lớp này chồng lên lớp
khác, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, hầu như không
thấy chỗ nào còn nguyên vẹn, đặc biệt là vết sẹo trên lưng cậu,
kinh khủng đến nỗi người khác không thể nhìn thẳng vào.
Cụ Lãnh nhìn thấy cảnh này thì tim thắt lại. Ông biết đứa trẻ này
đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng nhìn thấy tận mắt mới biết
thế nào là khủng khiếp.
"Trên đời này, chỉ có anh Chiêu Mưu lo lắng cho thương tích của
tôi." Quý Liên Hoắc lại mặc áo len vào, lạnh lùng nhìn hai người
trước mặt, sau đó lấy một con dao trong túi niêm phong ra, ném
lên bàn rồi nhìn sang bà Văn.
"Con trai của bà chỉ kể những gì tôi đã làm với gã, nhưng trước
đó không hề nhắc gì đến những gì gã đã làm với tôi. Các người
có thể kiểm tra, trên con dao này có dấu vân tay của con trai bà,
đó là bằng chứng chứng minh gã đã tấn công tôi."
"Không thể nào!" Bà Văn lập tức cao giọng phản bác, chân thành
nhìn cụ Lãnh: "Tôi biết con trai tôi, nó tốt bụng lương thiện, trên
đường gặp một con kiến cũng không nỡ nhẫn tâm giẫm lên, nó
sẽ không bao giờ chủ động tấn công người khác!"
"Vậy sao?" Quý Liên Hoắc tỏ vẻ thờ ơ, lấy một chiếc phong bì từ
trong ba lô ra, đổ hết những bức ảnh bên trong ra. "Con trai của
bà từng có hai người bạn gái, bà có biết gã đã làm gì với hai cô
gái này không?"
Lãnh Uyển Âm nghe vậy, vội bước tới, cầm mấy tấm ảnh, liếc
nhìn rồi đặt trước mặt cụ Lãnh. Nhìn thấy da đầu cô gái bị giật
đến rách ra, vết siết bầm tím trên cổ, và những vết bầm tím
khắp nơi trên người trong bức ảnh, cụ Lãnh đứng dậy, có chút
tức giận, ném ảnh xuống trước mặt bà Văn.
"Con trai của bà rõ ràng có khuynh hướng bạo lực." Lãnh Uyển
Âm nhíu mày thật chặt: "Tôi ghét nhất là những gã đàn ông
đánh phụ nữ, vậy mà bà dám nói nó thậm chí không dám giẫm
lên một con kiến?"
"Không, đây..." Bà Văn nhìn đống ảnh trên đất, lắc đầu lia lịa:
"Không thể nào, con trai tôi sẽ không bao giờ làm chuyện như
thế!"
"Tôi có thông tin liên lạc của hai cô gái này, sau khi biết được
chuyện này từ họ, tôi đã cùng họ đi báo cảnh sát, cảnh sát chắc
đã ghi lại hồ sơ về vụ việc này." Quý Liên Hoắc liếc nhìn cụ Lãnh
và Lãnh Uyển Âm, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng tột cùng. "Tôi
ngây thơ nghĩ rằng trở thành người nhà họ Lãnh thì sẽ không
còn phải cúi đầu chịu đòn như trước nữa, cuối cùng tôi cũng có
thể đứng thẳng dậy, chống trả lại những kẻ đã làm tổn thương
tôi. Nhưng sự thật rõ ràng không phải như vậy."
"Không phải đâu, Liên Hoắc." Lãnh Uyển Âm lắc đầu lia lịa, lòng
đầy áy náy: "Cả nhà chỉ muốn làm rõ tình hình trước, dù thế nào
đi nữa, cô và ông cũng sẽ bảo vệ con."
"Tôi không tin những gì các người nói." Quý Liên Hoắc nhìn sang
cụ Lãnh: "Nếu hôm nay tôi không có đủ chứng cứ, các người sẽ
không tin tôi, các người sẽ bắt tôi xin lỗi, bắt tôi đổ tội cho anh
Chiêu Mưu trong khi anh ấy không hề xúi giục tôi."
"Liên Hoắc, ông, ông không có ý đó." Cụ Lãnh không nói nên lời,
ý nghĩ này đã thoáng qua trong đầu, nhưng ông lại bác bỏ nó
nhanh chóng. Cụ Lãnh biết Vương Chiêu Mưu quan trọng với
Quý Liên Hoắc như thế nào, cậu thà tự mình gánh chịu mọi
chuyện còn hơn nói một lời nào bất lợi cho Vương Chiêu Mưu. Cụ
Lãnh chỉ muốn nghe Quý Liên Hoắc giải thích xong rồi mới quyết
định, dù tình hình có bất lợi cho Quý Liên Hoắc, dù phải đe dọa
hoặc hối lộ bà Văn, ông vẫn phải cứu được cả hai. Nhưng cụ
Lãnh không ngờ Quý Liên Hoắc đã chuẩn bị sẵn chứng cứ, còn
đánh trả lại bà Văn.
"Nếu chuyện như vậy xảy ra với Lãnh Tu Minh, các người chắc
chắn sẽ xử lý tốt hơn bây giờ." Quý Liên Hoắc nói thêm, rồi cười
nhạt. "Đúng không?"
Câu nói này khiến mắt Lãnh Uyển Âm lập tức đỏ lên, bà nghiến
răng nhìn sang bà Văn: "Ngay cả con trai của mình cũng không
dạy nổi, vậy mà còn đến nhà họ Lãnh cắn bậy, nhà họ Văn các
người thực sự rất ghê gớm, dám đến đây đe dọa chúng tôi?"
Bà Văn sửng sốt, sợ hãi nhìn Lãnh Uyển Âm, đột nhiên nói năng
không mạch lạc được nữa: "Chuyện này, chuyện này không liên
quan gì đến nhà họ Văn, chồng tôi không cho tôi đi, là tôi, tôi tự
đi."
"Vậy sao?" Ánh mắt cụ Lãnh lạnh băng: "Chắc là các người thấy
nhà họ Lãnh mới đến Tô Thành, không có nền tảng gì, muốn thử
xem nhà họ Lãnh này có bắt chẹt được không."
"Tôi không có, tôi không có ý đó!" Bà Văn xua tay rồi lùi lại, sắc
mặt tái nhợt. "Là con trai tôi, nó đòi tôi báo thù cho nó, tôi thật
sự không biết nó là người ra tay với cậu Lãnh trước!"
"Tôi họ Quý." Quý Liên Hoắc lạnh nhạt nói.
"Con trai của bà đã được chuyển từ ICU sang phòng bệnh
thường rồi nhỉ?" Lãnh Uyển Âm tiến lên từng bước một, cười với
bà Văn: "Bà nên nhanh chóng trả tiền viện phí đi, nếu không tôi
sợ sang ngày mai bà không trả nổi một xu nào đâu."
Quý Liên Hoắc nhìn bà Văn vừa khóc vừa van xin, rồi cúi đầu
nhặt những bức ảnh và con dao trên bàn.
"Liên Hoắc, con làm gì vậy?" Cụ Lãnh tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Những
chứng cứ này có thể khiến nhà họ Văn phải trả giá."
"Tôi chỉ muốn bảo vệ anh Chiêu Mưu và bản thân mình thôi."
Quý Liên Hoắc nhìn cụ Lãnh với vẻ hoàn toàn không tin tưởng.
"Liên Hoắc, ông nội xin lỗi con được không?" Cụ Lãnh nghĩ đến
những vết thương trên người cháu trai, rồi lại nghĩ đến lời Quý
Liên Hoắc nói là ánh mắt đầy đau thương: "Con nghĩ đúng rồi,
con là người nhà họ Lãnh, nếu ai đó làm tổn thương con, con có
thể đánh trả, dù thế nào đi nữa, nhà họ Lãnh mãi mãi là hậu
thuẫn của con."
Bên kia, bà Văn bị lôi ra khỏi phòng khách, Lãnh Uyển Âm cũng
quay lại can ngăn Quý Liên Hoắc: "Liên Hoắc, con để lại chứng
cứ, ông nội và cô sẽ cho con câu trả lời thỏa đáng, đây là lần
đầu tiên ông nội và cô gặp phải tình huống như vậy ở nước Hoa
nên ít nhiều gì cũng hơi lúng túng, con đừng giận ông nội và cô,
chúng ta là một gia đình, chắc chắn sẽ đứng về phía con."
Quý Liên Hoắc mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng không nói lời
nào.
Cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm nhìn nhau, rồi cụ Lãnh suy nghĩ một
lát, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Chiêu Mưu, kể lại sự việc
kèm theo đôi lời xin lỗi, rồi đưa điện thoại cho Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn nghe theo tiếng nói trong điện
thoại, lấy bằng chứng từ trong ba lô ra đặt lên bàn.
Nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, Quý Liên Hoắc lắng nghe
giọng nói có phần lười biếng ở đầu dây bên kia, chợt nhận ra
điều gì đó: "Anh Chiêu Mưu, anh uống rượu phải không?"
"Cùng ăn cơm, trò chuyện, uống hai ly." Vương Chiêu Mưu giơ
tay bóp nhẹ vùng giữa lông mày, trên môi nở nụ cười.
"Em về ngay!" Đôi mắt Quý Liên Hoắc sáng lên, cậu đặt điện
thoại của cụ Lãnh xuống, không nói một lời chạy ra ngoài.
"Liên Hoắc, từ từ thôi!" Lãnh Uyển Âm bước nhanh ra ngoài,
nhìn theo Quý Liên Hoắc: "Có tin tức gì, cô sẽ lập tức báo cho
con!" Câu trả lời cho Lãnh Uyển Âm là tiếng xe nổ máy, bà nhìn
chiếc xe chạy ra khỏi dinh thự, cười bất lực.
Lãnh Uyển Âm nhìn theo xe của Quý Liên Hoắc đi khuất rồi mới
quay vào, thấy cụ Lãnh đang nhìn con dao trong túi niêm phong.
"Có chuyện gì vậy ba?" Lãnh Uyển Âm cúi đầu, cũng nhìn vào
con dao.
"Con dao này cùn lắm, khó mà làm người khác bị thương." Cụ
Lãnh thở dài bất lực.
"Cho dù đứa con của bà Văn kia chỉ dùng đũa đâm Liên Hoắc,
Liên Hoắc cũng có thể phản kháng." Lãnh Uyển Âm tỏ ra không
vui: "Người nhà họ Lãnh chúng ta đã bao giờ bị khiêu khích như
vậy đâu, lần này nếu không xử lý nhà họ Văn cho tử tế, e rằng
mọi người đều cho rằng nhà họ Lãnh dễ bắt nạt."
"Con nói đúng." Cụ Lãnh đặt con dao xuống, nghĩ đến những vết
sẹo trên cơ thể Quý Liên Hoắc, trong lòng cảm thấy vô cùng áy
náy. Là ông nội mà trước đó không bảo vệ được Quý Liên Hoắc
đã là thất trách, bây giờ tìm thấy đứa trẻ này, nếu để nó phải
chịu bất kỳ bất công nào, thì ông cũng đừng làm ông nội nữa!
"Nhà họ Văn đúng là giỏi thật!"
không nhịn được hỏi: "Lúc ở Tô Thành, con cũng nghe nói
chuyện chị và em trai tranh giành tài sản với sếp lớn."
Thầy Chu suy nghĩ một lát, sờ vào xấp tiền trong tay rồi do dự.
Sau khi mời thầy Chu về xem, ông Vương đột nhiên không nói
đến chuyện xem mắt của con gái nữa, ngày ngày chỉ pha trà
uống, ngắm mấy con cá chép quý báu chen nhau bơi lội trong
hồ, thỉnh thoảng lại thở dài.
×××
Sau Tết không lâu, vài tháng sau khi Dự án đường ống dẫn khí
Đông Tây hoàn thành, Tô Thành đã chính thức có khí đốt tự
nhiên, đường ống dẫn khí đốt tự nhiên của Chung cư Xuyên Hải
lập tức phát huy tác dụng.
Đội trưởng Lý dẫn người đi kiểm tra, thấy nhà nào cũng mua
bếp gas, không khỏi gãi đầu, không biết nói gì. Năm ngoái, anh
ta còn phàn nàn về sếp lớn trong văn phòng kìa.
Tô Thành lấy khí đốt tự nhiên ở đâu ra? Ngay cả xung quanh Tô
Thành cũng không có nơi nào sản xuất được khí đốt tự nhiên!
Chúng ta xây dựng một đường ống như vậy chẳng vì mục đích gì
cả, tôi không biết tại sao thật!
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trong cửa hàng bán bếp gas của
khu dân cư, mặt đội trưởng Lý hơi nóng lên. Anh ta cùng mấy
người anh em xuống bãi đậu xe ngầm xem thử, thấy hầu hết các
ô đều đã kín chỗ.
"Giàu thật, còn có cả xe nữa." Đội trưởng Lý gãi mũi xấu hổ.
"Đội trưởng, anh cũng có xe đó thôi?" Một công nhân tò mò hỏi.
"Năm ngoái tôi cũng kiếm được một ít tiền..." Đội trưởng Lý
khựng lại, rồi đột nhiên nhớ lại những gì mình đã nói.
Sếp lớn suy nghĩ quá lý tưởng! Không muốn làm tầng hầm, chỉ
xây bãi đậu xe ngầm, tới lúc đó không ai mua, chắc lỗ tới ói ra
máu! Có phải sếp lớn nghĩ rằng gia đình người khác cũng giống
như gia đình mình không, cái kiểu rảnh là mua cái xe hơi đậu ở
đó ấy!
Nhìn bãi đậu xe ngầm gần như chật kín trước mặt, rồi nghĩ đến
xe của mình ở nhà, đội trưởng Lý cảm thấy những lời mình nói
trước đó như đang liên tục tát vào mặt mình bốp bốp. Đội
trưởng Lý không khỏi nghĩ đến vẻ mặt bình thản khiêm nhường
của sếp lớn khi nghe mình phàn nàn vào năm ngoái.
"Bây giờ không cần phải xin lỗi, sang năm xin lỗi cũng chưa
muộn."
"Đúng là như thần ấy." Đội trưởng Lý đỏ mặt, nhưng không kìm
được khen ngợi với anh em xung quanh: "Đúng là sếp lớn có
tầm nhìn xa!"
Bản vẽ tổng thể của dự án mới cuối cùng đã được phê duyệt,
quá trình xem xét toàn diện đường ống, và giấy phép thoát nước
tiếp theo đều đã xử lý rất nhanh chóng. Rút kinh nghiệm từ lần
trước, sau khi thông qua hết các bước, lần này Lão Tề xin được
giấy phép nhanh hơn. Không cần Vương Chiêu Mưu nhắc nhở,
Lão Tề đã nộp đơn xin giấy phép xây dựng lần lượt từng bước,
khi giấy phép riêng cho việc đào hố móng được cấp, đội xây
dựng đã chờ đợi trong một thời gian dài cuối cùng cũng có thể
khởi công.
Thầy Chu đã tính toán ngày giờ, trước khi bắt đầu công việc, mọi
người tụ họp lại như thường lệ, trong bữa ăn, đội trưởng Lý
không ngừng cụng ly với Vương Chiêu Mưu. Vương Chiêu Mưu
uống trà thay rượu, uống cho đội trưởng Lý choáng váng.
"Hiện tại có hai người mà tôi khâm phục nhất, một là thầy Chu,
hai là sếp lớn!" Đội trưởng Lý giơ ly rượu lên tạ lỗi với Vương
Chiêu Mưu, đã tâm phục khẩu phục. "Xin lỗi sếp lớn, đường ống
dẫn khí đốt tự nhiên, bãi đậu xe ngầm, những gì cậu nói đều
đúng, tại tôi tầm nhìn thiển cận, còn oán trách cậu, cứ để tôi
uống ba ly rượu phạt đi, đừng ngăn cản tôi!"
Không ai ngăn cản đội trưởng Lý, chỉ vừa cười vừa nhìn anh ta
uống liên tục, đội trưởng Lý không còn biết đếm, nốc liền năm
sáu ly rượu mà vẫn còn đếm ly thứ hai, tự chuốc cho mình gục
luôn.
Thấy Lão Tề đưa đội trưởng Lý đi, thầy Chu mới nhìn Vương
Chiêu Mưu, cười tủm tỉm nâng ly lên.
Ông Vương cuối cùng đã tha cho Vương Kỳ Yên, không bắt cô đi
xem mắt nữa, phần lớn công lao đều là của thầy Chu. Vương
Chiêu Mưu đổ trà ra ngoài, thêm rượu vào, rồi trịnh trọng cụng
ly với thầy Chu.
Thầy Chu thấy mình được đối xử như vậy thì cũng cười thoải
mái, uống hết rượu trong tay.
Thầy Chu suy nghĩ một lát, cười tủm tỉm nhìn Vương Chiêu Mưu,
vờ như thuận miệng hỏi: "Sếp lớn này, mẹ ruột của cậu có bao
nhiêu người con nhỉ?"
"Hai đứa." Vương Chiêu Mưu đặt ly rượu xuống, bình thản đáp.
"Cũng phải ha, thời đó kiểm soát rất nghiêm, có một chính sách
gọi là Muộn, Thưa, Ít gì đó, phải kết hôn muộn, khoảng cách
giữa các lần sinh dài, mỗi cặp vợ chồng chỉ được phép có nhiều
nhất hai con." Thầy Chu cười tủm tỉm: "Lúc đó ba của sếp lớn
còn đang phấn đấu sự nghiệp, chắc chắn không dám sinh thêm
con nữa."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, không trả lời.
Thất Tinh thấy vẻ mặt của Vương Chiêu Mưu thì đảo mắt:
"Nhưng vào thời điểm đó, có rất nhiều gia đình có ba đứa con, ví
dụ, nếu nhận nuôi một đứa, sinh thêm hai đứa nữa, thì sẽ có ba
đứa con, vậy cũng đông vui."
"Cảm ơn hai vị có lòng nhắc nhở." Vương Chiêu Mưu cười: "Tôi
hiểu rồi."
Thầy Chu ngạc nhiên nhìn người đàn ông trẻ tuổi này, sau một
hồi im lặng, ông lại nâng ly với Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu không nói gì, uống cạn ly rượu trong tay.
Ăn xong bữa tiệc thì trời đã tối, Vương Chiêu Mưu ngồi trên xe,
hơi say, hai mắt mơ màng nhìn cảnh đêm của Tô Thành ngoài
cửa sổ xe.
Thỉnh thoảng, cảnh tượng từ kiếp trước lại hiện ra.
"Chiêu Mưu, ba biết con đang nghĩ gì, con cho là ba cố chấp,
nhất quyết bắt Kỳ Yên phải lấy chồng?"
"Ba ruột của Kỳ Yên từng có ơn với ba, di nguyện cuối cùng của
ông ấy trước khi mất là mong đứa con gái duy nhất của mình lớn
lên khỏe mạnh, có công việc ổn định, sống một cuộc sống bình
yên như bao người khác..."
"Ba chưa bao giờ nói với dì Tống chuyện này, chỉ có con với ba
biết thôi, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, nhà họ Văn biết Kỳ Yên
không phải con ruột của ba, chắc chắn sẽ xử tệ với Kỳ Yên..."
Gương mặt già nua của cha vụt qua, tiếp theo là vẻ mặt bất mãn
của Vương Kỳ Yên.
"Chúng ta đều là con của ba, nhưng ba thiên vị cậu, hồi tôi 26,
27 tuổi, ba liên tục thúc giục tôi đi xem mắt, muốn tôi đi lấy
chồng, trong khi cậu đã gần 30 tuổi rồi, ba chưa bao giờ nhắc
một lời nào về đời tư của cậu! Không phải là thiên vị thì là gì?"
"Sao cậu không nói gì? Vẫn chiến tranh lạnh với tôi?! Tôi nói cho
cậu biết Vương Chiêu Mưu, tôi đã có gia đình rồi, tôi không cần
cậu nữa!"
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mở điện thoại
xem qua tin nhắn mới nhất.
[Thầy Chu đó là người của cậu hả? Làm tốt lắm Chiêu Mưu! Ông
cha già không bắt chị đi xem mắt nữa, ha ha ha, cuối cùng cũng
tự do rồi!!!]
Vương Chiêu Mưu nhìn màn hình điện thoại, cong môi cười, cất
điện thoại vào túi, ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, cảnh sắc
tuyệt đẹp động lòng người.
×××
Học kỳ mới, diện mạo mới. Quý Liên Hoắc thay ga trải giường,
chăn màn, nhanh chóng dọn dẹp ký túc xá, nhặt hai chiếc vớ
không phải cùng đôi ở góc phòng, lặng lẽ cất sang một bên. Cậu
đi báo cáo xong thì không còn chuyện gì để làm, ngày khai giảng
chính thức là ngày kia, chỉ cần đếm số người vào lớp ngày mai
thì công việc trong hai ngày này sẽ hoàn thành.
Quý Liên Hoắc lật lịch, đánh dấu ngày mùng 2 tháng 2 âm lịch,
chuẩn bị đi khắp các tiệm bánh ngọt ở Tô Thành để tìm một loại
bánh ngon. Năm ngoái, Chiêu Chiêu đã cho cậu một điều ước
trong ngày này, nếu năm nay anh lại cho thêm một điều ước thì
quá tuyệt vời! Quý Liên Hoắc cong khóe môi, nhìn qua cửa kính,
ngắm những chiếc bánh nhỏ bên trong. Ngày hôm kia Chiêu
Chiêu đã cho mình 1.500 tệ để chi tiêu trong tháng này, mà
mình vẫn chưa tiêu đến, nhưng mua vài chiếc bánh nhỏ thì dư
dả.
Trời dần tối, Quý Liên Hoắc đang ngắm bánh thì điện thoại đột
nhiên reo lên, là cụ Lãnh gọi đến, giọng điệu có vẻ tức giận.
"Liên Hoắc, đến chỗ ông một chuyến."
Có tiếng khóc yếu ớt làm nền trong cuộc điện thoại của cụ Lãnh,
đôi mắt Quý Liên Hoắc hơi tối lại, cậu cúp máy, vẻ mặt lạnh
nhạt.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Quý Liên Hoắc một mình lái xe đến, còn
chưa kịp vào dinh thự đã nghe thấy tiếng khóc nức nở trong đại
sảnh.
"Tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, Quý Liên Hoắc ra tay quá
tàn ác, khiến nhà họ Văn chúng tôi không còn hy vọng có con
nối dõi. Chúng tôi đã đi giám định thương tật rồi, thương tật cấp
độ ba, là rất nghiêm trọng! Làm người khác bị thương đến mức
này, cụ Lãnh, nếu cụ không trả lời tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, bằng
mọi giá, tôi sẽ bắt kẻ làm con trai tôi bị thương phải trả giá!"
"Bà Văn, bà từ từ đã." Lãnh Uyển Âm bình tĩnh nói: "Liên Hoắc
sắp tới rồi, chúng ta cần nghe cẩn thận xem tình hình thế nào
đã."
"Còn có thể là gì nữa!" Giọng nói của bà Văn the thé. "Con trai
tôi kể hết rồi, nó chỉ nói vài lời ngu ngốc thôi, đã bị Vương Chiêu
Mưu ghi hận, Vương Chiêu Mưu kể chuyện này cho Quý Liên
Hoắc, Quý Liên Hoắc kéo nó vào một con hẻm, đánh gãy tay
chân con trai tôi, thậm chí còn đá vào hạ bộ nó nữa!"
"Nói thế thì Vương Chiêu Mưu là chủ mưu?" Giọng nói của Lãnh
Uyển Âm đầy vẻ nghi ngờ: "Sao bà không tìm nhà họ Vương, lại
tìm chúng tôi chứ."
"Nhà họ Vương một tay che trời ở Tô Thành, người duy nhất có
thể khiến nhà họ Vương trả nợ máu bằng máu, chỉ có các
người." Bà Văn nghẹn ngào: "Hơn nữa, người tấn công con trai
tôi là người nhà họ Lãnh."
Lãnh Uyển Âm hiểu ngay ý của bà Văn này. Bà ta dùng Quý Liên
Hoắc để đe dọa, yêu cầu nhà họ Lãnh xử lý nhà họ Vương, nếu
nhà họ Lãnh không chịu thì sẽ đưa Quý Liên Hoắc ra xét xử.
Lãnh Uyển Âm ngước mắt nhìn cụ Lãnh, cụ Lãnh hơi nhíu mày
nhìn những tấm ảnh bà Văn mang đến, cảm thấy hơi khó xử.
Đây là nước Hoa, nhà họ Lãnh chỉ có thể tác động một phần,
nhưng chắc chắn là không tiện bằng ở Mỹ.
Quý Liên Hoắc đúng lúc đi vào đại sảnh. Bà Văn đang khóc thảm
thiết vừa thấy cậu thì lập tức chạy đến, vung tay định đánh
người làm con trai mình bị thương. Quý Liên Hoắc vẻ mặt bình
tĩnh quay người, nhìn bà Văn vồ hụt.
"Liên Hoắc!" Cụ Lãnh gọi Quý Liên Hoắc, đặt bức ảnh trước mặt
cậu, vẻ mặt nghiêm túc: "Thế này là thế nào?"
Quý Liên Hoắc cúi xuống liếc nhìn bức ảnh trên bàn, rồi lại bình
tĩnh ngẩng lên: "Là tôi làm."
"Sao con lại ra tay tàn nhẫn như vậy?" Cụ Lãnh gõ bàn, nhíu
mày.
Quý Liên Hoắc mím môi, rồi ngẩng lên nhìn cụ Lãnh: "Ông không
hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra đã trách tôi ra tay tàn nhẫn, có phải
ông cho rằng hạng người chợ búa như tôi chỉ biết vô cớ vung
nắm đấm vào người khác không?"
Cụ Lãnh sững sờ, nghe mấy chữ "hạng người chợ búa" xong thì
không biết mở miệng thế nào.
"Liên Hoắc, con đừng giận." Lãnh Uyển Âm vội vàng tiến lên an
ủi cháu trai: "Ông nội không có ý đó, chỉ thấy con trai bà Văn
này bị thương nặng nên hơi lo lắng."
"Lo lắng?" Quý Liên Hoắc nhìn sang cụ Lãnh, ánh mắt lạnh đi,
cậu tháo ba lô ra, đưa tay cởi áo len trên người.
Lãnh Uyển Âm nhìn những vết sẹo chằng chịt đan xen trên
người Quý Liên Hoắc như con rết vặn vẹo thì ngây người tại chỗ.
Lãnh Uyển Âm chưa bao giờ thấy trên cơ thể một người có nhiều
vết sẹo đến vậy, vết này nối tiếp vết kia, lớp này chồng lên lớp
khác, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, hầu như không
thấy chỗ nào còn nguyên vẹn, đặc biệt là vết sẹo trên lưng cậu,
kinh khủng đến nỗi người khác không thể nhìn thẳng vào.
Cụ Lãnh nhìn thấy cảnh này thì tim thắt lại. Ông biết đứa trẻ này
đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng nhìn thấy tận mắt mới biết
thế nào là khủng khiếp.
"Trên đời này, chỉ có anh Chiêu Mưu lo lắng cho thương tích của
tôi." Quý Liên Hoắc lại mặc áo len vào, lạnh lùng nhìn hai người
trước mặt, sau đó lấy một con dao trong túi niêm phong ra, ném
lên bàn rồi nhìn sang bà Văn.
"Con trai của bà chỉ kể những gì tôi đã làm với gã, nhưng trước
đó không hề nhắc gì đến những gì gã đã làm với tôi. Các người
có thể kiểm tra, trên con dao này có dấu vân tay của con trai bà,
đó là bằng chứng chứng minh gã đã tấn công tôi."
"Không thể nào!" Bà Văn lập tức cao giọng phản bác, chân thành
nhìn cụ Lãnh: "Tôi biết con trai tôi, nó tốt bụng lương thiện, trên
đường gặp một con kiến cũng không nỡ nhẫn tâm giẫm lên, nó
sẽ không bao giờ chủ động tấn công người khác!"
"Vậy sao?" Quý Liên Hoắc tỏ vẻ thờ ơ, lấy một chiếc phong bì từ
trong ba lô ra, đổ hết những bức ảnh bên trong ra. "Con trai của
bà từng có hai người bạn gái, bà có biết gã đã làm gì với hai cô
gái này không?"
Lãnh Uyển Âm nghe vậy, vội bước tới, cầm mấy tấm ảnh, liếc
nhìn rồi đặt trước mặt cụ Lãnh. Nhìn thấy da đầu cô gái bị giật
đến rách ra, vết siết bầm tím trên cổ, và những vết bầm tím
khắp nơi trên người trong bức ảnh, cụ Lãnh đứng dậy, có chút
tức giận, ném ảnh xuống trước mặt bà Văn.
"Con trai của bà rõ ràng có khuynh hướng bạo lực." Lãnh Uyển
Âm nhíu mày thật chặt: "Tôi ghét nhất là những gã đàn ông
đánh phụ nữ, vậy mà bà dám nói nó thậm chí không dám giẫm
lên một con kiến?"
"Không, đây..." Bà Văn nhìn đống ảnh trên đất, lắc đầu lia lịa:
"Không thể nào, con trai tôi sẽ không bao giờ làm chuyện như
thế!"
"Tôi có thông tin liên lạc của hai cô gái này, sau khi biết được
chuyện này từ họ, tôi đã cùng họ đi báo cảnh sát, cảnh sát chắc
đã ghi lại hồ sơ về vụ việc này." Quý Liên Hoắc liếc nhìn cụ Lãnh
và Lãnh Uyển Âm, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng tột cùng. "Tôi
ngây thơ nghĩ rằng trở thành người nhà họ Lãnh thì sẽ không
còn phải cúi đầu chịu đòn như trước nữa, cuối cùng tôi cũng có
thể đứng thẳng dậy, chống trả lại những kẻ đã làm tổn thương
tôi. Nhưng sự thật rõ ràng không phải như vậy."
"Không phải đâu, Liên Hoắc." Lãnh Uyển Âm lắc đầu lia lịa, lòng
đầy áy náy: "Cả nhà chỉ muốn làm rõ tình hình trước, dù thế nào
đi nữa, cô và ông cũng sẽ bảo vệ con."
"Tôi không tin những gì các người nói." Quý Liên Hoắc nhìn sang
cụ Lãnh: "Nếu hôm nay tôi không có đủ chứng cứ, các người sẽ
không tin tôi, các người sẽ bắt tôi xin lỗi, bắt tôi đổ tội cho anh
Chiêu Mưu trong khi anh ấy không hề xúi giục tôi."
"Liên Hoắc, ông, ông không có ý đó." Cụ Lãnh không nói nên lời,
ý nghĩ này đã thoáng qua trong đầu, nhưng ông lại bác bỏ nó
nhanh chóng. Cụ Lãnh biết Vương Chiêu Mưu quan trọng với
Quý Liên Hoắc như thế nào, cậu thà tự mình gánh chịu mọi
chuyện còn hơn nói một lời nào bất lợi cho Vương Chiêu Mưu. Cụ
Lãnh chỉ muốn nghe Quý Liên Hoắc giải thích xong rồi mới quyết
định, dù tình hình có bất lợi cho Quý Liên Hoắc, dù phải đe dọa
hoặc hối lộ bà Văn, ông vẫn phải cứu được cả hai. Nhưng cụ
Lãnh không ngờ Quý Liên Hoắc đã chuẩn bị sẵn chứng cứ, còn
đánh trả lại bà Văn.
"Nếu chuyện như vậy xảy ra với Lãnh Tu Minh, các người chắc
chắn sẽ xử lý tốt hơn bây giờ." Quý Liên Hoắc nói thêm, rồi cười
nhạt. "Đúng không?"
Câu nói này khiến mắt Lãnh Uyển Âm lập tức đỏ lên, bà nghiến
răng nhìn sang bà Văn: "Ngay cả con trai của mình cũng không
dạy nổi, vậy mà còn đến nhà họ Lãnh cắn bậy, nhà họ Văn các
người thực sự rất ghê gớm, dám đến đây đe dọa chúng tôi?"
Bà Văn sửng sốt, sợ hãi nhìn Lãnh Uyển Âm, đột nhiên nói năng
không mạch lạc được nữa: "Chuyện này, chuyện này không liên
quan gì đến nhà họ Văn, chồng tôi không cho tôi đi, là tôi, tôi tự
đi."
"Vậy sao?" Ánh mắt cụ Lãnh lạnh băng: "Chắc là các người thấy
nhà họ Lãnh mới đến Tô Thành, không có nền tảng gì, muốn thử
xem nhà họ Lãnh này có bắt chẹt được không."
"Tôi không có, tôi không có ý đó!" Bà Văn xua tay rồi lùi lại, sắc
mặt tái nhợt. "Là con trai tôi, nó đòi tôi báo thù cho nó, tôi thật
sự không biết nó là người ra tay với cậu Lãnh trước!"
"Tôi họ Quý." Quý Liên Hoắc lạnh nhạt nói.
"Con trai của bà đã được chuyển từ ICU sang phòng bệnh
thường rồi nhỉ?" Lãnh Uyển Âm tiến lên từng bước một, cười với
bà Văn: "Bà nên nhanh chóng trả tiền viện phí đi, nếu không tôi
sợ sang ngày mai bà không trả nổi một xu nào đâu."
Quý Liên Hoắc nhìn bà Văn vừa khóc vừa van xin, rồi cúi đầu
nhặt những bức ảnh và con dao trên bàn.
"Liên Hoắc, con làm gì vậy?" Cụ Lãnh tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Những
chứng cứ này có thể khiến nhà họ Văn phải trả giá."
"Tôi chỉ muốn bảo vệ anh Chiêu Mưu và bản thân mình thôi."
Quý Liên Hoắc nhìn cụ Lãnh với vẻ hoàn toàn không tin tưởng.
"Liên Hoắc, ông nội xin lỗi con được không?" Cụ Lãnh nghĩ đến
những vết thương trên người cháu trai, rồi lại nghĩ đến lời Quý
Liên Hoắc nói là ánh mắt đầy đau thương: "Con nghĩ đúng rồi,
con là người nhà họ Lãnh, nếu ai đó làm tổn thương con, con có
thể đánh trả, dù thế nào đi nữa, nhà họ Lãnh mãi mãi là hậu
thuẫn của con."
Bên kia, bà Văn bị lôi ra khỏi phòng khách, Lãnh Uyển Âm cũng
quay lại can ngăn Quý Liên Hoắc: "Liên Hoắc, con để lại chứng
cứ, ông nội và cô sẽ cho con câu trả lời thỏa đáng, đây là lần
đầu tiên ông nội và cô gặp phải tình huống như vậy ở nước Hoa
nên ít nhiều gì cũng hơi lúng túng, con đừng giận ông nội và cô,
chúng ta là một gia đình, chắc chắn sẽ đứng về phía con."
Quý Liên Hoắc mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng không nói lời
nào.
Cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm nhìn nhau, rồi cụ Lãnh suy nghĩ một
lát, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Chiêu Mưu, kể lại sự việc
kèm theo đôi lời xin lỗi, rồi đưa điện thoại cho Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn nghe theo tiếng nói trong điện
thoại, lấy bằng chứng từ trong ba lô ra đặt lên bàn.
Nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, Quý Liên Hoắc lắng nghe
giọng nói có phần lười biếng ở đầu dây bên kia, chợt nhận ra
điều gì đó: "Anh Chiêu Mưu, anh uống rượu phải không?"
"Cùng ăn cơm, trò chuyện, uống hai ly." Vương Chiêu Mưu giơ
tay bóp nhẹ vùng giữa lông mày, trên môi nở nụ cười.
"Em về ngay!" Đôi mắt Quý Liên Hoắc sáng lên, cậu đặt điện
thoại của cụ Lãnh xuống, không nói một lời chạy ra ngoài.
"Liên Hoắc, từ từ thôi!" Lãnh Uyển Âm bước nhanh ra ngoài,
nhìn theo Quý Liên Hoắc: "Có tin tức gì, cô sẽ lập tức báo cho
con!" Câu trả lời cho Lãnh Uyển Âm là tiếng xe nổ máy, bà nhìn
chiếc xe chạy ra khỏi dinh thự, cười bất lực.
Lãnh Uyển Âm nhìn theo xe của Quý Liên Hoắc đi khuất rồi mới
quay vào, thấy cụ Lãnh đang nhìn con dao trong túi niêm phong.
"Có chuyện gì vậy ba?" Lãnh Uyển Âm cúi đầu, cũng nhìn vào
con dao.
"Con dao này cùn lắm, khó mà làm người khác bị thương." Cụ
Lãnh thở dài bất lực.
"Cho dù đứa con của bà Văn kia chỉ dùng đũa đâm Liên Hoắc,
Liên Hoắc cũng có thể phản kháng." Lãnh Uyển Âm tỏ ra không
vui: "Người nhà họ Lãnh chúng ta đã bao giờ bị khiêu khích như
vậy đâu, lần này nếu không xử lý nhà họ Văn cho tử tế, e rằng
mọi người đều cho rằng nhà họ Lãnh dễ bắt nạt."
"Con nói đúng." Cụ Lãnh đặt con dao xuống, nghĩ đến những vết
sẹo trên cơ thể Quý Liên Hoắc, trong lòng cảm thấy vô cùng áy
náy. Là ông nội mà trước đó không bảo vệ được Quý Liên Hoắc
đã là thất trách, bây giờ tìm thấy đứa trẻ này, nếu để nó phải
chịu bất kỳ bất công nào, thì ông cũng đừng làm ông nội nữa!
"Nhà họ Văn đúng là giỏi thật!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro