Chương 177
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Tóc và hơi thở của Quý Liên Hoắc phả vào cổ hơi ngứa, Vương
Chiêu Mưu mỉm cười, nghiêng đầu nhìn vào mắt y: "Khen cái gì
cũng không được, tháng này tôi đã đi trễ bốn lần rồi, ngày mai
còn phải gặp đối tác."
"Chiêu Chiêu bây giờ còn đến Săn Đêm không?" Quý Liên Hoắc
như nhớ ra điều gì đó, nửa người đè lên Vương Chiêu Mưu, hôn
nhẹ lên má người yêu.
"Lâu lắm rồi tôi không đi Săn Đêm." Vương Chiêu Mưu mỉm cười:
"Tôi uống không giỏi, trước đây có vào quán bar cũng chỉ lấy trà
thay rượu, bây giờ tôi thích nói chuyện ở phòng họp hơn."
"Ừm." Quý Liên Hoắc mải hôn Vương Chiêu Mưu, ậm ừ đáp lại.
"Sao tự nhiên lại hỏi cái này?" Vương Chiêu Mưu khó hiểu.
"Bởi vì lần đầu tiên em thấy Chiêu Chiêu là ở ngoài cửa Săn
Đêm." Mắt Quý Liên Hoắc sáng lên: "Ở đó, em đã thấy Chiêu
Chiêu ba lần."
"Nhớ rõ vậy sao?" Vương Chiêu Mưu hơi kinh ngạc, đưa tay xoa
lên bên má Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc mỉm cười, tay vuốt ve nhẹ nhàng dưới tấm chăn.
"Em nhớ rất rõ."
"Lần đầu tiên thấy Chiêu Chiêu, anh mặc bộ vest đen, cà vạt có
hoa văn tối màu, trông rất đẹp; lần thứ hai, Chiêu Chiêu mặc bộ
vest màu xám bạc, thanh lịch tao nhã; lần thứ ba là vào mùa
đông, anh mặc áo khoác nỉ đen, bên trong mặc vest, hôm đó
trời có tuyết rơi, em tự hỏi không biết anh có lạnh không."
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn người trước mặt, nếu anh nhớ
không lầm thì Quý Liên Hoắc đã từng nói rằng lúc đó y đang bán
trái cây, so ra thì người phơi mình trong gió tuyết hẳn phải là y.
Nhưng y lại lo lắng không biết anh có bị lạnh không.
"Khi đó em rất ghen tị với những người có thể đi cùng anh." Đôi
mắt Quý Liên Hoắc toát lên vẻ hoài niệm: "Lúc đó em nghĩ, nếu
em giàu có thì tốt biết bao, em có thể đi cùng anh, nói về cùng
một chủ đề, đến cùng một nơi."
Quý Liên Hoắc khựng lại, trong mắt có thêm phần cay đắng:
"Đáng tiếc là về sau dù có được nhà họ Lãnh tìm thấy, em cũng
không thể đứng trước mặt anh như một người bình thường
được."
Vương Chiêu Mưu nghiêng về trước, dịu dàng hôn lên môi Quý
Liên Hoắc như an ủi.
Bàn tay dưới chăn của Quý Liên Hoắc dừng lại một chút, rồi hôn
đáp lại Vương Chiêu Mưu, trên môi nở nụ cười.
"Chiêu Chiêu, anh có phản ứng này."
Vương Chiêu Mưu thở dài, lại cùng Quý Liên Hoắc chơi thêm một
ván nữa.
Đi trễ năm lần trong một tháng không phải là chuyện đáng ăn
mừng, nhưng may mắn vì anh là sếp nên không ai nói gì, Vương
Chiêu Mưu cũng giả vờ không để ý.
Vừa đến nơi làm việc, điện thoại đã reo lên, Vương Chiêu Mưu
mở tin nhắn mới từ Quý Liên Hoắc ra, thấy sáu con rùa con
trong ảnh.
[Chiêu Chiêu, nở ra hết rồi này.]
Nhìn vào sáu đứa nhỏ trong hình, Vương Chiêu Mưu cười, đầu
ngón tay di chuyển trên màn hình.
[Rất dễ thương.]
Vừa mới gửi tin xong thì trợ lý cầm một chồng văn kiện đi vào
văn phòng, đứng bên cạnh Vương Chiêu Mưu, đang định mở
miệng, ánh mắt cô dừng lại ở một điểm, hồi lâu không nói nên
lời.
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu lên, thấy trợ lý đang nhìn chằm
chằm vào gáy mình, anh đưa tay sờ thử, nhưng ngón tay không
chạm phải vật gì lạ.
"Sao thế?"
Trợ lý vẻ mặt phức tạp, lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm
ảnh rồi đưa cho Vương Chiêu Mưu.
Phía sau tai anh có hai dấu hôn rõ rệt, phần dưới còn chồng lên
nhau tạo thành hình trái tim, một "tác phẩm" như vậy nằm trên
vùng cổ trắng trông hết sức rõ nét. Vương Chiêu Mưu nhìn bức
ảnh, im lặng một lát, nếu nhất định muốn giải thích thì trước tiên
phải loại trừ muỗi.
"Sếp Vương, tôi có băng cá nhân đây." Trợ lý vẻ mặt nặng nề,
không hỏi thêm gì nữa, chỉ lấy túi ra, tìm miếng băng cá nhân,
giúp sếp che dấu hôn.
"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu trả lại điện thoại. Trợ lý xóa hẳn
tấm ảnh trước mặt anh.
Vương Chiêu Mưu sờ gáy, cúi xuống lật tài liệu.
Trợ lý đứng một bên, vẻ mặt tủi nhục pha lẫn với bất lực, ánh
mắt đầy vẻ thương tiếc. Khoảng cách giữa tập đoàn Vương Thị
và nhà họ Lãnh quá lớn, có cố gắng thêm 80 năm nữa cũng
không đuổi kịp, sếp Vương đã hy sinh quá nhiều vì Vương Thị.
×××
Trong nhà trọ, Lãnh Diệp xoa cái đầu choáng váng, cố gắng ngồi
dậy, ngồi trên giường hồi lâu, nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh với
vẻ mặt ngơ ngác. Hắn nhớ mang máng là hôm qua Bạch Mạt
dẫn mình đi gặp người bạn đó, nhưng những chuyện xảy ra sau
đó có vẻ méo mó khó hiểu, hắn hoàn toàn không nhớ nổi.
Lãnh Diệp cau mày thật chặt, cau mày nhìn quanh nhà trọ chẳng
lấy gì làm tốt này, gọi "Bạch Mạt" mấy tiếng nhưng không ai trả
lời. Điện thoại trong túi không còn, giày cũng không biết để ở
đâu, hắn chỉ có thể đi ra khỏi phòng bằng đôi dép dùng một lần
của khách sạn.
Lãnh Diệp mượn điện thoại của lễ tân gọi cho Bạch Mạt, nhưng
gọi bao nhiêu lần cũng không được. Hóa đơn khách sạn chưa
thanh toán, Lãnh Diệp lục túi nhưng không thấy gì cả.
"Ví của tôi đâu?" Lãnh Diệp cau mày thật chặt, quay lại phòng
tìm kiếm nhưng chẳng thấy gì cả.
"Tám mươi một đêm." Lễ tân nhìn người đàn ông trước mặt, vô
cùng nghi ngờ hắn muốn quỵt tiền.
Lãnh Diệp nhìn vẻ mặt của lễ tân, thật sự không có mặt mũi tìm
bạn vay 80 tệ, chỉ có thể nghiến răng cởi áo vest ra. "Đây là đồ
vest may thủ công, tôi để tạm lại đây, chờ tôi nhận được tiền, tôi
quay lại chuộc được chứ?"
Lễ tân cầm lấy chiếc áo vest của Lãnh Diệp với vẻ mặt hoài nghi,
nhìn những nếp nhăn trên áo do đêm qua để lại, rồi nhấc chiếc
áo lên lắc đầu. "Món đồ này của anh ngoài chợ cùng lắm cũng
chỉ đáng 40 tệ, còn bày đặt đồ thủ công đặt riêng, anh định lừa
ai vậy!"
Lãnh Diệp nhìn lễ tân không biết phân biệt hàng này, cau mày
thật chặt nói: "Tôi mất điện thoại và ví rồi, tôi để đồ lại cho anh
để về nhà lấy tiền, anh muốn gì đây?"
Lễ tân nhìn từ trên xuống dưới, một lát sau nhìn vào chiếc thắt
lưng quấn quanh eo người đàn ông.
"Cái này không được!" Lãnh Diệp một tay cầm thắt lưng, ánh
mắt đầy vẻ chống cự: "Không có thắt lưng thì làm sao tôi về nhà
được?"
Mười phút sau, Lãnh Diệp một tay cầm cạp quần âu, đen mặt
bước ra khỏi nhà trọ. Thắt lưng da thủ công của Ý đổi được có
40 tệ. Bước ra khỏi nhà trọ, Lãnh Diệp nhìn dòng xe cộ trước
mặt, rồi cúi đầu nhìn đôi dép dùng một lần trên chân, lại chìm
vào suy nghĩ, sau một hồi lâu, hắn miễn cưỡng quay lại, cuối
cùng cầm theo 1 tệ đi ra.
Lãnh Diệp chưa từng chịu nhục nhã như vậy, hắn nghiên cứu
trạm xe buýt một lúc lâu, sau cùng xách quần bước lên xe buýt
đông đúc, áo sơ mi trên người cũng bị chen nhăn nhúm hết cả,
sau khi xuống xe lại phát hiện mình đã bị đẩy xuống sai trạm.
Đây là lần đầu tiên hắn đi xe buýt sau hơn mười mấy năm.
Không còn tiền trong tay, Lãnh Diệp chỉ còn biết xách quần bằng
một tay, đi bộ về nhà bằng đôi dép dùng một lần. Khi đến biệt
thự thì đã là buổi chiều, Lãnh Diệp vào biệt thự gọi vài tiếng,
nhưng không thấy Bạch Mạt đâu, đến kiểm tra phòng Bạch Mạt
ở, phát hiện vali của Bạch Mạt cũng không còn nữa. Lãnh Diệp
cảm thấy hơi choáng váng, đưa tay lên đỡ trán thì thấy trên
ngón tay dính mực đỏ chuyên dùng để ấn dấu tay từ lúc nào,
nhưng hắn không sao nhớ được chuyện gì xảy ra đêm qua.
Lãnh Diệp tìm ra chiếc điện thoại di động bị mình bỏ lại trong
biệt thự lúc trước, gọi cho Bạch Mạt, nhưng tất cả những gì nhận
được là thông báo cuộc gọi không thể kết nối, mọi phương thức
liên lạc đều bị chặn. Lãnh Diệp không từ bỏ, đến nhà cũ của
Bạch Mạt, gõ cửa hồi lâu nhưng không thấy ai trả lời.
Người hàng xóm nghe thấy tiếng động liền đi ra, nhìn người đàn
ông trước mặt với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đừng gõ cửa nữa, người
này không thuê nhà nữa từ mấy ngày trước rồi!"
"Nhà cô ấy bị ngập mà, không phải công nhân đang sửa chữa
à?" Lãnh Diệp đã đến đây vài ngày trước, tận mắt chứng kiến
cảnh ngập lụt.
"Đừng nhắc đến chuyện đó, chủ nhà cũng nghĩ là do đường ống
bị vỡ, nhưng khi nhờ người đến kiểm tra thì mới biết là người
thuê nhà cố tình mở vòi nước gây ngập, sàn nhà bị ướt hư hết
trơn, chủ nhà rất tức giận, bây giờ lại không thể liên lạc với
người thuê nhà trước đó được nữa." Người hàng xóm tỏ vẻ
không hài lòng: "Tôi trước đó đã thấy người thuê nhà này không
ổn rồi, thỉnh thoảng lại đưa những người đàn ông khác nhau về
nhà, tôi còn nghĩ họ có thể là họ hàng hoặc bạn bè thôi, nên lờ
đi, ai mà biết cô ta lại bày ra trò này."
"Những người đàn ông... khác nhau về nhà?" Lãnh Diệp ngây ra
nhìn hàng xóm.
"Có khoảng chục người, cô ta gọi ai cũng anh ơi anh à." Người
hàng xóm nhìn Lãnh Diệp, thấy quen quen: "Anh đã từng đến
đây phải không? Hình như cô ta cũng gọi anh gì đó hả?"
Lãnh Diệp đứng đó hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác đi về
nhà, liên tục gọi điện cho Bạch Mạt cho đến khi điện thoại hết
pin.
Lãnh Diệp suốt đêm không ngủ, mãi đến hôm sau mới nhớ ra
phải trình báo mất thẻ ngân hàng và căn cước, lúc này thì tất cả
đã quá muộn, tiền trong thẻ ngân hàng không còn một xu. Khi
đến đồn cảnh sát, cảnh sát cấp lại thẻ căn cước cho Lãnh Diệp,
hắn suy nghĩ rất lâu, không biết có nên báo án hay không.
Nhưng nghĩ lại thì Bạch Mạt cũng có thể bị bạn bè ép buộc, lại
nghĩ đến tình bạn thời phổ thông, Lãnh Diệp không nỡ làm vậy.
Nhờ bán đồ đạc trong biệt thự, Lãnh Diệp đã có chút tiền, nghĩ
rằng bắt đầu từ con số 0 cũng không phải không được, Lãnh
Diệp ngày nào cũng đi xem xét các cửa hàng khắp nơi, đi sớm
về muộn, rồi cuối cùng quyết định chọn một cửa hàng ký hợp
đồng thuê. Sau khi trả tiền đặt cọc rồi về nhà, hắn thấy một
nhóm người lạ ra vào nhà mình, liên tục chuyển đồ đạc của mình
ra ngoài.
"Các người làm gì thế!"Lãnh Diệp không quan tâm được nhiều,
bước tới ngăn cản: "Đây là nhà tôi!"
"Nhà mày cái gì!" Người phụ trách chuyển đồ tiến lên đẩy Lãnh
Diệp ra: "Cái thứ nợ tiền không trả!"
"Tôi nợ anh tiền hồi nào?" Lãnh Diệp cau mày, gã đàn ông kia
cười khẩy, lấy một bản sao giấy tờ từ trong xe ra, Lãnh Diệp cúi
đầu, nhìn thấy giấy trắng mực đen viết rõ mình nợ một công ty
cho vay nhỏ 10 triệu. Trên đó không chỉ có chữ ký của hắn, mà
còn có dấu vân tay và ảnh hắn đang cầm căn cước! Lãnh Diệp
gần như không thở được, nhìn vào ngày vay tiền, đó là đêm hắn
bị cướp hết tiền!
"Nhà và xe đứng tên mày đã bị thế chấp." Gã đàn ông mặt mày
hung tợn nói: "Những đồ nội thất này chỉ là một khoản tiền lãi
thôi, nếu không trả được tiền gốc và tiền lãi trong vòng ba ngày,
nhà và xe của mày sẽ bị tịch thu!"
Lãnh Diệp nhìn tờ thông báo đòi nợ trước mặt, trở về căn nhà
trống trải, sáng sớm hôm sau đã có mặt trước đồn công an.
Lãnh Diệp cúi đầu báo cáo sự việc, đã một tháng trôi qua kể từ
khi vụ việc xảy ra, cảnh sát vừa nghe vừa cau mày. Một tháng là
quá đủ để chuyển số tiền đi, thậm chí là tiêu hết sạch, đồng thời
cũng đủ thời gian để những người liên quan trốn ra nước ngoài,
khiến việc thu hồi tiền trở nên cực kỳ khó khăn.
Ba ngày sau, Lãnh Diệp cúi đầu xin lỗi liên tục, thương lượng với
chủ cửa hàng để lấy lại một phần tiền đặt cọc. Giá nhà ở Tô
Thành cao, hắn mất cả ngày chạy quanh mới tìm được căn
phòng trọ giá rẻ, trên tường thỉnh thoảng lại có côn trùng bò
qua, trong nhà vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt.
Sau ba ngày tìm việc, Lãnh Diệp mới nhận ra mức lương của Tô
Thành thấp đến thế này. Vào một công ty nhỏ, nhân viên văn
phòng chỉ kiếm được ba ngàn tệ một tháng, ông chủ thì có quá
nhiều việc phải làm, đồng nghiệp thì lười để ý đến mình, Lãnh
Diệp tăng ca nhiều ngày liên tục, nhưng cuối cùng được thông
báo là không qua được thời gian thử việc, chỉ được trả ba trăm
tệ rồi bị đuổi.
Lãnh Diệp cầm ba trăm tệ trên tay, ngồi trong phòng thuê, im
lặng hồi lâu, cúi đầu nhìn tô mì gói trước mặt, cất ba trăm tệ đi,
cầm tô lên ăn mì, vừa ăn vừa khóc trong hơi nước nóng hổi bốc
lên từ tô mì.
Chiêu Mưu mỉm cười, nghiêng đầu nhìn vào mắt y: "Khen cái gì
cũng không được, tháng này tôi đã đi trễ bốn lần rồi, ngày mai
còn phải gặp đối tác."
"Chiêu Chiêu bây giờ còn đến Săn Đêm không?" Quý Liên Hoắc
như nhớ ra điều gì đó, nửa người đè lên Vương Chiêu Mưu, hôn
nhẹ lên má người yêu.
"Lâu lắm rồi tôi không đi Săn Đêm." Vương Chiêu Mưu mỉm cười:
"Tôi uống không giỏi, trước đây có vào quán bar cũng chỉ lấy trà
thay rượu, bây giờ tôi thích nói chuyện ở phòng họp hơn."
"Ừm." Quý Liên Hoắc mải hôn Vương Chiêu Mưu, ậm ừ đáp lại.
"Sao tự nhiên lại hỏi cái này?" Vương Chiêu Mưu khó hiểu.
"Bởi vì lần đầu tiên em thấy Chiêu Chiêu là ở ngoài cửa Săn
Đêm." Mắt Quý Liên Hoắc sáng lên: "Ở đó, em đã thấy Chiêu
Chiêu ba lần."
"Nhớ rõ vậy sao?" Vương Chiêu Mưu hơi kinh ngạc, đưa tay xoa
lên bên má Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc mỉm cười, tay vuốt ve nhẹ nhàng dưới tấm chăn.
"Em nhớ rất rõ."
"Lần đầu tiên thấy Chiêu Chiêu, anh mặc bộ vest đen, cà vạt có
hoa văn tối màu, trông rất đẹp; lần thứ hai, Chiêu Chiêu mặc bộ
vest màu xám bạc, thanh lịch tao nhã; lần thứ ba là vào mùa
đông, anh mặc áo khoác nỉ đen, bên trong mặc vest, hôm đó
trời có tuyết rơi, em tự hỏi không biết anh có lạnh không."
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn người trước mặt, nếu anh nhớ
không lầm thì Quý Liên Hoắc đã từng nói rằng lúc đó y đang bán
trái cây, so ra thì người phơi mình trong gió tuyết hẳn phải là y.
Nhưng y lại lo lắng không biết anh có bị lạnh không.
"Khi đó em rất ghen tị với những người có thể đi cùng anh." Đôi
mắt Quý Liên Hoắc toát lên vẻ hoài niệm: "Lúc đó em nghĩ, nếu
em giàu có thì tốt biết bao, em có thể đi cùng anh, nói về cùng
một chủ đề, đến cùng một nơi."
Quý Liên Hoắc khựng lại, trong mắt có thêm phần cay đắng:
"Đáng tiếc là về sau dù có được nhà họ Lãnh tìm thấy, em cũng
không thể đứng trước mặt anh như một người bình thường
được."
Vương Chiêu Mưu nghiêng về trước, dịu dàng hôn lên môi Quý
Liên Hoắc như an ủi.
Bàn tay dưới chăn của Quý Liên Hoắc dừng lại một chút, rồi hôn
đáp lại Vương Chiêu Mưu, trên môi nở nụ cười.
"Chiêu Chiêu, anh có phản ứng này."
Vương Chiêu Mưu thở dài, lại cùng Quý Liên Hoắc chơi thêm một
ván nữa.
Đi trễ năm lần trong một tháng không phải là chuyện đáng ăn
mừng, nhưng may mắn vì anh là sếp nên không ai nói gì, Vương
Chiêu Mưu cũng giả vờ không để ý.
Vừa đến nơi làm việc, điện thoại đã reo lên, Vương Chiêu Mưu
mở tin nhắn mới từ Quý Liên Hoắc ra, thấy sáu con rùa con
trong ảnh.
[Chiêu Chiêu, nở ra hết rồi này.]
Nhìn vào sáu đứa nhỏ trong hình, Vương Chiêu Mưu cười, đầu
ngón tay di chuyển trên màn hình.
[Rất dễ thương.]
Vừa mới gửi tin xong thì trợ lý cầm một chồng văn kiện đi vào
văn phòng, đứng bên cạnh Vương Chiêu Mưu, đang định mở
miệng, ánh mắt cô dừng lại ở một điểm, hồi lâu không nói nên
lời.
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu lên, thấy trợ lý đang nhìn chằm
chằm vào gáy mình, anh đưa tay sờ thử, nhưng ngón tay không
chạm phải vật gì lạ.
"Sao thế?"
Trợ lý vẻ mặt phức tạp, lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm
ảnh rồi đưa cho Vương Chiêu Mưu.
Phía sau tai anh có hai dấu hôn rõ rệt, phần dưới còn chồng lên
nhau tạo thành hình trái tim, một "tác phẩm" như vậy nằm trên
vùng cổ trắng trông hết sức rõ nét. Vương Chiêu Mưu nhìn bức
ảnh, im lặng một lát, nếu nhất định muốn giải thích thì trước tiên
phải loại trừ muỗi.
"Sếp Vương, tôi có băng cá nhân đây." Trợ lý vẻ mặt nặng nề,
không hỏi thêm gì nữa, chỉ lấy túi ra, tìm miếng băng cá nhân,
giúp sếp che dấu hôn.
"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu trả lại điện thoại. Trợ lý xóa hẳn
tấm ảnh trước mặt anh.
Vương Chiêu Mưu sờ gáy, cúi xuống lật tài liệu.
Trợ lý đứng một bên, vẻ mặt tủi nhục pha lẫn với bất lực, ánh
mắt đầy vẻ thương tiếc. Khoảng cách giữa tập đoàn Vương Thị
và nhà họ Lãnh quá lớn, có cố gắng thêm 80 năm nữa cũng
không đuổi kịp, sếp Vương đã hy sinh quá nhiều vì Vương Thị.
×××
Trong nhà trọ, Lãnh Diệp xoa cái đầu choáng váng, cố gắng ngồi
dậy, ngồi trên giường hồi lâu, nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh với
vẻ mặt ngơ ngác. Hắn nhớ mang máng là hôm qua Bạch Mạt
dẫn mình đi gặp người bạn đó, nhưng những chuyện xảy ra sau
đó có vẻ méo mó khó hiểu, hắn hoàn toàn không nhớ nổi.
Lãnh Diệp cau mày thật chặt, cau mày nhìn quanh nhà trọ chẳng
lấy gì làm tốt này, gọi "Bạch Mạt" mấy tiếng nhưng không ai trả
lời. Điện thoại trong túi không còn, giày cũng không biết để ở
đâu, hắn chỉ có thể đi ra khỏi phòng bằng đôi dép dùng một lần
của khách sạn.
Lãnh Diệp mượn điện thoại của lễ tân gọi cho Bạch Mạt, nhưng
gọi bao nhiêu lần cũng không được. Hóa đơn khách sạn chưa
thanh toán, Lãnh Diệp lục túi nhưng không thấy gì cả.
"Ví của tôi đâu?" Lãnh Diệp cau mày thật chặt, quay lại phòng
tìm kiếm nhưng chẳng thấy gì cả.
"Tám mươi một đêm." Lễ tân nhìn người đàn ông trước mặt, vô
cùng nghi ngờ hắn muốn quỵt tiền.
Lãnh Diệp nhìn vẻ mặt của lễ tân, thật sự không có mặt mũi tìm
bạn vay 80 tệ, chỉ có thể nghiến răng cởi áo vest ra. "Đây là đồ
vest may thủ công, tôi để tạm lại đây, chờ tôi nhận được tiền, tôi
quay lại chuộc được chứ?"
Lễ tân cầm lấy chiếc áo vest của Lãnh Diệp với vẻ mặt hoài nghi,
nhìn những nếp nhăn trên áo do đêm qua để lại, rồi nhấc chiếc
áo lên lắc đầu. "Món đồ này của anh ngoài chợ cùng lắm cũng
chỉ đáng 40 tệ, còn bày đặt đồ thủ công đặt riêng, anh định lừa
ai vậy!"
Lãnh Diệp nhìn lễ tân không biết phân biệt hàng này, cau mày
thật chặt nói: "Tôi mất điện thoại và ví rồi, tôi để đồ lại cho anh
để về nhà lấy tiền, anh muốn gì đây?"
Lễ tân nhìn từ trên xuống dưới, một lát sau nhìn vào chiếc thắt
lưng quấn quanh eo người đàn ông.
"Cái này không được!" Lãnh Diệp một tay cầm thắt lưng, ánh
mắt đầy vẻ chống cự: "Không có thắt lưng thì làm sao tôi về nhà
được?"
Mười phút sau, Lãnh Diệp một tay cầm cạp quần âu, đen mặt
bước ra khỏi nhà trọ. Thắt lưng da thủ công của Ý đổi được có
40 tệ. Bước ra khỏi nhà trọ, Lãnh Diệp nhìn dòng xe cộ trước
mặt, rồi cúi đầu nhìn đôi dép dùng một lần trên chân, lại chìm
vào suy nghĩ, sau một hồi lâu, hắn miễn cưỡng quay lại, cuối
cùng cầm theo 1 tệ đi ra.
Lãnh Diệp chưa từng chịu nhục nhã như vậy, hắn nghiên cứu
trạm xe buýt một lúc lâu, sau cùng xách quần bước lên xe buýt
đông đúc, áo sơ mi trên người cũng bị chen nhăn nhúm hết cả,
sau khi xuống xe lại phát hiện mình đã bị đẩy xuống sai trạm.
Đây là lần đầu tiên hắn đi xe buýt sau hơn mười mấy năm.
Không còn tiền trong tay, Lãnh Diệp chỉ còn biết xách quần bằng
một tay, đi bộ về nhà bằng đôi dép dùng một lần. Khi đến biệt
thự thì đã là buổi chiều, Lãnh Diệp vào biệt thự gọi vài tiếng,
nhưng không thấy Bạch Mạt đâu, đến kiểm tra phòng Bạch Mạt
ở, phát hiện vali của Bạch Mạt cũng không còn nữa. Lãnh Diệp
cảm thấy hơi choáng váng, đưa tay lên đỡ trán thì thấy trên
ngón tay dính mực đỏ chuyên dùng để ấn dấu tay từ lúc nào,
nhưng hắn không sao nhớ được chuyện gì xảy ra đêm qua.
Lãnh Diệp tìm ra chiếc điện thoại di động bị mình bỏ lại trong
biệt thự lúc trước, gọi cho Bạch Mạt, nhưng tất cả những gì nhận
được là thông báo cuộc gọi không thể kết nối, mọi phương thức
liên lạc đều bị chặn. Lãnh Diệp không từ bỏ, đến nhà cũ của
Bạch Mạt, gõ cửa hồi lâu nhưng không thấy ai trả lời.
Người hàng xóm nghe thấy tiếng động liền đi ra, nhìn người đàn
ông trước mặt với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đừng gõ cửa nữa, người
này không thuê nhà nữa từ mấy ngày trước rồi!"
"Nhà cô ấy bị ngập mà, không phải công nhân đang sửa chữa
à?" Lãnh Diệp đã đến đây vài ngày trước, tận mắt chứng kiến
cảnh ngập lụt.
"Đừng nhắc đến chuyện đó, chủ nhà cũng nghĩ là do đường ống
bị vỡ, nhưng khi nhờ người đến kiểm tra thì mới biết là người
thuê nhà cố tình mở vòi nước gây ngập, sàn nhà bị ướt hư hết
trơn, chủ nhà rất tức giận, bây giờ lại không thể liên lạc với
người thuê nhà trước đó được nữa." Người hàng xóm tỏ vẻ
không hài lòng: "Tôi trước đó đã thấy người thuê nhà này không
ổn rồi, thỉnh thoảng lại đưa những người đàn ông khác nhau về
nhà, tôi còn nghĩ họ có thể là họ hàng hoặc bạn bè thôi, nên lờ
đi, ai mà biết cô ta lại bày ra trò này."
"Những người đàn ông... khác nhau về nhà?" Lãnh Diệp ngây ra
nhìn hàng xóm.
"Có khoảng chục người, cô ta gọi ai cũng anh ơi anh à." Người
hàng xóm nhìn Lãnh Diệp, thấy quen quen: "Anh đã từng đến
đây phải không? Hình như cô ta cũng gọi anh gì đó hả?"
Lãnh Diệp đứng đó hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác đi về
nhà, liên tục gọi điện cho Bạch Mạt cho đến khi điện thoại hết
pin.
Lãnh Diệp suốt đêm không ngủ, mãi đến hôm sau mới nhớ ra
phải trình báo mất thẻ ngân hàng và căn cước, lúc này thì tất cả
đã quá muộn, tiền trong thẻ ngân hàng không còn một xu. Khi
đến đồn cảnh sát, cảnh sát cấp lại thẻ căn cước cho Lãnh Diệp,
hắn suy nghĩ rất lâu, không biết có nên báo án hay không.
Nhưng nghĩ lại thì Bạch Mạt cũng có thể bị bạn bè ép buộc, lại
nghĩ đến tình bạn thời phổ thông, Lãnh Diệp không nỡ làm vậy.
Nhờ bán đồ đạc trong biệt thự, Lãnh Diệp đã có chút tiền, nghĩ
rằng bắt đầu từ con số 0 cũng không phải không được, Lãnh
Diệp ngày nào cũng đi xem xét các cửa hàng khắp nơi, đi sớm
về muộn, rồi cuối cùng quyết định chọn một cửa hàng ký hợp
đồng thuê. Sau khi trả tiền đặt cọc rồi về nhà, hắn thấy một
nhóm người lạ ra vào nhà mình, liên tục chuyển đồ đạc của mình
ra ngoài.
"Các người làm gì thế!"Lãnh Diệp không quan tâm được nhiều,
bước tới ngăn cản: "Đây là nhà tôi!"
"Nhà mày cái gì!" Người phụ trách chuyển đồ tiến lên đẩy Lãnh
Diệp ra: "Cái thứ nợ tiền không trả!"
"Tôi nợ anh tiền hồi nào?" Lãnh Diệp cau mày, gã đàn ông kia
cười khẩy, lấy một bản sao giấy tờ từ trong xe ra, Lãnh Diệp cúi
đầu, nhìn thấy giấy trắng mực đen viết rõ mình nợ một công ty
cho vay nhỏ 10 triệu. Trên đó không chỉ có chữ ký của hắn, mà
còn có dấu vân tay và ảnh hắn đang cầm căn cước! Lãnh Diệp
gần như không thở được, nhìn vào ngày vay tiền, đó là đêm hắn
bị cướp hết tiền!
"Nhà và xe đứng tên mày đã bị thế chấp." Gã đàn ông mặt mày
hung tợn nói: "Những đồ nội thất này chỉ là một khoản tiền lãi
thôi, nếu không trả được tiền gốc và tiền lãi trong vòng ba ngày,
nhà và xe của mày sẽ bị tịch thu!"
Lãnh Diệp nhìn tờ thông báo đòi nợ trước mặt, trở về căn nhà
trống trải, sáng sớm hôm sau đã có mặt trước đồn công an.
Lãnh Diệp cúi đầu báo cáo sự việc, đã một tháng trôi qua kể từ
khi vụ việc xảy ra, cảnh sát vừa nghe vừa cau mày. Một tháng là
quá đủ để chuyển số tiền đi, thậm chí là tiêu hết sạch, đồng thời
cũng đủ thời gian để những người liên quan trốn ra nước ngoài,
khiến việc thu hồi tiền trở nên cực kỳ khó khăn.
Ba ngày sau, Lãnh Diệp cúi đầu xin lỗi liên tục, thương lượng với
chủ cửa hàng để lấy lại một phần tiền đặt cọc. Giá nhà ở Tô
Thành cao, hắn mất cả ngày chạy quanh mới tìm được căn
phòng trọ giá rẻ, trên tường thỉnh thoảng lại có côn trùng bò
qua, trong nhà vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt.
Sau ba ngày tìm việc, Lãnh Diệp mới nhận ra mức lương của Tô
Thành thấp đến thế này. Vào một công ty nhỏ, nhân viên văn
phòng chỉ kiếm được ba ngàn tệ một tháng, ông chủ thì có quá
nhiều việc phải làm, đồng nghiệp thì lười để ý đến mình, Lãnh
Diệp tăng ca nhiều ngày liên tục, nhưng cuối cùng được thông
báo là không qua được thời gian thử việc, chỉ được trả ba trăm
tệ rồi bị đuổi.
Lãnh Diệp cầm ba trăm tệ trên tay, ngồi trong phòng thuê, im
lặng hồi lâu, cúi đầu nhìn tô mì gói trước mặt, cất ba trăm tệ đi,
cầm tô lên ăn mì, vừa ăn vừa khóc trong hơi nước nóng hổi bốc
lên từ tô mì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro