Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 38

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Nhìn chằm chằm vào xấp tiền mặt trong bao lì xì, hai thầy trò
rưng rưng nước mắt, đã lâu rồi họ không thấy nhiều tiền như
vậy!
Vừa rồi nói chọn ngày thì chín mươi chín, thật ra còn có thể trả
giá được, hai thầy trò họ có giới hạn rõ ràng: chín tệ chín.
Lang thang khắp nơi lâu lắm rồi, trả ba tệ là thầy Chu có thể đặt
cho con một cái tên hay, trả năm tệ là ông có thể tư vấn phong
thủy tại nhà, còn trả mười tệ trở lên thì không còn gì để nói.
Đừng bảo là bói toán, xem tướng, chọn ngày, muốn hai thầy trò
họ diễn một đoạn tấu nói ngay tại chỗ cũng được.
Thầy Chu lúc này nín thở nhìn xấp tiền mặt thật dày trong bao lì
xì, ngón tay út run liên hồi.
Lão Tề nhìn thầy Chu nhét bao lì xì vào túi trong áo khoác, vẻ
mặt nghiêm túc hẳn lên.
"Sếp, thuê dài ngày không?"
Vương Chiêu Mưu lần đầu mới nghe nói mời thầy phong thủy
cũng có thể thuê dài ngày.
"Thật ra nhé, thầy phong thủy không những có thể chọn ngày
lành tháng tốt để khởi công, mà còn giúp cậu xem mặt bằng, có
những thứ không thể đặt bừa bãi được, một khi vị trí bị xáo trộn
thì phong thủy sẽ bị hỏng." Thầy Chu nói đâu ra đấy. "Cậu thuê
tôi, sẽ không bị lỗ, không bị lừa, tôi và học trò có thể giúp cậu
canh chừng trong suốt quá trình, sau khi dự án hoàn thành, cậu
cho chúng tôi một bao lì xì nữa là được."
Vương Chiêu Mưu trầm mặc nhìn hai người trước mặt một lúc.
Lão Tề cau mày, định nói vào tai sếp vài câu thì đã thấy sếp mỉm
cười gật đầu, đồng ý ngay tại chỗ.
"Vậy thì làm phiền hai thầy trò."
"Ngày mai tôi có thể cho cậu biết ngày tốt, hôm nay chúng ta
phải làm việc khác trước đã." Thầy Chu đứng dậy phất áo: "Vừa
mới vào công ty này, tôi đã cảm thấy quầy lễ tân bố trí không
đúng, sớm muộn cũng mất tiền, nhất định phải sửa."
"Sửa thế nào?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn hai thầy trò.
"Quầy lễ tân quá cao, dễ cản trở của cải đi vào, tốt nhất nên lấy
chiều cao của sếp để làm chuẩn, tốt nhất là chạm tới ngực."
Thầy Chu bắt đầu thi triển tài nghệ: "Sau khi thay đổi độ cao,
phải đặt Kim Thiềm, Tỳ Hưu, hoặc một con mèo chiêu tài lên
trên..."
Lão Tề nghe xong thì câm nín, việc ngoài công trường còn chưa
làm xong đã phải dọn dẹp đồ đạc của công ty.
"Cứ làm theo lời thầy Chu." Vương Chiêu Mưu dịu dàng căn dặn
Lão Tề.
Lão Tề miễn cưỡng theo thầy Chu ra quầy lễ tân.
Vương Chiêu Mưu ngồi đối diện bàn tiếp khách, cầm tách trà
trên tay nhẹ nhàng xoay. Lời thầy Chu lẩm bẩm khi bước vào,
Vương Chiêu Mưu chỉ nghe loáng thoáng. Nhưng ông ta được
Quý Liên Hoắc chọn ra giữa một đám người, lại tính ra người mời
mình tới là một người đàn ông trung niên, thực ra cũng khá có
năng lực.
Lễ động thổ được ấn định vào cuối tuần, thầy Chu chuẩn bị đồ
cúng từ sáng sớm. Vương Chiêu Mưu và đội trưởng Lý của đội
xây dựng thắp nhang, thầy Chu đọc bài tế, một loạt thủ tục trôi
qua, chờ sau khi hai người vung xẻng động thổ, buổi lễ công
khai mới chính thức bắt đầu.
Lão Tề ra mặt lo liệu cho buổi lễ và ứng phó các phóng viên, vô
số biểu ngữ, lẵng hoa trải dài. Tô Thành hiện nay còn chưa cấm
bắn pháo, tiếng pháo trên công trường vang lên thật lâu.
×××
Một ngày cuối tuần hiếm hoi, Quý Liên Hoắc dậy sớm, khoác lên
mình chiếc áo len rộng màu khói mới, rửa mặt mấy lần, đến khi
xuống nhà mới nghe chị Trình nói cậu chủ đã đến công ty từ
trước khi trời sáng. Cậu không giấu được sự thất vọng, cụp mắt
ăn sáng một mình, rồi trở về phòng.
Quý Đại Bảo đang ngủ say sưa, nước dãi sáng lòe lòe nhỏ xuống
gối, làm ướt hết cả mảng lớn. Quý Liên Hoắc liếc nhìn cháu trai
rồi lấy giấy lau miệng cho nó. Quý Đại Bảo mơ màng tỉnh dậy,
mũi còn thở ra bong bóng, cười ngốc nghếch với chú út.
Tay Quý Liên Hoắc khựng lại, cậu nhớ tới lời anh Chiêu Mưu lúc
trước nói về sự phát triển trí tuệ của Đại Bảo, trong lòng không
khỏi dâng lên vài phần lo lắng. Trước đây cậu không để ý, nhưng
bây giờ trông nó... càng ngày càng ngốc rồi.
Mặt trời dần nhô lên cao, chiếu vào mông Quý Đại Bảo. Cửa
phòng vang lên tiếng gõ, Quý Liên Hoắc mở cửa thì thấy một
người phụ nữ mặc đồ công sở đi theo chị Trình.
"Tiểu Quý, đây là giáo viên phát triển trí tuệ mà cậu chủ đích
thân mời riêng cho Đại Bảo, họ Tôn." Chị Trình mỉm cười giới
thiệu với Quý Liên Hoắc: "Vì trước đó cậu toàn ở trường nên
chưa gặp cô ấy."
Nghe thấy mấy chữ "cậu chủ đích thân mời riêng", Quý Liên
Hoắc gật đầu lễ phép với người kia.
"Chào cô Tôn."
"Chào cậu Quý, hôm nay tôi phải dạy bù cho Đại Bảo." Tôn Lợi
Lợi ưỡn ngực, thể hiện 120% phong thái chuyên nghiệp: "Tôi
nghĩ rằng sếp Vương và cậu chắc chắn muốn thấy sự tiến bộ của
Đại Bảo trong giai đoạn này nên tôi đã đặc biệt cho Đại Bảo
chuẩn bị một buổi biểu diễn."
Quý Liên Hoắc kinh ngạc quay đầu, liếc nhìn Quý Đại Bảo đang
ngủ trên giường.
Đại Bảo bây giờ còn biết biểu diễn?
Quý Liên Hoắc không chút nghi ngờ, lập tức giao Quý Đại Bảo
vẫn đang ngủ nướng cho cô Tôn.
"Vậy thì phiền cô."
Tôn Lợi Lợi đón lấy Quý Đại Bảo vừa mở đôi mắt ngái ngủ, cười
rạng rỡ: "Chờ sếp Vương về là có thể kiểm tra kết quả học tập
gần đây của Đại Bảo."
Nhìn Tôn Lợi Lợi bế thằng cháu đang tìm cách vùng vẫy đi mất,
thiếu niên nhìn chị Trình đầy mong đợi. "Chị Trình, chiều nay
trước khi tôi đi học, anh Chiêu Mưu có về kịp không?"
"Tôi sẽ gọi cho cậu chủ trước." Chị Trình che miệng cười: "Tôi
cũng rất tò mò, Đại Bảo có thể biểu diễn như thế nào."
Vương Chiêu Mưu bận rộn cả buổi chiều mới coi như xong việc ở
công trường, nghe tin Đại Bảo sắp biểu diễn, sếp Vương không
thèm dự dự tiệc khai mạc mà vội về nhà ngay.
Phủi tro nhanh trên áo vest, Vương Chiêu Mưu mở cửa thì thấy
Quý Liên Hoắc đang ngồi học bài trong phòng khách.
"Anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc chạy tới, trong mắt tràn đầy
kinh ngạc, hiển nhiên là cậu không ngờ Vương Chiêu Mưu thật
sự sẽ về sớm.
"Chân đỡ hơn chưa?" Vương Chiêu Mưu hạ mắt nhìn chân cậu.
Quý Liên Hoắc vội kéo ống quần đồng phục lên, để lộ vết thương
trên đùi. Các mụn nước ở vùng bị phỏng đã biến mất, chuyển
thành sẹo đỏ, khi vết sẹo mờ đi thì vết thương sẽ lành hoàn
toàn. Thanh niên hồi phục nhanh, trong khoảng mười ngày mà
vết thương đã lành đến thế này.
"Còn đau không?" Vương Chiêu Mưu cúi đầu nhìn.
"Không còn đau nữa, chỉ là thỉnh thoảng hơi ngứa." Trước mặt
Vương Chiêu Mưu, Quý Liên Hoắc dùng ngón tay cái quẹt lên vết
sẹo đỏ ở chân: "Anh Chiêu Mưu nhìn này, sờ vào không đau
nữa."
"Thật à?" Vương Chiêu Mưu đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết
sẹo đỏ như Quý Liên Hoắc vừa làm. Nơi này rất mềm, bề mặt
gợn sóng, nhiệt độ cơ thể của thiếu niên rất cao, vết sẹo màu đỏ
như ngọn lửa đang cháy, đỏ rực bắt mắt.
"Hai ngày nữa tôi sẽ bảo Lão Tề mang một ít thuốc xóa sẹo đến
trường cho cậu, tránh để lại dấu vết." Vương Chiêu Mưu bình
tĩnh thu tay lại: "Hàng ngày nên chú ý hơn nữa."
"Dạ." Lỗ tai thiếu niên đỏ bừng, tựa hồ nhận được phần thưởng
mong muốn đã lâu, ngoan ngoãn thả ống quần xuống.
Vương Chiêu Mưu cởi áo vest, vừa treo lên giá áo, thì thấy chóp
mũi thiếu niên khẽ giật, tiến lại gần mình một bước.
"Anh Chiêu Mưu, trên người anh có mùi gì."
"Hôm nay công trường động thổ." Vương Chiêu Mưu giải thích
ngắn gọn rồi giơ tay vuốt thẳng cổ áo.
"Vậy buổi lễ..." Quý Liên Hoắc mượn cơ hội hỏi để tiến lại gần
anh thêm một chút.
"Do thầy phong thủy cậu chọn tiến hành." Vương Chiêu Mưu khẽ
cười, đưa ra câu trả lời mà thiếu niên mong muốn.
Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, trong mắt hiện lên sự hài
lòng và niềm vui khác hẳn. Anh Chiêu Mưu tin tưởng mình thật!
"Phải rồi." Vương Chiêu Mưu nhìn đồng hồ thì thấy chưa đến giờ
biểu diễn của Quý Đại Bảo. "Liên Hoắc, cậu gặp giáo viên phát
triển trí tuệ của Đại Bảo chưa?"
"Gặp rồi." Quý Liên Hoắc gật đầu như gà mổ thóc.
Vương Chiêu Mưu khựng lại, nghĩ đến tay nghề của cô Tôn. "Cậu
hài lòng với cô ấy chứ?"
"Anh Chiêu Mưu chọn, tất nhiên là rất tốt." Quý Liên Hoắc mắt
sáng rực: "Trông cô Tôn có vẻ rất chuyên nghiệp, cảm ơn anh
Chiêu Mưu."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu thiếu
niên.
Trước bữa tối, màn biểu diễn của Quý Đại Bảo bắt đầu.
Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc ngồi cạnh nhau trên sô pha,
trước mặt có đĩa trái cây và đồ uống do chị Trình chuẩn bị riêng.
"Tiết mục đầu tiên, Vịnh con ngỗng."
Cô Tôn vừa dứt lời, một con ngỗng trắng mập ú lảo đảo bước
tới.
Quý Đại Bảo xụ mặt đau khổ, mặc bộ trang phục ngỗng trắng,
đầu đội cái cổ ngỗng và đầu ngỗng, tay đưa lên xuống, hai cánh
ngỗng trắng vỗ phành phạch.
Cô Tôn đứng sau sô pha, một tay cầm thước, tay kia ra hiệu
trong im lặng.
Quý Đại Bảo tủi thân nặn ra một nụ cười.
"Ngỗng ngỗng ngỗng ~"
Quý Đại Bảo duỗi hai bàn tay nhỏ ra, ngẩng đầu lên gật gù.
"Ước cổ lên ời át ~" (Ngước cổ lên trời hát)
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ lấy điện thoại ra.
"Lông ắng nổi ước anh ~" (Lông trắng nổi nước xanh)
Quý Đại Bảo quay vòng tại chỗ, hai chân nhỏ nhảy tới nhảy lui:
"Chân đỏ quạc óng anh ~" (Chân đỏ quạt sóng xanh)
Rốt cuộc vẫn là chưa thể đi vững, Quý Đại Bảo nhảy được hai
lần rồi ngã phịch xuống đất không hề báo trước. Cảm nhận được
cơn đau từ mông, Quý Đại Bảo tủi thân bĩu môi, nước mắt rưng
rưng.
Quý Liên Hoắc vô thức đứng dậy định bế nó, nhưng Vương
Chiêu Mưu giơ tay kéo cậu lại. Quý Liên Hoắc dừng lại, quay lại
nhìn Vương Chiêu Mưu, nhìn chằm chằm vào tay anh đang giữ
áo len của mình, đỏ mặt rồi ngoan ngoãn ngồi lại.
Cô Tôn đứng đằng sau sô pha ra hiệu bằng thước.
Quý Đại Bảo lau mắt, sụt sà sụt sịt tự đứng dậy, bám vào tường
bước sang một bên. Tại sao cuộc đời tôi lại khốn khổ đến vậy hu
hu hu?
Vương Chiêu Mưu cất điện thoại di động đi, tự giác vỗ tay khen
ngợi sếp Lãnh. Quý Liên Hoắc thấy vậy cũng phản ứng lại, nhiệt
liệt vỗ tay cổ vũ cháu mình.
"Tiết mục thứ hai, Bài hát bảng chữ cái."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười mở lại điện thoại, không ngờ vẫn
còn tiết mục khác.
Quý Đại Bảo đội một chiếc mũ hoa hướng dương, xung quanh
mặt toàn là cánh hoa hướng dương khiến khuôn mặt nó đã tròn
lại càng thêm tròn.
"A B C D E F G..."
Nhìn Quý Đại Bảo vừa hát Bài hát bảng chữ cái vừa vỗ tay múa,
khóe môi Vương Chiêu Mưu cong lên, tâm trạng vui sướng vô
cùng, cảm giác mệt mỏi trong ngày dường như được xoa dịu bởi
khung cảnh trước mắt.
Quý Liên Hoắc ngồi cạnh Vương Chiêu Mưu, nhìn nụ cười trên
mặt anh, lòng không khỏi vui mừng theo. Anh Chiêu Mưu cười
như thế đúng là siêu siêu đẹp.
Sau khi hai tiết mục kết thúc, nhìn Quý Đại Bảo thở hổn hển bò
trở về, Vương Chiêu Mưu vẫn còn cảm thấy chưa đã.
"Còn nữa không?" Vương Chiêu Mưu nghiêng người hỏi cô Tôn.
"Vì thời gian có hạn nên chỉ tập có hai cái." Tôn Lợi Lợi có chút
lo lắng.
"Chờ một lát." Vương Chiêu Mưu lên lầu bước vào phòng làm
việc, một lúc sau đi xuống với hai bao lì xì.
"Biểu diễn rất hay, cô Tôn vất vả." Vương Chiêu Mưu trịnh trọng
đưa bao lì xì cho Tôn Lợi Lợi: "Lần tới có thể xem được tiết mục
như vậy nữa, thì tôi sẽ rất vui."
"Nhất định rồi!" Tôn Lợi Lợi cầm lấy hai bao lì xì, lén sờ một cái,
độ dày khá là đáng kinh ngạc.
Quý Liên Hoắc cũng đứng dậy, theo sau Vương Chiêu Mưu, lại
nhìn Quý Đại Bảo, ánh mắt vô cùng hài lòng. Từ nay có giáo viên
phát triển trí tuệ của anh Chiêu Mưu mời, không còn phải lo lắng
IQ của Đại Bảo sẽ thấp!
Quý Đại Bảo mặt nhăn nhó bứt bông hoa hướng dương to trên
đầu ra, thay bộ quần áo bình thường với sự giúp đỡ của chị Trình
rồi tủi thân bò ra phòng khách, ngước lên một cái là thấy nữ ma
đầu hai mắt sáng ngời, và chú út dường như đang nhìn nó bằng
ánh mắt khác. Mình biểu diễn thực sự tốt như vậy à?
"Nếu sau này có khách đến, Đại Bảo có thể ra biểu diễn thì tốt
quá." Vương Chiêu Mưu mỉm cười bế Quý Đại Bảo lên, vẫy vẫy
tờ một trăm tệ trước mặt nhóc con: "Đại Bảo thấy sao?"
"Ưn ưn!" Quý Đại Bảo hào hứng đi giật tiền, không thể nào ngờ
mình còn có tiền công biểu diễn! Một điệu nhảy được một trăm
tệ, nếu có nhiều khách tới thì chẳng phải sẽ phát tài sao!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0