Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 156

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn người đàn ông mỉm cười dịu dàng,
mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Vương Chiêu Mưu.
Người này trông quen quen, nhưng mình không nhớ đã gặp ở
đâu.
Lúc đó, quả thật là cảm thấy... quen thuộc.
Quý Đại Bảo đảo mắt, Vương Chiêu Mưu, tại sao lại hỏi mình câu
hỏi này?
Dường như có một đáp án đang rục rịch dưới lòng đất, vô số
hình ảnh hiện lên trong tâm trí Quý Đại Bảo. Lần đầu tiên gặp
nhau, đôi mắt người đàn ông này ngấn lệ, miệng thốt ra những
lời trong cơn say.
"...Tổng... hôm nay không lạnh... thu mua..."
Trước lần đầu mình bị đánh, chính Vương Chiêu Mưu đã đuổi
mọi người trong phòng làm việc ra ngoài, lấy cớ rửa tay rồi bỏ
đi, để lại máy tính vẫn sáng đèn trước mặt mình. Sau đó chính
anh ta dẫn những người khác đến, bắt quả tang mình đang dùng
máy tính!
Lần thứ hai mình bị đánh cũng là vì dùng điện thoại của Vương
Chiêu Mưu để đọc bài viết trên diễn đàn, điện thoại của anh ta
cứ thế đặt trước mặt mình!
Tại sao Vương Chiêu Mưu lại chắc chắn rằng mình sẽ chơi trên
máy tính, mình sẽ đụng vào điện thoại? Rồi bây giờ lại hỏi mình,
lúc mới gặp nhau có cảm thấy anh ta trông quen quen không.
Quan trọng hơn, anh ta vừa gọi mình là "tổng giám đốc Lãnh"!
Cách gọi này rõ ràng chỉ xuất hiện sau khi mình trở thành tổng
giám đốc của Lãnh Thị ở kiếp trước!
Quý Đại Bảo sửng sốt hồi lâu, rồi từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt
đen tròn đầy vẻ sợ hãi.
Loại bỏ tất cả các đáp án không thể, chỉ còn lại một lời giải thích
duy nhất.
Hơi thở của Quý Đại Bảo bắt đầu bất ổn, sao mình không nghĩ ra
sớm hơn nhỉ!
Mình tái sinh không phải là trường hợp cá biệt!
Vương Chiêu Mưu cũng đã sống lại!!!
Vương Chiêu Mưu biết điều gì sắp xảy ra về sau, biết chú út sẽ là
người thừa kế nhà họ Lãnh, anh ta vươn tay ra giúp đỡ là có
mục đích, vì cố tình tiếp cận mình và chú út!
Quý Đại Bảo cảm thấy lạnh sống lưng, ngẩng đầu nhìn người
đàn ông trước mặt, bất giác lùi lại. Mình bị đánh nhiều lần đều là
vì anh ta, đủ kiểu lớp học cũng là cách anh ta tra tấn mình, và
bây giờ, chuyện nhận con nuôi chắc hẳn là do anh ta đề xuất, rồi
để chú út nói cho mình biết!
"Tại sao anh lại làm như vậy!" Quý Đại Bảo dựa vào tường, ánh
mắt tràn đầy sợ hãi và nghi hoặc: "Chúng ta không có thù oán
gì..."
Nghe câu hỏi của Quý Đại Bảo, Vương Chiêu Mưu im lặng một
lát, đưa tay từ từ tháo chiếc kính trên sống mũi xuống, nhìn vào
mắt tổng giám đốc Lãnh.
"Tổng giám đốc Lãnh quả nhiên là quý nhân nên hay quên."
Vương Chiêu Mưu vẫn tươi cười: "Nhưng cũng phải nhỉ, một tập
đoàn Vương Thị thôi mà, với cậu, đó chỉ là vấn đề của một câu
nói."
Tập đoàn Vương Thị?
Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn người trước mặt, đột nhiên nhớ tới
bản tin tài chính mình từng đọc, cùng với tiêu đề của bản tin đó.
[Tập đoàn Vương Thị phá sản thanh lý, mất khả năng
thanh toán, người điều hành từng được mô tả là "doanh
nhân kiệt xuất".]
Khi ký ức ùa về, Quý Đại Bảo chợt nhớ ra mình đã đứng trên nóc
tòa nhà Lãnh Thị, đối diện với tập đoàn Vương Thị gần đó, nói ra
một câu.
"Trời lạnh rồi, cho Vương Thị phá sản thôi."
Quý Đại Bảo ngơ ngác dựa vào tường, nhớ ra khi đó quản gia
đang đứng sau lưng mình. Từ khi mình vào nhà họ Lãnh, ông
quản gia đã được cụ Lãnh cử đến để chăm sóc mình, bất kể
mình muốn gì, quản gia đều sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn.
Muốn uống cà phê, quản gia mua cả quán cà phê cũng là chuyện
thường tình. Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói đó, nhà họ Lãnh thực
sự làm cho tập đoàn Vương Thị phá sản sao?
Quý Đại Bảo đột nhiên hiểu ra sự thù địch của Vương Chiêu Mưu
đối với mình xuất phát từ đâu.
Quý Đại Bảo há hốc miệng, không biết phải bắt đầu thế nào. Với
thế lực của nhà họ Lãnh, sau khi mình nói xong câu đó, Vương
Thị đã phá sản, sẽ có vô số người lợi dụng để chà đạp nhà họ
Vương, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tổng giám đốc tập đoàn
Vương Thị. Nó nhớ lại những tin tức mình từng thấy vào thời
điểm đó, có vẻ như có một doanh nhân phá sản nhảy lầu.
"Anh nhảy lầu rồi... tái sinh sao?" Quý Đại Bảo không dám nhìn
thẳng vào người đàn ông trước mặt.
"Tôi không nhảy lầu, tôi chưa bao giờ từ bỏ hy vọng." Vương
Chiêu Mưu cúi xuống, nâng cằm Quý Đại Bảo lên, bắt nó nhìn
vào mắt mình.
"Tôi đã cầu xin tất cả những đối tác của mình, nhưng tất cả
những gì tôi nhận được chỉ là rác rưởi và sỉ nhục vô tận; kẻ thù
cũ tìm đến nhà, tâm phúc của tôi đã chết để cứu tôi; không có
nhà họ Vương chèn ép, thằng súc sinh đã giết chết chị tôi diễu
võ dương oai trước mặt tôi..."
Vương Chiêu Mưu nói chậm lại, nhìn chằm chằm linh hồn hơn
hai mươi tuổi bên dưới lớp da một đứa trẻ, khẽ cong khóe môi.
"Tất cả đều là nhờ tổng giám đốc Lãnh ban cho!"
Vai Quý Đại Bảo hơi run, nó nhìn người đàn ông trước mặt,
không còn đường lui nữa.
"Cậu có thể không biết." Vương Chiêu Mưu buông tay, đứng dậy,
cúi đầu nhìn Quý Đại Bảo. "Sau khi biết cậu cũng tái sinh, tôi vui
mừng thế nào đâu."
Quý Đại Bảo run rẩy cúi đầu, siết chặt ngón tay mình.
"Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc cậu tái sinh." Vương Chiêu
Mưu mỉm cười. "Cậu phải bất lực nhìn người mà mình đã hại
chết lấy đi mọi thứ mà lẽ ra mình nên có, và cậu biết rõ tại sao
mình lại có kết cục này."
"Anh, anh chết rồi?" Quý Đại Bảo cẩn thận ngước lên.
"Đúng đấy." Vương Chiêu Mưu vẫn cười: "Tôi chưa bao giờ từ bỏ
hy vọng, sau đó, tôi chứng kiến hy vọng của mình lần lượt tan
vỡ. Tôi thậm chí còn đến tận tòa nhà Lãnh Thị để hỏi rõ lý do,
nhưng một người như tôi chỉ đáng bị vệ sĩ của cậu đuổi ra ngoài.
Tôi chết vì bệnh trong tầng hầm, và có lẽ sẽ không ai tìm thấy
tôi trong một thời gian dài."
Vương Chiêu Mưu nâng tay, mỉm cười véo má Quý Đại Bảo.
"Cậu nghĩ những lý do này đủ để tôi trả thù rồi chứ?"
"Tôi chỉ... nói một câu thôi." Quý Đại Bảo cắn môi, nói lí nhí: "Tôi
không cố ý hại chết anh."
Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Đại Bảo, xem ra đến tận lúc
này, tổng giám đốc Lãnh vẫn cảm thấy mình không sai.
Không thấy Vương Chiêu Mưu nói gì, Quý Đại Bảo ngẩng đầu lên
muốn giải thích: "Giống như một con voi vô tình giẫm chết một
con kiến, con voi không cố ý làm vậy, nó cũng không biết rằng
hành động như vậy sẽ gây ra thảm họa cho con kiến."
Vương Chiêu Mưu cười vui vẻ nhìn Quý Đại Bảo, đeo kính vào,
cúi xuống lạnh lùng nhìn nó: "Vậy thì hãy nhìn kỹ xem bây giờ ai
là con kiến."
Quý Đại Bảo nhìn cái lạnh trong mắt người kia, vội vàng cúi đầu,
cắn chặt môi dưới.
"Nhận con nuôi chỉ là khởi đầu thôi." Vương Chiêu Mưu cười, đi
ra khỏi phòng: "Những ngày tươi đẹp của cậu vẫn còn ở phía
trước."
Quý Đại Bảo vô thức nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn bóng lưng
người đàn ông kia, cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Người duy nhất
có thể cứu mình bây giờ là chú út. Nhưng liệu chú út có tin vào
lời mình nói không?
Quý Đại Bảo chìm vào suy nghĩ, lau những giọt nước mắt đã khô
trên mặt, đôi lông mày nhíu chặt.
Thấy Vương Chiêu Mưu từ trong phòng đi ra, Quý Liên Hoắc rửa
tay, cầm ly nước cam tươi, vui vẻ bước tới: "Anh Chiêu Mưu, em
làm nước cam bằng máy ép trái cây chị Trình mới mua, anh nếm
thử được không?"
Vương Chiêu Mưu cầm lấy ly nước cam, nhấp vài ngụm. Vừa nói
chuyện với Quý Đại Bảo hơi nhiều, đúng là miệng hơi khô.
"Anh Chiêu Mưu, anh mặc kệ Đại Bảo đi, không thể chiều trẻ con
được, không thể cứ hễ nó khóc lóc là cho nó bất cứ thứ gì nó
muốn." Quý Liên Hoắc nghiêm túc nói: "Nếu tình trạng này kéo
dài, nó sẽ dùng tiếng khóc làm vũ khí đối phó chúng ta, anh
Chiêu Mưu không thể mềm lòng, không thể thỏa hiệp, cứ lờ nó
đi!"
Vương Chiêu Mưu vừa uống nước cam vừa mỉm cười nhìn Quý
Liên Hoắc.
"Anh Chiêu Mưu, ngon không?" Quý Liên Hoắc cười nói: "Nếu
anh thích, mỗi ngày em sẽ làm nước ép cho anh Chiêu Mưu."
"Cách ngày một lần là được." Vương Chiêu Mưu nếm thử nước
cam, thấy hơi ngọt, hình như là cho quá nhiều đường.
"Dạ được anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc mỉm cười đồng ý, vừa
nhìn Vương Chiêu Mưu vừa vô thức liếm môi dưới.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc hạ giọng, từ phía sau vươn tay ra,
thân mật ôm lấy eo Vương Chiêu Mưu. "Em đột nhiên nhận ra
rằng vẫn còn một việc chúng ta chưa lên kế hoạch."
Nhìn vào đôi mắt đen sáng rực của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu
Mưu khựng lại, hiểu ngay cậu đang nói đến điều gì. Vấn đề này
quả thực cũng rất quan trọng, liên quan đến mức độ hòa hợp
của cuộc sống sau này.
"Em đã tra thử rồi, bác sĩ nói là một lần một ngày đối với những
cặp đôi còn trẻ mới cưới là bình thường." Quý Liên Hoắc dán sát
lên Vương Chiêu Mưu, cúi đầu hôn lên cổ anh, ánh mắt toát lên
vài phần nịnh nọt, giọng nói trầm thấp. "Chiêu Chiêu thấy như
thế nào là thích hợp?"
"Một hoặc hai lần một tuần, khi không mệt mỏi." Vương Chiêu
Mưu uống nước cam, cố giữ giọng điệu bình tĩnh.
Quý Liên Hoắc dừng lại, nhìn Vương Chiêu Mưu bằng ánh mắt
trong sáng tha thiết.
Vương Chiêu Mưu cầm ly nước cam im lặng một lát, nhớ ra Quý
Liên Hoắc chỉ mới 20 tuổi, đang là thời kỳ sung mãn, sức khỏe
của bản thân anh cũng đang trong trạng thái rất tốt, là thời kỳ
đẹp nhất của tuổi trẻ.
"Thỉnh thoảng cũng có lúc thưởng thêm." Vương Chiêu Mưu thỏa
hiệp, nâng tay nhéo vành tai đỏ ửng của Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc lập tức đỏ bừng mặt, ghé sát lại, thân mật hôn
môi Vương Chiêu Mưu. Nụ hôn mang theo hương thơm ngọt
ngào của nước cam, một tay anh Chiêu Mưu còn ôm lấy cổ
mình, Quý Liên Hoắc cảm thấy như mình đang say. Được ở bên
người mình yêu thương thật là tuyệt vời.
Sau khi hoàn thành công việc, hai người ngồi trên sô pha cùng
xem TV. Trong phòng khách chỉ có một vài ngọn đèn phụ, độ
sáng cũng khá yếu, ánh sáng phát ra từ TV cũng thay đổi theo
hình ảnh trên đó. Quý Liên Hoắc dán sát bên người yêu, mắt
sáng rực, thỉnh thoảng lại trộm vài nụ hôn.
Đến giờ đi ngủ, Quý Liên Hoắc mới nhớ ra Quý Đại Bảo, mở cửa
thì thấy nó không còn gào khóc nữa mà ngồi trên giường, rụt vai
nức nở.
Quý Liên Hoắc bước tới, ngồi xổm trước mặt Quý Đại Bảo, xoa
đầu nó: "Không khóc nữa?"
Quý Đại Bảo nước mắt rưng rưng nhìn chú út, đảo mắt: "Pa pa,
pa pa ghét người khác nói dối mình không?"
Quý Liên Hoắc dừng lại, nhìn đứa trẻ trước mặt, gật đầu: "Vậy
nên tốt nhất là con đừng nói dối ba."
"Nếu người thân khác phản bội thì sao?" Quý Đại Bảo khịt mũi:
"Còn dượng thì sao?"
Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo, mắt tối đi. "Nếu gọi anh Chiêu
Mưu là dượng thì hãy ngoan ngoãn gọi chú là chú hoặc chú út,
chú không muốn nghe con gọi chú là ba, mà gọi bạn đời của chú
là dượng."
Quý Đại Bảo tủi thân bĩu môi, cúi đầu nói lí nhí: "Vậy nếu pa pa
Chiêu Mưu nói dối thì sao?"
"Thì anh Chiêu Mưu hẳn phải có lý do của riêng mình." Quý Liên
Hoắc kiên định Quý Đại Bảo buồn bã, chỉ có thể lau nước mắt rồi tăng tốc.
"Ngày xưa, khi con đã lớn, lúc đó con chưa biết pa pa Chiêu
Mưu, vì một câu nói, cấp dưới của con đã vô tình làm hại pa pa
Chiêu Mưu..."
Quý Liên Hoắc khẽ đảo mắt, đưa tay bịt miệng Quý Đại Bảo: "Ba
không thích câu chuyện của con."
Quý Đại Bảo lùi lại, tủi thân: "Pa pa, để con nói hết câu được
không."
"Chuyện này con không cần kể nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi."
Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo, ánh mắt u ám.
"Sao lại... kết thúc rồi." Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn chú út.
"Bởi vì, nếu con thật sự làm tổn thương anh Chiêu Mưu, ba sẽ
đánh gãy cả hai chân của con, ném con đến nhà họ Lãnh." Quý
Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào cháu trai mình, nhấn mạnh từng
chữ.
Quý Đại Bảo vô thức há miệng, ngơ ngác nhìn chú út.
Trước đây chú út không như thế này. Ở kiếp trước, mỗi lần chú
út từ nước ngoài về đều mang quà về cho nó, dành thời gian cho
nó, lắng nghe những việc nó đã làm trong thời gian này.
Kiếp này khi chưa gặp Vương Chiêu Mưu, chú út vẫn sẽ hy sinh
tính mạng để bảo vệ nó, cho dù bị đánh bằng gậy vẫn sẽ kiên
quyết bảo vệ nó, dùng số tiền ít ỏi mình có để mua bột gạo, mua
sữa bột, đưa nó đi khám bệnh.
Tại sao bây giờ lại trở nên thế này?
Chú út muốn đánh gãy chân nó vì Vương Chiêu Mưu?!
Quý Đại Bảo ngẩn người một lát, mở miệng định giải thích:
"Nhưng con không cố ý..."
"Con cho rằng ba sẽ quan tâm việc có cố ý hay không à?" Quý
Liên Hoắc cau mày lại, nhìn chằm chằm Quý Đại Bảo: "Nếu là vì
một câu con nói, vậy con chính là chủ mưu, nếu không dạy cho
con một bài học, con sẽ lại nói những lời như vậy, làm tổn
thương anh Chiêu Mưu."
Quý Đại Bảo cắn môi dưới, không dám nói thật rằng vì câu nói
của mình mà Vương Chiêu Mưu lâm bệnh chết trong tầng hầm.
"Pa pa còn thương con không?" Quý Đại Bảo cúi đầu nhìn ngón
tay mình, mắt đầy vẻ thất vọng. Vì Vương Chiêu Mưu, chú út đã
thay đổi.
"Tất nhiên là thương con, con là đứa con duy nhất của anh trai
ba." Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo, trả lời khẳng định.
Nghe Quý Liên Hoắc nói vậy, Quý Đại Bảo tủi thân ngước lên:
"Nếu thương con thì sao còn đánh gãy chân con?"
"Nếu không thương con, con nghĩ con trong câu chuyện đó còn
cơ hội bị ném về nhà họ Lãnh sao?" Ánh mắt Quý Liên Hoắc lạnh
lùng hướng thẳng vào đứa cháu trai.
Quý Đại Bảo nhìn chú út đã từng ngày đêm bên mình mà không
khỏi rùng mình. Chú út còn tàn nhẫn hơn Vương Chiêu Mưu. Tuy
kiếp này được Vương Chiêu Mưu cứu, không phải trải qua những
năm tháng thống khổ đó, nhưng Quý Liên Hoắc vẫn như kiếp
trước, có những thứ vốn thuộc về bản chất không bao thay đổi
được.
Sao nó lại mong đợi chú út nghe xong câu chuyện của mình, xác
nhận đó là sự thật thì sẽ chia tay Vương Chiêu Mưu chứ? Nhiều
khả năng là sau khi biết đến tình tiết mình đã hại Vương Chiêu
Mưu như thế nào, xác nhận đó là sự thật thì chú út sẽ đánh gãy
chân mình ném về nhà họ Lãnh.
Quý Đại Bảo rối rắm cúi đầu, ngậm chặt miệng.
"Còn gì nữa không?" Quý Liên Hoắc lại xem giờ rồi nhìn Quý Đại
Bảo ở phía đối diện.
"Dạ không." Quý Đại Bảo lắc đầu thật nhanh như lắc trống bỏi,
sợ rằng chú út sẽ hỏi thêm câu hỏi nào nữa.
"Vậy ngủ sớm đi." Quý Liên Hoắc xoa đầu Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo nhạy bén nhận ra lần này chú út dùng sức mạnh
hơn trước nhiều!
Quý Liên Hoắc bước ra khỏi phòng của Quý Đại Bảo, liếc nhìn
chiếc giường mà mình từng ngủ một mình trên đó, rồi chào tạm
biệt nó một cách vui vẻ.
Quý Liên Hoắc đi đến trước phòng Vương Chiêu Mưu, định gõ
cửa nhưng phát hiện cửa không đóng chặt, cũng không khóa.
Chiêu Chiêu để cửa cho mình! Quý Liên Hoắc nhếch khóe miệng,
đẩy cửa đi vào phòng ngủ, thấy anh đang dựa vào đầu giường,
một tay cầm điện thoại di động, dường như đang xem cái gì đó.
"Anh Chiêu Mưu, em tắm rửa ngay đây." Quý Liên Hoắc nhận ra
Vương Chiêu Mưu đang đợi mình, liền bước nhanh vào phòng
tắm, tắm rửa qua loa rồi nhanh chóng lên giường nằm sát bên
anh.
"Chiêu Chiêu đang xem gì vậy?" Quý Liên Hoắc nhận thấy Vương
Chiêu Mưu không nhìn mình mà chỉ cúi nhìn điện thoại, liền nằm
xuống, dùng đầu che điện thoại trong tay anh, mỉm cười nhìn lên
quai hàm của anh.
"Xem Huxin." Vương Chiêu Mưu cười với Quý Liên Hoắc, đưa tay
chỉnh lại mái tóc rối bù của cậu.
"Em đại diện cho Huxin, Chiêu Chiêu nhìn em này." Quý Liên
Hoắc chỉ vào mình, đôi mắt đen nhánh nhìn lên.
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, trong mắt ẩn chứa ý cười, tắt điện
thoại đi, đặt lên tủ đầu giường.
"Nói chuyện với Đại Bảo thế nào rồi?"
"Đại Bảo đã bình tĩnh lại, nói muốn kể cho em nghe một câu
chuyện." Quý Liên Hoắc khẽ nhíu mày, có vẻ như đang nghĩ đến
điều gì đó không hay.
Bàn tay vuốt tóc Quý Liên Hoắc dừng lại một lát, nhưng Vương
Chiêu Mưu vẫn tỏ ra bình thường.
"Phải rồi, nó còn hỏi em phải làm gì nếu có người thân phản bội
mình." Quý Liên Hoắc kể lại toàn bộ nội dung mà Quý Đại Bảo
đã nói, ánh mắt trong sáng.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, rồi nhìn vào mắt cậu: "Em trả
lời thế nào?"
"Em đương nhiên ghét người khác nói dối, nhưng Chiêu Chiêu là
ngoại lệ." Quý Liên Hoắc cong môi, chăm chú nhìn người yêu.
Ngón tay Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng vuốt qua tóc Quý Liên
Hoắc, anh cúi đầu chăm chú nhìn cậu: "Tại sao?"
Quý Liên Hoắc nhìn anh, chớp mắt: "Chiêu Chiêu, em cũng kể
cho anh câu chuyện này, được không?"
Vương Chiêu Mưu cúi xuống nhìn Quý Liên Hoắc, khẽ gật đầu.
"Ngày xưa có một cặp vợ chồng rất yêu nhau. Người chồng rất
nguyên tắc, sẽ cắt đứt mọi quan hệ với bất kỳ ai nói dối anh ta.
Rồi một ngày anh ta đột nhiên phát hiện ra vợ mình đã nói dối
anh ta từ lâu về trước, thế là anh ta tức giận ly hôn với cô ấy."
Quý Liên Hoắc nghiêm túc nhìn Vương Chiêu Mưu: "Sau khi ly
hôn, người đàn ông mới thấy mình cô đơn, luôn nghĩ đến vợ
mình, nhận ra rằng không ai yêu và chấp nhận những nguyên
tắc của mình như vợ. Anh ta có thể mất đi một người bạn đã nói
dối mình, nhưng không thể chấp nhận việc mất đi người mình
yêu chỉ vì một lời nói dối. Sau một thời gian dài đấu tranh, anh
ta quyết định gạt bỏ nguyên tắc của mình và đi tìm vợ, tình cờ
bắt kịp đám cưới lần thứ hai của vợ mình. Lúc đó anh ta mới
nhận ra rằng, mất bạn thì có thể kết bạn mới, có vô số người
trên thế giới có thể là bạn của mình, nhưng vợ thì chỉ có một
người, mất rồi là thật sự mất rồi."
Vương Chiêu Mưu nhướng mày, nhìn Quý Liên Hoắc đang
nghiêm túc kể chuyện, khóe môi anh cong lên.
"Vậy, sao chúng ta có thể áp dụng cùng một tiêu chuẩn cho
người yêu và những người khác chứ, Chiêu Chiêu có thể nghĩ
đến việc nói dối em bao nhiêu lần tùy thích, nhưng điều duy
nhất anh không thể nghĩ đến là rời xa em."
Quý Liên Hoắc nắm tay Vương Chiêu Mưu, đôi mắt đen láy nhìn
thẳng vào người yêu, rồi nâng bàn tay trắng trẻo lên môi hôn:
"Bất kể Chiêu Chiêu chạy đến đâu, em cũng sẽ tìm thấy anh."
Vương Chiêu Mưu cúi đầu, nở nụ cười, hôn lên đôi môi mỏng
của Quý Liên Hoắc.
×××
Quý Đại Bảo ngủ không ngon cả đêm.
Chú út không quan tâm đến việc Vương Chiêu Mưu nói dối,
nhưng lại quan tâm đến việc nó từng tổn thương Vương Chiêu
Mưu, nếu một ngày nào đó Vương Chiêu Mưu biết được chuyện
này, rồi nói thẳng hết với chú út thì chắc chắn nó sẽ là người
chịu khổ!
Chú út từ trước đến nay nói được là làm được, đã nói đánh gãy
cả hai chân của nó thì quyết không nương tay, kể cả khi nó chạy
đến nhà họ Lãnh, ông cố có thể bảo vệ nó tạm thời, nhưng chắc
chắn không thể bảo vệ nó mãi mãi.
Nghĩ đến cảnh chú út đánh gãy chân mình, Quý Đại Bảo ôm
chân với vẻ mặt đau đớn, sụt sịt. Nghe giọng điệu của chú út,
cái giá phải trả cho việc làm tổn thương Vương Chiêu Mưu là hai
chân, nếu chú út biết mình đã hại chết Vương Chiêu Mưu, e rằng
cái mạng này khó giữ.
Lối thoát duy nhất của nó bây giờ là tìm Vương Chiêu Mưu, dùng
toàn bộ vốn liếng của mình để đổi lấy đường sống.
Chiều hôm sau, khi đang làm việc ở văn phòng, Vương Chiêu
Mưu nghe thấy tiếng gõ cửa, cánh cửa mở ra, Quý Đại Bảo rón
rén bước vào, quay người đóng cửa lại.
"Tổng giám đốc Vương, tôi có thể nói chuyện với anh không?"
Quý Đại Bảo nói với Vương Chiêu Mưu với vẻ mặt nghiêm túc mà
một đứa trẻ ở độ tuổi này không thể hiện ra.
Vương Chiêu Mưu nhìn tổng giám đốc Lãnh ba tuổi, nhẹ nhàng
mỉm cười.
Quý Đại Bảo nhìn Vương Chiêu Mưu, nghiến răng, lấy hết can
đảm ra: "Tổng giám đốc Vương, tôi biết mình đã phạm sai lầm,
lòng kiêu ngạo và tự phụ đã khiến tôi làm nhiều điều sai trái."
"Hiện giờ chúng ta đã tái sinh, chúng ta có một khởi đầu mới, tôi
nghĩ là anh cũng không muốn đắm chìm trong nỗi đau của kiếp
trước, nhớ lại nó hết lần này đến lần khác." Quý Đại Bảo nói ra
những lý lẽ mình đã vắt óc suy nghĩ suốt đêm. "Tâm phúc của
anh vẫn còn sống, chị anh không phải gả cho một tên khốn nạn,
chú út tôi cũng yêu anh sâu sắc, trân trọng người trước mắt bây
giờ chắc hẳn là điều quan trọng nhất."
Vương Chiêu Mưu hơi nhướng mày, nhìn Quý Đại Bảo, trên môi
nở nụ cười: "Vậy thì sao?"
"Cho nên tôi mong anh đừng nói cho chú út biết chuyện kiếp
trước." Quý Đại Bảo nghiến răng nói: "Đổi lại, tôi sẽ chủ động
đến nhà họ Lãnh, đồng thời không tham gia cuộc cạnh tranh
quyền thừa kế nhà họ Lãnh tiếp theo."
Vương Chiêu Mưu không đáp, mỉm cười nhìn Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy ánh mắt của
Vương Chiêu Mưu như muốn nói "Chỉ có thế?".
Quý Đại Bảo đành hạ quyết tâm tiếp tục nói.
"Tôi biết ông bà nội của tôi có cổ phần nhà họ Lãnh, số cổ phần
đó là của ba tôi và chú út, vì tôi chưa đủ tuổi nên hiện chú út là
người nắm giữ toàn bộ cổ phần mà ông bà nội để lại. Khi tôi đủ
tuổi, tôi sẽ ký một thỏa thuận không thừa kế số cổ phần đó, và
khi lớn lên, tôi sẽ không sống dưới thân phận người nhà họ
Lãnh, tôi sẽ tự lập, xây dựng sự nghiệp của riêng mình!" Quý Đại
Bảo ưỡn ngực, ánh mắt sáng ngời.
Quý Đại Bảo đã nghĩ hết rồi, với năng lực của mình cùng với lợi
thế biết trước tương lai do tái sinh, có việc gì mà mình không
làm tốt được? Không sống dưới thân phận người nhà họ Lãnh,
đến lúc đó chú út cũng không quyết định cuộc hôn nhân thương
mại đó cho mình, vậy là mình có thể theo đuổi người mình thích,
đúng là một mũi tên trúng ba đích!
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Đại Bảo tràn đầy tự tin, chậm rãi
cong môi.
Nếu muốn nói thì Vương Chiêu Mưu đã nói từ tối qua rồi, nhưng
dựa trên theo những gì anh hiểu về Quý Liên Hoắc, nếu biết Quý
Đại Bảo đã hại chết anh, cậu chắc chắn sẽ không tha cho Quý
Đại Bảo.
Nhưng hiện nay Quý Liên Hoắc vẫn chưa hoàn toàn nắm quyền
trong nhà họ Lãnh, cụ Lãnh vẫn còn là người đứng đầu. Với địa
vị của Quý Đại Bảo, nếu Quý Liên Hoắc thật sự ra tay với nó, cụ
Lãnh nhất định sẽ nổi giận với cậu, lý do tái sinh này lại quá đỗi
hoang đường, Quý Liên Hoắc không thể nói ra lý do tại sao mình
lại ra tay với Quý Đại Bảo, chắc chắn sẽ rơi vào thế bất lợi trong
cuộc đối đầu. Chuỗi sự kiện này sẽ khiến Quý Liên Hoắc để lại
ấn tượng rất xấu trong mắt các cổ đông của Lãnh Thị, nếu Lãnh
Tu Minh lợi dụng cơ hội này để leo lên lần nữa thì quyền thừa kế
mà trước đây phải mất bao công sức mới giành được sẽ trở
thành trò cười.
Vương Chiêu Mưu vốn không có ý định nói ra, nhưng không ngờ
Quý Đại Bảo lại chủ động dâng lên trước cửa, thêm cho anh chút
lợi ích.
"Tốt lắm." Vương Chiêu Mưu mỉm cười gật đầu với Quý Đại Bảo:
"Chúng ta có thể thực hiện thỏa thuận này."
Thấy Vương Chiêu Mưu chịu thỏa hiệp, Quý Đại Bảo cũng thở
phào nhẹ nhõm. Mình thật sự quá thông minh, đã tìm ra con
đường sống như thế đó!
"Hôm nay tôi sẽ gọi điện cho ông cố, đến nhà họ Lãnh." Quý Đại
Bảo sợ Vương Chiêu Mưu nuốt lời nên lập tức ra tay hành động.
Vương Chiêu Mưu nhìn bóng lưng nhỏ bé của Quý Đại Bảo, nụ
cười trở nên dịu dàng hơn.
---
Người dịch: Yep, kiếp trước rồi thể nào chú út cũng biết chuyện
thôi, Lãnh Diệp chắc chắn là bị chú nó tiễn vong đó. Nhưng có
sống lại một kiếp cũng không cứu vãn nổi cái IQ của nó =))đáp: "Ba yêu anh Chiêu Mưu, ba tự nguyện tin
mọi lời anh ấy nói, dù anh ấy có lừa dối cũng không sao, ba tự
nguyện bị anh ấy lừa dối."
Quý Đại Bảo tuyệt vọng nhìn chú út, ngay từ lần đầu gặp mặt,
nó đã nhận thấy chú út có tình cảm khác thường với Vương
Chiêu Mưu, nhưng không ngờ lại tiến triển đến mức này.
"Pa pa, hay là, con kể cho pa pa một câu chuyện." Quý Đại Bảo
cố gắng diễn đạt, hòng làm cho Quý Liên Hoắc biết rằng Vương
Chiêu Mưu đến với mình là có mục đích.
"Có thể nhanh hơn một chút không?" Quý Liên Hoắc liếc nhìn
đồng hồ, anh Chiêu Mưu có lẽ sắp đi ngủ rồi, cậu phải về sớm,
còn chưa có nụ hôn chúc ngủ ngon hôm nay

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0