Chương 141
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Vị nho đậm đà xâm chiếm từng tấc trong miệng, Quý Liên Hoắc
liếm môi dưới, đột nhiên nhận ra điều gì đó. Chiêu Chiêu đến
đây để mang kẹo cho mình! Phải chăng Chiêu Chiêu muốn an ủi
mình sau khi đọc những ngôn luận trên báo?
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đứng dậy ôm chặt lấy
mình, như một chú cún lớn quấn người, đôi mắt óng ánh nước,
không chịu buông. Cún lớn cũng dễ dỗ lắm.
"Bận đến đâu cũng nên dành thời gian để nghỉ ngơi." Vương
Chiêu Mưu nhìn bộ quần áo mà Quý Liên Hoắc đã hai ngày
không thay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm cậu, xoa nhẹ:
"Sức khỏe là quan trọng nhất."
"Anh Chiêu Mưu, em biết." Quý Liên Hoắc nhớ ra điều gì đó, tai
đỏ bừng, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ xấu hổ, lấy hết can đảm nói
ra: "Em rất khỏe mạnh."
Thấy Quý Liên Hoắc như vậy, Vương Chiêu Mưu không khỏi bật
cười.
Quý Liên Hoắc nhìn nụ cười trên môi Vương Chiêu Mưu, mặt
nóng bừng lên, như để chứng minh điều gì đó, cậu vòng tay
xuống dưới cánh tay anh, tìm được điểm tựa, sau đó ôm chặt,
hai tay siết chặt như vòng sắt, cứ thế nhấc anh lên bàn.
Vương Chiêu Mưu ngồi trên bàn làm việc, bỗng hiểu được cảm
giác của cụ Lãnh khi được Quý Liên Hoắc cõng lên xuống sườn
núi.
"Anh Chiêu Mưu..." Quý Liên Hoắc hơi đỏ mặt, vòng tay ôm chặt
eo Vương Chiêu Mưu không chịu buông ra. "Anh nhẹ quá."
Vương Chiêu Mưu sửng sốt, xét theo chiều cao của anh thì cân
nặng chắc chắn không thể quá nhẹ, thế mà với Quý Liên Hoắc
lại trở thành "nhẹ quá".
Mặt Quý Liên Hoắc nóng dần lên, không biết vì sao, nhưng cậu
thực sự thích cảm giác ôm người này lên, giống như... cậu có
thể chống đỡ cho anh, để anh chỉ nhìn mình mà thôi.
Cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ, Quý Liên Hoắc vô thức ôm
Vương Chiêu Mưu thả xuống đất, che chắn cho người yêu ở phía
sau, quay mặt ra cửa.
"Anh ba!" Người chưa đến đã nghe thấy giọng, cánh cửa văn
phòng mở tung, Vương Chiêu Vân hưng phấn xông vào văn
phòng, dang rộng vòng tay muốn ôm chặt anh ba một cái.
Quý Liên Hoắc đứng trước Vương Chiêu Mưu, nhìn Vương Chiêu
Vân với vẻ mặt u ám.
Thấy ánh mắt của sếp mình, Vương Chiêu Vân lập tức ỉu xìu, hạ
tay xuống, ngoan ngoãn chào Vương Chiêu Mưu: "Anh ba, anh
tới mà không báo cho em biết."
"Dạo này thế nào?" Vương Chiêu Mưu nhìn Vương Chiêu Vân, có
thể cảm nhận rõ ràng đứa em trai thường ngày không ra gì của
mình đã trở nên trưởng thành hơn trước.
"Vì chuyện chỉnh đốn nên dạo này rất bận, nhưng cảm giác rất
mãn nguyện!" Vương Chiêu Vân đầy năng lượng: "Các anh em
chơi thử game đã qua đào tạo, sẵn sàng làm việc, họ đang xem
lại những trạng thái trước kia trên Huxin, em nghĩ họ đang làm
rất tốt!"
"Vậy sao?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhàn nhạt.
"Thật mà, em dẫn anh đi xem!" Vương Chiêu Vân rất phấn khích,
dẫn đường cho Vương Chiêu Mưu và chị Trình đi tham quan.
Chị Trình mỉm cười, cầm hộp cơm trên bàn, đi theo Vương Chiêu
Vân đến nơi mà cậu ta gọi là "khu vực kiểm duyệt". Nó giống
như một phòng máy nhỏ, với mười mấy cái máy tính mỗi phòng,
mười mấy người ngồi trước máy tính, đeo tai nghe, nhìn chằm
chằm vào màn hình, cẩn thận xem xét rồi nhấp vào nút "đạt"
hoặc "không đạt".
"Nếu không phải giám sát, em cũng đã làm rồi, kiểm duyệt tính
theo từng trạng thái, người nào thành thạo một ngày có thể
kiếm được ba bốn trăm tệ!" Vương Chiêu Vân nói với vẻ ghen tị.
Ba hoặc bốn trăm một ngày chắc chắn được coi là mức lương
cao hiện nay.
"Cậu Chiêu Vân thật giỏi." Chị Trình nhìn Vương Chiêu Vân, ánh
mắt có vẻ mãn nguyện. Vương Chiêu Vân cũng được chị Trình
chăm sóc từ nhỏ, chị biết đứa trẻ này trước kia làm người ta đau
đầu đến mức nào. Thấy Vương Chiêu Vân giờ đã có công việc tử
tế, lãnh đạo được nhiều người như vậy, chị Trình cũng rất mừng.
Được chị Trình khen ngợi, Vương Chiêu Vân cảm thấy hơi
ngượng ngùng, gãi gãi đầu cười "hề hề" vài tiếng.
"Chiêu Vân, tiếp tục cố gắng." Vương Chiêu Mưu nhìn em trai, nụ
cười hiện trên môi.
"Cảm ơn anh ba, em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!" Vương
Chiêu Vân chặt tay, ánh mắt sáng rực.
Tối nay Vương Chiêu Mưu còn việc phải làm nên anh và chị Trình
không ở lại lâu, Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Vân đưa hai
người xuống lầu, nhìn chiếc xe lái đi, Quý Liên Hoắc mãi không
thể hoàn hồn.
Vương Chiêu Vân và Quý Liên Hoắc cùng lên lầu. Thấy Quý Liên
Hoắc có vẻ không vui, Vương Chiêu Vân không nhịn được an ủi:
"Sếp Quý, những gì báo chí nói đều là nhảm nhí, theo tôi, họ chỉ
là con cáo không với được chùm nho thôi, bản thân họ cũng
mong tạo ra một Huxin khác, nhưng đáng tiếc là không có công
nghệ cũng chẳng có ý tưởng!"
Quý Liên Hoắc khựng lại, đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay
sang nhìn Vương Chiêu Vân: "Cậu mới nói gì?"
Vương Chiêu Vân nhìn vẻ mặt của Quý Liên Hoắc, sợ hãi nói:
"Tôi nói... lời của bọn họ đều là lời nói nhảm."
"Câu sau." Mắt Quý Liên Hoắc tối đi.
"Họ chỉ là con cáo... không với được chùm nho?" Vương Chiêu
Vân đảo mắt, thử mở miệng thăm dò.
Quý Liên Hoắc đứng đó, trong miệng vẫn còn vị ngọt của nho.
Hiểu được ý nghĩa của viên kẹo mà Vương Chiêu Mưu cho, cậu
lại không nhịn được cười. Chiêu Chiêu đang nói với mình, mình
chính là người với được chùm nho sao? Chỉ những ai đã nếm nho
mới biết rằng nho ngọt, vì vậy nên bỏ qua những người chê nho
chua, tiếp tục con đường của riêng mình đi. Chiêu Chiêu đang
động viên mình?
Nụ cười của Quý Liên Hoắc cứ tươi rói mãi, trong khi Vương
Chiêu Vân đứng gần đó, giả vờ không thấy gì, như thể nhìn thấy
ma.
Công ty kiểm duyệt cả ngày lẫn đêm, đợt chỉnh đốn 15 ngày kết
thúc, bên trên bắt đầu thẩm tra lại, lần này kéo dài cả tuần. Sau
khi nhóm thẩm tra đi rồi, công ty tổ chức một cuộc họp khác để
thông báo cho mọi người rằng quá trình thẩm tra đã được thông
qua. Mọi người đứng dậy reo hò, Vương Chiêu Vân vui mừng
muốn nhảy cẫng lên tại chỗ. Tất cả nhân viên cùng vỗ tay, ánh
mắt đầy niềm vui vì được sống sót.
"Hệ thống kiểm duyệt này phải được tiếp tục." Sau khi tiếng reo
hò lắng xuống, Quý Liên Hoắc nghiêm giọng nói: "Nếu muốn
Huxin tiếp tục tồn tại, chúng ta không được phép vượt qua ranh
giới lần nữa."
Mọi người gật đầu lia lịa, chỉ cần Huxin có thể tồn tại, dành
nhiều thời gian hơn để kiểm duyệt chắc chắn là điều đáng giá.
Đợt chỉnh đốn kết thúc, vài người của Vương Chiêu Vân có thành
tích tốt trong quá trình kiểm duyệt đã ở lại phòng kiểm duyệt
trạng thái, trở thành nhân viên chính thức. Vương Chiêu Vân
phát lì xì cho những người này, chúc mừng họ trong nhóm.
[Anh Vương, khi nào lại có công việc kiểm duyệt này nữa, mười
ngày qua em kiếm được nhiều hơn cả nửa năm.]
Nhóm người chơi thử game rất háo hức muốn thử.
[Em dùng tiền đó mua cho vợ một sợi dây chuyền vàng, vợ
mắng em phung phí, tối lại nấu đồ ăn ngon cho em, bảo em đi
theo anh Vương làm ăn.]
Càng ngày càng có nhiều người bắt đầu trò chuyện trong nhóm,
Vương Chiêu Vân vừa cười vừa gõ phím trên điện thoại.
[Đừng lo các anh em, Huxin hiện đang ngày càng lớn mạnh, cần
kiểm duyệt, chơi thử game cũng ngày càng nhiều, ai cũng có thể
kiếm tiền!]
Nhìn tin nhắn trả lời trong nhóm, Vương Chiêu Vân hít một hơi
thật dài, tắt điện thoại, ngồi xuống ghế, nhìn văn phòng của
mình, không giấu được niềm vui trong lòng, nở nụ cười thật tươi.
×××
Giai đoạn chỉnh đốn cuối cùng cũng xong, Quý Liên Hoắc nóng
lòng tự cho mình nghỉ một ngày, về đến nhà thấy Vương Chiêu
Mưu không có nhà, tìm một vòng ở tập đoàn Vương Thị và công
ty bất động sản rồi gọi điện cho Lão Tề, mới biết anh đã đến
Chử Thành. Cả ba lô đất ở Chử Thành đều đã mua được, tuy giá
cao hơn một chút nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Quý Liên Hoắc lái xe thẳng đến Chử Thành, cuối cùng tìm được
Vương Chiêu Mưu ở chi nhánh mới của công ty bất động sản tại
Chử Thành.
Vương Chiêu Mưu đang bàn bạc với Lão Tề và đội trưởng Lý về
việc thuê người, nghe nói có người tìm mình liền ra xem thử,
thấy Quý Liên Hoắc đứng ở cửa công ty, đôi mắt đen láy trong
veo nhìn anh, chỉ còn thiếu cái đuôi quẫy loạn xạ sau lưng.
Vương Chiêu Mưu dở khóc dở cười, dẫn Quý Liên Hoắc vào công
ty.
Lão Tề và đội trưởng Lý nhìn thấy Quý Liên Hoắc, một người
không nói nên lời, người kia cười toét miệng tới tận mang tai.
"Ái chà, đây không phải là cậu Quý sao, tôi nhớ mà!" Đội trưởng
Lý nhiệt tình tiến lên: "Đến tìm sếp lớn mà không báo trước, tôi
còn cho người đi đón cậu!"
"Cảm ơn, tôi cũng tự lái xe." Quý Liên Hoắc giữ khoảng cách với
đội trưởng Lý, bám sát Vương Chiêu Mưu.
"Ái chà chà!" Đội trưởng Lý thấy Quý Liên Hoắc dựa vào sếp lớn
thì cười híp cả mắt: "Hai người thật là thân thiết, cứ tiếp tục, tiếp
tục!"
Quý Liên Hoắc khẽ nhíu mày, nhìn đội trưởng Lý một cách thắc
mắc. Vương Chiêu Mưu tỏ vẻ bất đắc dĩ, dẫn Quý Liên Hoắc vào,
tiếp tục cùng hai người kia thảo luận những chuyện còn chưa nói
xong.
"Thực ra, đề xuất của tôi là tiến hành xây dựng từng công trình
một, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian nên chỉ có thể mở
rộng quy mô đội xây dựng, xây ba nơi cùng một lúc." Đội trưởng
Lý bày tỏ quan điểm của mình: "Tôi có một người bạn cũ làm
cùng công việc với tôi, nhưng cộng thêm người anh ấy có, tôi e
rằng vẫn chưa đủ, tốt nhất là nên đấu thầu ở Chử Thành, để
người ở địa phương có thể tham gia xây dựng, họ sẽ hiểu rõ khu
dân cư chính tay mình xây dựng hơn, đồng thời cũng có thể
quảng cáo miễn phí."
"Cũng được." Vương Chiêu Mưu gật đầu: "Vậy việc này làm
phiền đội trưởng Lý chịu trách nhiệm hoàn toàn, mặc dù ba lô
đất sẽ được xây dựng cùng một lúc, nhưng cuối cùng sẽ phải
tách ra, hoàn thành từng cái một."
"Chúng ta hoàn thành dự án số 1 hay số 3 trước?" Đội trưởng Lý
hỏi: "Hai mảnh đất này tương đối nhỏ, chắc chắn sẽ nhanh hơn."
"Đầu tiên hoàn thành dự án số 2." Vương Chiêu Mưu nhìn đội
trưởng Lý: "Lần này khác với trước đây, dự án số 1 và số 3 sẽ
bán trước xây sau."
Đội trưởng Lý còn chưa hiểu rõ, nhưng Quý Liên Hoắc lại biết rõ
lý do Vương Chiêu Mưu làm như vậy. Anh muốn tối đa hóa tỷ lệ
chiến thắng của cậu trong thời gian cụ Lãnh quy định.
"Cậu là sếp lớn, tôi nghe cậu." Đội trưởng Lý nghĩ đến chuyện
đường ống dẫn khí đốt tự nhiên và bãi đậu xe ngầm trước đó thì
cười "hề hề", ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc với ánh mắt đầy ẩn
ý.
Đêm hôm đó, khi Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc sắp trở về
Tô Thành, đội trưởng Lý đích thân đến tiễn họ, còn mang theo
một hũ lớn đựng thứ gì đó gói trong vải, cười tủm tỉm nói rằng
đó là quà tặng cho họ.
Về đến Tô Thành, Quý Liên Hoắc ôm cái hũ lớn bước ra khỏi xe,
lúc vào biệt thự đã thu hút sự tò mò của chị Trình. Cậu tháo bỏ
tấm vải quấn quanh hũ lớn trước mặt Vương Chiêu Mưu và chị
Trình, bộ mặt thật của nó dần lộ ra.
Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Mưu nhìn rượu thuốc trước mặt,
hơi đờ ra một lát.
Chị Trình rất có kinh nghiệm, nhìn vào những loại thảo dược
ngâm trong hũ lớn, vừa chỉ vào chúng vừa nói: "Đây là đỗ trọng,
bổ gan thận, cái này là tơ hồng vàng, bổ thận tráng dương, nhục
thung dung, cũng tráng dương bổ máu..." Chị Trình đếm một
hồi, từ từ ngẩng đầu lên nhìn hai người kia, miệng không nói gì
nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả. Thật ra là cậu không được hay
là cậu chủ không được?
Tai Quý Liên Hoắc đỏ ửng hết lên, nhìn Vương Chiêu Mưu bằng
đôi mắt ngấn nước rồi quấn tấm vải vừa cởi ra về chỗ cũ.
liếm môi dưới, đột nhiên nhận ra điều gì đó. Chiêu Chiêu đến
đây để mang kẹo cho mình! Phải chăng Chiêu Chiêu muốn an ủi
mình sau khi đọc những ngôn luận trên báo?
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đứng dậy ôm chặt lấy
mình, như một chú cún lớn quấn người, đôi mắt óng ánh nước,
không chịu buông. Cún lớn cũng dễ dỗ lắm.
"Bận đến đâu cũng nên dành thời gian để nghỉ ngơi." Vương
Chiêu Mưu nhìn bộ quần áo mà Quý Liên Hoắc đã hai ngày
không thay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm cậu, xoa nhẹ:
"Sức khỏe là quan trọng nhất."
"Anh Chiêu Mưu, em biết." Quý Liên Hoắc nhớ ra điều gì đó, tai
đỏ bừng, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ xấu hổ, lấy hết can đảm nói
ra: "Em rất khỏe mạnh."
Thấy Quý Liên Hoắc như vậy, Vương Chiêu Mưu không khỏi bật
cười.
Quý Liên Hoắc nhìn nụ cười trên môi Vương Chiêu Mưu, mặt
nóng bừng lên, như để chứng minh điều gì đó, cậu vòng tay
xuống dưới cánh tay anh, tìm được điểm tựa, sau đó ôm chặt,
hai tay siết chặt như vòng sắt, cứ thế nhấc anh lên bàn.
Vương Chiêu Mưu ngồi trên bàn làm việc, bỗng hiểu được cảm
giác của cụ Lãnh khi được Quý Liên Hoắc cõng lên xuống sườn
núi.
"Anh Chiêu Mưu..." Quý Liên Hoắc hơi đỏ mặt, vòng tay ôm chặt
eo Vương Chiêu Mưu không chịu buông ra. "Anh nhẹ quá."
Vương Chiêu Mưu sửng sốt, xét theo chiều cao của anh thì cân
nặng chắc chắn không thể quá nhẹ, thế mà với Quý Liên Hoắc
lại trở thành "nhẹ quá".
Mặt Quý Liên Hoắc nóng dần lên, không biết vì sao, nhưng cậu
thực sự thích cảm giác ôm người này lên, giống như... cậu có
thể chống đỡ cho anh, để anh chỉ nhìn mình mà thôi.
Cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ, Quý Liên Hoắc vô thức ôm
Vương Chiêu Mưu thả xuống đất, che chắn cho người yêu ở phía
sau, quay mặt ra cửa.
"Anh ba!" Người chưa đến đã nghe thấy giọng, cánh cửa văn
phòng mở tung, Vương Chiêu Vân hưng phấn xông vào văn
phòng, dang rộng vòng tay muốn ôm chặt anh ba một cái.
Quý Liên Hoắc đứng trước Vương Chiêu Mưu, nhìn Vương Chiêu
Vân với vẻ mặt u ám.
Thấy ánh mắt của sếp mình, Vương Chiêu Vân lập tức ỉu xìu, hạ
tay xuống, ngoan ngoãn chào Vương Chiêu Mưu: "Anh ba, anh
tới mà không báo cho em biết."
"Dạo này thế nào?" Vương Chiêu Mưu nhìn Vương Chiêu Vân, có
thể cảm nhận rõ ràng đứa em trai thường ngày không ra gì của
mình đã trở nên trưởng thành hơn trước.
"Vì chuyện chỉnh đốn nên dạo này rất bận, nhưng cảm giác rất
mãn nguyện!" Vương Chiêu Vân đầy năng lượng: "Các anh em
chơi thử game đã qua đào tạo, sẵn sàng làm việc, họ đang xem
lại những trạng thái trước kia trên Huxin, em nghĩ họ đang làm
rất tốt!"
"Vậy sao?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhàn nhạt.
"Thật mà, em dẫn anh đi xem!" Vương Chiêu Vân rất phấn khích,
dẫn đường cho Vương Chiêu Mưu và chị Trình đi tham quan.
Chị Trình mỉm cười, cầm hộp cơm trên bàn, đi theo Vương Chiêu
Vân đến nơi mà cậu ta gọi là "khu vực kiểm duyệt". Nó giống
như một phòng máy nhỏ, với mười mấy cái máy tính mỗi phòng,
mười mấy người ngồi trước máy tính, đeo tai nghe, nhìn chằm
chằm vào màn hình, cẩn thận xem xét rồi nhấp vào nút "đạt"
hoặc "không đạt".
"Nếu không phải giám sát, em cũng đã làm rồi, kiểm duyệt tính
theo từng trạng thái, người nào thành thạo một ngày có thể
kiếm được ba bốn trăm tệ!" Vương Chiêu Vân nói với vẻ ghen tị.
Ba hoặc bốn trăm một ngày chắc chắn được coi là mức lương
cao hiện nay.
"Cậu Chiêu Vân thật giỏi." Chị Trình nhìn Vương Chiêu Vân, ánh
mắt có vẻ mãn nguyện. Vương Chiêu Vân cũng được chị Trình
chăm sóc từ nhỏ, chị biết đứa trẻ này trước kia làm người ta đau
đầu đến mức nào. Thấy Vương Chiêu Vân giờ đã có công việc tử
tế, lãnh đạo được nhiều người như vậy, chị Trình cũng rất mừng.
Được chị Trình khen ngợi, Vương Chiêu Vân cảm thấy hơi
ngượng ngùng, gãi gãi đầu cười "hề hề" vài tiếng.
"Chiêu Vân, tiếp tục cố gắng." Vương Chiêu Mưu nhìn em trai, nụ
cười hiện trên môi.
"Cảm ơn anh ba, em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!" Vương
Chiêu Vân chặt tay, ánh mắt sáng rực.
Tối nay Vương Chiêu Mưu còn việc phải làm nên anh và chị Trình
không ở lại lâu, Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Vân đưa hai
người xuống lầu, nhìn chiếc xe lái đi, Quý Liên Hoắc mãi không
thể hoàn hồn.
Vương Chiêu Vân và Quý Liên Hoắc cùng lên lầu. Thấy Quý Liên
Hoắc có vẻ không vui, Vương Chiêu Vân không nhịn được an ủi:
"Sếp Quý, những gì báo chí nói đều là nhảm nhí, theo tôi, họ chỉ
là con cáo không với được chùm nho thôi, bản thân họ cũng
mong tạo ra một Huxin khác, nhưng đáng tiếc là không có công
nghệ cũng chẳng có ý tưởng!"
Quý Liên Hoắc khựng lại, đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay
sang nhìn Vương Chiêu Vân: "Cậu mới nói gì?"
Vương Chiêu Vân nhìn vẻ mặt của Quý Liên Hoắc, sợ hãi nói:
"Tôi nói... lời của bọn họ đều là lời nói nhảm."
"Câu sau." Mắt Quý Liên Hoắc tối đi.
"Họ chỉ là con cáo... không với được chùm nho?" Vương Chiêu
Vân đảo mắt, thử mở miệng thăm dò.
Quý Liên Hoắc đứng đó, trong miệng vẫn còn vị ngọt của nho.
Hiểu được ý nghĩa của viên kẹo mà Vương Chiêu Mưu cho, cậu
lại không nhịn được cười. Chiêu Chiêu đang nói với mình, mình
chính là người với được chùm nho sao? Chỉ những ai đã nếm nho
mới biết rằng nho ngọt, vì vậy nên bỏ qua những người chê nho
chua, tiếp tục con đường của riêng mình đi. Chiêu Chiêu đang
động viên mình?
Nụ cười của Quý Liên Hoắc cứ tươi rói mãi, trong khi Vương
Chiêu Vân đứng gần đó, giả vờ không thấy gì, như thể nhìn thấy
ma.
Công ty kiểm duyệt cả ngày lẫn đêm, đợt chỉnh đốn 15 ngày kết
thúc, bên trên bắt đầu thẩm tra lại, lần này kéo dài cả tuần. Sau
khi nhóm thẩm tra đi rồi, công ty tổ chức một cuộc họp khác để
thông báo cho mọi người rằng quá trình thẩm tra đã được thông
qua. Mọi người đứng dậy reo hò, Vương Chiêu Vân vui mừng
muốn nhảy cẫng lên tại chỗ. Tất cả nhân viên cùng vỗ tay, ánh
mắt đầy niềm vui vì được sống sót.
"Hệ thống kiểm duyệt này phải được tiếp tục." Sau khi tiếng reo
hò lắng xuống, Quý Liên Hoắc nghiêm giọng nói: "Nếu muốn
Huxin tiếp tục tồn tại, chúng ta không được phép vượt qua ranh
giới lần nữa."
Mọi người gật đầu lia lịa, chỉ cần Huxin có thể tồn tại, dành
nhiều thời gian hơn để kiểm duyệt chắc chắn là điều đáng giá.
Đợt chỉnh đốn kết thúc, vài người của Vương Chiêu Vân có thành
tích tốt trong quá trình kiểm duyệt đã ở lại phòng kiểm duyệt
trạng thái, trở thành nhân viên chính thức. Vương Chiêu Vân
phát lì xì cho những người này, chúc mừng họ trong nhóm.
[Anh Vương, khi nào lại có công việc kiểm duyệt này nữa, mười
ngày qua em kiếm được nhiều hơn cả nửa năm.]
Nhóm người chơi thử game rất háo hức muốn thử.
[Em dùng tiền đó mua cho vợ một sợi dây chuyền vàng, vợ
mắng em phung phí, tối lại nấu đồ ăn ngon cho em, bảo em đi
theo anh Vương làm ăn.]
Càng ngày càng có nhiều người bắt đầu trò chuyện trong nhóm,
Vương Chiêu Vân vừa cười vừa gõ phím trên điện thoại.
[Đừng lo các anh em, Huxin hiện đang ngày càng lớn mạnh, cần
kiểm duyệt, chơi thử game cũng ngày càng nhiều, ai cũng có thể
kiếm tiền!]
Nhìn tin nhắn trả lời trong nhóm, Vương Chiêu Vân hít một hơi
thật dài, tắt điện thoại, ngồi xuống ghế, nhìn văn phòng của
mình, không giấu được niềm vui trong lòng, nở nụ cười thật tươi.
×××
Giai đoạn chỉnh đốn cuối cùng cũng xong, Quý Liên Hoắc nóng
lòng tự cho mình nghỉ một ngày, về đến nhà thấy Vương Chiêu
Mưu không có nhà, tìm một vòng ở tập đoàn Vương Thị và công
ty bất động sản rồi gọi điện cho Lão Tề, mới biết anh đã đến
Chử Thành. Cả ba lô đất ở Chử Thành đều đã mua được, tuy giá
cao hơn một chút nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Quý Liên Hoắc lái xe thẳng đến Chử Thành, cuối cùng tìm được
Vương Chiêu Mưu ở chi nhánh mới của công ty bất động sản tại
Chử Thành.
Vương Chiêu Mưu đang bàn bạc với Lão Tề và đội trưởng Lý về
việc thuê người, nghe nói có người tìm mình liền ra xem thử,
thấy Quý Liên Hoắc đứng ở cửa công ty, đôi mắt đen láy trong
veo nhìn anh, chỉ còn thiếu cái đuôi quẫy loạn xạ sau lưng.
Vương Chiêu Mưu dở khóc dở cười, dẫn Quý Liên Hoắc vào công
ty.
Lão Tề và đội trưởng Lý nhìn thấy Quý Liên Hoắc, một người
không nói nên lời, người kia cười toét miệng tới tận mang tai.
"Ái chà, đây không phải là cậu Quý sao, tôi nhớ mà!" Đội trưởng
Lý nhiệt tình tiến lên: "Đến tìm sếp lớn mà không báo trước, tôi
còn cho người đi đón cậu!"
"Cảm ơn, tôi cũng tự lái xe." Quý Liên Hoắc giữ khoảng cách với
đội trưởng Lý, bám sát Vương Chiêu Mưu.
"Ái chà chà!" Đội trưởng Lý thấy Quý Liên Hoắc dựa vào sếp lớn
thì cười híp cả mắt: "Hai người thật là thân thiết, cứ tiếp tục, tiếp
tục!"
Quý Liên Hoắc khẽ nhíu mày, nhìn đội trưởng Lý một cách thắc
mắc. Vương Chiêu Mưu tỏ vẻ bất đắc dĩ, dẫn Quý Liên Hoắc vào,
tiếp tục cùng hai người kia thảo luận những chuyện còn chưa nói
xong.
"Thực ra, đề xuất của tôi là tiến hành xây dựng từng công trình
một, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian nên chỉ có thể mở
rộng quy mô đội xây dựng, xây ba nơi cùng một lúc." Đội trưởng
Lý bày tỏ quan điểm của mình: "Tôi có một người bạn cũ làm
cùng công việc với tôi, nhưng cộng thêm người anh ấy có, tôi e
rằng vẫn chưa đủ, tốt nhất là nên đấu thầu ở Chử Thành, để
người ở địa phương có thể tham gia xây dựng, họ sẽ hiểu rõ khu
dân cư chính tay mình xây dựng hơn, đồng thời cũng có thể
quảng cáo miễn phí."
"Cũng được." Vương Chiêu Mưu gật đầu: "Vậy việc này làm
phiền đội trưởng Lý chịu trách nhiệm hoàn toàn, mặc dù ba lô
đất sẽ được xây dựng cùng một lúc, nhưng cuối cùng sẽ phải
tách ra, hoàn thành từng cái một."
"Chúng ta hoàn thành dự án số 1 hay số 3 trước?" Đội trưởng Lý
hỏi: "Hai mảnh đất này tương đối nhỏ, chắc chắn sẽ nhanh hơn."
"Đầu tiên hoàn thành dự án số 2." Vương Chiêu Mưu nhìn đội
trưởng Lý: "Lần này khác với trước đây, dự án số 1 và số 3 sẽ
bán trước xây sau."
Đội trưởng Lý còn chưa hiểu rõ, nhưng Quý Liên Hoắc lại biết rõ
lý do Vương Chiêu Mưu làm như vậy. Anh muốn tối đa hóa tỷ lệ
chiến thắng của cậu trong thời gian cụ Lãnh quy định.
"Cậu là sếp lớn, tôi nghe cậu." Đội trưởng Lý nghĩ đến chuyện
đường ống dẫn khí đốt tự nhiên và bãi đậu xe ngầm trước đó thì
cười "hề hề", ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc với ánh mắt đầy ẩn
ý.
Đêm hôm đó, khi Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc sắp trở về
Tô Thành, đội trưởng Lý đích thân đến tiễn họ, còn mang theo
một hũ lớn đựng thứ gì đó gói trong vải, cười tủm tỉm nói rằng
đó là quà tặng cho họ.
Về đến Tô Thành, Quý Liên Hoắc ôm cái hũ lớn bước ra khỏi xe,
lúc vào biệt thự đã thu hút sự tò mò của chị Trình. Cậu tháo bỏ
tấm vải quấn quanh hũ lớn trước mặt Vương Chiêu Mưu và chị
Trình, bộ mặt thật của nó dần lộ ra.
Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Mưu nhìn rượu thuốc trước mặt,
hơi đờ ra một lát.
Chị Trình rất có kinh nghiệm, nhìn vào những loại thảo dược
ngâm trong hũ lớn, vừa chỉ vào chúng vừa nói: "Đây là đỗ trọng,
bổ gan thận, cái này là tơ hồng vàng, bổ thận tráng dương, nhục
thung dung, cũng tráng dương bổ máu..." Chị Trình đếm một
hồi, từ từ ngẩng đầu lên nhìn hai người kia, miệng không nói gì
nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả. Thật ra là cậu không được hay
là cậu chủ không được?
Tai Quý Liên Hoắc đỏ ửng hết lên, nhìn Vương Chiêu Mưu bằng
đôi mắt ngấn nước rồi quấn tấm vải vừa cởi ra về chỗ cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro