Chương 127
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Chiêu Chiêu muốn nhà họ Lãnh?
Quý Liên Hoắc sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, thấy trong mắt anh
là tia lửa nóng bỏng.
Chiêu Chiêu chưa bao giờ nhìn mình theo cách này, anh đang
nhìn xuyên qua cậu, để thấy nhà họ Lãnh. Nếu cậu sở hữu nhà
họ Lãnh là có thể có được ánh mắt này của anh, chỉ cần dâng tài
sản của nhà họ Lãnh cho Chiêu Chiêu, anh sẽ thực hiện điều ước
của mình!
Nhiệt độ sẽ truyền đi, từ nơi có nhiệt độ cao sang nơi có nhiệt
độ thấp, càng gần nhau, nhiệt độ truyền càng nhanh. Ánh mắt
Quý Liên Hoắc hơi sáng lên, như một tia lửa vừa rơi vào vùng
đất hoang, cỏ khô trong nháy mắt bùng cháy, kèm theo gió
mạnh, ngọn lửa kết nối thành một mảng.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc nhìn một cách thành kính, kìm nén
cái nóng như than đỏ, mở cặp kính trong tay ra, từ từ đeo lên
cho người trước mặt.
"Em sẽ làm hết sức mình, thu tài sản của nhà họ Lãnh vào túi,
đưa đến tay anh." Quý Liên Hoắc vẻ mặt kiên quyết, nói như
đang lập một lời thề, ánh mắt cậu chỉ nhìn thẳng về phía trước,
dũng cảm không sợ hãi.
Cặp kính gác trên sống mũi, tầm nhìn của Vương Chiêu Mưu trở
nên rõ ràng hơn, anh mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc trước mặt
mình.
"Chiêu Chiêu, tất cả những gì của em đều là của anh." Quý Liên
Hoắc từ từ vòng tay qua thắt lưng Vương Chiêu Mưu, cúi đầu
chạm nhẹ vào chóp mũi anh.
Hơi thở của cả hai quấn lấy nhau, Vương Chiêu Mưu nhìn vào
mắt Quý Liên Hoắc, dường như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn
thấy tận cùng, vẫn trong trẻo chân thành như lúc anh mới đưa
cậu về nhà. Hơi thở của hai người gần như hòa vào nhau, môi
cũng vô thức chạm vào, sau một nụ hôn dài, hơi thở của Vương
Chiêu Mưu hơi gấp, anh liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách,
đưa tay chỉnh lại tóc cho Quý Liên Hoắc.
"Ngày mai tôi có lễ động thổ."
"Em đi cùng anh Chiêu Mưu được không?" Quý Liên Hoắc liên
tục hôn vào má Vương Chiêu Mưu, không muốn buông ra.
"Được." Vương Chiêu Mưu khẽ cười.
Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, hơi tăng thêm lực, hôn lên
trán Vương Chiêu Mưu, rồi tranh thủ cắn vào gọng kính của anh.
Quý Liên Hoắc đưa Vương Chiêu Mưu đến trước cửa phòng ngủ,
vẻ mặt quyến luyến.
Vì say rượu nên Vương Chiêu Mưu ngủ rất sâu, khi chuông báo
thức reo vào sáng hôm sau, anh vẫn còn hơi mệt. Anh đứng dậy
rửa mặt, nghe thấy tiếng động ở cửa, mở cửa ra thì thấy Quý
Liên Hoắc đang đứng đó, tay cầm tách cà phê, trong mắt không
giấu được nụ cười.
"Anh Chiêu Mưu, em đang định gõ cửa."
Liếc nhìn tách cà phê trong tay Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu
Mưu mở cửa rộng ra: "Vào đi."
Quý Liên Hoắc cầm tách cà phê bước vào, tò mò và rụt rè nhìn
quanh phòng ngủ của anh, mọi thứ có vẻ rất đơn giản và lạnh
lẽo, tủ quần áo và bàn làm việc đều là màu xám cao cấp, chỉ có
một chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, sạch sẽ đến
mức trông không có hơi người.
Vương Chiêu Mưu vẫn chưa sửa soạn xong, cửa phòng tắm còn
mở một nửa. Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn ngồi ở bàn làm việc,
thấy bóng người qua lại trong phòng tắm, qua cánh cửa hé mở,
nhìn thấy bóng lưng của anh. Chân dài eo thon, vạt áo sơ mi
trắng được nhét vào quần âu, tôn lên vòng eo. Nhìn anh chỉnh
lại cổ và tay áo trước gương, Quý Liên Hoắc đứng dậy như bị mê
hoặc, từng chút một tiến lại gần, lặng lẽ đứng ở cửa phòng tắm,
chăm chú ngắm nhìn.
Vương Chiêu Mưu đang sửa lại cổ tay áo, ngước mắt nhìn lên
kính, thấy Quý Liên Hoắc ở cửa phòng tắm, anh hơi nghiêng đầu
nhìn cậu.
Quý Liên Hoắc ánh mắt sáng long lanh, nhìn ngắm nửa khuôn
mặt nghiêng nghiêng tinh tế trước mắt, thấy anh phát hiện ra
mình thì vành tai lập tức đỏ bừng. Sao Chiêu Chiêu lại đẹp như
thế nhỉ.
Trong mắt Vương Chiêu Mưu lóe lên nụ cười nhàn nhạt, anh
không nói gì, chỉnh lại áo sơ mi trước gương, xoay người đi vào
phòng ngủ, mở ngăn kéo đựng cà vạt, đầu ngón tay lướt qua
mười mấy chiếc cà vạt, chần chừ một lát rồi lấy ra một cái màu
trơn có họa tiết tối màu.
Quý Liên Hoắc như thể phát hiện ra một thế giới mới, tò mò nhìn
Vương Chiêu Mưu mở ngăn kéo, anh thấy vậy thì khẽ cười, nói:
"Em có thể xem thử."
Được Vương Chiêu Mưu cho phép, Quý Liên Hoắc bước tới cúi
đầu nhìn hàng chục chiếc cà vạt được cuộn gọn gàng trong ngăn
kéo đựng đồ, được phân loại theo màu sắc, sắp xếp ngay ngắn
đến nỗi ngay cả những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng
chế cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Chiêu Chiêu, cái này là chị Trình sắp xếp à?" Quý Liên Hoắc
không nhịn được đưa tay ra, chạm vào bề mặt cà vạt, cảm nhận
chất liệu của chúng.
"Đây là đồ dùng cá nhân, không cần chị Trình sắp xếp." Vương
Chiêu Mưu cầm một chiếc cà vạt, mở ra trước mặt Quý Liên
Hoắc, sau đó luồn đuôi cà vạt vào nhãn ở phía sau, cuốn từ đầu
hẹp lên, cuốn từng vòng chặt lại, cuối cùng đặt vào vị trí cũ.
Quý Liên Hoắc chăm chú quan sát, biết Chiêu Chiêu đang dạy
mình cách sắp xếp cà vạt. Nhìn chiếc cà vạt cuộn tròn, Quý Liên
Hoắc mím môi, mắt lại vô thức nhìn xuống cổ tay anh. Nhìn
xong, tai cậu lại đỏ lên, cúi đầu tiếp tục nhìn vào ngăn kéo khác
của Chiêu Chiêu. Ngăn kéo này chuyên dùng để cất khuy măng
sét, Quý Liên Hoắc hài lòng khi thấy hai đôi khuy măng sét mình
tặng anh nằm im trong đó, sáng lấp lánh bắt mắt. Còn một ngăn
kéo nữa, Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu mở ra, liếc mắt
thấy bên trong có một dải vải đen, hình tròn, rộng khoảng một
ngón tay, có một cái khóa kim loại có thể điều chỉnh.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào dải
vải đen: "Đây là cái gì?"
"Dây đeo tay áo." Vương Chiêu Mưu tự nhiên cầm một cặp dây
đeo tay áo màu đen lên đưa cho cậu xem: "Ở đây có nút gài
điều chỉnh độ rộng, nếu tay áo sơ mi rộng, có thể dùng dây đeo
tay áo để cố định."
"Cảm ơn anh Chiêu Mưu, em biết rồi." Trong mắt Quý Liên Hoắc
hiện lên chút thất vọng.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn Quý Liên Hoắc, cầm bừa một sợi dây
đeo tay áo lên tròng vào tay áo sơ mi, từ từ thắt chặt lên phía
trên khuỷu tay.
Quý Liên Hoắc sững sờ, nhìn anh cài áo sơ mi đến sát cổ, lại
nhìn dây đeo tay áo màu đen, trái tim không hiểu sao lại nóng
lên, móng vuốt mèo con cào liên tục, vừa ngứa ngáy vừa nóng
rát. Cậu thấy Vương Chiêu Mưu mặc ghi lê màu lam sẫm vào,
không buồn nhìn cậu lấy một giây mà chỉ đi đến bàn, cầm tách
cà phê lên.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc bỗng thấy khát khủng khiếp, bèn
tiến lên, từ phía sau nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Vương Chiêu
Mưu.
Vương Chiêu Mưu vừa uống cà phê vừa ngắm cảnh ngoài cửa
sổ.
Quý Liên Hoắc không nhận được phản ứng thì lòng càng thêm
kích động, hai tay không tự chủ được siết chặt, cằm tựa vào vai
Vương Chiêu Mưu, nhẹ nhàng cọ cọ. "Chiêu Chiêu, nói chuyện
với em đi."
Vương Chiêu Mưu dừng lại một lát, tiếp tục uống cà phê.
Quý Liên Hoắc cọ càng lúc càng mạnh, môi nhẹ nhàng chạm vào
vành tai anh. "Chiêu Chiêu, để ý em đi, em khó chịu."
Vương Chiêu Mưu quay đầu sang, mỉm cười, khóe môi cong nhẹ.
Quý Liên Hoắc thất thần nhìn anh, cảm thấy trái tim mình cũng
bị kéo lên theo đường cong khóe môi của anh.
"Cà phê rất được." Vương Chiêu Mưu nâng tách cà phê lên,
trong mắt ẩn hiện một nụ cười.
Trái tim Quý Liên Hoắc như bị cào mạnh hơn, cậu ghé đầu lại,
nhìn tách cà phê đã vơi một nửa, vươn tay cầm lấy, đặt môi
mình vào chỗ Vương Chiêu Mưu vừa uống ngay trước mặt anh,
uống hết phần cà phê còn lại, không để lại một giọt nào.
Vương Chiêu Mưu muốn nói "có cặn", nhưng chưa kịp mở miệng
thì cà phê dưới đáy tách đã cạn sạch.
Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu ra khỏi phòng ngủ, quay
đầu nhìn lại phòng ngủ của anh, rồi lại nhìn tách cà phê trên tay,
lòng thầm vui mừng.
Sau khi ăn sáng, Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu ra công
trường xem thầy phong thủy chuẩn bị đồ cúng. Nhìn Vương
Chiêu Mưu và đội trưởng Lý cùng nhau thắp nhang, cậu cảm
thấy hơi không thoải mái. Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình,
chờ lúc Vương Chiêu Mưu đào đất động thổ xong, Quý Liên Hoắc
cũng bước lên, lấy ra ba nén nhang, thắp lên rồi lạy tại nơi anh
vừa lạy.
Đội trưởng Lý và thầy Chu nhìn chàng trai trẻ cắm nhang, trong
mắt lộ vẻ tò mò. Vương Chiêu Mưu thấy hành động có phần đột
ngột của cậu, cũng nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.
"Em cũng muốn lễ." Quý Liên Hoắc mím môi nhẹ, ánh mắt
nghiêm túc, vô thức cao giọng cho mọi người xung quanh nghe
thấy. "Được ở bên anh Chiêu Mưu chắc hẳn là điều em đã cầu
nguyện ở kiếp trước, bây giờ em lại cầu nguyện, để có thể ở bên
anh Chiêu Mưu thật lâu thật lâu."
Đội trưởng Lý nghe vậy, nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đôi mắt
hóng hớt dần mở to, khóe miệng không tự chủ được toét ra.
Hay, đây chính là đối tượng hẹn hò của sếp lớn! Mình có thể tiếp
tục theo sếp lớn kiếm tiền hay không phụ thuộc vào cậu ta!
Thầy Chu nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đảo mắt, bấm ngón tay,
đôi mắt đầy suy tư. Vậy đây là con rồng mà sếp muốn cưỡi,
trông có vẻ hơi trẻ quá đấy, chưa đến 20 tuổi thì phải?
Vương Chiêu Mưu nghe lời Quý Liên Hoắc nói xong là hiểu rõ
chút tâm tư của cậu. Thấy Quý Liên Hoắc như thế, anh lại, nở nụ
cười, thẳng thắn giới thiệu với đội trưởng Lý và thầy Chu: "Đây
là Quý Liên Hoắc."
"Nghe danh đã lâu!" Đội trưởng Lý nóng lòng bước lên bắt tay
Quý Liên Hoắc, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn khó kìm chế.
Quý Liên Hoắc nhìn người đàn ông trung niên này, trong mắt
hiện lên chút bối rối.
"Tôi đã nghe sếp lớn nhắc đến cậu từ lâu rồi." Đội trưởng Lý
cười toe toét: "Khi nào hai người kết hôn?"
Kết hôn?
Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu, hai tai lập tức
đỏ bừng.
"Cậu em này vẫn còn rất trẻ nhỉ." Thầy Chu cũng sáp lại, tò mò
nhìn lên: "Có thể cho tôi biết ngày tháng năm sinh của cậu
không, tôi tính cho cậu và sếp?"
Quý Liên Hoắc lại ngước nhìn Vương Chiêu Mưu, thấy anh không
phản đối, cậu bèn cố nhớ lại ngày sinh nhật mà cụ Lãnh đã nói
với mình, rồi nghiêm túc kể lại cho thầy phong thủy.
"Thoạt nhìn thì tử vi khá hợp đấy." Thầy Chu tính toán liên hồi:
"Tử vi của cậu và sếp rất hợp nhau, số phận bù trừ, tôi đoán
chắc một trong hai người phải lòng người kia từ cái nhìn đầu
tiên!"
"Sao thầy biết!" Mắt Quý Liên Hoắc sáng bừng lên ngay.
"Cái đó gọi là gì, tận cùng của khoa học là huyền học." Thầy Chu
cười hì hì, nháy mắt lia lịa: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên là mật mã
ngũ hành của con người giao thoa, một khi phù hợp, sẽ có loại
lực hấp dẫn từ tính đó, hiểu chứ."
"Anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu bằng
ánh mắt sáng ngời: "Thầy này nói chúng ta hợp nhau!"
Vương Chiêu Mưu cười bất đắc dĩ, giơ tay về phía Quý Liên
Hoắc: "Biết rồi, lại đây."
Thấy Vương Chiêu Mưu vẫy tay với mình, Quý Liên Hoắc lập tức
thoát khỏi vòng vây của đội trưởng Lý và thầy Chu, chạy đến
bên anh, lòng vô cùng vui sướng.
Lễ khởi công dự án mới bắt đầu, Lão Tề đứng ra xử lý.
Quý Liên Hoắc nhìn những lẵng hoa và băng rôn ở lối vào công
trường, tiếng pháo nổ vẫn tiếp tục vang lên, khao trong mắt toát
lên vài phần khao khát. Đây là tài sản của anh Chiêu Mưu, cậu
phải hoàn thành mục tiêu mà Chiêu Chiêu đặt ra càng sớm càng
tốt, chỉ có như vậy mới đủ tư cách để đưa ra điều ước với Chiêu
Chiêu.
×××
Quý Liên Hoắc chính thức bắt đầu học kỳ mới, Vương Chiêu Mưu
thì vẫn theo dõi sát sao tình hình nhà họ Văn, không hề buông
lỏng.
Nhà họ Lãnh ra tay, hiệu suất rất cao. Công ty của cha Văn Ngạn
Bác liên tục dính vào bê bối, nhiều dự án mất đối tác, tiến độ bị
đình trệ, những thiếu sót trong quản lý tài chính hỗn loạn của
công ty bị phơi bày, nhanh chóng phải đối mặt với tình trạng
thiếu hụt vốn lưu động. Chưa đầy nửa tháng, công ty của nhà họ
Văn đã không còn hoạt động bình thường được nữa, rơi vào tình
cảnh khốn cùng.
Công ty nhà họ Văn không có khả năng trả nhiều khoản nợ đến
hạn, mỗi ngày lỗ hàng chục triệu. Vương Chiêu Mưu vốn còn
tưởng nhà họ Văn sẽ nộp đơn xin phá sản và tiến hành thanh lý,
nhưng không ngờ ông Văn lại chơi trò dại dột, cuỗm hết số tiền
còn lại của công ty rồi bỏ trốn, thậm chí không mang theo vợ
con.
Khi Vương Chiêu Mưu nghe được tin thì công ty của nhà họ Văn
đang rối tung lên. Nhân viên công ty vẫn còn bị nợ tiền lương và
các khoản trợ cấp khác, các chủ nợ đến công ty nhưng không
tìm được ai, thế là lấy hết đồ vật có giá trị trong công ty mang
bán, tình hình hỗn loạn chưa từng có.
Nhà họ Văn chủ yếu kinh doanh chuỗi siêu thị ở Tô Thành,
Vương Chiêu Mưu liên lạc với vài giám đốc của công ty nhà họ
Văn, công khai đào tường, bảo họ dẫn theo một số lượng lớn
nhân viên bên đó đến Vương Thị. Siêu thị dưới tầng hầm trung
tâm mua sắm tập đoàn Vương Thị kinh doanh khá thành công,
sau khi thị phần chuỗi siêu thị của của công ty nhà họ Văn bị bỏ
lại, Vương Chiêu Mưu dự định sẽ sao chép mô hình siêu thị tiêu
dùng đời sống, lấp đầy khoảng trống mà nhà họ Văn để lại bằng
mức giá và thái độ phải chăng hơn.
Đây là một chiếc bánh có quy mô khá lớn, ở Tô Thành, trừ nhà
họ Lãnh thì cũng chỉ có nhà họ Vương mới dám nuốt trọn.
Để tránh trường hợp nhà họ Lãnh nghĩ theo hướng khác, trước
khi chính thức tiếp quản thị phần bỏ trống của nhà họ Văn,
Vương Chiêu Mưu đã đến nhà họ Lãnh, bàn bạc với cụ Lãnh việc
này. Cụ Lãnh hiển nhiên là coi thường những gì nhà họ Văn để
lại, nghe Vương Chiêu Mưu nói muốn tiếp quản, ông cụ cũng
không nói gì.
"Chiêu Mưu, Liên Hoắc và Đại Bảo dạo này thế nào?" Lãnh Uyển
Âm không nhịn được hỏi thăm tình hình của hai chú cháu, đã lâu
không gặp, không biết Liên Hoắc còn giận nhà họ Lãnh không.
"Đại Bảo đang học ba lê, Liên Hoắc vừa mới bắt đầu học kỳ mới
nên hơi bận." Vương Chiêu Mưu nhận ra Lãnh Uyển Âm lo lắng,
mỉm cười với cụ Lãnh: "Dạo này tâm trạng Liên Hoắc ổn định,
Đại Bảo nhớ ông nhiều lắm, thường xuyên nhắc đến ông cố."
Nghĩ đến chắt trai của mình, vẻ mặt cụ Lãnh lập tức dịu lại.
"Chiêu Mưu, mấy ngày nữa là đến Thanh Minh, tôi muốn Liên
Hoắc dẫn Đại Bảo cùng đi lễ."
Vương Chiêu Mưu gật đầu, rồi thấy cụ Lãnh đang nhìn mình.
"Cậu cũng theo cùng đi."
Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn cụ Lãnh rồi gật đầu.
"Sau khi tế lễ, tôi có lời muốn nói với Liên Hoắc và Tu Minh." Cụ
Lãnh thở dài, ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu.
"Hình như tôi không thể cho Liên Hoắc thêm thời gian nữa rồi."
---
Người dịch: Nói chứ, cà vạt với phụ kiện phối đồ nó luôn có cảm
giác cực kỳ riêng tư ấy, kiểu như sẽ chẳng bạn bè hay họ hàng
nào dạy cách xử lý cả, nhất là với mấy người nhà giàu, nếu
không có cha/anh trong nhà dạy thì chắc chỉ có mướn giáo viên
chuyên về mấy cái này thôi. Ừm, nói trắng ra thì là nhà họ Lãnh
không ai nghĩ tới việc dạy cậu Quý mấy chuyện này cả, kể cả
việc dạy mấy cái lễ nghi xã giao như khiêu vũ này nọ.
PS: Dây đeo tay áo luôn là cái gì đó rất mlem mlem =))
Quý Liên Hoắc sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, thấy trong mắt anh
là tia lửa nóng bỏng.
Chiêu Chiêu chưa bao giờ nhìn mình theo cách này, anh đang
nhìn xuyên qua cậu, để thấy nhà họ Lãnh. Nếu cậu sở hữu nhà
họ Lãnh là có thể có được ánh mắt này của anh, chỉ cần dâng tài
sản của nhà họ Lãnh cho Chiêu Chiêu, anh sẽ thực hiện điều ước
của mình!
Nhiệt độ sẽ truyền đi, từ nơi có nhiệt độ cao sang nơi có nhiệt
độ thấp, càng gần nhau, nhiệt độ truyền càng nhanh. Ánh mắt
Quý Liên Hoắc hơi sáng lên, như một tia lửa vừa rơi vào vùng
đất hoang, cỏ khô trong nháy mắt bùng cháy, kèm theo gió
mạnh, ngọn lửa kết nối thành một mảng.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc nhìn một cách thành kính, kìm nén
cái nóng như than đỏ, mở cặp kính trong tay ra, từ từ đeo lên
cho người trước mặt.
"Em sẽ làm hết sức mình, thu tài sản của nhà họ Lãnh vào túi,
đưa đến tay anh." Quý Liên Hoắc vẻ mặt kiên quyết, nói như
đang lập một lời thề, ánh mắt cậu chỉ nhìn thẳng về phía trước,
dũng cảm không sợ hãi.
Cặp kính gác trên sống mũi, tầm nhìn của Vương Chiêu Mưu trở
nên rõ ràng hơn, anh mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc trước mặt
mình.
"Chiêu Chiêu, tất cả những gì của em đều là của anh." Quý Liên
Hoắc từ từ vòng tay qua thắt lưng Vương Chiêu Mưu, cúi đầu
chạm nhẹ vào chóp mũi anh.
Hơi thở của cả hai quấn lấy nhau, Vương Chiêu Mưu nhìn vào
mắt Quý Liên Hoắc, dường như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn
thấy tận cùng, vẫn trong trẻo chân thành như lúc anh mới đưa
cậu về nhà. Hơi thở của hai người gần như hòa vào nhau, môi
cũng vô thức chạm vào, sau một nụ hôn dài, hơi thở của Vương
Chiêu Mưu hơi gấp, anh liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách,
đưa tay chỉnh lại tóc cho Quý Liên Hoắc.
"Ngày mai tôi có lễ động thổ."
"Em đi cùng anh Chiêu Mưu được không?" Quý Liên Hoắc liên
tục hôn vào má Vương Chiêu Mưu, không muốn buông ra.
"Được." Vương Chiêu Mưu khẽ cười.
Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, hơi tăng thêm lực, hôn lên
trán Vương Chiêu Mưu, rồi tranh thủ cắn vào gọng kính của anh.
Quý Liên Hoắc đưa Vương Chiêu Mưu đến trước cửa phòng ngủ,
vẻ mặt quyến luyến.
Vì say rượu nên Vương Chiêu Mưu ngủ rất sâu, khi chuông báo
thức reo vào sáng hôm sau, anh vẫn còn hơi mệt. Anh đứng dậy
rửa mặt, nghe thấy tiếng động ở cửa, mở cửa ra thì thấy Quý
Liên Hoắc đang đứng đó, tay cầm tách cà phê, trong mắt không
giấu được nụ cười.
"Anh Chiêu Mưu, em đang định gõ cửa."
Liếc nhìn tách cà phê trong tay Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu
Mưu mở cửa rộng ra: "Vào đi."
Quý Liên Hoắc cầm tách cà phê bước vào, tò mò và rụt rè nhìn
quanh phòng ngủ của anh, mọi thứ có vẻ rất đơn giản và lạnh
lẽo, tủ quần áo và bàn làm việc đều là màu xám cao cấp, chỉ có
một chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, sạch sẽ đến
mức trông không có hơi người.
Vương Chiêu Mưu vẫn chưa sửa soạn xong, cửa phòng tắm còn
mở một nửa. Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn ngồi ở bàn làm việc,
thấy bóng người qua lại trong phòng tắm, qua cánh cửa hé mở,
nhìn thấy bóng lưng của anh. Chân dài eo thon, vạt áo sơ mi
trắng được nhét vào quần âu, tôn lên vòng eo. Nhìn anh chỉnh
lại cổ và tay áo trước gương, Quý Liên Hoắc đứng dậy như bị mê
hoặc, từng chút một tiến lại gần, lặng lẽ đứng ở cửa phòng tắm,
chăm chú ngắm nhìn.
Vương Chiêu Mưu đang sửa lại cổ tay áo, ngước mắt nhìn lên
kính, thấy Quý Liên Hoắc ở cửa phòng tắm, anh hơi nghiêng đầu
nhìn cậu.
Quý Liên Hoắc ánh mắt sáng long lanh, nhìn ngắm nửa khuôn
mặt nghiêng nghiêng tinh tế trước mắt, thấy anh phát hiện ra
mình thì vành tai lập tức đỏ bừng. Sao Chiêu Chiêu lại đẹp như
thế nhỉ.
Trong mắt Vương Chiêu Mưu lóe lên nụ cười nhàn nhạt, anh
không nói gì, chỉnh lại áo sơ mi trước gương, xoay người đi vào
phòng ngủ, mở ngăn kéo đựng cà vạt, đầu ngón tay lướt qua
mười mấy chiếc cà vạt, chần chừ một lát rồi lấy ra một cái màu
trơn có họa tiết tối màu.
Quý Liên Hoắc như thể phát hiện ra một thế giới mới, tò mò nhìn
Vương Chiêu Mưu mở ngăn kéo, anh thấy vậy thì khẽ cười, nói:
"Em có thể xem thử."
Được Vương Chiêu Mưu cho phép, Quý Liên Hoắc bước tới cúi
đầu nhìn hàng chục chiếc cà vạt được cuộn gọn gàng trong ngăn
kéo đựng đồ, được phân loại theo màu sắc, sắp xếp ngay ngắn
đến nỗi ngay cả những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng
chế cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Chiêu Chiêu, cái này là chị Trình sắp xếp à?" Quý Liên Hoắc
không nhịn được đưa tay ra, chạm vào bề mặt cà vạt, cảm nhận
chất liệu của chúng.
"Đây là đồ dùng cá nhân, không cần chị Trình sắp xếp." Vương
Chiêu Mưu cầm một chiếc cà vạt, mở ra trước mặt Quý Liên
Hoắc, sau đó luồn đuôi cà vạt vào nhãn ở phía sau, cuốn từ đầu
hẹp lên, cuốn từng vòng chặt lại, cuối cùng đặt vào vị trí cũ.
Quý Liên Hoắc chăm chú quan sát, biết Chiêu Chiêu đang dạy
mình cách sắp xếp cà vạt. Nhìn chiếc cà vạt cuộn tròn, Quý Liên
Hoắc mím môi, mắt lại vô thức nhìn xuống cổ tay anh. Nhìn
xong, tai cậu lại đỏ lên, cúi đầu tiếp tục nhìn vào ngăn kéo khác
của Chiêu Chiêu. Ngăn kéo này chuyên dùng để cất khuy măng
sét, Quý Liên Hoắc hài lòng khi thấy hai đôi khuy măng sét mình
tặng anh nằm im trong đó, sáng lấp lánh bắt mắt. Còn một ngăn
kéo nữa, Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu mở ra, liếc mắt
thấy bên trong có một dải vải đen, hình tròn, rộng khoảng một
ngón tay, có một cái khóa kim loại có thể điều chỉnh.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào dải
vải đen: "Đây là cái gì?"
"Dây đeo tay áo." Vương Chiêu Mưu tự nhiên cầm một cặp dây
đeo tay áo màu đen lên đưa cho cậu xem: "Ở đây có nút gài
điều chỉnh độ rộng, nếu tay áo sơ mi rộng, có thể dùng dây đeo
tay áo để cố định."
"Cảm ơn anh Chiêu Mưu, em biết rồi." Trong mắt Quý Liên Hoắc
hiện lên chút thất vọng.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn Quý Liên Hoắc, cầm bừa một sợi dây
đeo tay áo lên tròng vào tay áo sơ mi, từ từ thắt chặt lên phía
trên khuỷu tay.
Quý Liên Hoắc sững sờ, nhìn anh cài áo sơ mi đến sát cổ, lại
nhìn dây đeo tay áo màu đen, trái tim không hiểu sao lại nóng
lên, móng vuốt mèo con cào liên tục, vừa ngứa ngáy vừa nóng
rát. Cậu thấy Vương Chiêu Mưu mặc ghi lê màu lam sẫm vào,
không buồn nhìn cậu lấy một giây mà chỉ đi đến bàn, cầm tách
cà phê lên.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc bỗng thấy khát khủng khiếp, bèn
tiến lên, từ phía sau nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Vương Chiêu
Mưu.
Vương Chiêu Mưu vừa uống cà phê vừa ngắm cảnh ngoài cửa
sổ.
Quý Liên Hoắc không nhận được phản ứng thì lòng càng thêm
kích động, hai tay không tự chủ được siết chặt, cằm tựa vào vai
Vương Chiêu Mưu, nhẹ nhàng cọ cọ. "Chiêu Chiêu, nói chuyện
với em đi."
Vương Chiêu Mưu dừng lại một lát, tiếp tục uống cà phê.
Quý Liên Hoắc cọ càng lúc càng mạnh, môi nhẹ nhàng chạm vào
vành tai anh. "Chiêu Chiêu, để ý em đi, em khó chịu."
Vương Chiêu Mưu quay đầu sang, mỉm cười, khóe môi cong nhẹ.
Quý Liên Hoắc thất thần nhìn anh, cảm thấy trái tim mình cũng
bị kéo lên theo đường cong khóe môi của anh.
"Cà phê rất được." Vương Chiêu Mưu nâng tách cà phê lên,
trong mắt ẩn hiện một nụ cười.
Trái tim Quý Liên Hoắc như bị cào mạnh hơn, cậu ghé đầu lại,
nhìn tách cà phê đã vơi một nửa, vươn tay cầm lấy, đặt môi
mình vào chỗ Vương Chiêu Mưu vừa uống ngay trước mặt anh,
uống hết phần cà phê còn lại, không để lại một giọt nào.
Vương Chiêu Mưu muốn nói "có cặn", nhưng chưa kịp mở miệng
thì cà phê dưới đáy tách đã cạn sạch.
Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu ra khỏi phòng ngủ, quay
đầu nhìn lại phòng ngủ của anh, rồi lại nhìn tách cà phê trên tay,
lòng thầm vui mừng.
Sau khi ăn sáng, Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu ra công
trường xem thầy phong thủy chuẩn bị đồ cúng. Nhìn Vương
Chiêu Mưu và đội trưởng Lý cùng nhau thắp nhang, cậu cảm
thấy hơi không thoải mái. Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình,
chờ lúc Vương Chiêu Mưu đào đất động thổ xong, Quý Liên Hoắc
cũng bước lên, lấy ra ba nén nhang, thắp lên rồi lạy tại nơi anh
vừa lạy.
Đội trưởng Lý và thầy Chu nhìn chàng trai trẻ cắm nhang, trong
mắt lộ vẻ tò mò. Vương Chiêu Mưu thấy hành động có phần đột
ngột của cậu, cũng nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.
"Em cũng muốn lễ." Quý Liên Hoắc mím môi nhẹ, ánh mắt
nghiêm túc, vô thức cao giọng cho mọi người xung quanh nghe
thấy. "Được ở bên anh Chiêu Mưu chắc hẳn là điều em đã cầu
nguyện ở kiếp trước, bây giờ em lại cầu nguyện, để có thể ở bên
anh Chiêu Mưu thật lâu thật lâu."
Đội trưởng Lý nghe vậy, nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đôi mắt
hóng hớt dần mở to, khóe miệng không tự chủ được toét ra.
Hay, đây chính là đối tượng hẹn hò của sếp lớn! Mình có thể tiếp
tục theo sếp lớn kiếm tiền hay không phụ thuộc vào cậu ta!
Thầy Chu nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đảo mắt, bấm ngón tay,
đôi mắt đầy suy tư. Vậy đây là con rồng mà sếp muốn cưỡi,
trông có vẻ hơi trẻ quá đấy, chưa đến 20 tuổi thì phải?
Vương Chiêu Mưu nghe lời Quý Liên Hoắc nói xong là hiểu rõ
chút tâm tư của cậu. Thấy Quý Liên Hoắc như thế, anh lại, nở nụ
cười, thẳng thắn giới thiệu với đội trưởng Lý và thầy Chu: "Đây
là Quý Liên Hoắc."
"Nghe danh đã lâu!" Đội trưởng Lý nóng lòng bước lên bắt tay
Quý Liên Hoắc, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn khó kìm chế.
Quý Liên Hoắc nhìn người đàn ông trung niên này, trong mắt
hiện lên chút bối rối.
"Tôi đã nghe sếp lớn nhắc đến cậu từ lâu rồi." Đội trưởng Lý
cười toe toét: "Khi nào hai người kết hôn?"
Kết hôn?
Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu, hai tai lập tức
đỏ bừng.
"Cậu em này vẫn còn rất trẻ nhỉ." Thầy Chu cũng sáp lại, tò mò
nhìn lên: "Có thể cho tôi biết ngày tháng năm sinh của cậu
không, tôi tính cho cậu và sếp?"
Quý Liên Hoắc lại ngước nhìn Vương Chiêu Mưu, thấy anh không
phản đối, cậu bèn cố nhớ lại ngày sinh nhật mà cụ Lãnh đã nói
với mình, rồi nghiêm túc kể lại cho thầy phong thủy.
"Thoạt nhìn thì tử vi khá hợp đấy." Thầy Chu tính toán liên hồi:
"Tử vi của cậu và sếp rất hợp nhau, số phận bù trừ, tôi đoán
chắc một trong hai người phải lòng người kia từ cái nhìn đầu
tiên!"
"Sao thầy biết!" Mắt Quý Liên Hoắc sáng bừng lên ngay.
"Cái đó gọi là gì, tận cùng của khoa học là huyền học." Thầy Chu
cười hì hì, nháy mắt lia lịa: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên là mật mã
ngũ hành của con người giao thoa, một khi phù hợp, sẽ có loại
lực hấp dẫn từ tính đó, hiểu chứ."
"Anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu bằng
ánh mắt sáng ngời: "Thầy này nói chúng ta hợp nhau!"
Vương Chiêu Mưu cười bất đắc dĩ, giơ tay về phía Quý Liên
Hoắc: "Biết rồi, lại đây."
Thấy Vương Chiêu Mưu vẫy tay với mình, Quý Liên Hoắc lập tức
thoát khỏi vòng vây của đội trưởng Lý và thầy Chu, chạy đến
bên anh, lòng vô cùng vui sướng.
Lễ khởi công dự án mới bắt đầu, Lão Tề đứng ra xử lý.
Quý Liên Hoắc nhìn những lẵng hoa và băng rôn ở lối vào công
trường, tiếng pháo nổ vẫn tiếp tục vang lên, khao trong mắt toát
lên vài phần khao khát. Đây là tài sản của anh Chiêu Mưu, cậu
phải hoàn thành mục tiêu mà Chiêu Chiêu đặt ra càng sớm càng
tốt, chỉ có như vậy mới đủ tư cách để đưa ra điều ước với Chiêu
Chiêu.
×××
Quý Liên Hoắc chính thức bắt đầu học kỳ mới, Vương Chiêu Mưu
thì vẫn theo dõi sát sao tình hình nhà họ Văn, không hề buông
lỏng.
Nhà họ Lãnh ra tay, hiệu suất rất cao. Công ty của cha Văn Ngạn
Bác liên tục dính vào bê bối, nhiều dự án mất đối tác, tiến độ bị
đình trệ, những thiếu sót trong quản lý tài chính hỗn loạn của
công ty bị phơi bày, nhanh chóng phải đối mặt với tình trạng
thiếu hụt vốn lưu động. Chưa đầy nửa tháng, công ty của nhà họ
Văn đã không còn hoạt động bình thường được nữa, rơi vào tình
cảnh khốn cùng.
Công ty nhà họ Văn không có khả năng trả nhiều khoản nợ đến
hạn, mỗi ngày lỗ hàng chục triệu. Vương Chiêu Mưu vốn còn
tưởng nhà họ Văn sẽ nộp đơn xin phá sản và tiến hành thanh lý,
nhưng không ngờ ông Văn lại chơi trò dại dột, cuỗm hết số tiền
còn lại của công ty rồi bỏ trốn, thậm chí không mang theo vợ
con.
Khi Vương Chiêu Mưu nghe được tin thì công ty của nhà họ Văn
đang rối tung lên. Nhân viên công ty vẫn còn bị nợ tiền lương và
các khoản trợ cấp khác, các chủ nợ đến công ty nhưng không
tìm được ai, thế là lấy hết đồ vật có giá trị trong công ty mang
bán, tình hình hỗn loạn chưa từng có.
Nhà họ Văn chủ yếu kinh doanh chuỗi siêu thị ở Tô Thành,
Vương Chiêu Mưu liên lạc với vài giám đốc của công ty nhà họ
Văn, công khai đào tường, bảo họ dẫn theo một số lượng lớn
nhân viên bên đó đến Vương Thị. Siêu thị dưới tầng hầm trung
tâm mua sắm tập đoàn Vương Thị kinh doanh khá thành công,
sau khi thị phần chuỗi siêu thị của của công ty nhà họ Văn bị bỏ
lại, Vương Chiêu Mưu dự định sẽ sao chép mô hình siêu thị tiêu
dùng đời sống, lấp đầy khoảng trống mà nhà họ Văn để lại bằng
mức giá và thái độ phải chăng hơn.
Đây là một chiếc bánh có quy mô khá lớn, ở Tô Thành, trừ nhà
họ Lãnh thì cũng chỉ có nhà họ Vương mới dám nuốt trọn.
Để tránh trường hợp nhà họ Lãnh nghĩ theo hướng khác, trước
khi chính thức tiếp quản thị phần bỏ trống của nhà họ Văn,
Vương Chiêu Mưu đã đến nhà họ Lãnh, bàn bạc với cụ Lãnh việc
này. Cụ Lãnh hiển nhiên là coi thường những gì nhà họ Văn để
lại, nghe Vương Chiêu Mưu nói muốn tiếp quản, ông cụ cũng
không nói gì.
"Chiêu Mưu, Liên Hoắc và Đại Bảo dạo này thế nào?" Lãnh Uyển
Âm không nhịn được hỏi thăm tình hình của hai chú cháu, đã lâu
không gặp, không biết Liên Hoắc còn giận nhà họ Lãnh không.
"Đại Bảo đang học ba lê, Liên Hoắc vừa mới bắt đầu học kỳ mới
nên hơi bận." Vương Chiêu Mưu nhận ra Lãnh Uyển Âm lo lắng,
mỉm cười với cụ Lãnh: "Dạo này tâm trạng Liên Hoắc ổn định,
Đại Bảo nhớ ông nhiều lắm, thường xuyên nhắc đến ông cố."
Nghĩ đến chắt trai của mình, vẻ mặt cụ Lãnh lập tức dịu lại.
"Chiêu Mưu, mấy ngày nữa là đến Thanh Minh, tôi muốn Liên
Hoắc dẫn Đại Bảo cùng đi lễ."
Vương Chiêu Mưu gật đầu, rồi thấy cụ Lãnh đang nhìn mình.
"Cậu cũng theo cùng đi."
Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn cụ Lãnh rồi gật đầu.
"Sau khi tế lễ, tôi có lời muốn nói với Liên Hoắc và Tu Minh." Cụ
Lãnh thở dài, ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu.
"Hình như tôi không thể cho Liên Hoắc thêm thời gian nữa rồi."
---
Người dịch: Nói chứ, cà vạt với phụ kiện phối đồ nó luôn có cảm
giác cực kỳ riêng tư ấy, kiểu như sẽ chẳng bạn bè hay họ hàng
nào dạy cách xử lý cả, nhất là với mấy người nhà giàu, nếu
không có cha/anh trong nhà dạy thì chắc chỉ có mướn giáo viên
chuyên về mấy cái này thôi. Ừm, nói trắng ra thì là nhà họ Lãnh
không ai nghĩ tới việc dạy cậu Quý mấy chuyện này cả, kể cả
việc dạy mấy cái lễ nghi xã giao như khiêu vũ này nọ.
PS: Dây đeo tay áo luôn là cái gì đó rất mlem mlem =))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro