Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 32

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Quý Liên Hoắc đi từng bước với ánh mắt đầy sát khí, không khí
trong ký túc xá thoắt cái đông cứng lại.
"Nhanh, cản nó lại!" Lâm Kiệt đột nhiên phản ứng lại, cầm cuốn
sổ nhỏ trong tay chuẩn bị xé ra một trang.
Trương Phong vội vàng lao tới, ôm chặt lấy thiếu niên, định ngăn
Quý Liên Hoắc lại nhưng chưa kịp phản ứng thì đã nhận một
đấm vào mặt. Trương Phong cảm thấy trong đầu vang lên tiếng
"ong ong", trong miệng có mùi máu tanh, có thứ gì đó gãy mất,
đang lăn lộn trong miệng.
Lâm Kiệt nhanh chóng xé một trang trong cuốn sổ nhỏ, quay
người định ném nó ra ngoài cửa sổ. Một bàn tay đột nhiên nắm
lấy cánh tay Lâm Kiệt, giật lại cuốn sổ.
Quý Liên Hoắc siết chặt vai Lâm Kiệt rồi tiến tới giật lấy trang
giấy xé ra từ sổ ghi nợ. Lâm Kiệt giữ chặt trang giấy, trong mắt
tràn đầy niềm vui thành công.
"Quý Liên Hoắc, tao phải cho mọi người biết mày là thằng biến
thái, mày thật ghê tởm!"
Ánh mắt Quý Liên Hoắc tối lại, cậu đá vào chân Lâm Kiệt, giẫm
lên chân hắn, bẻ ngón tay Lâm Kiệt ra từng chút một.
"Tao sẽ vạch trần bộ mặt thật của mày trước mặt mọi người!"
Lâm Kiệt cố chịu đau, cười tàn nhẫn: "Đặc biệt là người tên
Chiêu Chiêu đó phải không!"
Hai chữ đó dường như có phép thuật. Lâm Kiệt thấy động tác
của Quý Liên Hoắc khựng lại, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng
mà cậu đang cố giấu đi. Tựa như khi lấy đi miếng thức ăn cuối
cùng trong tay một đứa trẻ sắp chết đói.
Lâm Kiệt nhìn vào mắt Quý Liên Hoắc, không nhịn được cười.
Mày cũng có ngày hôm nay?! Tiếp tục ra vẻ thanh cao đi, tiếp
tục ngông cuồng đi, tiếp tục giả bộ làm học sinh ngoan đi, tiếp
tục không coi ai ra gì đi!!!
Tiếng cười của Lâm Kiệt còn chưa dứt, hắn thấy ánh mắt của
người trước mặt từ tuyệt vọng dần chuyển thành tàn nhẫn hung
ác.
Cơn đau trên mặt khiến Lâm Kiệt trợn to hai mắt mắt, tai ù đi,
máu tanh mặn lập tức chảy ra từ mũi. Cơn đau dữ dội khiến Lâm
Kiệt giơ hai tay lên bảo vệ đầu, chống đỡ đòn tấn công của đối
phương hết lần này đến lần khác, tờ giấy trong tay bị khát vọng
sống sót ném ra sau đầu.
Không biết qua bao lâu, tờ giấy đẫm máu và mồ hôi lại về trong
tay Quý Liên Hoắc, kèm theo đó là tiếng hét điên cuồng của
Trương Phong phía sau lưng.
"Quý Liên Hoắc đánh người!!"
"Đi gọi thầy giáo đi!"
Hai mắt Lâm Kiệt mờ đi, trong lúc choáng váng, hắn hắn thấy
người đang đè đầu gối trên ngực mình xé ra vài trang sổ, nhanh
chóng nhét giấy vào miệng, nhai nuốt như dã thú, đôi mắt tối
tăm lạnh như băng.
×××
Phòng họp công ty bất động sản. Trước khi cuộc họp bắt đầu,
đội trưởng đội xây dựng vừa trúng thầu đang cầm một ly giữ
nhiệt chứa đầy trà đặc, nhìn những bản vẽ trên tường với vẻ mặt
bối rối.
"Sếp Tề, không phải tôi cố ý đâu, nhưng từ trước tôi đã thấy bản
vẽ này có gì đó không ổn."
"Vấn đề gì, đội trưởng Lý?" Lão Tề giương hai mắt thâm quầng
lên, đầu đội mái tóc rối bù như tổ chim.
"Tại sao chúng ta không xây tầng hầm mà lại xây bãi đậu xe
ngầm?" Đội trưởng Lý cau mày thật chặt: "Có nhiều chỗ đậu xe
như vậy mà, ai sẽ sử dụng?"
Lão Tề quẹt mặt: "Đây là ý của sếp lớn, hiện tại các bản vẽ đã
được thông qua thẩm tra hoàn thiện hết rồi, các anh chỉ cần làm
theo bản vẽ là được."
"Sếp lớn..." Đội trưởng Lý không khỏi bật cười, lén nói đùa với
Lão Tề. "Nghe nói sếp lớn của các anh còn khá trẻ, có phải cậu
ấy nghĩ rằng gia đình người khác cũng giống như gia đình mình
không, cái kiểu rảnh là mua cái xe hơi đậu ở đó ấy?"
Lão Tề cười bất đắc dĩ, không nói gì.
Đội xây dựng do đội trưởng Lý đứng đầu là đội tốt nhất tham gia
đấu thầu, nhưng người đứng đầu đội lại quá nhiều lời.
"Ngoài ra, tại sao chúng ta cần lắp đặt đường ống dẫn khí đốt tự
nhiên?" Đội trưởng Lý xòe tay: "Tô Thành lấy khí đốt tự nhiên ở
đâu ra? Ngay cả xung quanh Tô Thành cũng không có nơi nào
có thể sản xuất được khí đốt tự nhiên! Chúng ta xây dựng một
đường ống như vậy chẳng vì mục đích gì cả, tôi không biết tại
sao thật!"
Lão Tề xoa mặt: "Anh chưa nghe nói sao, giai đoạn thử nghiệm
của Dự án đường ống dẫn khí Đông-Tây đã khởi công rồi, không
chừng sẽ đi qua Tô Thành chúng ta."
"Nó mới đi được đến đâu chứ!" Đội trưởng Lý vặn mở ly giữ
nhiệt, nhấp một ngụm trà đậm, chợt như nhận ra điều gì bèn cúi
người hỏi: "Đừng nói lại là ý của sếp lớn nhá?"
Lão Tề mệt mỏi cười cười.
Cửa phòng họp mở ra, người của các phòng ban lần lượt đi vào,
đội trưởng Lý cau mày, không khỏi phàn nàn: "Sếp lớn của các
anh suy nghĩ quá lý tưởng, toàn làm việc vô ích, anh nói xem
bây giờ nhà ai mà không muốn làm tầng hầm, nhưng anh chỉ
xây bãi đậu xe ngầm, tới lúc đó bán nhà không ai mua, chắc lỗ
tới ói ra máu!"
Phòng họp yên tĩnh lạ thường, đội trưởng Lý thấy sếp Tề thoắt
cái ngồi thẳng lưng dậy, bèn nhìn về phía sau lưng mình.
Nghĩ đến hợp đồng mới tạm ký ngày hôm qua, đội trưởng Lý
từng chút một xoay người, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi
mặc bộ Âu phục đen lịch sự, dáng người cao gầy, đeo kính gọng
vàng, trong lòng mơ hồ có linh cảm chẳng lành.
"Sếp." Lão Tề đứng dậy, kéo ghế chủ tọa ra.
Đúng là sếp lớn ấy kìa! Đội trưởng Lý cố nặn ra một nụ cười.
Vương Chiêu Mưu nhìn người đàn ông trung niên đang căng
thẳng trước mặt, mỉm cười, đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống,
dường như không hề để bụng lời anh ta vừa nói.
"Xin, xin lỗi." Đội trưởng Lý cười vỗ vỗ miệng mình: "Con người
tôi ấy à, thẳng như ruột ngựa lại còn lắm lời, chắc chắn sẽ bán
được nhà, chắc chắn!"
"Bây giờ không cần phải xin lỗi." Vương Chiêu Mưu ngước mắt
lên, cảm xúc trong mắt được giấu dưới tròng kính. "Sang năm
xin lỗi cũng chưa muộn."
Giai đoạn thử nghiệm của dự án khí đốt tự nhiên đã bắt đầu vào
năm ngoái. Tháng 10 năm nay, việc sản xuất thử nghiệm đã
được đưa vào vận hành thành công, chờ sang tháng 10 năm
sau, toàn bộ dây chuyền sẽ hoàn thành. Mặc dù sẽ phải mất
thêm hai tháng nữa để đạt vận hành thương mại hóa toàn diện,
nhưng họ sẽ nhận được tin tức chậm nhất vào năm tới.
Đối với xe hơi gia đình, người trong ngành đều biết rằng hai năm
này được gọi là "năm bùng nổ". Hầu hết các công ty xe hơi đều
có lãi, cổ phiếu của họ tăng trưởng đều đặn. Sẽ không lâu nữa
mọi người đều có thể cảm nhận được khung cảnh thịnh vượng
do sự bùng nổ tiêu thụ xe hơi mang lại, chẳng hạn như ùn tắc
giao thông, không có chỗ đậu xe ở khu dân cư cũ, bãi đậu xe
dần trở thành một nhu cầu thiết yếu.
"Ha, ha ha." Đội trưởng Lý cười gượng mấy tiếng, mặc dù trong
lòng anh ta vẫn không tin, nhưng cũng không dám nói nữa.
"Mọi người đã đến đủ rồi, bắt đầu thôi." Vương Chiêu Mưu nhìn
Lão Tề, gõ gõ đốt ngón tay lên bàn.
"Được thưa sếp." Lão Tề đứng dậy, nhờ trợ lý phát hết giấy tờ.
"Giấy phép xây dựng phần đỡ hố móng đã được cấp, hiện người
của cơ quan đo đạc đang đo đạc, xác định tọa độ theo bản vẽ,
chờ hoàn tất chăng dây, sơ đồ tới tay thì chúng ta có thể bắt đầu
thi công."
Vương Chiêu Mưu xem tài liệu trên tay, bây giờ cần chọn ngày
lành để động thổ. Người làm xây dựng khá mê tín nên còn phải
mời thầy phong thủy về lên kế hoạch cẩn thận.
Cuộc họp sắp kết thúc, Lão Tề đang tổng kết thì bỗng có tiếng
chuông điện thoại reo cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Lão Tề nhìn theo tiếng động thì thấy Vương Chiêu Mưu đang
cầm điện thoại di động cá nhân của mình.
Sau khi ra hiệu cho Lão Tề nói tiếp, Vương Chiêu Mưu cầm điện
thoại bước ra khỏi phòng họp, vừa nhận cuộc gọi thì có một
giọng nói quen thuộc vang lên.
"Cậu Vương, có thời gian đến trường một chuyến không?"
"Thầy Trần." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói:
"Vương Chiêu Vân lại gây ra chuyện gì vậy?"
"Không phải." Giọng thầy chủ nhiệm đầy bất lực, nghe âm thanh
xung quanh dường như rất ồn ào. "Là Quý Liên Hoắc, đánh bạn
học, còn lấy một đánh hai."
Vương Chiêu Mưu trầm ngâm chốc lát. "Tôi sẽ đến ngay."
Cúp điện thoại xong, Vương Chiêu Mưu báo cho Lão Tề một
tiếng rồi rời khỏi công ty, lấy xe đi thẳng đến trường.
Vương Chiêu Mưu biết rất rõ, với tính tình của Quý Liên Hoắc,
cậu tuyệt đối không phải là người chủ động gây chuyện. Anh
nhìn ra được, cậu rất quý trọng cơ hội học tập này, nếu đối
phương không làm chuyện gì quá đáng thì Quý Liên Hoắc cũng
không ra tay. Huống hồ gì là một đánh hai.
×××
Trong văn phòng lớn lúc này, cuộc cãi vã đang lên cao trào. Thầy
chủ nhiệm cầm ống nghe, vừa gọi điện xong, mẹ Lâm Kiệt gần
như chạy vọt lên, dắt con trai tới nhắm thẳng vào thầy chủ
nhiệm mà nói.
"Phụ huynh của Quý Liên Hoắc đâu, tại sao giờ còn chưa tới!
Thầy Trần thầy nhìn đi, nó đánh con tôi thành ra thế này!!!"
Thầy chủ nhiệm nhìn Lâm Kiệt mũi bầm tím, mặt sưng vù, máu
mũi dính khắp nửa khuôn mặt, hồi lâu không nói nên lời.
"Còn con trai tôi!" Mẹ Trương Phong thì khóc lóc thảm thiết:
"Sắp đến kỳ thi đại học rồi, nếu con trai tôi vì chuyện này mà
không vào đại học được, các người sẽ phải chịu trách nhiệm!"
Trương Phong đứng gần đó bụm mặt, thỉnh thoảng phun ra bọt
máu, trong tay vẫn đang cầm nửa chiếc răng.
"Chồng tôi sẽ đến đây ngay." Mẹ Lâm Kiệt nhìn Quý Liên Hoắc
đứng một bên với ánh mắt tức giận: "Tại sao nhà trường lại
nhận cái loại học sinh này, đúng là hủy hoại kỷ luật học đường,
đến lúc ra ngoài xã hội cũng chỉ là thứ cặn bã!"
Quý Liên Hoắc vẫn im lặng, đứng yên một bên, không nói lời
nào.
"Vậy ba đứa nói cho thầy biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!"
Thầy chủ nhiệm nhìn Lâm Kiệt: "Tại sao Quý Liên Hoắc lại đánh
em?"
Thầy chủ nhiệm vừa hỏi xong, văn phòng liền trở nên im lặng,
mọi người đều quay sang nhìn Lâm Kiệt, một giáo viên bộ môn
thấy học sinh tụ tập hóng chuyện ngoài cửa thì bước tới mắng
mỏ, rồi đóng cửa văn phòng lại.
"Lớp thể dục kết thúc, bọn em ký túc xá thì thấy hơi nóng." Lâm
Kiệt bị đánh, nói chuyện cũng không được rõ ràng. "Em đi mở
cửa sổ vô tình làm đổ ly nước nóng mà Quý Liên Hoắc để bên
cạnh chờ nguội lên chân cậu ấy. Lúc đó em xin lỗi rồi, Quý Liên
Hoắc cởi quần đi xối nước lạnh, em thấy trong quần có cuốn sổ
nên có lòng giúp cậu ấy lấy ra để tránh bị ướt, cậu ấy về thấy
vậy, không nói tiếng nào đã đánh em."
Mắt Lâm Kiệt toát ra vẻ tủi thân: "Trương Phong thấy Quý Liên
Hoắc đánh em nên tới can, nhưng cũng bị Quý Liên Hoắc đánh."
Mẹ Trương Phong nghe vậy, vỗ cho con trai một cái, càng khóc
lớn hơn: "Con làm người tốt làm gì hả, còn chạy ra ngăn cản!"
Trương Phong có chút chột dạ nhìn Lâm Kiệt, nhưng không nói
gì.
Thầy chủ nhiệm nhìn vẻ mặt Trương Phong, đập bàn: "Trương
Phong, em nói lại đi!"
"Giống như anh Lâm nói đó." Trương Phong bụm mặt, ánh mắt
trốn tránh: "Em vừa định đi can ngăn, Quý Liên Hoắc đã đấm
ngay vào mặt em, đánh em gãy răng rồi."
"Thầy Trần, thầy xem đi!" Mẹ Lâm Kiệt phẫn nộ la lối om sòm:
"Con trai tôi vô tình làm đổ ly nước thôi mà, có cần phải thế
không?! Ai lại không có lúc bất cẩn? Thằng bé Trương Phong tốt
bụng can ngăn cũng bị nó đánh, thầy là giáo viên, thầy phải cho
chúng tôi một lời giải thích!"
"Cũng có nghĩa là..." Mẹ Trương Phong vẫn tiếp tục khóc: "Một ly
nước có thể làm bỏng đến độ nào chứ, tại sao nó lại đánh người,
rõ ràng là nó có khuynh hướng bạo lực, phải choo đưa vào trại
tạm giam."
Thấy phụ huynh của Lâm Kiệt và Trương Phong đồng lòng đoàn
kết với nhau, thầy chủ nhiệm nhìn về phía Quý Liên Hoắc.
"Quý Liên Hoắc, em nói xem lúc đó xảy ra chuyện gì."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0